Chương 59: Ngôi biệt thự kỳ lạ
Hoa Thiên Hàn
13/07/2015
Ella có một thói quen khó bỏ khi uống trà. Thói quen này có từ khi cô còn là Amelia và kéo dài đến tận bây giờ.
Tiếng muỗng nhỏ va chạm với thành chén vang lên khi Ella khuấy đều. Cô thích trà, hầu hết các mùi vị của chúng đều hợp ý cô. Hương hoa hồng nồng nàn mê hoặc khiến người ta như say trong mùi hương quyến rũ đó. Nhưng trà hoa hồng lại không thực sự là khẩu vị của Ella.
“Lâu lắm rồi không thưởng thức mùi vị này.” Leila vuốt ve tách trà, đôi mắt xa xăm như đang hoài niệm về quá khứ. Hoa hồng là gia huy của Gia tộc St.Claire. Khi đó vườn gia tộc chỉ trồng duy nhất một loài hoa. Các chi nhỏ của gia tộc sống cạnh gia đình Tộc trưởng. Tương truyền rằng màu sắc của hoa hồng khác nhau nhằm phân loại số lượng tinh chất nằm trong nó. Màu sắc càng nhạt, tinh chất càng ít. Từ đó về sau, gia tộc St.Claire áp dụng chính sách phân loại. Chi thấp nhất sống ở ngoài cùng và chỉ được trồng hoa hồng trắng trong vườn. Tương tự như vậy, nhà Tộc trưởng ở sâu nhất trong khu dinh thự và trồng loài hoa hồng đỏ thẫm như máu. Leila thuộc nhà chính. Từ bé cô đã yêu loài hoa cao quý mà lạnh lẽo, đẹp đẽ mà tàn độc ấy.
Ella chỉ cười nhạt, vẫn không lên tiếng. Cô cụp mắt chăm chú khuấy trà.
“Bắt đầu từ khi nào?” Nolan ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay anh cảm thấy Ella không bình thường. Từ cử chỉ, hành động của con bé cho đến vị trí và cách bài trí của ngôi biệt thự này đều không bình thường. Anh tạm thời chưa nhìn ra được là chỗ nào không đúng nhưng trực giác mách bảo anh ngôi biệt thự này có vấn đề.
“Từ khi đến Volterra.” Ella cuối cùng cũng nâng mắt nhìn thẳng vào người đối diện. “Chung quy giấy cũng chẳng gói được lửa, cái giây phút chạm tay vào đôi găng tay da rồng, tôi đã nhớ ra tất cả.”
Tất cả vỡ lẽ. Hóa ra là vậy, họ đều quên mất một điều khiến đôi găng tay kia trở thành bảo vật: Mọi phép thuật đều bị nó phá giải.
“Bây giờ tôi đã nhớ ra tất cả. Bao gồm cả quãng thời gian kia.” Ella đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía mọi người.
“Ella…” Alec đứng dậy, vươn tay muốn chạm vào vai Ella nhưng cô nhanh chóng tránh được.
“Tất cả hãy trở về đi.” Mặt cô đanh lại. Lời nói như ra lệnh, không cho phép từ chối.
Lambert là người thấy khó chịu từ khi bước vào đây. Ngôi biệt thự này có cái gì đó khiến hắn cảm thấy không khỏe. Thái độ bất thường của Eleanor khiến hắn nhíu mày. Ngay khi cô ta dứt lời, hắn ngay lập tức lôi tuột Leila dậy, kéo cô rời khỏi đây. Tiếp sau, Nolan cũng đứng lên, nắm tay Alec kéo đi. Khi bốn người ra ngoài, hai cánh cửa đóng sầm lại.
“Lambert! Anh làm cái gì vậy? Sao lại kéo tôi ra? Rõ ràng Ella có chuyện gì giấu chúng ta! Tôi muốn hỏi cho ra nhẽ!” Leila giằng tay ra, muốn gõ cửa nhưng Lambert nhanh tay chặn cô lại. “Em bình tĩnh chút Lei, chúng ta đều nhìn ra Eleanor có vấn đề mà. Em có chắc cô ấy sẽ trả lời em không? Hai người là bạn, em phải hiểu tính cô ấy chứ?”
Leila thở hắt, dừng việc dãy dụa. “Cứng đầu. Ella rất cứng đầu. Và lì lợm.”
“Hai đứa, nhìn giúp anh xem ngôi biệt thự này thế nào?” Nolan đứng dựa vào cột gỗ, hai tay đút túi quần, miệng ngậm thuốc lá.
