Chương 228: Dám làm loạn với ta sao?
Âu Dương Lưu Lãng
20/05/2015
Tứ Ngũ Lục Lang này làm cho Trương Đại Thiểu không có hứng thú nói chuyện, vốn không muốn ngược đãi hắn nhưng giờ phải khác thôi.
- Này người Nhật kia, đến đây đi, lần này tao sẽ không né nữa.
Trương Đại Thiểu nói.
- Người Trung Quốc bé nhỏ kia, tao sẽ làm cho mày run sợ trước đại dũng sĩ này.
Tứ Ngũ Lục Lang tru lên như sói, thân thể vừa di chuyển, thắt lưng kêu rắc một cái, thoáng cái lại bay lên trời, chân đưa ra đá một cước vào ngực Trương Đại Thiểu.
Tứ Ngũ Lục Lang nhe răng cười, giống như đã nhìn thấy Trương Đại Thiểu đã bị một cước này đá bay đi vậy.
Tuy nhiên điều khiến Tứ Ngũ Lục Lang bất ngờ đó chính là Trương Đại Thiểu không hề cử động. Điều này khiến cho các lão đại ở đây thấy khó hiểu.
- Người Trung Quốc nhát gan, chẳng lẽ mày sợ đến đứng hình như vậy sao?
Bát Minh Hoàng cực kì tín nhiệm Tứ Ngũ Lục Lang nên hắn tin tưởng tuyệt đối rằng người thanh niên Trung Quốc này không phải là đối thủ của Tứ Ngũ Lục Lang, hắn không khỏi bật cười giễu cợt.
- Bốp!
Trong nháy mắt Tứ Ngũ Lục Lang đã bay đến đỉnh đầu của Trương Đại Thiểu, chân hắn cứng như sắt thép, nhanh chóng đá vào ngực Trương Đại Thiểu.
Tứ Ngũ Lục Lang nở nụ cười nham hiểm, bất luận là thanh niên này bị điên đến choáng váng hay là không kịp trở tay thì cũng sẽ gục ngã dưới chân mình thôi.
Vừa nghĩ tới chỉ với một cước này đã có thể dương oai ở đất Trung Quốc thì Tứ Ngũ Lục Lang cảm thấy vô cùng vui sướng. Ngày hôm nay, ngay giờ khắc này, hắn muốn chứng minh cho cả thế giới thế giới thấy Không Thủ Đạo của Nhật Bản là lợi hại nhất.
Vào lúc này, bỗng nhiên Trương Đại Thiểu cử động, tuy nhiên đúng như lời lúc nãy đã nói, hắn không tránh né mà vai chỉ run lên, đưa tay về phía Tứ Ngũ Lục Lang.
Đấm một phát về phía cú đá của Tứ Ngũ Lục Lang.
Một màn này đúng là khiến cho các vị lão đại ở đây được mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa là té khỏi ghế, chuyện này...chuyện này có phần giống...trò đùa quá, cú đá của người kia có thể khiến cái ghế nát bấy, vậy mà người thanh niên đó lại dám đưa tay ra đỡ, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Bát Minh Hoàng ngẩn ra, chỉ vào Trương Đại Thiểu và cười lớn:
- Tên điên, haha, mày điên rồi!
Thế nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Bát Minh Hoàng nhất thời cứng lại, cả Tứ Ngũ Lục Lang cũng nín cười.
Răng rắc!
Quả đấm của Trương Đại Thiểu và cú đá của Tứ Ngũ Lục Lang đụng vào nhau, chiếc guốc gỗ của Tứ Ngũ Lục Lang bị đánh cho nát bấy, thân thể của hắn cũng chấn động mạnh, chỉ cảm thấy một sức mạnh không gì chống lại được truyền đến từ nắm đấm kia.
Tứ Ngũ Lục Lang cứ như vậy bị một quyền của Trương Đại Thiểu đánh bay.
Cũng may là Tứ Ngũ Lục Lang cũng có một chút bản lĩnh nên lộn ngược người lại giữa không trung, chạm đất bằng hai chân, không bị ngã dập mặt nên cũng đỡ xấu hổ.
