Chương 54: Không Hứng Thú
Hàn Thiên Mặc
13/06/2021
“Muốn đi, đâu có dễ như vậy.” Lâm Tú Ảnh hai tay chống eo, hừ lạnh nói.
Phượng Nguyệt Hi gương mặt lạnh nhạt, người này thật phiền phức. Đó cũng là lí do tại sao cả kiếp trước và kiếp này nàng đều chán ghét trẻ con.
“Ngươi!” Trông thấy Phượng Nguyệt Hi không để ý tới mình mà còn đi vòng về phía sau, Lâm Tú Ảnh giận tím mặt, thân hình đảo một cái, cánh tay không chút do dự hướng về Phượng Nguyệt Hi.
Tuy nhiên Phượng Nguyệt Hi sao có thể để nàng dễ dàng động thủ, cánh tay mới nâng lên liền bị nàng mạnh mẽ nắm chặt.
“Dừng tay!”
Hàn Lương vội vã đi tới, nhìn thấy một màn trước mặt, sắc mặt đại biến, mạnh mẽ quát lên một tiếng.
Lâm Tú Ảnh ngẩn ra, gương mặt mộng bức, lúc này thấy Hàn Lương đi tới nàng cũng không dám manh động, vội vàng buông tay lui lại sau hai bước. Ánh mắt nhìn về Phượng Nguyệt Hi cất chứa đầy hoang mang.
Một đòn vừa rồi tuy không dùng toàn lực nhưng đã mang theo năm phần lực lượng, người bình thường dính một đòn cũng phải thương không nhẹ, nhưng nàng ta tại sao có thể tùy ý phá vỡ một chiêu của mình?
Phượng Ngọc Trân cắn chặt môi, khác với Lâm Tú Ảnh, nàng đã sớm biết Phượng Nguyệt Hi có thể tu luyện, chỉ là khi chứng kiến tận mắt nàng vẫn nhịn không được kinh ngạc.
“Hàn trưởng lão.” Phượng Ngọc Trân vội vàng lên tiếng.
Hàn Lương không để ý tới nàng, đi thẳng tới trước người Lâm Tú Ảnh, híp mắt cả giận nói: “Lâm tiểu thư, nơi đây chính là Đan Dược các, ngươi tùy ý động thủ, là xem thường Đan Dược các quy củ sao?”
Hàn Lương ánh mắt lạnh như băng, cả người tỏa ra khí thế uy nghiêm.
“Đây không phải là Lâm tiểu thư sao? Nghe nói nàng mới trở thành Luyện Đan sư không lâu, là một vị thiên tài, nàng làm sao lại đắc tội Hàn trưởng lão?”
“Thiên tài thì có thể tùy tiện phá vỡ quy củ của Đan Dược các sao? Nàng đây là không muốn sống?”
“Đừng nói là nàng, cho dù Lâm vương gia có đến, cũng không dám tùy ý ngang ngược như vậy.”
Lúc này trong đại sảnh không ít người lui tới, nghe đến đằng xa có tiếng động, nhất thời dừng lại cước bộ, đều trông chờ nhìn xem kịch vui.
Lâm Tú Ảnh đã quen được mọi người xung quanh ca tụng, bây giờ nghe thấy những lời nói ác ý, nàng làm sao có thể chịu nổi.
Thân hình run lên một cái, nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
“Ta, ta không có…”
“Được rồi, ngươi đi đi, ngươi ở Đan Dược các động thủ, không trừng phạt ngươi đã là nhân từ.”
Ở chung quanh nghị luận bên trong, Lâm Tú Ảnh đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ cùng giận dữ vội vàng ly khai Đan Dược các.
Phượng Ngọc Trân thấy Lâm Tú Ảnh rời đi, nàng cũng không còn mặt mũi ở lại, vội vàng đuổi theo Lâm Tú Ảnh, trong lòng âm thầm may mắn mình không có khi dễ Phượng Nguyệt Hi, nếu không kết quả so với Lâm Tú Ảnh cũng không có bao nhiêu sai biệt.
Hàn Lương tức giận hừ lạnh một tiếng, nhưng gương mặt lại treo rõ sự nghi hoặc, Phượng Nguyệt Hi chẳng phải trong lời đồn không thể tu luyện sao, vì sao một quyền lúc nãy của Lâm Tú Ảnh lại bị tiểu nha đầu này dễ dàng chặn lại?
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Hàn Lương, Phượng Nguyệt Hi không có ý tứ giải thích, hai tay ôm thành quyền hướng về hắn cảm tạ.
“Nha đầu không cần phải khách khí, nữ nhi của Lâm vương ta đã sớm nhìn không vừa mắt, coi như cho nàng một trận giáo huấn.” Hàn Lương cười nhạt nói.
