Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Quyển 4 - Chương 277: Nhiếp Chính Vương Phi

Đường Gia Tam Thiểu

09/12/2013

Mấy ngày nay Hoắc Vũ Hạo vẫn kêu Na Na ở đại sảnh quan sát đám người đến đây đăng kí, phát hiện Mộ Tuyết và Duy Na cũng không phải là chuyện khó khăn. Kết quả là, một phong thư đến từ Đường Môn cùng một cái trữ vật Hồn Đạo Khí có Gia Cát Thần Nỏ Pháo cùng bình sữa phong kín ở trong đó liền được Na Na đưa qua.

Hoắc Vũ Hạo cho dù khôn khéo cỡ nào, cũng không có khả năng đem thời gian tính toán chính xác như bấm đốt ngón tay vậy, khiến cho hai bên chạm mặt. Mà, chạm mặt cũng chưa chắc là chuyện tốt. Cho nên, hiện tại kỳ thật hắn cũng không biết phải làm như thế nào.

Ánh mắt của Hứa Cửu Cửu đột nhiên chuyển hướng Hoắc Vũ Hạo, "Ngươi nói đi, làm sao đây?"

Hoắc Vũ Hạo nhìn hai bên, lúc này ánh mắt của mọi người đều đang ở trên người hắn, hơi suy tư một chút, nói: "Tạm thời mọi người chịu khó một chút ở trong căn nhà nhỏ bé này của ta. Mục đích của các ngươi ta rất rõ ràng, nếu như vậy thì tốt rồi, nếu đại biểu của Tinh La Đế Quốc và Thiên Hồn đế quốc đều đang ở đây. Như vậy, chúng ta cứ đàm phán công khai với nhau. Nhị vị đều là khách hàng lớn của Đường Môn chúng ta, chúng ta nhất định tận hết khả năng đối đãi công bình. Ý của hai vị như thế nào?"

"Chờ một chút." Hứa Cửu Cửu đột nhiên ngắt lời của Hoắc Vũ Hạo, ngay lúc này, nàng hoàn toàn biểu hiện ra bản sắc ép người, "Hoắc Vũ Hạo, cứ dựa theo giá cả mà lúc trước chúng ta đã thương lượng xong. Nhưng quyền ưu tiên phải là của chúng ta. ta cũng không trả giá với ngươi nữa. Nhưng số tiền kia số lượng quá khổng lồ, nếu như các ngươi cần, chúng ta cũng có thể đem một ít kim loại hiếm để trao đổi."

Hoắc Vũ Hạo hai mắt sáng lên, với hắn mà nói, kim loại hiếm rõ ràng tốt hơn nhiều so với Kim Hồn Tệ. Lúc trước hắn cũng không phải nói láo, hơn bảy mươi phần trăm kim loại hiếm trên đại lục đều bị Nhật Nguyệt đế quốc thao túng, dùng làm vật tư chiến lược. Cho dù Minh Đức Đường muốn sử dụng cho một số nghiên cứu, cũng phải được hoàng thất và quân đội phê chuẩn.

Nếu như Tinh La Đế Quốc có thể xuất ra một phần kim loại hiếm để trao đổi, đối với tương lai phát triển của Hồn Đạo Đường không thể nghi ngờ là có lợi ích cực lớn.

Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo cũng không có nóng lòng đáp ứng Hứa Cửu Cửu, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là sau lần bị trọng thương này, được gặp lại Vương Đông Nhi, khiến cho tâm tình của hắn cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn. Gặp chuyện thì càng thêm tỉnh táo.

"Quyền ưu tiên? Cửu Cửu tỷ." Duy Na khẽ gọi một tiếng.

Hứa Cửu Cửu quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia xin lỗi, nói : "Duy Na, nếu tất cả mọi người đều vì một cái mục đích mà đến đây, ta cũng không gạt ngươi nữa. Bây giờ áp lực của Nhật Nguyệt đế quốc quá lớn. Sự tình liên quan đến sự tồn vong của quốc gia, mặc dù là hảo tỷ muội, nhưng có nhiều thứ không thể nhường được."

Duy Na khẽ gật đầu, nói : "Ta hiểu. Hoắc Vũ Hạo, làm phiền ngươi rồi. Thiên Hồn đế quốc của chúng ta nguyện ý tăng giá thêm 10%, lấy quyền ưu tiên cung ứng."

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo trong nháy mắt ngây ngốc ra, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, vị công chúa nhìn qua nhu nhược yếu ớt của Thiên Hồn đế quốc này bất ngờ quyết định thật nhanh. Số lượng mua Gia Cát Thần Nỏ Pháo và bình sữa phong kín cũng không phải nhỏ. Nhưng nàng lại có thể lập tức làm chủ tăng giá thêm 10%, cái này không chỉ là vấn đề năng lực, còn mang ý nghĩa cho địa vị của nàng ở Thiên Hồn đế quốc.

Hứa Cửu Cửu cũng lặng đi một chút, sau đó sắc mặt khó coi nói : "Duy Na, ngươi ẩn giấu thật sâu!"

Duy Na mỉm cười, vẫn là bộ dáng ôn nhu như nước, "Cửu Cửu tỷ, ngươi nói đúng, đứng ở phương diện quốc gia, có một số việc không có cách nào nhường được. Ta chỉ hi vọng chuyện lần này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa tỷ muội chúng ta là tốt rồi."

