Chương 142: Một chút cũng không
Hoa Tiến Tửu
23/01/2024
Hai người vội vàng nhìn Hồ lão, quả nhiên sắc mặt của Hồ lão đã phát lạnh.
Nhìn đối phương vươn tay đến, lúc này Giang Nguyên chỉ mỉm cười, sau đó cầm đơn thuốc trong tay đưa sang.
Thấy Giang Nguyên làm như vậy, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Trương lão vừa mới phản ứng kịp cũng cảm thấy ngây người.
Tại sao tiểu tử này lại làm như vậy? Nếu tôn sư trọng đạo, điều phải làm là cự tuyệt, hoặc đem đơn thuốc giao cho sư phụ, để sư phụ định đoạt. Như thế nào lại trực tiếp đưa cho người ta?
Ngay cả Hồ lão cũng sửng sốt, nhưng nghĩ lại, liền biết tiểu tử này đang tính làm chuyện xấu, định cho đối phương một vố đây mà.
Hồ lão cười khổ. Tính cách tên tiểu tử này đã bại lộ ra rồi, một chút thiệt cũng không chịu ăn. Đối phương dám khinh thường hắn, hắn sẽ khiến đối phương té một cái thật đau, đồng thời kéo luôn cả sư phụ người đó xuống nước.
Đúng là không chơi thì thôi, chơi thì phải cho lớn.
Bạch Kỳ Bân lại không chú ý đến ánh mắt sư phụ của mình, thấy Giang Nguyên thành thật đưa tới, liền đưa tay tiếp nhận.
Trương lão là người hay bao che khuyết điểm. Thấy đệ tử của mình đã nói ra miệng, hơn nữa còn tiếp nhận đơn thuốc, lập tức cau mày nhưng cũng không nói gì. Dù sao cũng không phải trực tiếp cầm từ trong tay Hồ lão, cũng không phải đích thân Hồ lão kê đơn. Xem một chút cũng không sao. Đã đến nước này rồi, chung quy cũng không thể lùi bước.
Dù sao cũng đã mất hết mặt mũi, nếu lão Hồ ông đã quá tin tưởng đệ tử này, như vậy cũng đừng trách lão Trương tôi không nể mặt.
Những người bên cạnh thấy Trương lão không lên tiếng giáo huấn đồ đệ mình một câu, tất cả đều âm thầm lắc đầu. Lão Trương này thật đúng là ngạo mạn, xem ra đã muốn náo lên với lão Hồ rồi.
Sắc mặt Hồ lão lúc này rất lạnh. Làm trò trước mặt nhiều bệnh nhân như vậy, ông ta cũng không thể răn dạy đệ tử người khác. Nếu không, đó chính là trực tiếp xé rách da mặt.
Cho nên, ông quay sang nhìn Giang Nguyên, thấy khóe miệng của hắn lại vểnh lên, liền nhịn cơn tức lại, giống như Bạch Kỳ Bân cầm không phải là đơn thuốc mà ông đã ký tên, nhưng trong lòng vẫn không nguôi cơn giận, thầm nghĩ:
~ Trương Nguyệt Chánh, ông muốn khi dễ đến cùng phải không? Được, hôm nay tôi muốn xem bản lãnh của ông một chút.
Bạch Kỳ Bân cầm đơn thuốc của Giang Nguyên, không hề nhìn thấy một tia cười lạnh lóe lên trong mắt hắn.
Bạch Kỳ Bân nhìn từ đầu đến cuối, ánh mắt hiện lên nụ cười kỳ quái, lắc đầu cười khẽ:
- Chậc chậc, Giang Nguyên sư đệ, đơn thuốc của đệ kê thật không sai. Đối với bệnh tình của Triệu sư phụ, một chút cũng không...
Bên này Bạch Kỳ Bân lắc đầu, ngữ điệu trào phúng, không hề chú ý đến sắc mặt sư phụ bên cạnh, còn có Ngô lão, Vương lão đang càng lúc càng khó coi.
Nhìn đối phương vươn tay đến, lúc này Giang Nguyên chỉ mỉm cười, sau đó cầm đơn thuốc trong tay đưa sang.
Thấy Giang Nguyên làm như vậy, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Trương lão vừa mới phản ứng kịp cũng cảm thấy ngây người.
Tại sao tiểu tử này lại làm như vậy? Nếu tôn sư trọng đạo, điều phải làm là cự tuyệt, hoặc đem đơn thuốc giao cho sư phụ, để sư phụ định đoạt. Như thế nào lại trực tiếp đưa cho người ta?
Ngay cả Hồ lão cũng sửng sốt, nhưng nghĩ lại, liền biết tiểu tử này đang tính làm chuyện xấu, định cho đối phương một vố đây mà.
Hồ lão cười khổ. Tính cách tên tiểu tử này đã bại lộ ra rồi, một chút thiệt cũng không chịu ăn. Đối phương dám khinh thường hắn, hắn sẽ khiến đối phương té một cái thật đau, đồng thời kéo luôn cả sư phụ người đó xuống nước.
Đúng là không chơi thì thôi, chơi thì phải cho lớn.
Bạch Kỳ Bân lại không chú ý đến ánh mắt sư phụ của mình, thấy Giang Nguyên thành thật đưa tới, liền đưa tay tiếp nhận.
Trương lão là người hay bao che khuyết điểm. Thấy đệ tử của mình đã nói ra miệng, hơn nữa còn tiếp nhận đơn thuốc, lập tức cau mày nhưng cũng không nói gì. Dù sao cũng không phải trực tiếp cầm từ trong tay Hồ lão, cũng không phải đích thân Hồ lão kê đơn. Xem một chút cũng không sao. Đã đến nước này rồi, chung quy cũng không thể lùi bước.
Dù sao cũng đã mất hết mặt mũi, nếu lão Hồ ông đã quá tin tưởng đệ tử này, như vậy cũng đừng trách lão Trương tôi không nể mặt.
Những người bên cạnh thấy Trương lão không lên tiếng giáo huấn đồ đệ mình một câu, tất cả đều âm thầm lắc đầu. Lão Trương này thật đúng là ngạo mạn, xem ra đã muốn náo lên với lão Hồ rồi.
Sắc mặt Hồ lão lúc này rất lạnh. Làm trò trước mặt nhiều bệnh nhân như vậy, ông ta cũng không thể răn dạy đệ tử người khác. Nếu không, đó chính là trực tiếp xé rách da mặt.
Cho nên, ông quay sang nhìn Giang Nguyên, thấy khóe miệng của hắn lại vểnh lên, liền nhịn cơn tức lại, giống như Bạch Kỳ Bân cầm không phải là đơn thuốc mà ông đã ký tên, nhưng trong lòng vẫn không nguôi cơn giận, thầm nghĩ:
~ Trương Nguyệt Chánh, ông muốn khi dễ đến cùng phải không? Được, hôm nay tôi muốn xem bản lãnh của ông một chút.
Bạch Kỳ Bân cầm đơn thuốc của Giang Nguyên, không hề nhìn thấy một tia cười lạnh lóe lên trong mắt hắn.
Bạch Kỳ Bân nhìn từ đầu đến cuối, ánh mắt hiện lên nụ cười kỳ quái, lắc đầu cười khẽ:
- Chậc chậc, Giang Nguyên sư đệ, đơn thuốc của đệ kê thật không sai. Đối với bệnh tình của Triệu sư phụ, một chút cũng không...
Bên này Bạch Kỳ Bân lắc đầu, ngữ điệu trào phúng, không hề chú ý đến sắc mặt sư phụ bên cạnh, còn có Ngô lão, Vương lão đang càng lúc càng khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.