Chương 42: Mười ngày nữa
Hoa Tiến Tửu
23/01/2024
Sáng sớm, còn có thể gặp gỡ Tiểu Vũ, Giang Nguyên quả thật có chút ngoài ý muốn. Nhưng hắn cũng không để ý đến. Dù sao đại học Đông Nguyên ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng có lúc gặp. Đối với cô bé hàng xóm đáng yêu này, Giang Nguyên vẫn có một sự quan tâm đặc biệt hơn.
Mang theo tâm trạng không tệ, Giang Nguyên trở lại phòng khám. Tắm rửa xong, hắn định tìm một bộ quần áo để thay, chỉ là khi mở tủ quần áo, Giang Nguyên mới phát hiện trong tủ không còn quần áo nào để thay cả.
Bất đắc dĩ, hắn đành bước ra ban công lấy quần áo mới giặt hôm qua xuống. Cảm giác quần áo vẫn còn ươn ướt, hắn khế thở dài. Xem ra phải mua thêm mấy bộ nữa mới được.
Khi xem lại số tiền mình đang có, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hai ngàn đồng lão gia tử đưa cho hắn trước khi đi, mua mấy món đồ lặt vặt, bây giờ cũng chỉ còn lại hơn một ngàn. Vốn định mua một cái điện thoại di động, nhưng số tiền này đúng là không đủ rồi.
Hắn nghe Tiểu Lệ nói phòng khám phát lương vào. ngày 5 hàng tháng. Bây giờ mới hơn 20, phải còn đến mười ngày nữa, đúng là khiến cho hắn rối rắm mà.
Giang Nguyên cân nhắc một chút, quyết định đi mua hai bộ quần áo trước. Mỗi ngày hắn cần phải thay đồ. Còn về phần điện thoại, thật ra bây giờ cũng không cần thiết lãm. Dù sao cũng không có quá nhiều người liên lạc, khi lão gia tử có việc sẽ gọi điện thoại đến phòng. khám.
Bận rộn cả một buổi sáng, thừa dịp ăn cơm trưa xong không có bệnh nhân, Giang Nguyên liền nói với Hồ lão muốn ra ngoài mua quần áo. Đối với quần áo, Giang Nguyên thật ra cũng không quá nhiều lựa chọn. Với thói quen mấy năm qua của hắn, quần áo khiến cho hắn để mắt rất ít. Cho nên, bây giờ hắn mua quần áo cũng chỉ mặc vừa người là được.
Trên con đường Vân Các còn có một số con đường nhỏ ở hai bên, có rất nhiều cửa hàng bán quần áo. Tuy nói thời trang nữ chiếm đa số, nhưng thời trang nam cũng không ít.
Giang Nguyên đi dạo xung quanh, thấy mọi người rộn ràng dạo phố mua sắm, không khỏi cảm thán. Đại học thành phố rốt cuộc cũng là đại học thành phố. Số lượng mỹ nữ thật nhiều. Ít nhất Giang Nguyên nhìn thấy trên đoạn đường này, trong tiết trời mùa thu còn lạnh, các cô vẫn mặc váy ngắn kèm quần tất hoặc váy dài, khoe cặp chân dài miên man.
Nhưng cũng may Giang Nguyên chỉ tùy ý xem một chút, cũng không bị ngoại hình các cô làm cho hoa mắt, tùy ý bước vào bên trong một cửa hàng, nhìn trúng một chiếc quần jean và hai chiếc áo sơ mi tay dài. Trả ba trăm đồng xong, hắn cầm quần áo rời đi.
Chỉ thấy trong túi chỉ còn lại mấy trăm, Giang Nguyên bất đắc dĩ nhún vai. Đợi tháng lương sau, tiền sẽ khá khẩm hơn.
Trở lại phòng khám, Giang Nguyên phát hiện Hồ lão. không có trong phòng khám bệnh, chỉ có Trương Nhạc tâm trạng đang khó chịu xem bệnh cho người ta.
Giang Nguyên cũng không hỏi Hồ lão đi đâu, ngồi xuống bàn xem bệnh, nhìn Trương Nhạc khám bệnh, sau đó cầm một ống nghe, bước đến phía sau Trương Nhạc tiến hành kiểm tra cho người bệnh.
Tuy nói Trương Nhạc cực kỳ không thích Giang Nguyên nhúng tay vào, nhưng đây rõ ràng là cảm giác đang hướng dẫn Giang Nguyên học tập, cho nên, mặc dù Trương Nhạc không thích nhưng cũng không phản đối cách làm của Giang Nguyên.