Hứa Cửu Cửu nghiến răng, luận tài phú, Tinh La Đế Quốc tuyệt đối không kém hơn Thiên Hồn đế quốc, nhưng mà hai bên đều đang ở đây, nếu cứ tiếp tục tăng giá như vậy, ai sẽ có lợi chứ? Sau khi trải qua thí nghiệm, hai món Hồn Đạo Khí có thể trang bị với số lượng lớn hơn nữa tăng lên sức chiến đấu cực lớn cho quân đội kia đối với nàng có thể nói là bắt buộc phải có được. Làm sao bây giờ? Một cái dấu chấm hỏi cực lớn xuất hiện trong lòng của Hứa Cửu Cửu.

"Hừ!" Một âm thanh làm nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống vài phần. Một cổ uy áp cường đại đột nhiên từ trên người của Tinh Vân Đấu La Mạn Y khuếch tán ra, áp bách hướng mấy người của Thiên Hồn đế quốc. Mạc Phi Vân đứng ở phía trước đứng mũi chịu sào, theo bản năng lùi về sau một bước, Hồn Hoàn dưới sự áp bách đều phóng thích ra ngoài. Bát hoàn, Cho dù Mạc Phi Vân là cường giả bát hoàn Hồn Đấu La, nhưng nếu đối mặt Phong Hào Đấu La, sắc mặt của hắn cũng chợt ngưng trọng.

Công chúa Cửu Cửu cũng cả kinh, trong lúc muốn ngăn cản Tinh Vân Đấu La, đột nhiên, một luồng hơi thở lạnh như băng bất ngờ từ phía sau của Duy Na khuếch tán ra. Nhiệt độ không khí trong phòng đều chậm lại theo diện rộng. Một luồng khí thế phóng khoáng đột nhiên vòng lại, Tinh Vân Đấu La sắc mặt đại biến, nhanh chóng quét ngang thân mình, che ở trước mặt công chúa Cửu Cửu.

Ở bên cạnh Duy Na có thêm một người, một người toàn thân bị bao phủ ở bên trong một cái áo choàng màu xanh đậm, nhìn không thấy được khuôn mặt, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra là một cô gái.

Hơi thở cường thịnh đó là từ trên người nàng phóng ra. Có thể cắn nuốt toàn bộ khí thế mà Tinh vân Đấu La phóng thích ra. Đây là biểu hiện cường đại cỡ nào.

"Siêu cấp Đấu La?" Sắc mặt của Mạn Y rất khó coi. Ngay cả nàng cũng không phát hiện được người này đến từ lúc nào, có nghĩa là tu vi của hai bên chênh lệch rất nhiều. Như vậy cũng có nghĩa nàng căn bản không có khả năng cùng đối phương chống lại. Cũng chỉ có một kết quả, đó là Siêu Cấp Đấu La. Duy Na nâng tay phải lên, cổ khí thế phóng khoáng đó đột nhiên thu liễm một chút, nàng than nhẹ một tiếng, nói : "Cửu Cửu tỷ, chúng ta thật sự phải như vậy sao? Chúng ta không phải là đối thủ của nhau mà."

Hứa Cửu Cửu cũng đồng dạng thở dài một tiếng, nói : "Là chúng ta lỗ mãng, ta xin lỗi ngươi. Được, ta theo. Ta cũng tăng giá thêm 10%."

"Hai vị không cần như vậy." Hoắc Vũ Hạo đột nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt của hai người cũng đồng thời nhìn về phía hắn. Điều này cũng đại biểu cho việc công chúa điện hạ của hai đại đế quốc phải xem mặt của hắn mà nói chuyện, ánh mắt cũng không thân thiện lắm. Tăng giá 10% đã là con số trên trời rồi! Cũng đồng nghĩa hao mòn thêm một phần tài phú của quốc gia.

"Hai vị xin hãy nghe ta nói một câu có được không?" Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói.

"Ta không cần sự tăng giá của các ngươi." Chỉ câu nói đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo đã làm địch ý trong mắt của hai người kia tan chảy vài phần.

" Đường Môn chúng ta thật sự cần kim tiền và tư nguyên để phát triển lớn mạnh. Nhưng đồng dạng, Đường Môn chúng ta cũng không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào. Mà chúng ta cũng không muốn nhìn thấy chiến tranh khuếch trương dẫn đến sinh linh đồ thán. Nhất là chúng ta cũng thuộc về Đấu La Đại Lục, chúng ta đều có chung một địch nhân. Ta hi vọng, sự xuất hiện của chúng ta, có thể trở thành sự trợ giúp cho Tinh La, Thiên Hồn, Đấu Linh tam quốc, chứ không phải là người cản trở. Cho nên, Gia Cát Thần Nỏ Pháo và bình sữa phong kín sẽ không nâng giá, tránh gia tăng gánh nặng cho các ngươi."

Nói tới đây, hắn đem ánh mắt nhìn về phía Hứa Cửu Cửu, nói : "công chúa Cửu Cửu, ta thật có lỗi khi cho các ngươi đụng mặt nhau, nhưng ta đúng là không biết công chúa Duy Na sẽ đến đây. Chuyện này thực sự chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu hôm nay hai vị đều đến nơi này, tiếp tục đấu giá sẽ chỉ làm mọi người thêm tổn thương, chỉ có đối thủ của chúng ta được lợi. Hai vị xem như vậy thì thế nào. Các ngươi đều có thể dùng Kim Hồn tệ cộng thêm kim loại mà chúng ta cần có để đổi lấy Gia Cát Thần Nỏ Pháo. Dưới tình huống đủ vật liệu, năng lực sản xuất của chúng ta nhất định sẽ được đề cao. Ta có thể cam đoan, mỗi tháng cung ứng cho các ngươi mười cái Gia Cát Thần Nỏ Pháo cùng bình sữa phong kín. Số lượng sẽ gia tăng hàng tháng. Dần dần đạt được nhu cầu của các ngươi. Quyền ưu tiên ta đồng thời cho hai quốc gia. Sau này bất luận là cùng ai khác hợp tác, đều phải thỏa mãn nhu cầu của các ngươi trước rồi mới được bán ra tiếp. Bởi vì các ngươi ở tuyến đầu nếu xảy ra chiến tranh với Nhật Nguyệt đế quốc. Ta nghĩ, đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt."