Leila ngoái đầu ra sau. Alec đang kiểm tra đất. Cô tiến đến gõ thử vào cột gỗ. Tiếng vang nhỏ và trầm. Cô không nhìn ra được nó là loại gỗ gì. Định gọi Lambert thì chẳng thấy anh ta đâu.
“Cậu ta đi ra đằng sau nhà rồi.” Nolan nhìn thấu suy nghĩ của Leila nên trả lời cô.
“Hừ! Ai thèm tìm anh ta.” Cô hừ nhẹ rồi chạy sang chỗ khác. Xấu hổ quá đi!
Sau mười phút, bốn người tập hợp ở chỗ Nolan đang đứng.
“Đất ở đây không bình thường. Xung quanh ngôi biệt thự, trong đất trộn lẫn cả tro và bột xương. Không xác định là của người hay động vật.” Alec bắt đầu, trên tay còn cầm một nắm đất màu xám đen.
“Ngoài ra, kết cấu nơi này cũng rất lạ. Ngôi biệt thự được xây ở bìa rừng nhưng nơi này giao thông lại không thuận tiện tí nào. Xem kiểu dáng và hoa văn là thời Victoria nhưng thời ấy chẳng ai sơn nhà màu này. Họ kỵ sơn nhà màu này vì đó là màu sơn quan tài.” Lambert có thu hoạch không tồi. Anh chưa từng thấy nơi nào âm u và lạnh lẽo như thế. Ngay cả hầm mộ trăm năm cũng không bằng.
“Hoàn toàn không nhìn ra chất gỗ.” Leila báo cáo ngắn gọn. Tay cầm theo mẩu gỗ lén bẻ xuống từ lan can.
Nolan rút điếu thuốc vứt xuống đất, dùng giày dập tắt thuốc rồi mới lên tiếng. “Có thể nói, ngôi biệt thự này chẳng khác gì một cỗ quan tài khổng lồ phải không? Ngoài ra lối vào đều bị thiết lập cấm chế.” Chỉ vào cái chuông gió, anh lại nói. “Nhìn cái chuông kia đi, mọi người không thấy kỳ lạ sao?”
Sự chú ý của tất cả bị kéo về chiếc chuông gió bằng gỗ treo trên mái hiên. Gió thổi khiến cành cây đung đưa, Leila đưa tay vuốt lại mái tóc bị thổi tung. Đột nhiên, động tác trên tay cô dừng lại, hai mắt mở to như thể nhận ra điều gì ngạc nhiên. “Chuông gió!” Cô giơ tay chỉ thẳng. “Nó…nó..nó không kêu!”
Tiếng muỗng nhỏ va chạm với thành chén vang lên khi Ella khuấy đều. Cô thích trà, hầu hết các mùi vị của chúng đều hợp ý cô. Hương hoa hồng nồng nàn mê hoặc khiến người ta như say trong mùi hương quyến rũ đó. Nhưng trà hoa hồng lại không thực sự là khẩu vị của Ella.
“Lâu lắm rồi không thưởng thức mùi vị này.” Leila vuốt ve tách trà, đôi mắt xa xăm như đang hoài niệm về quá khứ. Hoa hồng là gia huy của Gia tộc St.Claire. Khi đó vườn gia tộc chỉ trồng duy nhất một loài hoa. Các chi nhỏ của gia tộc sống cạnh gia đình Tộc trưởng. Tương truyền rằng màu sắc của hoa hồng khác nhau nhằm phân loại số lượng tinh chất nằm trong nó. Màu sắc càng nhạt, tinh chất càng ít. Từ đó về sau, gia tộc St.Claire áp dụng chính sách phân loại. Chi thấp nhất sống ở ngoài cùng và chỉ được trồng hoa hồng trắng trong vườn. Tương tự như vậy, nhà Tộc trưởng ở sâu nhất trong khu dinh thự và trồng loài hoa hồng đỏ thẫm như máu. Leila thuộc nhà chính. Từ bé cô đã yêu loài hoa cao quý mà lạnh lẽo, đẹp đẽ mà tàn độc ấy.
Ella chỉ cười nhạt, vẫn không lên tiếng. Cô cụp mắt chăm chú khuấy trà.
“Bắt đầu từ khi nào?” Nolan ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay anh cảm thấy Ella không bình thường. Từ cử chỉ, hành động của con bé cho đến vị trí và cách bài trí của ngôi biệt thự này đều không bình thường. Anh tạm thời chưa nhìn ra được là chỗ nào không đúng nhưng trực giác mách bảo anh ngôi biệt thự này có vấn đề.
“Từ khi đến Volterra.” Ella cuối cùng cũng nâng mắt nhìn thẳng vào người đối diện. “Chung quy giấy cũng chẳng gói được lửa, cái giây phút chạm tay vào đôi găng tay da rồng, tôi đã nhớ ra tất cả.”
