Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 5: Dị thế thức tỉnh, biến thân thái giám
Sở Thanh
03/11/2015
Editor: Họa Đến Vô Tình
“Tiểu Sơ tử!”
“Tiểu Sơ tử!”
“Thật là tay chân vụng về, đi đưa cho Vĩnh Lạc cung hương giấy mà cũng có thể té xỉu, nếu là hoàng thượng trách tội xuống, chúng ta đều phải xui xẻo theo hắn!”
“Tiểu Sơ tử? Ngươi mau tỉnh lại!”
Bên tai không ngừng vang lên tiếng nói ồn ào, Đoàn Cẩm Sơ cố gắng mở mắt, đầu đau muốn nứt ra, mí mắt nặng nề, đột nhiên, một hồi lạnh đến thấu xương truyền đến, đồng thời lại có một tiếng nói lanh lảnh vang lên, “Lý công công, tại sao ngươi lại dùng nước lạnh dội hắn?”
“Khúc công công, không dội nước hắn thì làm sao hắn tỉnh lại? Chẳng lẻ còn trông cậy vào xin người thỉnh thái y đến sao?” Chấp sự thái giám Lý Toàn Thủy để thùng nước xuống, nói đầy châm chọc khiêu khích.
“Lý. . . . .” Đều là chấp sự thái giám, Khúc Đại Hưng tức giận vô cùng, vừa mở miệng, liền thấy lông mi Đoàn Cẩm Sơ giật giật, vội dời tầm mắt, lại kêu: “Tiểu Sơ tử? Tiểu Sơ tử?”
Đoàn Cẩm Sơ bị thùng nước lạnh kia kích thích, theo bản năng run run mở mắt, không kịp làm rõ tình huống trước mặt, run đôi môi nói: “Lạnh. . . . .lạnh quá a!”
Nghe vậy, Khúc Đại Hưng vội vàng kéo chăn trên giường đắp lên người Đoàn Cẩm Sơ, cũng đưa tay để trên trán nàng dò xét một chút, quay đầu lại phân phó một thái giám, “Rót một chén nước nóng đến!”
“Dạ, Khúc công công!” Thái giám kia lên tiếng, vội xốc rèm đi ra ngoài.
“Tiểu Sơ tử, ngươi có khỏe không? Tại sao khi không lại té xỉu chứ?” Ở bên giường có mấy thái giám vây quanh, ân cần hỏi.
Ai ngờ, Lý Toàn Thủy lớn tiếng “khụ khụ” hai tiếng, âm dương quái khí nói: “Làm cái gì đây? Không có việc để làm phải không? Còn không đi ra ngoài!”
“Dạ, Lý công công!” Cả đám thái giám vì bị thân phận của Lý Toàn Thủy áp bức, sắc mặt thay đổi, vội cúi thấp đầu, cung kính nối đuôi nhau mà ra.
Lý Toàn Thủy hoa lan chỉ nhếch lên, mũi cũng hừ một tiếng, vung rèm, cũng đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại Khúc Đại Hưng đang ngồi trên băng ghế ở bên giường, và Đoàn Cẩm Sơ đang run vì lạnh, giờ phút này, nàng hoàn toàn ở trong trạng thái hóa đá, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Khúc Đại Hưng, muốn mở miệng, môi run run vài cái, nhưng là không phát ra được âm thanh nào.
Khúc Đại Hưng thấy thế, thở dài, đứng lên, từ chỗ phơi khăn trên sợi dây bên giường, lấy xuống một cái khăn, rồi lau vết nước bẩn trên đầu trên mặt của nàng, vừa nói: “Tiểu Sơ tử, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì? Ngươi bị bệnh sao?”
“Tiểu. . . . . Sơ tử?” Đoàn Cẩm Sơ thì thào suy ngẫm, sau đó nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ, chính là khả năng nhìn thấy khủng long thì xác suất có thể tựa như nhìn thấy người cổ đại đi?
“Tiểu Sơ tử? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?” Khúc Đại Hưng thấy thế, ngừng động tác lau, mặt lo lắng hỏi.