Tên chết tiệt này! Địch ý trong ánh mắt của Hứa Cửu Cửu biến mất. Mặc dù nàng cũng không vừa lòng lắm với kết quả này, nhưng Hoắc Vũ Hạo cự tuyệt tăng giá, vừa hợp với cách làm của các nàng lại vừa làm nàng mãn nguyện. Ít nhất tên chết tiệt này cũng còn hiểu được cái gì là quan trọng nhất.

Mộ Tuyết cau mày nói: "Mười cái, có phải quá ít hay không? Không bằng, ngươi ra một cái giá, chúng ta mua cái bản vẽ chế luyện của hai kiện Hồn Đạo Khí này. Chỉ cần ngươi ra được giá, chúng ta cũng tận lực đi thỏa mãn."

Khẩu khí thật lớn a! Xem ra Mộ Tuyết này cũng không tầm thường. Trong lòng của Hoắc Vũ Hạo âm thầm phỏng đoán. Nhưng lập tức lắc đầu, nói : "Thật sự xin lỗi, sự tình liên quan đến cơ mật của Đường Môn, kỹ thuật nhất định không thể bán. Mỗi tháng cung ứng mười cái, là phỏng chừng sít sao nhất. Theo ta được biết, một quân đoàn hồn đạo sư của Nhật Nguyệt đế quốc cũng chỉ trang bị chừng 100 cái hồn đạo pháo tầm xa. Uy lực cũng chỉ cỡ khoảng cấp bốn. Có thể đạt tới xạ trình như hồn đạo pháo cấp sáu thì không vượt qua mười cái. Mặc dù không rõ ràng lắm nội tình của bọn họ, nhưng ít ra sư đoàn như vậy, Nhật Nguyệt đế quốc cũng không có hơn mười đội. Nói cách khác, dựa theo tốc độ cung ứng của chúng ta, chỉ cần một năm, quý quốc phối hợp với một ít quân đội. Ít nhất dùng cho phòng ngự thì hiệu quả cũng không tồi.

Hứa Cửu Cửu hừ lạnh một tiếng, nói : "Đâu có như ngươi nghĩ đơn giản như vậy? Nhật Nguyệt đế quốc chân chính nội tình cũng không phải là mấy quân đoàn hồn đạo sư kia."

Hoắc Vũ Hạo nói : "Được rồi. Đối với chân chính nội tình của bọn họ ta cũng không rõ lắm. Nhưng hai vị thấy đề nghị của ta như thế nào? Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà ta có thể nghĩ tới trước mắt."

Hứa Cửu Cửu nhìn về phía Duy Na, phát hiện Duy Na cũng đang nhìn nàng. Hai vị công chúa hơi suy nghĩ, sau đó đều không chút lựa chọn gật đầu.

"Một lời đã định."

"Một lời đã định." Trên mặt của Hoắc Vũ Hạo cũng lộ ra tươi cười. Đương nhiên, hắn biết rõ, chuyện này chỉ sợ không có đơn giản như vậy. Hai vị công chúa này cũng không phải hạng người dễ dãi.

"Chúng ta nên ký kết khế ước đi." Hứa Cửu Cửu rất rõ cái gì gọi là đêm dài lắm mộng. Biểu hiện mới vừa rồi của Duy Na đã khiến cho nội tâm của nàng sản sinh cảnh giác mãnh liệt.

Quá trình thương thảo chi tiết của khế ước, cho dù Hoắc Vũ Hạo có trầm ổn cũng đều có chút nhức đầu. Ước chừng dùng hơn hai canh giờ, mới đi đến quyết định cuối cùng.

Trong đó, mấu chốt nhất một điều dĩ nhiên là Tinh La, Thiên Hồn hai nước không được lén tiếp xúc Đường Môn, phá hư khế ước. Lúc hai bên tới mua Hồn Đạo Khí của Đường Môn phải thông báo cho đối phương. Còn Đường Môn, nếu có bất kỳ Hồn Đạo Khí kiểu mới nào được sản xuất, đều phải ưu tiên cung ứng cho bọn họ. Dưới tình huống đủ khả năng sản xuất, tận khả năng cung ứng cho bọn họ Gia Cát Thần Nỏ Pháo và bình sữa phong kín.

Lúc căn phòng lại lần nữa trở nên an tĩnh, trong mắt của Hoắc Vũ Hạo đã tràn đầy mệt mỏi.

Vương Đông Nhi ôm hắn đặt lên trên giường, giúp hắn xoa bóp.

"Thà rằng muội đi thi đấu, đối mặt đối thủ cường đại, cũng không muốn cùng những người này đàm phán." Vương Đông Nhi khẽ than nói, "Mệt muốn chết luôn đó, Vũ Hạo."

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, nói : "Đây là chuyện mà Đường Môn muốn phát triển bắt buộc phải trải qua. Kỳ thật hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ, không chỉ là lấy được đơn đặt hàng quan trọng nhất, đồng thời, cũng cho chúng ta hiểu rõ hai đế quốc này hơn."

Vương Đông Nhi thấp giọng hỏi: "Trước đó công chúa Cửu Cửu nói đến nội tình của Nhật Nguyệt đế quốc, huynh có biết là cái gì không?"

