Chương 7: Thân thiết???
Hoa Thiên Hàn
03/02/2015
Ngồi một lúc, cô chống tay đứng dậy khỏi mặt đất. Đến lúc phải huỷ thi diệt tích rồi, khiến chúng triệt để biến mất trên thế giới này. Ella kéo hai cái xác đến một chỗ vắng vẻ mà bình thường chắc chẳng ma nào mò đến. Quả cầu lửa nhỏ xuất hiện trên tay, cô ném mạnh về phía trước. Ngọn lửa lan nhanh, trong chốc lát trên mặt đất chỉ còn lại hai khối đen sì không xác định. Ella ngửa đầu nhìn trời và màu sắc của nó khiến cô không được vui cho lắm. Tình hình là cô sắp bị tên ma cà rồng nào đó bóp chết ngay khi xuất hiện. Haizz!
"Cô em xinh đẹp, đi đâu mà có một mình thế này. Nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào hay là để hai anh đây đi cùng." Giọng nói ngả ngớn cùng điệu cười đáng khinh cắt đứt dòng suy nghĩ của Ella. Thì ra có hai tên lưu manh râu ria lởm chởm đứng chắn trước mặt cô. Lũ trẻ ranh, hôm nay gặp chị coi như các em xui xẻo. Nghĩ vậy, Ella khoanh tay, tựa lưng vào tường.
Thấy con mồi không có vẻ gì là sợ hãi, hai tên lưu manh hơi ngần ngại. Nhưng có phải ngày nào cũng kiếm được một cô em xinh đẹp với thân hình nuột nà như thế này đâu. Chỉ nghĩ đến việc chạm tay vào làn da trắng nõn kia, bọn chúng cũng rớt cả nước miếng. Thế là hai kẻ kia dần áp sát, dồn cô vào tường.
Mặc dù cô không có năng lực đọc suy nghĩ của Edward, cô cũng thừa biết trong cái đầu bé tí của chúng nghĩ đến chuyện đen tối gì. Cứ nhìn cái bản mặt dâm dê đê tiện kia là biết liền.
Hai tên thấy cô không có phản ứng, một tên đánh bạo định chạm vào người cô. Ngay khi đầu ngón tay của hắn sắp chạm vào khuôn mặt tinh xảo thì "Rắc" một tiếng. Ella chưa kịp hất bàn tay dơ bẩn kia ra thì cô đã bị ôm chặt, đầu bị ấn sát vào khuôn ngực rắn chắc nhưng lạnh lẽo. Mùi quế và đàn hương xộc thẳng vào mũi cô, mê hoặc đầu óc cô, khiến cô mụ mị cả người. Không cần ngẩng lên cô cũng biết đó là ai. Edward Cullen, cô cứ tưởng anh ta phải bóp chết cô ngay lập tức cơ chứ. Nhưng khoan đã, cái tư thế này của hai người là sao! Cô trông giống như con chim nhỏ nép vào ngực anh ta là thế nào!!! Ella cố gắng giãy dụa nhưng việc đó dường như chỉ khiến cánh tay kia siết chặt lấy cô hơn mà thôi.
“Edward Cullen, anh phát điên cái gì đấy, buông tôi ra!” Cô tức giận đánh vài cái vào người anh ta. Ôm chặt thế thì ai mà thở được!
“Câm miệng!”
Edward cảm thấy một cơn tức giận đang bao phủ cả người anh. Anh muốn xé xác hai kẻ đáng chết kia đồng thời cũng giáo huấn cô gái nhỏ trong lòng mình một trận. Đáng chết! Mãi mới tìm ra cô ta qua suy nghĩ của hai tên kia. Mấy hình ảnh nhơ bẩn dó cứ dính chặt vào đầu óc anh khiến anh không điều khiển được mình mà cuống cuồng chạy đến. Kết quả, anh nhìn thấy cô không những không giết hai kẻ kia mà còn để chúng suýt chạm vào mình. Có phải nếu anh không xuất hiện thì cô ta...cô ta...Chết tiệt! Edward buông Ella ra, điên cuồng lao vào cho hai tên kia một trận.
Ma cà rồng không thể giết người bừa bãi, Ella biết điều đó. Mà căn cứ theo tình hình thực tế thì khả năng xảy ra án mạng là không nhỏ. Thế nên cô kéo Edward đang tức giận ra mặt đi chỗ khác bỏ lại hai kẻ nằm quằn quại dưới đất. Một tên cổ tay bị bóp nát, kẻ còn lại thì cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Còn việc cô kéo anh ta bằng cách nào ý hả? Tất nhiên là vòng tay qua cổ rồi kéo đi, anh ta như lên cơn điên ý kéo tay mà chịu đi chắc!
