Chương 19: Nắm tay
Hoa Thiên Hàn
04/02/2015
Edward ngồi khuất sau một lùm cây khá to. Đơn giản chỉ vì anh không muốn ai tìm ra mình
lúc này. Anh cố ép mình tỉnh táo và sắp xếp những sự việc vừa xảy ra
giống như lúc Ella bất tỉnh và anh đã trở nên hoảng loạn theo cách mà
anh cũng chẳng hiểu tại sao. Truyền thuyết, Thiên Sứ, Pháp Sư, Ella, nhà Volturi và Bella. Bella, cái tên đã ám ảnh anh suốt một thế kỷ. Và giờ
đây cô ấy sẽ trở lại như một bạn đời chỉ định mà nhà Volturi muốn anh
tình nguyện (theo kiểu bắt buộc) chấp nhận.
Và rồi anh gặp Ella, một “vật thể lạ” không thể nhận biết. Anh có thể đọc được suy nghĩ của cô. Trong cái đầu xinh đẹp đó chứa toàn những thứ vớ vẩn hết sức. Nhưng bằng cách nào đó anh cảm nhận được rằng cô luôn biết đầu óc mình bị “xâm nhập” bởi một kẻ xa lạ. Từ vẻ bề ngoài đến tên gọi dường như đều đối nghịch với tính cách của cô thì phải. Eleanor Grace, cơ mà cô chẳng có điểm gì dính tới từ duyên dáng cả. Thậm chí đôi lúc cô còn hơi vụng về. Màu tóc đen dường như chỉ giúp tôn lên làn da hơi tái của cô mà thôi. Edward chưa bao giờ biết anh lại có thể thích màu đen. Nó chỉ thường gợi anh nhớ tới màu tóc của con sói lớn đáng ghét, hôi rình. (Vâng, là bạn Jacob của chúng ta. Bạn nằm cũng trúng đạn =.=)
Edward đột nhiên phát hiện anh có thể nhớ rõ từng đường nét khuôn mặt cô. Từ đôi mắt nâu với hàng mi dài đến cái mũi cao thẳng. Lúc cô vui vẻ khoé mắt thường cong cong như hình trăng khuyết. Lúc cô đờ người hàng mi hơi rũ xuống, tầm mắt trở nên xa xăm. Lúc cô tức giận cánh mũi sẽ phập phồng, hàng lông mày sẽ nhướn lên. Lúc cô buồn…ờ mà khoan. Cô có bao giờ buồn đâu nhỉ? Cô luôn giữ tâm trạng tích cực cơ mà. “Đừng nói với tôi là nghe tin bạn gái cũ sắp đến, anh hưng phấn đến nỗi phải ra đây bình ổn tâm trạng đấy nhé!” Ella vòng qua bụi cây đi đến bên cạnh Edward. Cô lấy tay làm gối nằm xuống thảm cỏ xanh mướt.
Anh không trả lời cô mà vẫn ngồi đờ đẫn. Ella bật dậy giơ tay xua xua trước mắt anh. “Cô làm gì vậy?” Edward nắm lấy cổ tay cô kéo sang một bên. Có lẽ do anh kéo quá mạnh và Ella cũng không ngồi vững nên cô đổ người về phía trước.
Ella hoàn toàn không biết điều này xảy ra như thế nào. Một giây trước cô còn ngồi bên cạnh Edward, một giây sau cô đã nằm gọn trong vòng tay anh. Bốn mắt nhìn nhau. Màu nâu đối diện với màu vàng. Chớp mắt hai cái, Ella xoay người tựa lưng vào Edward. “Chậc, anh còn không hoạt động tôi còn tưởng anh biến thành bức tượng Người Suy Tư rồi chứ. Muốn có người an ủi thì cứ nói, tôi ngồi với anh.”
Edward đảo mắt, nói cô ngốc thì đúng là tiện nghi cho cô rồi. Lúc này đột nhiên Edward rất muốn xem cô nghĩ gì. Thế nhưng như có một bức tường vô hình đang ngăn cản anh.
“Sao anh không đọc được suy nghĩ của em?” Điều mà anh đã thắc mắc ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt (Băng : Không phải lần đầu tiên đâu >\\\<)
Vì chiều cao của hai người có sự khác biệt (Ella cao đến cằm Edward) nên cô phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy mặt anh. Ella luôn có một thói quen tốt. Khi nói chuyện với người khác cô luôn nhìn họ một cách chính diện. “Chậc chậc, Edward Cullen. Phẩm chất quý ông của anh đâu mất rồi. Anh đang hỏi một cô gái rằng tại sao anh không thể đọc được những suy nghĩ riêng tư của cô ta đấy.”
“Vậy sao? Có lẽ phẩm chất quý ông của anh đều không áp dụng được với em.” Edward nhẹ nhàng gỡ những lá cỏ vương trên tóc cô. Đối với Ella, anh có thể hành động một cách tự nhiên mà không phải lúc nào cũng lo sợ rằng anh sẽ làm cô đau.
“Này, anh phân biệt đối xử nhé! Hừ, tiểu thư đây không chấp với anh. À mà quay lại chuyện chính. Anh thực sự không sao đó chứ?” Dù cô không quay đầu anh cũng tưởng tượng ra khuôn mặt giận dỗi của cô. Sau đó cô xoay người nhìn thẳng vào mắt anh như tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cộp mác “khác thường”.
“Không sao. Chỉ cảm thấy hơi lo lắng mà thôi.” Edward mỉm cười trấn an.
“Thế thôi hả? Anh làm Alice với Rosalie lo lắng đấy.” Họ thậm chí còn đạp vài bụi hoa để đuổi tôi ra đây cơ mà. “Đứng lên nào, dẫn tôi tới chỗ Rosalie trồng hoa đi. Tôi quên đường rồi.” Cô phủi quần áo rồi vươn tay về phía anh. Cổ đúng là kẻ mù đường thứ thiệt.
Edward mỉm cười rồi nắm lấy tay cô. Hai người cứ tay trong tay tự nhiên hết sức khiến Rosalie và Alice đứng trên tầng hai nhìn trộm trố mắt. Là Edward nhà họ da mặt dày hay là Ella quá ngây ngô?
Và rồi anh gặp Ella, một “vật thể lạ” không thể nhận biết. Anh có thể đọc được suy nghĩ của cô. Trong cái đầu xinh đẹp đó chứa toàn những thứ vớ vẩn hết sức. Nhưng bằng cách nào đó anh cảm nhận được rằng cô luôn biết đầu óc mình bị “xâm nhập” bởi một kẻ xa lạ. Từ vẻ bề ngoài đến tên gọi dường như đều đối nghịch với tính cách của cô thì phải. Eleanor Grace, cơ mà cô chẳng có điểm gì dính tới từ duyên dáng cả. Thậm chí đôi lúc cô còn hơi vụng về. Màu tóc đen dường như chỉ giúp tôn lên làn da hơi tái của cô mà thôi. Edward chưa bao giờ biết anh lại có thể thích màu đen. Nó chỉ thường gợi anh nhớ tới màu tóc của con sói lớn đáng ghét, hôi rình. (Vâng, là bạn Jacob của chúng ta. Bạn nằm cũng trúng đạn =.=)
Edward đột nhiên phát hiện anh có thể nhớ rõ từng đường nét khuôn mặt cô. Từ đôi mắt nâu với hàng mi dài đến cái mũi cao thẳng. Lúc cô vui vẻ khoé mắt thường cong cong như hình trăng khuyết. Lúc cô đờ người hàng mi hơi rũ xuống, tầm mắt trở nên xa xăm. Lúc cô tức giận cánh mũi sẽ phập phồng, hàng lông mày sẽ nhướn lên. Lúc cô buồn…ờ mà khoan. Cô có bao giờ buồn đâu nhỉ? Cô luôn giữ tâm trạng tích cực cơ mà. “Đừng nói với tôi là nghe tin bạn gái cũ sắp đến, anh hưng phấn đến nỗi phải ra đây bình ổn tâm trạng đấy nhé!” Ella vòng qua bụi cây đi đến bên cạnh Edward. Cô lấy tay làm gối nằm xuống thảm cỏ xanh mướt.
Anh không trả lời cô mà vẫn ngồi đờ đẫn. Ella bật dậy giơ tay xua xua trước mắt anh. “Cô làm gì vậy?” Edward nắm lấy cổ tay cô kéo sang một bên. Có lẽ do anh kéo quá mạnh và Ella cũng không ngồi vững nên cô đổ người về phía trước.
Ella hoàn toàn không biết điều này xảy ra như thế nào. Một giây trước cô còn ngồi bên cạnh Edward, một giây sau cô đã nằm gọn trong vòng tay anh. Bốn mắt nhìn nhau. Màu nâu đối diện với màu vàng. Chớp mắt hai cái, Ella xoay người tựa lưng vào Edward. “Chậc, anh còn không hoạt động tôi còn tưởng anh biến thành bức tượng Người Suy Tư rồi chứ. Muốn có người an ủi thì cứ nói, tôi ngồi với anh.”
Edward đảo mắt, nói cô ngốc thì đúng là tiện nghi cho cô rồi. Lúc này đột nhiên Edward rất muốn xem cô nghĩ gì. Thế nhưng như có một bức tường vô hình đang ngăn cản anh.
“Sao anh không đọc được suy nghĩ của em?” Điều mà anh đã thắc mắc ngay từ lần đầu tiên hai người gặp mặt (Băng : Không phải lần đầu tiên đâu >\\\<)
Vì chiều cao của hai người có sự khác biệt (Ella cao đến cằm Edward) nên cô phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy mặt anh. Ella luôn có một thói quen tốt. Khi nói chuyện với người khác cô luôn nhìn họ một cách chính diện. “Chậc chậc, Edward Cullen. Phẩm chất quý ông của anh đâu mất rồi. Anh đang hỏi một cô gái rằng tại sao anh không thể đọc được những suy nghĩ riêng tư của cô ta đấy.”
“Vậy sao? Có lẽ phẩm chất quý ông của anh đều không áp dụng được với em.” Edward nhẹ nhàng gỡ những lá cỏ vương trên tóc cô. Đối với Ella, anh có thể hành động một cách tự nhiên mà không phải lúc nào cũng lo sợ rằng anh sẽ làm cô đau.
“Này, anh phân biệt đối xử nhé! Hừ, tiểu thư đây không chấp với anh. À mà quay lại chuyện chính. Anh thực sự không sao đó chứ?” Dù cô không quay đầu anh cũng tưởng tượng ra khuôn mặt giận dỗi của cô. Sau đó cô xoay người nhìn thẳng vào mắt anh như tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cộp mác “khác thường”.
“Không sao. Chỉ cảm thấy hơi lo lắng mà thôi.” Edward mỉm cười trấn an.
“Thế thôi hả? Anh làm Alice với Rosalie lo lắng đấy.” Họ thậm chí còn đạp vài bụi hoa để đuổi tôi ra đây cơ mà. “Đứng lên nào, dẫn tôi tới chỗ Rosalie trồng hoa đi. Tôi quên đường rồi.” Cô phủi quần áo rồi vươn tay về phía anh. Cổ đúng là kẻ mù đường thứ thiệt.
Edward mỉm cười rồi nắm lấy tay cô. Hai người cứ tay trong tay tự nhiên hết sức khiến Rosalie và Alice đứng trên tầng hai nhìn trộm trố mắt. Là Edward nhà họ da mặt dày hay là Ella quá ngây ngô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.