Hoắc Vũ Hạo khẽ vuốt cằm, nói : "Có thể đoán được một ít. Chỉ sợ sẽ là mấy tên hồn đạo sư cao cấp cho đến Hồn Đạo Khí cao cấp. Chân chính cường đại Hồn Đạo Khí, không thể nào trang bị ở quân đoàn hồn đạo sư. Hứa Cửu Cửu mặc dù chưa nói ra, nhưng từ sự kiêng kị trong ánh mắt của nàng cũng có thể nhìn ra, chỉ sợ thứ đó sẽ cực kỳ khủng bố."



Vương Đông Nhi gật đầu, trong mắt lộ ra một tia mê mang, nói : "Vũ Hạo, huynh nói xem, chiến tranh thật sự sẽ xảy ra sao? Đến lúc đó, chúng ta nên làm gì?"

Hoắc Vũ Hạo híp lại hai mắt, nói : "Chiến tranh chỉ sợ không thể tránh khỏi. Với huynh, huynh chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh của mình. Nếu như lúc chiến tranh bắt đầu cơ thể của huynh có thể khôi phục, như vậy, huynh….."

Đối với bất kỳ một quốc gia nào, Toàn bộ đại lục thanh niên Hồn Sư tinh anh đại tái vô cùng quan trọng giống như là lễ tết vậy. Năm năm một lần, luân chuyển giữa bốn quốc gia. Nhưng muốn thay đổi quy chế khác với kì đại tái trước cũng không dễ dàng.

Nhật Nguyệt đế quốc đưa ra quy chế của đại tái mặc dù bị các tông môn cùng học viện đến từ Đấu La Đại Lục tam quốc phản đối, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được sự cường ngạnh của nó. Nhật Nguyệt đế quốc đối với việc không giới hạn độ cao giải thích cũng rất đơn giản.

Hồn Đạo Khí càng ngày càng phát triển, tương lai khi chiến đấu, chính là so đấu quyền khống chế bầu trời. Là tinh anh của thanh niên, nếu như không thể chấp nhận được phương diện này, dựa vào cái gì được gọi là tinh anh?

Cho dù điều này đại biểu Nhật Nguyệt đế quốc ép người quá đáng, nhưng nếu có thể bình tĩnh suy tính lại, mọi người cũng không thể không thừa nhận. Cách nói của Nhật Nguyệt đế quốc cũng không có gây hiểu nhầm.

Cuối cùng, các tông môn và học viện cũng không thể đồng lòng chống lại quy chế này, đại tái lần này sắp bắt đầu.

Cho dù quá trình thi đấu của Nhật Nguyệt đế quốc và các bên dự thi có như thế đi nữa, ít nhất đối với dân chúng của Nhật Nguyệt đế quốc, Đế quốc quyết định tiến hành đại tái ở vùng ngoại ô rộng lớn bên trên bình nguyên cũng là một chuyện rất tốt đối với họ. Bởi vì như vậy sẽ có rất nhiều người có thể xem được.

Nghi thức rút thăm được tiến hành trước ngày khai mạc một ngày, Đại biểu Đường Môn đi rút thăm là Từ Tam Thạch. Trong số 167 đội ngũ dự thi, vận khí tốt nhất là có thể rút được thăm vào thẳng vòng hai. Mà vận khí của Từ Tam Thạch hiển nhiên không có tốt như vậy. Cho nên, dù là quán quân chân chính của kì đại tái trước, nhưng bọn họ vẫn phải xuất chiến ngay từ vòng đầu. Mà lá thăm vào thẳng vòng hai kia, ban tổ chức của Nhật Nguyệt đế quốc quyết định đưa cho Sử Lai Khắc học viện đại biểu đội. Đội của Vương Thu Nhi trực tiếp đi vào vòng tiếp theo. Hơn nữa là đạt được đầy đủ điểm số.

Đối với cái ưu đãi này. Không ai đưa ra dị nghị. Dù sao, ở trong các kì đại tái, học viện Sử Lai Khắc đạt được quá nhiều huy hoàng. Đây là thứ mà bọn họ nên nhận được.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi, trên ngã tư đường của Minh Đô cũng đã nhiều hơn một cảnh tượng kỳ dị.

Một đám binh sĩ toàn thân bị bao phủ bởi khải giáp màu bạc xếp thành hai nhóm. Kéo dài từ cổng chính của Minh Duyệt tửu điếm hướng ra phía ngoài, không nhìn thấy được điểm cuối. Mà thông lộ được bọn họ tạo thành này, hoàn toàn được giới nghiêm. Dân chúng được yêu cầu cách xa ra ba mươi thước. Không được đến gần.

Là thành phố lớn nhất của đại lục, Minh Đô có khả năng chứa được nhiều người hơn so với ban tổ chức của kì đại tái trước là Tinh La Đế Quốc,. Nhật Nguyệt đế quốc điều động đại quân duy trì trật tự cũng là điều tất nhiên. Riêng thông lộ thông đến ngoài thành này, ước chừng cũng dùng 2 vạn binh sĩ tạo thành. Trên ngã tư đường, vô hình trung có cảm giác xác xơ tiêu điều.

Đường Môn mọi người cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Thương thế của Bối Bối đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể xuống đất được. Trận đấu hôm nay, hắn cũng không có nhắc nhở quá nhiều. Nhưng sáng sớm, Hoắc Vũ Hạo cũng được Vương Đông Nhi đẩy đi tới phòng của Bối Bối.

"Đại sư huynh. Huynh khá hơn chút nào chưa?" Hoắc Vũ Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Bối Bối hỏi thăm.

"Ừm. Tốt hơn nhiều rồi. Chiếu theo tốc độ này, nhiều nhất là mười ngày, cũng có thể miễn cưỡng dự thi." Bối Bối mỉm cười nói, hắn đã khôi phục lại bộ dáng nho nhã thong dong như trước kia.