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tuy nhiên sau khi tiếp đất, lực đánh vẫn chưa biến mất, giống như có một làn sóng biển đang đánh tới trước mặt khiến Tứ Ngũ Lục Lang liên tục bị đẩy bị về sau, lùi lại khoảng 8 bước chân thì hắn đụng vào cây cột đình.
- Bịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ đình giống như bị chấn động.
Tất cả mọi người ở đây, trong nháy mắt đều tròn mắt nhìn trân trối Trương Đại Thiểu, trong lòng họ thật sự chấn động, phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại. Mặc dù các vị lão đại thường nhìn thấy sóng to gió lớn nhưng vẫn bị khiếp sợ trước chuyện này.
Một cước kia của Tứ Ngũ Lục Lang thật sự lợi hại, tất cả mọi người ai cũng thấy được điều đó, nhưng chủ động công kích lại một cước như vậy, lại còn nghênh tiếp trong tư thế bị động bằng tay mà có thể đánh bại Tứ Ngũ Lục Lang.
Có trời mới biết một quyền của người trẻ tuổi kia ẩn chứa thực lực kinh khủng đến thế nào?
- Này, đúng là lợi hại thật nha!
Hắc Lão Tam thì thào nói.
- Không đúng, tuyệt đối không phải như vậy!
Vẻ mặt Bát Minh Hoàng dại ra, xoa xoa hai mắt của mình, không cách nào tin được, đường đường là đệ nhất dũng sĩ Nhật Bản mà lại bị một quyền đánh bay như vậy.
- Hey aaaa!
Một âm thanh to vang lên, cuối cùng Tứ Ngũ Lục Lang cũng hồi phục lại tinh thần, mạnh mẽ đứng dậy, hét lên một tiếng:
- Người Trung Quốc kia, lần này là ta khinh thường ngươi, chúng ta hãy thử lại lần nữa. Dũng sĩ của nước Nhật mới chính là người mạnh nhất.
Trương Đại Thiểu đứng im, cũng lười nói với người Nhật nên chỉ đưa tay ra, dùng ngón trỏ ngoắc 1 cái.
Bị Trương Đại Thiểu khinh thường như vậy khiến Tứ Ngũ Lục Lang giận sôi máu, nhưng nghĩ đến một quyền lúc nãy lại khiến hắn vô cùng lo sợ, hắn tiếp tục hét lớn một tiếng nữa, thân thể chuyển động, thoáng cái xé y phục trên người xuống, lộ ra cơ thể rắn chắc như đá.
Lần này Tứ Ngũ Lục Lang không dám dùng chân nữa, tấn đứng của Trương Đại Thiểu quá chắc, dùng chân như vậy chỉ có chết, hắn cần di chuyển thật nhanh để tấn công khiến Trương Đại Thiểu không kịp trở tay.
Trương Đại Thiểu vẫn đứng chắp tay sau lưng, đứng vững chãi như cây tùng, giống như không gì có thể lay chuyển được, bỗng nhiên nói:
- Đánh thì đánh nhanh đi, đừng có mà làm rối tóc tao.
Đưa tay ra vuốt lại tóc mình. Hình như đối với sự hùng hổ của Tứ Ngũ Lục Lang thì Trương Đại Thiểu chỉ xem như không khí.
Các lão đại ở đây mở to mắt, suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi rồi, tiểu tử này đúng là cuồng vọng.
- Hừ, tiểu tử thối, chỉ đùa giỡn là giỏi.
Thành Hổ cười và thầm mắng nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi, nhân tài vẫn là nhân tài, trình độ đùa giỡn đó mình cũng khó theo kịp, lần này sợ là Bát Minh Hoàng sẽ tức đến chết thôi.
- Không thể chấp nhận được!
Quả nhiên khuôn mặt của Bát Minh Hoàng liền thay đổi, giận đến mức hét to lên, nếu trong tay hắn mà có thanh đao thì chắc chắn sẽ chạy đến và chém Trương Đại Thiểu cho bõ tức.
Mặc dù Tứ Ngũ Lục Lang cũng vô cùng phẫn nộ, thế nhưng hắn đã có hơn 20 năm luyện võ nên lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, lý trí của hắn dâng lên cao.