Giang Nguyên nghĩ rất đơn giản. Hắn biết mình yếu ở chỗ nào. Mặc dù kỹ thuật ngoại khoa của hắn không tệ, nhưng về phương diện nội khoa, quả thật vẫn còn rất yếu. Ngoại trừ một số bệnh tật đơn giản, những căn bệnh khác thì không thể.
Mang theo tâm trạng không tệ, Giang Nguyên trở lại phòng khám. Tắm rửa xong, hắn định tìm một bộ quần áo để thay, chỉ là khi mở tủ quần áo, Giang Nguyên mới phát hiện trong tủ không còn quần áo nào để thay cả.
Bất đắc dĩ, hắn đành bước ra ban công lấy quần áo mới giặt hôm qua xuống. Cảm giác quần áo vẫn còn ươn ướt, hắn khế thở dài. Xem ra phải mua thêm mấy bộ nữa mới được.
Khi xem lại số tiền mình đang có, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hai ngàn đồng lão gia tử đưa cho hắn trước khi đi, mua mấy món đồ lặt vặt, bây giờ cũng chỉ còn lại hơn một ngàn. Vốn định mua một cái điện thoại di động, nhưng số tiền này đúng là không đủ rồi.
Hắn nghe Tiểu Lệ nói phòng khám phát lương vào. ngày 5 hàng tháng. Bây giờ mới hơn 20, phải còn đến mười ngày nữa, đúng là khiến cho hắn rối rắm mà.
Giang Nguyên cân nhắc một chút, quyết định đi mua hai bộ quần áo trước. Mỗi ngày hắn cần phải thay đồ. Còn về phần điện thoại, thật ra bây giờ cũng không cần thiết lãm. Dù sao cũng không có quá nhiều người liên lạc, khi lão gia tử có việc sẽ gọi điện thoại đến phòng. khám.
Bận rộn cả một buổi sáng, thừa dịp ăn cơm trưa xong không có bệnh nhân, Giang Nguyên liền nói với Hồ lão muốn ra ngoài mua quần áo. Đối với quần áo, Giang Nguyên thật ra cũng không quá nhiều lựa chọn. Với thói quen mấy năm qua của hắn, quần áo khiến cho hắn để mắt rất ít. Cho nên, bây giờ hắn mua quần áo cũng chỉ mặc vừa người là được.
Trên con đường Vân Các còn có một số con đường nhỏ ở hai bên, có rất nhiều cửa hàng bán quần áo. Tuy nói thời trang nữ chiếm đa số, nhưng thời trang nam cũng không ít.
Giang Nguyên đi dạo xung quanh, thấy mọi người rộn ràng dạo phố mua sắm, không khỏi cảm thán. Đại học thành phố rốt cuộc cũng là đại học thành phố. Số lượng mỹ nữ thật nhiều. Ít nhất Giang Nguyên nhìn thấy trên đoạn đường này, trong tiết trời mùa thu còn lạnh, các cô vẫn mặc váy ngắn kèm quần tất hoặc váy dài, khoe cặp chân dài miên man.
Nhưng cũng may Giang Nguyên chỉ tùy ý xem một chút, cũng không bị ngoại hình các cô làm cho hoa mắt, tùy ý bước vào bên trong một cửa hàng, nhìn trúng một chiếc quần jean và hai chiếc áo sơ mi tay dài. Trả ba trăm đồng xong, hắn cầm quần áo rời đi.
Chỉ thấy trong túi chỉ còn lại mấy trăm, Giang Nguyên bất đắc dĩ nhún vai. Đợi tháng lương sau, tiền sẽ khá khẩm hơn.
Trở lại phòng khám, Giang Nguyên phát hiện Hồ lão. không có trong phòng khám bệnh, chỉ có Trương Nhạc tâm trạng đang khó chịu xem bệnh cho người ta.
Giang Nguyên cũng không hỏi Hồ lão đi đâu, ngồi xuống bàn xem bệnh, nhìn Trương Nhạc khám bệnh, sau đó cầm một ống nghe, bước đến phía sau Trương Nhạc tiến hành kiểm tra cho người bệnh.
Tuy nói Trương Nhạc cực kỳ không thích Giang Nguyên nhúng tay vào, nhưng đây rõ ràng là cảm giác đang hướng dẫn Giang Nguyên học tập, cho nên, mặc dù Trương Nhạc không thích nhưng cũng không phản đối cách làm của Giang Nguyên.
Giang Nguyên nghĩ rất đơn giản. Hắn biết mình yếu ở chỗ nào. Mặc dù kỹ thuật ngoại khoa của hắn không tệ, nhưng về phương diện nội khoa, quả thật vẫn còn rất yếu. Ngoại trừ một số bệnh tật đơn giản, những căn bệnh khác thì không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.