Hoắc Vũ Hạo nói : "Chúng ta sẽ đi dự thi. Đại sư huynh, huynh có gì muốn dặn dò chúng ta không?"

Bối Bối lắc đầu, nói : "Dặn dò cái gì? Đối với đệ huynh còn lo lắng sao? Huynh tin tưởng đệ có thể làm được tốt nhất. Đi đi. Lúc này chúng ta chiến đấu vì quang vinh của Đường Môn, cũng là chiến đấu cho tự bản thân chúng ta. Chúng ta mặc dù vẫn còn trẻ, nhưng đây là lúc chúng ta nên bộc lộ tài năng. Huynh chờ tin mọi người thắng lợi trở về."

"Nhất định." Hoắc Vũ Hạo dùng sức gật đầu.

Dưới sự trợ giúp của Vương Đông Nhi, mọi người đều đã hóa trang một chút, nhìn qua cũng không có biến hóa quá lớn. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chi tiết khuôn mặt của mỗi người cũng đều đã biến hóa một ít. Hơn nữa năm năm qua bọn họ riêng rẽ phát triển, cho dù những người của kì đại tái trước cũng rất khó nhận ra được bọn họ là Sử Lai Khắc Thất Quái, những người đã từng sáng lập kỳ tích. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ không có thi triển năng lực đặc thù của bản thân ở trong đại tái. Dù sao, Vũ Hồn là không có biện pháp hoá trang được.

Vốn dĩ Hoắc Vũ Hạo muốn một trong ba người Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên hoặc là Na Na lưu lại với Bối Bối. Nhưng Bối Bối không cho hắn làm như vậy. Đại hội ngàn năm có một này, ai không hy vọng được thấy qua chứ.

Quý Tuyệt Trần và Kinh Tử Yên bởi vì tuổi đã vượt qua 20, cho nên chỉ có thể dựa vào tư cách là lĩnh đội của tông môn đi theo mọi người đến đây. Đường Môn tất cả mọi người thống nhất đổi lại trang phục.

Trang phục này được trải qua chuyên môn thiết kế, trang phục màu trắng, trên đó được thêu một văn hoa màu bạc, văn hoa này ở sau lưng, tạo thành hai chữ thật lớn và thật cổ cách. "Đường Môn"

Hai bên đường, mặc dù dân chúng bị hạn chế ở ngoài ba mươi thước, nhưng vẫn tụ tập rất nhiều người đang nhìn các đội ngũ dự thi đi ra từ Minh Duyệt tửu điếm đi ra.

Khi Hoắc Vũ Hạo và những người của Đường Môn vừa ra khỏi cửa, lập tức đưa tới từng tràng tiếng nghị luận.

"A, các ngươi mau nhìn xem. Đội ngũ dự thi kia thật là kì lạ. Tại sao còn có cả người ngồi xe lăn? Ngồi trên xe lăn cũng có thể thi đấu sao?"

"Đường Môn. Hình như là một tông môn. Các ngươi ai đã từng nghe nói qua?"

"Tựa hồ là một tông môn rất cổ xưa. Nhưng nghe nói đã suy tàn rồi. Lần này lại phái người đến đây dự thi. Phỏng chừng cũng chỉ là tham gia cho có. Xe lăn, ha ha, tức cười quá. Tên què mà cũng được coi là tinh anh sao?"

Đối với những tiếng nghị luận này, tất cả mọi người của Đường Môn đều mắt điếc tai ngơ. Hoắc Vũ Hạo nếu ngồi trên xe lăn đến đây dự thi, sớm đã nghĩ đến những khả năng này. Thực lực mới là lời giải thích tốt nhất, gặp nhau trên sàn đấu.

Ngồi ở trên xe lăn, Hoắc Vũ Hạo khép hờ hai mắt, nhưng tinh thần lực của hắn cũng đang phóng ra giống như thông lộ do binh lính tạo thành, kéo dài thẳng tắp, cảm thụ được tình huống của các đội ngũ khác đang tiến vào đấu trường. Hơn nữa đem các tin tức truyền lại cho các đồng bạn.

Hai cái đùi và cánh tay trái không thể động, trong khoảng thời gian này Hoắc Vũ Hạo đã dần dần thích ứng được. Mà càng ngày hắn càng phát hiện, chuyện này đối với mình mà nói, tựa hồ cũng không phải là chuyện xấu. Thân thể không thể động, không thể nghi ngờ hạn chế rất nhiều năng lực của hắn. Nhưng đồng dạng, làm hắn càng thêm hiểu rõ tinh thần lực của mình. Trong khoảng thời gian này, Hoắc Vũ Hạo dần dần nắm giữ được những huyền bí của cảnh giới cuối cùng của Tử Cực Ma Đồng và cảnh giới tinh thần lực hữu hình vô chất, đem các loại năng lực thuộc tính tinh thần vận dụng càng ngày càng thuần thục.

Dưới trận hình thủ hộ nghiêm ngặt của binh lính, 167 đội ngũ dự thi, cỡ chừng gần hai ngàn người, riêng rẽ triển khai thân hình ra Minh Đô.

Đấu trường ở ngay tại vùng ngoại ô phía đông Minh Đô, ra khỏi khu kiến trúc của Minh Đô là có thể nhìn thấy từ xa.

Lúc này, ở vùng ngoại ô bình thường trống trải này, giờ đây sớm đã tấp nập người. Nơi này ít nhất còn có hơn 3 vạn binh lính đang duy trì trật tự. Đem dân chúng phân chia thành từng khu vực. Hơn nữa tiến hành ngăn cách với đấu trường. Tại phía bắc của đấu trường, có một cái đài rất cao, tất cả đều là dùng kim loại nối tiếp tạo thành. Nhìn qua có thể chứa nạp hơn ngàn người. Khiến cho đấu trường nhìn qua càng thêm khí thế bức người.