Hai người xuất hiện trước mặt Alice với tư thế khá là ám muội. Tay Edward đặt lên eo Ella trong khi đó tay Ella cũng đang vòng quanh cổ Edward. Alice mím chặt môi để không cười phá lên thay vào đó cô nhìn hai người bằng đôi mắt sáng rực. Dưới cái nhìn của Alice, Edward thu tay về, ngượng ngùng quay sang chỗ khác. Mặt khác Ella lại thần kinh "thô" đột xuất, chẳng để ý cái gì cả lại còn tỏ vẻ đáng thương.
"Alice, xin lỗi bồ nha mình bị lạc đường. Sau đó còn bị hai tên lưu manh cản đường nữa!" Nếu chuyện này xảy ra với bất kỳ cô gái nào, sợ hãi thậm chí khóc oà lên là chuyện bình thường. Nhưng Ella à, cô nên nhìn lại coi mình có phải là cô gái lẻ loi yếu đuối không chứ. Cô đánh mỗi tên vài cái cũng đủ để chúng về chầu ông bà tổ tiên rồi.
Alice tất nhiên không nghi ngờ gì chỉ duy Edward biết cô đang nói dối. Lạc đường mà ngay cả hộp bánh cũng bị ném nát sao? Có ma mới tin cô ta.Nhưng anh vẫn giữ im lặng mà không vạch trần Ella.
***
"Alice!!!! Bồ giải thích cho mình cái coi mấy thứ này là cái gì hả???" Ella trợn mắt nhìn đống đồ mà Alice đã chọn.
"Đồ của bồ." Alice quay lại chớp mắt.
Thật hối hận, đáng nhẽ ra cô không nên để Alice chọn đồ cho mình mà! Toàn váy với quần jean, không có lấy một chiếc áo phông nào! Cô có nên nghĩ đến việc mượn đồ của Rosalie mặc tạm không nhỉ? Chắc cô bị hỏng não rồi!
Edward liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Cô ngốc nào đó đang có một loạt biểu cảm : phẫn nộ, suy nghĩ cuối cùng thì tự cốc đầu mình. Anh có nên nghĩ cô ta bị tâm thần phân liệt hay không? Không một ai, kể cả Edward chú ý tới màu mắt của Ella. Chúng không còn là màu nâu ấm áp mà biến thành màu vàng ánh xanh lá tuyệt đẹp.
***
Ella từ khi biến thành ma cà rồng, cô chưa bao giờ tin vào Chúa hay thiên thần. Nhưng lúc này cô thật sự thấy thiên thần cầm đĩa thức ăn nóng hổi tiến đến để cứu vớt cô. Esme xót xa nhìn cô gái nửa ngày trước còn bừng bừng sức sống, lúc này lại vật vờ như một hồn ma. Đã thế hai mắt con bé như đang phát sáng, tầm nhìn như bị đóng đinh vào đĩa thức ăn như một đứa trẻ vậy. Nếu con của bà không chết thì nó sẽ rất đáng yêu, bà sẽ tự tay nấu ăn cho nó mỗi ngày. Đó từng là ước mơ, khát vọng của bà. Sau khi ba đứa đi mua đồ về, Edward không nói gì mà đi thẳng lên phòng, Alice cứ cười suốt còn Ella thì phi ngay vào phòng ăn.
"Ella, ta gọi con như vậy được chứ?" Esme kéo ghế ngồi đối diện với Ella. Bà nhận được một cái gật đầu vì ai đó miệng đang đầy thức ăn. "Uh...Có lẽ con sẽ ở đây một thời gian nên ta muốn tìm hiểu về sở thích của con."
"Con không có sở thích gì đặc biệt cả." Ella ngẩng đầu lên cười xong lại cắm đầu vào đĩa thức ăn. "Hay là ngày mai con với Esme cùng đi siêu thị nhé? Con muốn mua một số thứ. Um...món này ngon thật."
Có thực mới vực được đạo. Bằng chứng là sau khi ăn một đĩa mì ý, một đĩa salad và một cốc nước ép, Ella đã khôi phục vẻ hớn hở thường ngày. Cô theo trí nhớ đi đến trước cửa phòng làm việc của Carlisle. Việc này không giống phong cách thường ngày của cô nhưng biết làm sao được mọi việc phải hỏi ý kiến người lớn.
"Mời vào." Giọng nói vọng ra từ bên trong trước cả khi cô định gõ cửa.
"Carlisle, con có thể nói chuyện với bác một lúc được không?" Ella đi thẳng đến chỗ bàn làm việc của ông mà không đợi lời hồi đáp. Cô không hỏi ý kiến ông mà chