Chương 33: Gia tộc St.Claire, nguồn cơn mọi chuyện và tên giả.
Hoa Thiên Hàn
05/02/2015
Bữa tối được giải quyết một cách nhanh gọn vì chỉ có 3 kẻ cần ăn. Alec cùng với vợ chồng
Cullen, Alice và Jasper lục tung phòng sách tìm bất cứ cuốn nào có nhắc
tới ba chữ ‘sao năm cánh’. Mấy người còn lại ngồi trong phòng khách quây quanh tấm bản đồ.
“Ella à, chuyện của em với tên kia là sao vậy?” Rose choàng tay qua vai Ella kéo cô lại gần.
Ella bất đắc dĩ nhìn Rose. “Em biết chị với Alice nhịn lâu lắm rồi. Anh ta tên là Lambert Prince, chủ nhân của gia tộc Prince.” Từ lúc Nolan nói ra chuyện đính hôn, ánh mắt Alice và Rose nhìn cô như sói rình mồi. Hận không thể lao đến kéo cô vào một góc điều tra rõ ràng. Tính bà tám lại nổi lên đây mà! Cơ mà cũng bất ngờ là họ không hỏi luôn mà chờ tới tận lúc này.
Rose bất mãn liếc liếc Edward — Còn không phải tại ai đó bảo vệ Ella quá kỹ lại còn cảnh cáo mình và Alice không được lại gần hay sao!
“Hơn 300 năm trước, lúc đó cuộc sống thực sự là rất khó khăn. Chiến tranh, dịch bệnh, nạn đói hoành hành. Gia tộc Prince bề ngoài là quý tộc giới thượng lưu nhưng thực chất bên trong chính là một ổ ma cà rồng. Không chỉ gia tộc Prince, một gia tộc khác mang bản chất giống họ cũng tồn tại song song. Gia tộc có gia huy và danh vọng cao quý nhất lúc bấy giờ ở London hoa lệ chính là gia tộc St.Claire.” Một thanh kiếm kỵ sĩ bị gai hoa hồng bao quanh hiện ra trước mắt mọi người. Tương phản với màu bạc tinh khiết chính là màu đỏ yêu mị của bông hoa hồng đang nở rộ trên tay cầm.”Gia huy của họ. Gia tộc St.Claire bỏ ra 5 vạn bảng thuê em ăn trộm một bảo vật của nhà Prince.”
Lambert cau mày. “Sớm biết cô chẳng có mục đích tốt.”
Ella trợn mắt khinh bỉ. “Thế ai năm đó tự cho mình là thông minh, chủ trương vụ đính hôn. Khiến Leila rời đi hả?”
“Hừ, lúc đó đâu thể làm khác được. Cô tiến vào nhà Prince dưới cái tên ‘Tiểu thư của nhà St.Claire’. Nữ Hoàng ban hôn, hai nhà đều bị đẩy vào thế bị động. Cũng may là cuối cùng mọi chuyện đều ổn. Nếu tôi phải lấy cái cô tiểu thư đó thật mới là doạ người.” Lambert hừ lạnh. Vì chuyện đó anh để vụt mất người mình yêu mấy trăm năm. Tất cả cũng tại bà Nữ Hoàng và gia tộc St.Claire chết tiệt! Hửm? Có chuyện gì vậy? Ánh mắt ‘đồ khó ưa’ nhìn anh thay đổi. Không có sự buồn bực như mọi khi mà chuyển sang chế độ khác rồi. Này! Ánh mắt kia là sao vậy hả?!! Cô nghĩ cô là ai??? Nolan!!! Vẻ mặt kia của anh là có ý gì hả? Mà Lambert tức giận cũng phải thôi, từ trước tới giờ có ai dám nhìn anh bằng con mắt coi thường như vậy đâu.
Quả thật sự thưởng thức của Ella đối với Lambert đã thấp nay còn chạm đáy rồi. Từ vị trí ‘đồ khó ưa’ biến thành ‘động vật đa bào có tổ chức thấp’ chỉ sợ động vật đa bào tổ chức thấp cũng thấy bị sỉ nhục khi so sánh với anh ta.
Một người nắm rõ tình huống khác là Nolan cũng phải nhìn Lambert bằng sự bao dung và thương cảm hết sức. “Cậu tìm Leila hơn 300 năm mà không biết Leila Rayne chỉ là một cái tên giả thôi sao?” Vẻ mặt sững sờ của Lambert trực tiếp nói với anh câu trả lời. Giờ thì anh hiểu tại sao mỗi lần nói tới cậu ta, Ella lại phũ phàng một câu. ‘Đầu óc anh ta không bằng cả vi khuẩn’.
“Không thể nào! Tôi đã điều tra về cô ấy rất cặn kẽ. Tên khai sinh Leila Sadie Ranye, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Mười hai tuổi đặt chân tới London, làm hầu gái cho nhà St.Claire. Năm 15 tuổi do gặp sự cố bất ngờ mà bị biến đổi.” Mãi đến khi cô bỏ đi, anh mới không tra được dấu vết của Leila. Mọi chuyện về cô anh đều nằm lòng, làm sao có chuyện tên giả!
Cả Nolan và Ella đều trong tình trạng miệng há to không khép lại được, mắt trợn ngược. Edward nhìn cô quá mất hình tượng liền dùng tay nâng cằm Ella lên. Chậc chậc, đủ để nhét 2 quả trứng gà ấy chứ! Đồng thời cũng tốt bụng nhắc nhở. “Cẩn thận ruồi bay vào miệng.”
Ella lắc đầu theo kiểu không thể tin nổi nhìn Lambert. Song, cô mếu máo với Edward. “Chúng ta đi chỗ khác đi. Phòng khi bệnh ngu cũng bị lây qua không khí!”
Edward tất nhiên là vô cùng sẵn lòng cùng Ella rời khỏi phòng khách. Mặc dù cô và Lambert chả có xíu tình cảm gì với nhau nhưng Edward vẫn thấy thật khó chịu khi hai người nói về đề tài mà anh hoàn toàn không biết. Định vắt óc nghĩ lý do kéo cô ra chỗ khác, giờ thì coi như không cần rồi.
Rose ngồi im lặng trong góc nhưng trong mắt cô thỉnh thoảng lại loé sáng bất thường khiến Emmett ngồi cạnh cũng thấy e sợ. Từ ngày ở cùng với mấy người kia, vợ mình càng ngày càng kỳ lạ.
“Tôi khuyên cậu nên tự thân vận động điều tra thì hơn. Tránh để bị kẻ khác che mắt.” Nói xong Nolan cũng bỏ đi tìm Alec.
Lambert vẫn ngồi đó cau mày. Một lúc sau anh lặng lẽ đi ra ngoài.
“Ella à, chuyện của em với tên kia là sao vậy?” Rose choàng tay qua vai Ella kéo cô lại gần.
Ella bất đắc dĩ nhìn Rose. “Em biết chị với Alice nhịn lâu lắm rồi. Anh ta tên là Lambert Prince, chủ nhân của gia tộc Prince.” Từ lúc Nolan nói ra chuyện đính hôn, ánh mắt Alice và Rose nhìn cô như sói rình mồi. Hận không thể lao đến kéo cô vào một góc điều tra rõ ràng. Tính bà tám lại nổi lên đây mà! Cơ mà cũng bất ngờ là họ không hỏi luôn mà chờ tới tận lúc này.
Rose bất mãn liếc liếc Edward — Còn không phải tại ai đó bảo vệ Ella quá kỹ lại còn cảnh cáo mình và Alice không được lại gần hay sao!
“Hơn 300 năm trước, lúc đó cuộc sống thực sự là rất khó khăn. Chiến tranh, dịch bệnh, nạn đói hoành hành. Gia tộc Prince bề ngoài là quý tộc giới thượng lưu nhưng thực chất bên trong chính là một ổ ma cà rồng. Không chỉ gia tộc Prince, một gia tộc khác mang bản chất giống họ cũng tồn tại song song. Gia tộc có gia huy và danh vọng cao quý nhất lúc bấy giờ ở London hoa lệ chính là gia tộc St.Claire.” Một thanh kiếm kỵ sĩ bị gai hoa hồng bao quanh hiện ra trước mắt mọi người. Tương phản với màu bạc tinh khiết chính là màu đỏ yêu mị của bông hoa hồng đang nở rộ trên tay cầm.”Gia huy của họ. Gia tộc St.Claire bỏ ra 5 vạn bảng thuê em ăn trộm một bảo vật của nhà Prince.”
Lambert cau mày. “Sớm biết cô chẳng có mục đích tốt.”
Ella trợn mắt khinh bỉ. “Thế ai năm đó tự cho mình là thông minh, chủ trương vụ đính hôn. Khiến Leila rời đi hả?”
“Hừ, lúc đó đâu thể làm khác được. Cô tiến vào nhà Prince dưới cái tên ‘Tiểu thư của nhà St.Claire’. Nữ Hoàng ban hôn, hai nhà đều bị đẩy vào thế bị động. Cũng may là cuối cùng mọi chuyện đều ổn. Nếu tôi phải lấy cái cô tiểu thư đó thật mới là doạ người.” Lambert hừ lạnh. Vì chuyện đó anh để vụt mất người mình yêu mấy trăm năm. Tất cả cũng tại bà Nữ Hoàng và gia tộc St.Claire chết tiệt! Hửm? Có chuyện gì vậy? Ánh mắt ‘đồ khó ưa’ nhìn anh thay đổi. Không có sự buồn bực như mọi khi mà chuyển sang chế độ khác rồi. Này! Ánh mắt kia là sao vậy hả?!! Cô nghĩ cô là ai??? Nolan!!! Vẻ mặt kia của anh là có ý gì hả? Mà Lambert tức giận cũng phải thôi, từ trước tới giờ có ai dám nhìn anh bằng con mắt coi thường như vậy đâu.
Quả thật sự thưởng thức của Ella đối với Lambert đã thấp nay còn chạm đáy rồi. Từ vị trí ‘đồ khó ưa’ biến thành ‘động vật đa bào có tổ chức thấp’ chỉ sợ động vật đa bào tổ chức thấp cũng thấy bị sỉ nhục khi so sánh với anh ta.
Một người nắm rõ tình huống khác là Nolan cũng phải nhìn Lambert bằng sự bao dung và thương cảm hết sức. “Cậu tìm Leila hơn 300 năm mà không biết Leila Rayne chỉ là một cái tên giả thôi sao?” Vẻ mặt sững sờ của Lambert trực tiếp nói với anh câu trả lời. Giờ thì anh hiểu tại sao mỗi lần nói tới cậu ta, Ella lại phũ phàng một câu. ‘Đầu óc anh ta không bằng cả vi khuẩn’.
“Không thể nào! Tôi đã điều tra về cô ấy rất cặn kẽ. Tên khai sinh Leila Sadie Ranye, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Mười hai tuổi đặt chân tới London, làm hầu gái cho nhà St.Claire. Năm 15 tuổi do gặp sự cố bất ngờ mà bị biến đổi.” Mãi đến khi cô bỏ đi, anh mới không tra được dấu vết của Leila. Mọi chuyện về cô anh đều nằm lòng, làm sao có chuyện tên giả!
Cả Nolan và Ella đều trong tình trạng miệng há to không khép lại được, mắt trợn ngược. Edward nhìn cô quá mất hình tượng liền dùng tay nâng cằm Ella lên. Chậc chậc, đủ để nhét 2 quả trứng gà ấy chứ! Đồng thời cũng tốt bụng nhắc nhở. “Cẩn thận ruồi bay vào miệng.”
Ella lắc đầu theo kiểu không thể tin nổi nhìn Lambert. Song, cô mếu máo với Edward. “Chúng ta đi chỗ khác đi. Phòng khi bệnh ngu cũng bị lây qua không khí!”
Edward tất nhiên là vô cùng sẵn lòng cùng Ella rời khỏi phòng khách. Mặc dù cô và Lambert chả có xíu tình cảm gì với nhau nhưng Edward vẫn thấy thật khó chịu khi hai người nói về đề tài mà anh hoàn toàn không biết. Định vắt óc nghĩ lý do kéo cô ra chỗ khác, giờ thì coi như không cần rồi.
Rose ngồi im lặng trong góc nhưng trong mắt cô thỉnh thoảng lại loé sáng bất thường khiến Emmett ngồi cạnh cũng thấy e sợ. Từ ngày ở cùng với mấy người kia, vợ mình càng ngày càng kỳ lạ.
“Tôi khuyên cậu nên tự thân vận động điều tra thì hơn. Tránh để bị kẻ khác che mắt.” Nói xong Nolan cũng bỏ đi tìm Alec.
Lambert vẫn ngồi đó cau mày. Một lúc sau anh lặng lẽ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.