“Ngươi. . . . .ngươi là khủng long?” Mở to mắt, thấy trước mắt không có chút thay đổi nào, Đoàn Cẩm Sơ đem lời suy nghĩ trong đầu nói ra.
Khúc Đại Hưng lập tức trợn tròn cặp mắt, “Ngươi. . . . .ngươi nói cái gì? Ta là. . . . .là khủng long? Khủng long cái đồ vật gì nha?”
“Ách. . . . .Ngươi, ngươi không phải là khủng long, ta là khủng long, không đúng, ta cũng không phải là khủng long, ta là người, nhưng mà. . . . .nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi kêu ta là Tiểu Sơ tử? Ngươi là ai? Mới vừa rồi bọn họ vừa nói cái gì công công. . . . .là có ý gì? Còn có còn có, cách ăn mặc của các ngươi, như thế nào. . . . .như thế nào là cái dạng này? Nam nhân tóc dài, còn mặc y phục cổ đại, âm thanh nói chuyện. . . . .vừa nhọn lại vừa mịn, giống như là. . . . .là giọng nói của thái giám diễn trên TV. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nhìn Khúc Đại Hưng, cố gắng hồi tưởng những gì vừa rồi được nghe thấy, vô cùng rối rắm nhắc tới.
Vậy mà, ánh mắt của Khúc Đại Hưng từ ngạc nhiên đến khiếp sợ, nghe được lời cuối cùng, từ từ đứng lên, sắc mặt thay đổi xanh trắng, như nhìn quái dị nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, dại ra nửa ngày, lại chợt cúi người, một tay xoa cái trán của Đoàn Cẩm Sơ, đè thấp âm thanh nói: “Tiểu Sơ tử, ngươi đến tột cùng là bị cái gì? Ta là Khúc Đại Hưng a! Ngươi không nhớ rõ ta là ai sao? Sẽ không phải là phát sốt đến hồ ngôn loạn ngữ chứ? Ngươi nói cổ đại là cái gì? TV là cái gì? Chúng ta vốn chính là thái giám a!
“Tiểu Sơ tử!”
“Tiểu Sơ tử!”
“Thật là tay chân vụng về, đi đưa cho Vĩnh Lạc cung hương giấy mà cũng có thể té xỉu, nếu là hoàng thượng trách tội xuống, chúng ta đều phải xui xẻo theo hắn!”
“Tiểu Sơ tử? Ngươi mau tỉnh lại!”
Bên tai không ngừng vang lên tiếng nói ồn ào, Đoàn Cẩm Sơ cố gắng mở mắt, đầu đau muốn nứt ra, mí mắt nặng nề, đột nhiên, một hồi lạnh đến thấu xương truyền đến, đồng thời lại có một tiếng nói lanh lảnh vang lên, “Lý công công, tại sao ngươi lại dùng nước lạnh dội hắn?”
“Khúc công công, không dội nước hắn thì làm sao hắn tỉnh lại? Chẳng lẻ còn trông cậy vào xin người thỉnh thái y đến sao?” Chấp sự thái giám Lý Toàn Thủy để thùng nước xuống, nói đầy châm chọc khiêu khích.
“Lý. . . . .” Đều là chấp sự thái giám, Khúc Đại Hưng tức giận vô cùng, vừa mở miệng, liền thấy lông mi Đoàn Cẩm Sơ giật giật, vội dời tầm mắt, lại kêu: “Tiểu Sơ tử? Tiểu Sơ tử?”
Đoàn Cẩm Sơ bị thùng nước lạnh kia kích thích, theo bản năng run run mở mắt, không kịp làm rõ tình huống trước mặt, run đôi môi nói: “Lạnh. . . . .lạnh quá a!”
Nghe vậy, Khúc Đại Hưng vội vàng kéo chăn trên giường đắp lên người Đoàn Cẩm Sơ, cũng đưa tay để trên trán nàng dò xét một chút, quay đầu lại phân phó một thái giám, “Rót một chén nước nóng đến!”
“Dạ, Khúc công công!” Thái giám kia lên tiếng, vội xốc rèm đi ra ngoài.
“Tiểu Sơ tử, ngươi có khỏe không? Tại sao khi không lại té xỉu chứ?” Ở bên giường có mấy thái giám vây quanh, ân cần hỏi.
Ai ngờ, Lý Toàn Thủy lớn tiếng “khụ khụ” hai tiếng, âm dương quái khí nói: “Làm cái gì đây? Không có việc để làm phải không? Còn không đi ra ngoài!”
“Dạ, Lý công công!” Cả đám thái giám vì bị thân phận của Lý Toàn Thủy áp bức, sắc mặt thay đổi, vội cúi thấp đầu, cung kính nối đuôi nhau mà ra.
Lý Toàn Thủy hoa lan chỉ nhếch lên, mũi cũng hừ một tiếng, vung rèm, cũng đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại Khúc Đại Hưng đang ngồi trên băng ghế ở bên giường, và Đoàn Cẩm Sơ đang run vì lạnh, giờ phút này, nàng hoàn toàn ở trong trạng thái hóa đá, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Khúc Đại Hưng, muốn mở miệng, môi run run vài cái, nhưng là không phát ra được âm thanh nào.
Khúc Đại Hưng thấy thế, thở dài, đứng lên, từ chỗ phơi khăn trên sợi dây bên giường, lấy xuống một cái khăn, rồi lau vết nước bẩn trên đầu trên mặt của nàng, vừa nói: “Tiểu Sơ tử, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì? Ngươi bị bệnh sao?”
“Tiểu. . . . . Sơ tử?” Đoàn Cẩm Sơ thì thào suy ngẫm, sau đó nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ, chính là khả năng nhìn thấy khủng long thì xác suất có thể tựa như nhìn thấy người cổ đại đi?
“Tiểu Sơ tử? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?” Khúc Đại Hưng thấy thế, ngừng động tác lau, mặt lo lắng hỏi.
“Ngươi. . . . .ngươi là khủng long?” Mở to mắt, thấy trước mắt không có chút thay đổi nào, Đoàn Cẩm Sơ đem lời suy nghĩ trong đầu nói ra.
Khúc Đại Hưng lập tức trợn tròn cặp mắt, “Ngươi. . . . .ngươi nói cái gì? Ta là. . . . .là khủng long? Khủng long cái đồ vật gì nha?”
“Ách. . . . .Ngươi, ngươi không phải là khủng long, ta là khủng long, không đúng, ta cũng không phải là khủng long, ta là người, nhưng mà. . . . .nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi kêu ta là Tiểu Sơ tử? Ngươi là ai? Mới vừa rồi bọn họ vừa nói cái gì công công. . . . .là có ý gì? Còn có còn có, cách ăn mặc của các ngươi, như thế nào. . . . .như thế nào là cái dạng này? Nam nhân tóc dài, còn mặc y phục cổ đại, âm thanh nói chuyện. . . . .vừa nhọn lại vừa mịn, giống như là. . . . .là giọng nói của thái giám diễn trên TV. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nhìn Khúc Đại Hưng, cố gắng hồi tưởng những gì vừa rồi được nghe thấy, vô cùng rối rắm nhắc tới.
Vậy mà, ánh mắt của Khúc Đại Hưng từ ngạc nhiên đến khiếp sợ, nghe được lời cuối cùng, từ từ đứng lên, sắc mặt thay đổi xanh trắng, như nhìn quái dị nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, dại ra nửa ngày, lại chợt cúi người, một tay xoa cái trán của Đoàn Cẩm Sơ, đè thấp âm thanh nói: “Tiểu Sơ tử, ngươi đến tột cùng là bị cái gì? Ta là Khúc Đại Hưng a! Ngươi không nhớ rõ ta là ai sao? Sẽ không phải là phát sốt đến hồ ngôn loạn ngữ chứ? Ngươi nói cổ đại là cái gì? TV là cái gì? Chúng ta vốn chính là thái giám a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.