Hắn biết mình đã đụng phải cao thủ, cuộc đời hắn ít thấy được một cao thủ nào như vậy, chính hắn cũng không nắm chắc là sẽ chiến thắng nên hắn quyết định sử dụng một đòn mạnh nhất, dốc toàn lực vào một đòn.
Được thì thắng, không được thì bại, không còn con đường nào khác.
- Thông tí quyền!
Tứ Ngũ Lục Lang hét lớn một tiếng, bóng dáng của hắn bỗng nhiên trở nên quỷ dị, những lão đại ở đây nhìn mà hoa cả mắt.
Hai tay hắn cũng trở nên quái dị, các vị lão đại căn bản không thể nhìn rõ.
- Vù vù!
Trong lúc nhất thời, các lão đại chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió, bóng người khẽ động, tất cả đều căng thẳng, tuy rằng bọn họ không hiểu nhưng đến kẻ ngốc cũng hiểu được một chiêu này của Tứ Ngũ Lục Lang là vô cùng lợi hại, hắn muốn liều mạng.
- Này, đây là Lưu Vân thân pháp trong tương truyền mà! Không đúng, cái này còn nhanh hơn cả Lưu Vân thân pháp nữa.
Một tiếng kinh hô vang lên, cao thủ bên cạnh Sài Khoa Phu là Thiên Cẩu lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Tứ Ngũ Lục Lang.
- Người này lại kết hợp giữa Hạ Lưu nhẫn thuật và Không thủ đạo, Thông tí quyền này tất nhiên là do hắn tự nghĩ ra, cũng là một nhân tài!
Các cao thủ đứng bên cạnh các lão đại cũng không nói gì, tuy nhiên trên mặt họ đều có chung một biểu hiện ngạc nhiên, tất nhiên bọn họ cũng rất coi trọng Tứ Ngũ Lục Lang khi hắn có thể nghĩ ra được chiêu này.
- Thiên Cẩu, chiêu này lợi hại như vậy, liệu hắn có thể đánh bại Trương Thiên không?
Trong lòng Sài Khoa Phu khẽ động, thấp giọng hỏi:
Thiên Cẩu hơi trầm ngâm, nói:
- Cho dù Trương Thiên có đỡ được thì cũng không dễ dàng gì.
- Này người Nhật kia, đến đây đi, lần này tao sẽ không né nữa.
Trương Đại Thiểu nói.
- Người Trung Quốc bé nhỏ kia, tao sẽ làm cho mày run sợ trước đại dũng sĩ này.
Tứ Ngũ Lục Lang tru lên như sói, thân thể vừa di chuyển, thắt lưng kêu rắc một cái, thoáng cái lại bay lên trời, chân đưa ra đá một cước vào ngực Trương Đại Thiểu.
Tứ Ngũ Lục Lang nhe răng cười, giống như đã nhìn thấy Trương Đại Thiểu đã bị một cước này đá bay đi vậy.
Tuy nhiên điều khiến Tứ Ngũ Lục Lang bất ngờ đó chính là Trương Đại Thiểu không hề cử động. Điều này khiến cho các lão đại ở đây thấy khó hiểu.
- Người Trung Quốc nhát gan, chẳng lẽ mày sợ đến đứng hình như vậy sao?
Bát Minh Hoàng cực kì tín nhiệm Tứ Ngũ Lục Lang nên hắn tin tưởng tuyệt đối rằng người thanh niên Trung Quốc này không phải là đối thủ của Tứ Ngũ Lục Lang, hắn không khỏi bật cười giễu cợt.
- Bốp!
Trong nháy mắt Tứ Ngũ Lục Lang đã bay đến đỉnh đầu của Trương Đại Thiểu, chân hắn cứng như sắt thép, nhanh chóng đá vào ngực Trương Đại Thiểu.
Tứ Ngũ Lục Lang nở nụ cười nham hiểm, bất luận là thanh niên này bị điên đến choáng váng hay là không kịp trở tay thì cũng sẽ gục ngã dưới chân mình thôi.
Vừa nghĩ tới chỉ với một cước này đã có thể dương oai ở đất Trung Quốc thì Tứ Ngũ Lục Lang cảm thấy vô cùng vui sướng. Ngày hôm nay, ngay giờ khắc này, hắn muốn chứng minh cho cả thế giới thế giới thấy Không Thủ Đạo của Nhật Bản là lợi hại nhất.
Vào lúc này, bỗng nhiên Trương Đại Thiểu cử động, tuy nhiên đúng như lời lúc nãy đã nói, hắn không tránh né mà vai chỉ run lên, đưa tay về phía Tứ Ngũ Lục Lang.
Đấm một phát về phía cú đá của Tứ Ngũ Lục Lang.
Một màn này đúng là khiến cho các vị lão đại ở đây được mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa là té khỏi ghế, chuyện này...chuyện này có phần giống...trò đùa quá, cú đá của người kia có thể khiến cái ghế nát bấy, vậy mà người thanh niên đó lại dám đưa tay ra đỡ, đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Bát Minh Hoàng ngẩn ra, chỉ vào Trương Đại Thiểu và cười lớn:
- Tên điên, haha, mày điên rồi!
Thế nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Bát Minh Hoàng nhất thời cứng lại, cả Tứ Ngũ Lục Lang cũng nín cười.
Răng rắc!
Quả đấm của Trương Đại Thiểu và cú đá của Tứ Ngũ Lục Lang đụng vào nhau, chiếc guốc gỗ của Tứ Ngũ Lục Lang bị đánh cho nát bấy, thân thể của hắn cũng chấn động mạnh, chỉ cảm thấy một sức mạnh không gì chống lại được truyền đến từ nắm đấm kia.
Tứ Ngũ Lục Lang cứ như vậy bị một quyền của Trương Đại Thiểu đánh bay.
Cũng may là Tứ Ngũ Lục Lang cũng có một chút bản lĩnh nên lộn ngược người lại giữa không trung, chạm đất bằng hai chân, không bị ngã dập mặt nên cũng đỡ xấu hổ.
- Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tuy nhiên sau khi tiếp đất, lực đánh vẫn chưa biến mất, giống như có một làn sóng biển đang đánh tới trước mặt khiến Tứ Ngũ Lục Lang liên tục bị đẩy bị về sau, lùi lại khoảng 8 bước chân thì hắn đụng vào cây cột đình.
- Bịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ đình giống như bị chấn động.
Tất cả mọi người ở đây, trong nháy mắt đều tròn mắt nhìn trân trối Trương Đại Thiểu, trong lòng họ thật sự chấn động, phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại. Mặc dù các vị lão đại thường nhìn thấy sóng to gió lớn nhưng vẫn bị khiếp sợ trước chuyện này.
Một cước kia của Tứ Ngũ Lục Lang thật sự lợi hại, tất cả mọi người ai cũng thấy được điều đó, nhưng chủ động công kích lại một cước như vậy, lại còn nghênh tiếp trong tư thế bị động bằng tay mà có thể đánh bại Tứ Ngũ Lục Lang.
Có trời mới biết một quyền của người trẻ tuổi kia ẩn chứa thực lực kinh khủng đến thế nào?
- Này, đúng là lợi hại thật nha!
Hắc Lão Tam thì thào nói.
- Không đúng, tuyệt đối không phải như vậy!
Vẻ mặt Bát Minh Hoàng dại ra, xoa xoa hai mắt của mình, không cách nào tin được, đường đường là đệ nhất dũng sĩ Nhật Bản mà lại bị một quyền đánh bay như vậy.
- Hey aaaa!
Một âm thanh to vang lên, cuối cùng Tứ Ngũ Lục Lang cũng hồi phục lại tinh thần, mạnh mẽ đứng dậy, hét lên một tiếng:
- Người Trung Quốc kia, lần này là ta khinh thường ngươi, chúng ta hãy thử lại lần nữa. Dũng sĩ của nước Nhật mới chính là người mạnh nhất.
Trương Đại Thiểu đứng im, cũng lười nói với người Nhật nên chỉ đưa tay ra, dùng ngón trỏ ngoắc 1 cái.
Bị Trương Đại Thiểu khinh thường như vậy khiến Tứ Ngũ Lục Lang giận sôi máu, nhưng nghĩ đến một quyền lúc nãy lại khiến hắn vô cùng lo sợ, hắn tiếp tục hét lớn một tiếng nữa, thân thể chuyển động, thoáng cái xé y phục trên người xuống, lộ ra cơ thể rắn chắc như đá.