Tất cả vỡ lẽ. Hóa ra là vậy, họ đều quên mất một điều khiến đôi găng tay kia trở thành bảo vật: Mọi phép thuật đều bị nó phá giải.
“Bây giờ tôi đã nhớ ra tất cả. Bao gồm cả quãng thời gian kia.” Ella đứng dậy đi đến trước cửa sổ, quay lưng về phía mọi người.
“Ella…” Alec đứng dậy, vươn tay muốn chạm vào vai Ella nhưng cô nhanh chóng tránh được.
“Tất cả hãy trở về đi.” Mặt cô đanh lại. Lời nói như ra lệnh, không cho phép từ chối.
Lambert là người thấy khó chịu từ khi bước vào đây. Ngôi biệt thự này có cái gì đó khiến hắn cảm thấy không khỏe. Thái độ bất thường của Eleanor khiến hắn nhíu mày. Ngay khi cô ta dứt lời, hắn ngay lập tức lôi tuột Leila dậy, kéo cô rời khỏi đây. Tiếp sau, Nolan cũng đứng lên, nắm tay Alec kéo đi. Khi bốn người ra ngoài, hai cánh cửa đóng sầm lại.
“Lambert! Anh làm cái gì vậy? Sao lại kéo tôi ra? Rõ ràng Ella có chuyện gì giấu chúng ta! Tôi muốn hỏi cho ra nhẽ!” Leila giằng tay ra, muốn gõ cửa nhưng Lambert nhanh tay chặn cô lại. “Em bình tĩnh chút Lei, chúng ta đều nhìn ra Eleanor có vấn đề mà. Em có chắc cô ấy sẽ trả lời em không? Hai người là bạn, em phải hiểu tính cô ấy chứ?”
Leila thở hắt, dừng việc dãy dụa. “Cứng đầu. Ella rất cứng đầu. Và lì lợm.”
“Hai đứa, nhìn giúp anh xem ngôi biệt thự này thế nào?” Nolan đứng dựa vào cột gỗ, hai tay đút túi quần, miệng ngậm thuốc lá.
Leila ngoái đầu ra sau. Alec đang kiểm tra đất. Cô tiến đến gõ thử vào cột gỗ. Tiếng vang nhỏ và trầm. Cô không nhìn ra được nó là loại gỗ gì. Định gọi Lambert thì chẳng thấy anh ta đâu.
“Cậu ta đi ra đằng sau nhà rồi.” Nolan nhìn thấu suy nghĩ của Leila nên trả lời cô.
“Hừ! Ai thèm tìm anh ta.” Cô hừ nhẹ rồi chạy sang chỗ khác. Xấu hổ quá đi!
Sau mười phút, bốn người tập hợp ở chỗ Nolan đang đứng.
“Đất ở đây không bình thường. Xung quanh ngôi biệt thự, trong đất trộn lẫn cả tro và bột xương. Không xác định là của người hay động vật.” Alec bắt đầu, trên tay còn cầm một nắm đất màu xám đen.
“Ngoài ra, kết cấu nơi này cũng rất lạ. Ngôi biệt thự được xây ở bìa rừng nhưng nơi này giao thông lại không thuận tiện tí nào. Xem kiểu dáng và hoa văn là thời Victoria nhưng thời ấy chẳng ai sơn nhà màu này. Họ kỵ sơn nhà màu này vì đó là màu sơn quan tài.” Lambert có thu hoạch không tồi. Anh chưa từng thấy nơi nào âm u và lạnh lẽo như thế. Ngay cả hầm mộ trăm năm cũng không bằng.
“Hoàn toàn không nhìn ra chất gỗ.” Leila báo cáo ngắn gọn. Tay cầm theo mẩu gỗ lén bẻ xuống từ lan can.
Nolan rút điếu thuốc vứt xuống đất, dùng giày dập tắt thuốc rồi mới lên tiếng. “Có thể nói, ngôi biệt thự này chẳng khác gì một cỗ quan tài khổng lồ phải không? Ngoài ra lối vào đều bị thiết lập cấm chế.” Chỉ vào cái chuông gió, anh lại nói. “Nhìn cái chuông kia đi, mọi người không thấy kỳ lạ sao?”
Sự chú ý của tất cả bị kéo về chiếc chuông gió bằng gỗ treo trên mái hiên. Gió thổi khiến cành cây đung đưa, Leila đưa tay vuốt lại mái tóc bị thổi tung. Đột nhiên, động tác trên tay cô dừng lại, hai mắt mở to như thể nhận ra điều gì ngạc nhiên. “Chuông gió!” Cô giơ tay chỉ thẳng. “Nó…nó..nó không kêu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.