Tuyệt Sắc Mỹ Nhân Của Lão Công Hắc Ám
Chương 14: Tôi Không Muốn Thấy Anh Nữa
Nguyệt Ảnh Nhi
22/10/2019
Đêm hôm đó,Mộng Cảnh nằm xuống giường và nhắm mắt lại.Cô không biết những gì chả cô nói có phải là sự thật không,cô cũng
không biết A Nha có thực sự hoá hồ điệp hay không nhưng dù là sự thật
hay là giả thì cô vẫn rất sợ hãi.Cảnh Mộng biết,trong giấc mơ của cô,tất cả những giấc mơ của tám năm qua đều là anh,đều là Bắc Thần.Ngày hôm
nay có lẽ cô phải chấp nhận một sự thật nhưng cô vẫn muốn hỏi anh vì vô
không muốn hoài nghi mãi như thế nữa,cô mệt rồi.Những giấc mơ của cả tám năm trời ròng rã đã khiến cô không khỏi mộng tưởng về tương lai của hai người,nếu những lời trong giấc mơ đều là sự thật vậy tại sao anh lại ở
bên Cát Cát.Nhắm mắt lại, Cảnh Mộng dần tiến vào giấc mơ của mình,cô
nhìn thấy vườn hoa anh đào,Bắc Thần đang ngồi ở đấy nhìn thấy Cảnh Mộng
thì mỉm cười.Cảnh Mộng nhìn Bắc Thần rồi im lặng tiến tới hỏi anh.
-Bắc Thần nè,hôm nào em cũng tới giấc mơ của anh để chơi đùa,anh có ghét không!
Cảnh Mộng cố tình hỏi như thế là để khẳng định rằng có phải thật sự những lời cha cô nói có phải sự thật không, rằng cô và anh thật sự có thể gặp nhau trong những giấc mơ.
-Không sao đâu,tám năm rồi mà em vẫn luôn là đi lại trong giấc mơ của anh nhưng nhìn em thế này anh mới nhận ra nhiều điều!
Câu trả lời này thật sự khiến cho Cảnh Mộng khó chịu,thế thì không phải đang thừa nhận bản thân mình đang bắt cá hai tay sao.Vậy thật sự cha Cảnh Mộng đã nói đúng.
-Nhiều điều!, là điều gì vậy, nói em nghe được không?
-Hôm này,anh gặp được em ở ngoài đời thực đó!
-Em sao!
-Đúng,là em đó!
-Anh nghĩ sao!
-Em,rất ......
-Sao vậy,sao anh không nói!
-Không, chỉ là anh đang nghĩ tới một người!
-Là Cát Cát đúng không!
-Đúng vậy,có lẽ em là thần rồi,cái gì cũng biết.
Không phải, Cảnh Mộng biết vì cô đã đoán được anh quản tâm đến Cát Cát thế nào mà.Anh có biết,khi nghe câu trả lời của anh làm cô thấy đau thế nào không,ước gì ngay từ đầu anh đừng nói những lời ngọt ngào đó với cô ước gì khi đó anh không nói thể.Thật ra,trong vòng tám năm, Cảnh Mộng với Bắc Thần cùng mơ chung một giấc mơ, cùng thấy đối phương cười, cùng nghe đối phương tâm sự nhưng dường như chỉ có Bắc Thần im lặng không nói gì về chuyện bản thân mình với Cát Cát hơn thế nữa còn nói lời ngon ngọt với Cảnh Mộng trong mơ để cho ngày hôm nay Cảnh Mộng lại thêm đau khí biết mình bị phản bội nhưng cô vẫn muốn nghe câu trả lời từ anh vì cô vẫn chưa hỏi được câu hỏi đó.
-Anh thấy sao khi em trở về?
-Ước gì em không trở về!
-Sao anh lại nói thế!
Cảnh Mộng khóc rồi,cô thật sự khóc rồi bì cô biết đây là những câu nói trong lòng Bắc Thần ngay lúc này,có lẽ anh không biết là anh đang nói chuyện với Cảnh Mộng chứ không phải là giấc mơ của bản thân anh nên khó nhìn Cảnh Mộng khóc,anh vẫn dửng dưng không màng tới và tiếp tục nói.
-Em về đúng là phiền phức!
Cảnh Mộng dường như không thể nào chịu thêm bất kỳ đả kích nào từ miệng của Bắc Thần nữa,cô hét lên
-Cút!!!!Cút khỏi giấc mơ của tôi nhanh......Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Bắc Thần ngạc nhiên khi nghe Cảnh Mộng nói
-Đây là giấc mơ của anh mà!Aaaaaaaaa.........
Bắc Thần vừa nói hết câu thì lập tức anh bị đá ra khỏi giấc mơ đó,anh rơi vào khoảng không vô tận,nhìn đâu cũng toàn là bóng tối,anh gọi tên cô nhưng không được.Bắc Thần choàng tỉnh,mặt anh ướt đẫm mồ hôi,anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của mình nhưng anh vẫn cảm thấy hình như anh đã nói điều gì sai với Cảnh Mộng trong giấc mơ đó.Bắc Thần bị đánh bật ra khỏi giấc mơ, chỉ còn lại Cảnh Mộng ở lại,cô ôm mặt khóc.Cô nghĩ rằng bây giờ kể cả mình có khóc cũng sẽ không có ai thấy nữa nên cô phải tranh thủ khóc.Chỉ một lần này thôi,cô chỉ yếu đuối một lần cuối này nữa thôi!
Sáng hôm sau,Cảnh Mộng vừa thức dậy đã tới chỗ cha
-Cha ơi,con có chuyện muốn nói......
-Nói đi con!
-Con muốn sáng Trung Quốc ở với mẹ nuôi một thời gian!!!!
-Bắc Thần nè,hôm nào em cũng tới giấc mơ của anh để chơi đùa,anh có ghét không!
Cảnh Mộng cố tình hỏi như thế là để khẳng định rằng có phải thật sự những lời cha cô nói có phải sự thật không, rằng cô và anh thật sự có thể gặp nhau trong những giấc mơ.
-Không sao đâu,tám năm rồi mà em vẫn luôn là đi lại trong giấc mơ của anh nhưng nhìn em thế này anh mới nhận ra nhiều điều!
Câu trả lời này thật sự khiến cho Cảnh Mộng khó chịu,thế thì không phải đang thừa nhận bản thân mình đang bắt cá hai tay sao.Vậy thật sự cha Cảnh Mộng đã nói đúng.
-Nhiều điều!, là điều gì vậy, nói em nghe được không?
-Hôm này,anh gặp được em ở ngoài đời thực đó!
-Em sao!
-Đúng,là em đó!
-Anh nghĩ sao!
-Em,rất ......
-Sao vậy,sao anh không nói!
-Không, chỉ là anh đang nghĩ tới một người!
-Là Cát Cát đúng không!
-Đúng vậy,có lẽ em là thần rồi,cái gì cũng biết.
Không phải, Cảnh Mộng biết vì cô đã đoán được anh quản tâm đến Cát Cát thế nào mà.Anh có biết,khi nghe câu trả lời của anh làm cô thấy đau thế nào không,ước gì ngay từ đầu anh đừng nói những lời ngọt ngào đó với cô ước gì khi đó anh không nói thể.Thật ra,trong vòng tám năm, Cảnh Mộng với Bắc Thần cùng mơ chung một giấc mơ, cùng thấy đối phương cười, cùng nghe đối phương tâm sự nhưng dường như chỉ có Bắc Thần im lặng không nói gì về chuyện bản thân mình với Cát Cát hơn thế nữa còn nói lời ngon ngọt với Cảnh Mộng trong mơ để cho ngày hôm nay Cảnh Mộng lại thêm đau khí biết mình bị phản bội nhưng cô vẫn muốn nghe câu trả lời từ anh vì cô vẫn chưa hỏi được câu hỏi đó.
-Anh thấy sao khi em trở về?
-Ước gì em không trở về!
-Sao anh lại nói thế!
Cảnh Mộng khóc rồi,cô thật sự khóc rồi bì cô biết đây là những câu nói trong lòng Bắc Thần ngay lúc này,có lẽ anh không biết là anh đang nói chuyện với Cảnh Mộng chứ không phải là giấc mơ của bản thân anh nên khó nhìn Cảnh Mộng khóc,anh vẫn dửng dưng không màng tới và tiếp tục nói.
-Em về đúng là phiền phức!
Cảnh Mộng dường như không thể nào chịu thêm bất kỳ đả kích nào từ miệng của Bắc Thần nữa,cô hét lên
-Cút!!!!Cút khỏi giấc mơ của tôi nhanh......Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Bắc Thần ngạc nhiên khi nghe Cảnh Mộng nói
-Đây là giấc mơ của anh mà!Aaaaaaaaa.........
Bắc Thần vừa nói hết câu thì lập tức anh bị đá ra khỏi giấc mơ đó,anh rơi vào khoảng không vô tận,nhìn đâu cũng toàn là bóng tối,anh gọi tên cô nhưng không được.Bắc Thần choàng tỉnh,mặt anh ướt đẫm mồ hôi,anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của mình nhưng anh vẫn cảm thấy hình như anh đã nói điều gì sai với Cảnh Mộng trong giấc mơ đó.Bắc Thần bị đánh bật ra khỏi giấc mơ, chỉ còn lại Cảnh Mộng ở lại,cô ôm mặt khóc.Cô nghĩ rằng bây giờ kể cả mình có khóc cũng sẽ không có ai thấy nữa nên cô phải tranh thủ khóc.Chỉ một lần này thôi,cô chỉ yếu đuối một lần cuối này nữa thôi!
Sáng hôm sau,Cảnh Mộng vừa thức dậy đã tới chỗ cha
-Cha ơi,con có chuyện muốn nói......
-Nói đi con!
-Con muốn sáng Trung Quốc ở với mẹ nuôi một thời gian!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.