Phượng Nguyệt Hi bất đắc dĩ lắc đầu, dù thế nào Hàn Lương vì mình ra mặt, nàng không thấy cảm kích thì chính là giả.
…
Ra khỏi Đan Dược các, Phượng Nguyệt Hi liền quay về Phượng gia.
Vừa về đến nhà nàng liền trông thấy một màn quái lạ, Phượng Kình ngày thường lười biếng vậy mà lại đang nghiêm túc luyện thương pháp.
Ngay khi Phượng Nguyệt Hi chuẩn bị thu hồi ánh mắt, Phượng Kình cũng đem ánh mắt rời trên người Phượng Nguyệt Hi, nhìn thấy nàng, Phượng Kình dừng lại thương pháp sau đó vội vàng chạy đến.
“Tỷ tỷ ngươi về rồi a.”
Phượng Nguyệt Hi bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, có kinh nghiệm từ lần trước, nàng liền giả bộ không nghe thấy.
“Tỷ tỷ đợi đã, ta muốn tỉ thí với ngươi.” Phượng Kình gắt gao đuổi theo.
Nghe vậy, Phượng Nguyệt Hi dừng lại cước bộ, đáy mắt không tin tưởng nhìn Phượng Kình.
Tên này là đệ đệ của mình sao?
Xem ra chuyện ngày hôm qua khiến cho hắn chịu đả kích không nhẹ, cho nên hôm nay mới đột ngột chăm chỉ tu luyện như vậy.
“Ta mới luyện thành một bộ võ kỹ, tỷ tỷ ngươi có muốn nhìn xem không?” Phượng Kình có chút kiêu ngạo nói.
Lúc này hắn bừng bừng chiến ý, chỉ hận không thể nhanh chóng cho tỷ tỷ biết mình lợi hại đến mức nào.
Phượng Nguyệt Hi yên lặng nhìn hắn, nhất thời cảm thấy không thích hợp, nếu không phải vẫn là bộ dáng muốn ăn đòn nàng đã tưởng rằng tên này đã bị người đánh tráo.
Thật lâu sau, Phượng Nguyệt Hi mới bình tĩnh, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn, nàng có chuyện cần gặp phụ thân không cần phải ở đây cùng hắn đùa nghịch.
“Tỷ tỷ ngươi đi đâu vậy? Ngươi không muốn xem thương pháp ta mới học được sao?”
Phượng Nguyệt Hi mỉm cười nhìn hắn, gương mặt treo rõ ba từ không hứng thú.
Phượng Nguyệt Hi gương mặt lạnh nhạt, người này thật phiền phức. Đó cũng là lí do tại sao cả kiếp trước và kiếp này nàng đều chán ghét trẻ con.
“Ngươi!” Trông thấy Phượng Nguyệt Hi không để ý tới mình mà còn đi vòng về phía sau, Lâm Tú Ảnh giận tím mặt, thân hình đảo một cái, cánh tay không chút do dự hướng về Phượng Nguyệt Hi.
Tuy nhiên Phượng Nguyệt Hi sao có thể để nàng dễ dàng động thủ, cánh tay mới nâng lên liền bị nàng mạnh mẽ nắm chặt.
“Dừng tay!”
Hàn Lương vội vã đi tới, nhìn thấy một màn trước mặt, sắc mặt đại biến, mạnh mẽ quát lên một tiếng.
Lâm Tú Ảnh ngẩn ra, gương mặt mộng bức, lúc này thấy Hàn Lương đi tới nàng cũng không dám manh động, vội vàng buông tay lui lại sau hai bước. Ánh mắt nhìn về Phượng Nguyệt Hi cất chứa đầy hoang mang.
Một đòn vừa rồi tuy không dùng toàn lực nhưng đã mang theo năm phần lực lượng, người bình thường dính một đòn cũng phải thương không nhẹ, nhưng nàng ta tại sao có thể tùy ý phá vỡ một chiêu của mình?
Phượng Ngọc Trân cắn chặt môi, khác với Lâm Tú Ảnh, nàng đã sớm biết Phượng Nguyệt Hi có thể tu luyện, chỉ là khi chứng kiến tận mắt nàng vẫn nhịn không được kinh ngạc.
“Hàn trưởng lão.” Phượng Ngọc Trân vội vàng lên tiếng.
Hàn Lương không để ý tới nàng, đi thẳng tới trước người Lâm Tú Ảnh, híp mắt cả giận nói: “Lâm tiểu thư, nơi đây chính là Đan Dược các, ngươi tùy ý động thủ, là xem thường Đan Dược các quy củ sao?”
Hàn Lương ánh mắt lạnh như băng, cả người tỏa ra khí thế uy nghiêm.