Tranh tài thai cao hơn mười thước, đường kính vượt qua trăm thước. Trong khoảng chừng 120 thước. Một bình đài rộng lớn tản ra ánh kim màu bạc trắng, quả nhiên là do kim loại tu kiến mà thành. Cho dù chỉ là một tấm kim loại, nhưng đó cũng là một công trình quy mô. Chưa nói đến nhìn qua toàn bộ bình đài hoàn toàn không có nửa điểm đường nối.

Càng kỳ dị hơn chính là ở chung quanh đấu trường này, tựa hồ còn có một đường rãnh, mà trong đường rãnh kia,

Có một bức tường trong suốt màu vàng nhạt hướng lên trời cao. Nhưng nhìn không thấy được điểm cuối. Đây cần Hồn Lực khổng lồ cỡ nào mới có thể duy trì được. Chỉ từ bức tường vô hình xung quanh đấu trường này cũng có thể nhìn ra được một chút bất đồng với kì đại tái trước. Ít nhất sẽ không có xuất hiện tình huống đánh rơi đối thủ ra khỏi sàn đấu, mà nhất định phải hoàn toàn đánh bại đối thủ mới được.

Ngoại trừ bên ngoài sàn đấu, lấy sàn đấu làm trung tâm hướng ra phía ngoài, cách mỗi trăm thước sẽ có một màn hình khổng lồ được treo cao trên không trung. Mỗi một cái màn hình hơn 20 mét vuông. Kỹ thuật cỡ này, trước mắt cũng chỉ có Nhật Nguyệt đế quốc mới có thể đạt tới được.

Chung quanh sàn đấu, tổng số màn hình ước chừng hơn một trăm cái.

Khu nghỉ ngơi của các tuyển thủ nằm ở phía đông cùa sàn đấu. Chủ yếu chia làm hai khu vực. Gần sàn đấu là một phiến mái che có thể chứa khoảng 20 đội ngũ dự thi. Còn lại cũng chỉ là một ít ghế dựa lộ thiên, sắp thành từng nhóm. Ở phía sau và hai bên mái che.

Từ sự tiếp đãi của Nhật Nguyệt đế quốc, tất cả đều biểu lộ giai cấp khác nhau, mấy cái khu nghỉ ngơi có mái che không nghi ngờ là dành cho học viện cùng tông tộc có danh tiếng lớn.

Ngay khi xuất ra phiếu dự thi. Người của Đường Môn không hề nghi ngờ bị dẫn tới khu ghế dựa, lại ở nơi cực kì vắng vẻ.

Đối với loại đãi ngộ như vậy, cho dù người của Đường Môn không quá để ý, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi. Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam còn toát ra vẻ tức giận.

"Đây cũng quá khi dễ người mà." Tiêu Tiêu phẫn uất nói.

Hòa Thái Đầu vỗ vỗ bả vai của nàng như an ủi, mỉm cười, nhưng không nói gì thêm.



Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Không có gì, chúng ta dùng thực lực của chính mình nói cho bọn họ biết là sai, không được sao?"

Sắc trời lúc này đã muốn sáng, ánh mặt trời mọc lên từ phương đông chiếu xuống trên thân mọi người, giống như cho tất cả tuyển thủ dự thi một tầng kim sắc. Đội ngũ đến đây dự thi thật sự là nhiều lắm, chỉ riêng sắp xếp chỗ ngồi, cũng dùng gần nửa canh giờ mới hoàn thành. Xa xa tiếng ồn ào của dân Chúng càng là không ngừng truyền đến.

Tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chấn động, ánh mắt hướng nhìn về một cái phương hướng. Đó là một chiến đội nhìn qua thập phần thần bí. Đi ở phía trước, đúng là Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng. Phía sau Trương Bằng, có một đoàn người. Toàn bộ trang phục là một màu đen, hơn nữa đầu đội mũ che, hắc sa rủ xuống, che lại tướng mạo của từng người.

Theo sát ở sau lưng Trương Bằng, là một cô gái dáng người vô cùng đẹp. Trên người nàng phảng phất có một hơi thở rất kỳ dị, dường như hấp dẫn lấy tất cả ánh sáng. Khi Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo tiến đến gần nàng, tự nhiên bị bóp méo, không cách nào tiến vào trong phạm vi một thước trên thân thể nàng. Tự nhiên cũng sẽ không có cách nào khác dò xét sâu hơn.

Ở đằng sau của nữ tử này, đúng là Đường Nhã. Cho dù Đường Nhã cũng mang khăn che mặt, nhưng dưới tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo, khuôn mặt dưới cái khăn kia không cách nào giấu được.

Thánh Linh Giáo? Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, quả nhiên là bọn họ. Thánh Linh Giáo thật sự đến tham gia thi đấu.

Tiểu Nhã lão sư, nếu như chúng ta gặp nhau, đệ làm sao đối mặt với tỷ đây!

Còn người nữ nhân đi ở trước nàng là ai? Năng lực của nàng ta thật quái dị, nhưng không biết vì cái gì, mùi vị đó lại khiến Hoắc Vũ Hạo mơ hồ cảm giác được có chút quen thuộc.

Khi Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng sắp đi đến khu nghỉ ngơi có mái che thì đột nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn về hướng của Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo vội vàng thu hồi tinh thần lực của mình. Mặc dù tu vi về tinh thần của hắn rất cường đại, nhưng tu vi về Hồn Lực dù sao cũng có hạn, lấy tu vi cấp bậc siêu cấp Đấu La của Trương Bằng, nếu muốn đối phó hắn, có hàng trăm biện pháp.

Trương Bằng lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, lúc này mới mang theo một đám Hắc y nhân đi vào mái che nắng.

Tiếp đó, Hoắc Vũ Hạo lại thấy được một ít người quen. Công chúa Cửu Cửu lãnh đạo Tinh La quốc gia học viện đại biểu đội. Còn có Mộ Tuyết, Duy Na bọn họ đi chung với nhau một đại biểu đội. Nhìn qua cũng không phải là Thiên Hồn đế quốc học viện quốc gia, xem xét quần áo của bọn họ, thấy giống một cái tông môn hơn. Dẫn đội vẫn là Mạc Phi Vân. Còn vị Siêu Cấp Đấu La ngày đó xuất hiện qua lại như biến mất không thấy đâu nữa.

Ngoại trừ mấy chiến đội này, còn lại là hoàn toàn cảm thấy xa lạ. Nhất là mấy cái tông môn từ các quốc gia trên đại lục, Hoắc Vũ Hạo càng hoàn toàn không biết. Hắn chỉ có thể thông qua tinh thần tham trắc của mình quan sát và xác định tu vi của những người này.

"Nhìn xem. Đó là cái gì?" thanh âm của Giang Nam Nam làm hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo.

Hướng phía bắc của đài chủ tịch, một đội binh lính đặc thù dùng tốc độ cao di chuyển đến đây. Những binh lính này tất cả đều mặc trang phục kim sắc. Nhưng cũng không có bất kỳ trang bị vũ khí nào. Lấy thị lực của Hoắc Vũ Hạo, đến biểu tình của bọn họ cũng có thể thấy được rõ ràng. Những thị vệ áo vàng này nhìn qua ít nhất đều hơn 30 tuổi. Ai ai cũng tinh thần nội liễm, trên người rõ ràng có Hồn Lực dao động. Đội ngũ khoảng chừng năm trăm người, trong quá trình đến đây không có phát ra nửa điểm thanh âm, ánh mặt trời chiếu rọi trên người bọn họ, kim quang lấp lánh, vô cùng chói mắt.

Sau khi những người này đi vào phía dưới đài chủ tịch, lập tức tản ra, vây quanh đài chủ tịch. Trong đó có khoảng 50 người đứng nghiêm tại chỗ, leng keng một tiếng. Hóa thành một hồn đạo pháo đài. Nòng pháo đen xì khiếp người đồng thời hướng ra ngoài. Những thị vệ áo vàng khác cũng phóng xuất ra Hồn Đạo Khí, tổ hợp thành một trận hình có chút kỳ quái. Trong đó có khoảng mười cái trọng pháo hấp dẫn người ta nhất làm cho Hoắc Vũ Hạo chú ý. Lấy nhãn lực của hắn, có thể phân biệt ra được, những trọng pháo này ít nhất cũng là Hồn Đạo Khí cấp bảy trở lên.

Hòa Thái Đầu thì thào nói: "Hoàng gia hồn đạo sư chiến đoàn, đây mới chính là một trong những lực lượng nòng cốt của Nhật Nguyệt đế quốc."

"Ừm? Hoàng gia hồn đạo sư chiến đoàn, đại khái có bao nhiêu người vậy? Nhị sư huynh." Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nhớ được thân phận của Hòa Thái Đầu, trong lòng hơi run rẩy nhìn hướng hắn.

Hòa Thái Đầu cũng đang nhìn hắn, lúc này vị hán tử đen xì này đâu còn có bộ dáng mỉm cười như lúc trước, sâu trong đáy mắt quang mang chớp lên.

"Hoàng gia hồn đạo sư chiến đoàn chỉ có một ngàn người. Ở nơi này cũng đã có một nửa. Toàn bộ do hồn đạo sư từ cấp năm trở lên tạo thành. Lắp ráp thành một kiện Hồn Đạo Khí hoàn mỹ nhất. Sư Đoàn Trưởng là một vị hồn đạo sư cấp chín. Chỉ nghe mệnh lệnh của hoàng đế. Chính là vương bài trong vương bài. Tầm quan trọng đối với hoàng thất của Nhật Nguyệt đế quốc gần bằng với hoàng thất Cung Phụng Đường."

"Không phải nói hoàng đế của Nhật Nguyệt đế quốc đang bệnh nặng sao? Chẳng lẽ đã khỏe lại?" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.

Đúng lúc này. Ở xa xa có một đội nhân mã đã đến. Đồng dạng là do hoàng gia hồn đạo sư chiến đoàn hộ tống, một đội xe ngựa đi vào phía dưới đài chủ tịch. Đội xe ngựa này hoàn toàn là màu vàng. Phía trước nhất, là do 32 con Giác Lân Mã lôi kéo, tựa như long liễn ( ghế vua ) của một cung điện nhỏ. Theo sau các thị vệ cùng đến còn có một lượng lớn các quan viên quần áo hoa lệ, mặc quan phục của Nhật Nguyệt đế quốc.

Long Liễn dừng ở ngay trước đài chủ tịch. Hai thị nữ vén tấm màn thêu có hình Ngân Liên Hoa lên. Ngay sau đó, một cái xe lăn đã được đẩy đi ra ngoài. Ngồi ở trên đó là một vị thanh niên anh tuấn.

"Là hắn!" Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nhìn thấy, từ trong Long Liễn đi ra không phải là hoàng đế của Nhật Nguyệt đế quốc, mà là thái tử Từ Thiên Nhiên.