Lần này Tứ Ngũ Lục Lang không dám dùng chân nữa, tấn đứng của Trương Đại Thiểu quá chắc, dùng chân như vậy chỉ có chết, hắn cần di chuyển thật nhanh để tấn công khiến Trương Đại Thiểu không kịp trở tay.
Trương Đại Thiểu vẫn đứng chắp tay sau lưng, đứng vững chãi như cây tùng, giống như không gì có thể lay chuyển được, bỗng nhiên nói:
- Đánh thì đánh nhanh đi, đừng có mà làm rối tóc tao.
Đưa tay ra vuốt lại tóc mình. Hình như đối với sự hùng hổ của Tứ Ngũ Lục Lang thì Trương Đại Thiểu chỉ xem như không khí.
Các lão đại ở đây mở to mắt, suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi rồi, tiểu tử này đúng là cuồng vọng.
- Hừ, tiểu tử thối, chỉ đùa giỡn là giỏi.
Thành Hổ cười và thầm mắng nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi, nhân tài vẫn là nhân tài, trình độ đùa giỡn đó mình cũng khó theo kịp, lần này sợ là Bát Minh Hoàng sẽ tức đến chết thôi.
- Không thể chấp nhận được!
Quả nhiên khuôn mặt của Bát Minh Hoàng liền thay đổi, giận đến mức hét to lên, nếu trong tay hắn mà có thanh đao thì chắc chắn sẽ chạy đến và chém Trương Đại Thiểu cho bõ tức.
Mặc dù Tứ Ngũ Lục Lang cũng vô cùng phẫn nộ, thế nhưng hắn đã có hơn 20 năm luyện võ nên lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, lý trí của hắn dâng lên cao.
Hắn biết mình đã đụng phải cao thủ, cuộc đời hắn ít thấy được một cao thủ nào như vậy, chính hắn cũng không nắm chắc là sẽ chiến thắng nên hắn quyết định sử dụng một đòn mạnh nhất, dốc toàn lực vào một đòn.
Được thì thắng, không được thì bại, không còn con đường nào khác.
- Thông tí quyền!
Tứ Ngũ Lục Lang hét lớn một tiếng, bóng dáng của hắn bỗng nhiên trở nên quỷ dị, những lão đại ở đây nhìn mà hoa cả mắt.
Hai tay hắn cũng trở nên quái dị, các vị lão đại căn bản không thể nhìn rõ.
- Vù vù!
Trong lúc nhất thời, các lão đại chỉ có thể nghe thấy tiếng xé gió, bóng người khẽ động, tất cả đều căng thẳng, tuy rằng bọn họ không hiểu nhưng đến kẻ ngốc cũng hiểu được một chiêu này của Tứ Ngũ Lục Lang là vô cùng lợi hại, hắn muốn liều mạng.
- Này, đây là Lưu Vân thân pháp trong tương truyền mà! Không đúng, cái này còn nhanh hơn cả Lưu Vân thân pháp nữa.
Một tiếng kinh hô vang lên, cao thủ bên cạnh Sài Khoa Phu là Thiên Cẩu lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Tứ Ngũ Lục Lang.
- Người này lại kết hợp giữa Hạ Lưu nhẫn thuật và Không thủ đạo, Thông tí quyền này tất nhiên là do hắn tự nghĩ ra, cũng là một nhân tài!
Các cao thủ đứng bên cạnh các lão đại cũng không nói gì, tuy nhiên trên mặt họ đều có chung một biểu hiện ngạc nhiên, tất nhiên bọn họ cũng rất coi trọng Tứ Ngũ Lục Lang khi hắn có thể nghĩ ra được chiêu này.
- Thiên Cẩu, chiêu này lợi hại như vậy, liệu hắn có thể đánh bại Trương Thiên không?
Trong lòng Sài Khoa Phu khẽ động, thấp giọng hỏi:
Thiên Cẩu hơi trầm ngâm, nói:
- Cho dù Trương Thiên có đỡ được thì cũng không dễ dàng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.