“Đây không phải là Lâm tiểu thư sao? Nghe nói nàng mới trở thành Luyện Đan sư không lâu, là một vị thiên tài, nàng làm sao lại đắc tội Hàn trưởng lão?”
“Thiên tài thì có thể tùy tiện phá vỡ quy củ của Đan Dược các sao? Nàng đây là không muốn sống?”
“Đừng nói là nàng, cho dù Lâm vương gia có đến, cũng không dám tùy ý ngang ngược như vậy.”
Lúc này trong đại sảnh không ít người lui tới, nghe đến đằng xa có tiếng động, nhất thời dừng lại cước bộ, đều trông chờ nhìn xem kịch vui.
Lâm Tú Ảnh đã quen được mọi người xung quanh ca tụng, bây giờ nghe thấy những lời nói ác ý, nàng làm sao có thể chịu nổi.
Thân hình run lên một cái, nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
“Ta, ta không có…”
“Được rồi, ngươi đi đi, ngươi ở Đan Dược các động thủ, không trừng phạt ngươi đã là nhân từ.”
Ở chung quanh nghị luận bên trong, Lâm Tú Ảnh đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ cùng giận dữ vội vàng ly khai Đan Dược các.
Phượng Ngọc Trân thấy Lâm Tú Ảnh rời đi, nàng cũng không còn mặt mũi ở lại, vội vàng đuổi theo Lâm Tú Ảnh, trong lòng âm thầm may mắn mình không có khi dễ Phượng Nguyệt Hi, nếu không kết quả so với Lâm Tú Ảnh cũng không có bao nhiêu sai biệt.
Hàn Lương tức giận hừ lạnh một tiếng, nhưng gương mặt lại treo rõ sự nghi hoặc, Phượng Nguyệt Hi chẳng phải trong lời đồn không thể tu luyện sao, vì sao một quyền lúc nãy của Lâm Tú Ảnh lại bị tiểu nha đầu này dễ dàng chặn lại?
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Hàn Lương, Phượng Nguyệt Hi không có ý tứ giải thích, hai tay ôm thành quyền hướng về hắn cảm tạ.
“Nha đầu không cần phải khách khí, nữ nhi của Lâm vương ta đã sớm nhìn không vừa mắt, coi như cho nàng một trận giáo huấn.” Hàn Lương cười nhạt nói.
Phượng Nguyệt Hi bất đắc dĩ lắc đầu, dù thế nào Hàn Lương vì mình ra mặt, nàng không thấy cảm kích thì chính là giả.
…
Ra khỏi Đan Dược các, Phượng Nguyệt Hi liền quay về Phượng gia.
Vừa về đến nhà nàng liền trông thấy một màn quái lạ, Phượng Kình ngày thường lười biếng vậy mà lại đang nghiêm túc luyện thương pháp.
Ngay khi Phượng Nguyệt Hi chuẩn bị thu hồi ánh mắt, Phượng Kình cũng đem ánh mắt rời trên người Phượng Nguyệt Hi, nhìn thấy nàng, Phượng Kình dừng lại thương pháp sau đó vội vàng chạy đến.
“Tỷ tỷ ngươi về rồi a.”
Phượng Nguyệt Hi bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, có kinh nghiệm từ lần trước, nàng liền giả bộ không nghe thấy.
“Tỷ tỷ đợi đã, ta muốn tỉ thí với ngươi.” Phượng Kình gắt gao đuổi theo.
Nghe vậy, Phượng Nguyệt Hi dừng lại cước bộ, đáy mắt không tin tưởng nhìn Phượng Kình.
Tên này là đệ đệ của mình sao?
Xem ra chuyện ngày hôm qua khiến cho hắn chịu đả kích không nhẹ, cho nên hôm nay mới đột ngột chăm chỉ tu luyện như vậy.
“Ta mới luyện thành một bộ võ kỹ, tỷ tỷ ngươi có muốn nhìn xem không?” Phượng Kình có chút kiêu ngạo nói.
Lúc này hắn bừng bừng chiến ý, chỉ hận không thể nhanh chóng cho tỷ tỷ biết mình lợi hại đến mức nào.
Phượng Nguyệt Hi yên lặng nhìn hắn, nhất thời cảm thấy không thích hợp, nếu không phải vẫn là bộ dáng muốn ăn đòn nàng đã tưởng rằng tên này đã bị người đánh tráo.
Thật lâu sau, Phượng Nguyệt Hi mới bình tĩnh, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn, nàng có chuyện cần gặp phụ thân không cần phải ở đây cùng hắn đùa nghịch.
“Tỷ tỷ ngươi đi đâu vậy? Ngươi không muốn xem thương pháp ta mới học được sao?”
Phượng Nguyệt Hi mỉm cười nhìn hắn, gương mặt treo rõ ba từ không hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.