Long Liễn chỉ có hoàng đế mới có thể ngồi mà! Từ Thiên Nhiên ngang nhiên ngồi Long Liễn, ý của hắn như thế nào cũng đã quá rõ ràng.

Ngay sau đó, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nhìn lại, hắn rõ ràng nhìn thấy, người đang đẩy xe lăn, đúng là Quất Tử.

Quất Tử vẫn đẹp như vậy, làn da tựa hồ càng thêm non mịn. So với lần gặp mặt trước, trong hai con mắt xinh đẹp còn có thêm vài phần uy nghi, mâu quang lóe qua, cao quý giống như một vị Nữ Hoàng.

Bên cạnh Quất Tử còn có một người, còn không phải là Minh Đức Đường Đường chủ Kính Hồng Trần sao? Vị này là đại nhân vật hết sức quan trọng của Nhật Nguyệt đế quốc, đồng thời cũng là hồn đạo sư cấp chín vô cùng cường đại.

"Bái kiến Nhiếp Chính Vương. Bái kiến Nhiếp Chính Vương phi." Ngoại trừ hoàng gia hồn đạo sư chiến đoàn đang phòng thủ ở phía ngoài, tất cả quan viên ở đây toàn bộ đều quỳ xuống, hướng thái tử Từ Thiên Nhiên hành lễ.

Nhiếp Chính Vương? Xem ra lão hoàng đế của Nhật Nguyệt đế quốc còn chưa chết.

Nhiếp Chính Vương phi? Quất Tử, Quất Tử nàng lại…… Một cảm xúc khó tả nháy mắt quanh quẩn ở trong lòng của Hoắc Vũ Hạo, làm hắn có cảm giác khó thở. Nàng quả nhiên được gả cho thái tử, hơn nữa trở thành Chính Phi sao? Quất Tử ơi Quất Tử, vì báo thù, tại sao phải khổ như vậy chứ?

Một cái bàn tay nhỏ bé đặt lên đầu vai của Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn lại, nhìn thấy là đôi mắt to màu lam phấn trong suốt của Vương Đông Nhi.

"Ta không sao." Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

Vương Đông Nhi mỉm cười, nói : "Không có việc gì là tốt rồi." Vừa nói, nàng lặng lẽ cầm bàn tay phải duy nhất có thể động của Hoắc Vũ Hạo.

Cảm thụ được sự ôn nhu truyền tới từ trên bàn tay, sự khổ sở ở trong lòng của Hoắc Vũ Hạo cũng tiêu tán vài phần. Có lẽ, hắn đối với Quất Tử còn chưa tới mức yêu, nhưng ở trong lòng hắn, Quất Tử ít nhất cũng vượt qua bằng hữu bình thường. Nếu như Quất Tử có thể có chỗ nương tựa tốt, hắn nhất định sẽ vì nàng cảm thấy cao hứng. Nhưng mà gả cho Từ Thiên Nhiên, nàng thật sự sẽ hạnh phúc sao? Mà, Từ Thiên Nhiên lại hiếu chiến, một khi hắn chấp chưởng Nhật Nguyệt đế quốc, chỉ sợ chiến tranh thật sự không còn xa nữa.

Giờ này khắc này, hắn không khỏi nghĩ tới những lời Quất Tử đã từng nói. Nếu có một ngày, ở trên chiến trường gặp lại….,

Trong khi Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ lung tung, Quất Tử đã đẩy Từ Thiên Nhiên đi vào bên trong một cái thang máy. Kính Hồng Trần và bốn lão giả ở phía sau cũng cùng nhau đi lên thang máy. Khi thang máy đi lên, dân chúng ở phía xa đều có thể nhìn thấy Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi này của bọn họ. Tiếng hoan hô nhất thời liên tiếp vang lên. Vị thái tử điện hạ này, không ngờ lại rất đắc nhân tâm.

Các thần tử dĩ nhiên là không có thang máy đãi ngộ. đi lên bậc thang bên cạnh lên đài cao.

Từ Thiên Nhiên đến, cũng ý nghĩa lần này toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái sắp bắt đầu.

Quất Tử đẩy Từ Thiên Nhiên ngồi lên vị trí trung tâm của đài chủ tịch, nàng cũng không ngồi xuống, mà là đứng ở bên cạnh Từ Thiên Nhiên. Nhiếp Chính Vương phi không ngồi, những đại thần khác thở hổn hển đi lên tới nơi tự nhiên cũng không dám ngồi, đều đứng ở trên đài chủ tịch.

Từ Thiên Nhiên hướng Quất Tử gật đầu.

Quất Tử chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt sớm đã chuẩn bị tốt loa phóng thanh. Âm thanh dễ nghe của cô ấy rất nhanh truyền khắp toàn trường.

"Yên lặng." Một cái thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, uy áp cường đại nháy mắt truyền khắp toàn trường. Khi cái thanh âm này xuất hiện trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều cảm giác được trước mặt bỗng tối sầm, phảng phất có cảm giác như bị mây đen áp đỉnh. Thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập. Tất cả tiếng nghị luận ở nơi này đều bị biến mất trong thanh âm trầm thấp kia. Toàn bộ sàn đấu cho đến mấy mươi vạn quân dân ở khu quan chiến trong khoảnh khắc trở nên im lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Đây là, rốt cục là thực lực như thế nào! Lại có thể sinh ra uy áp kinh khủng như thế. Lấy lực lượng của bản thân, làm mấy mươi vạn người cũng run rẩy. Thực lực cỡ này, Hồn Sư có khả năng đạt tới sao?

Hoắc Vũ Hạo hoảng sợ biến sắc, dường như là thốt ra, nói : "Hắc Ám Thánh Long, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Đại Lục 2: Tuyệt Thế Đường Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook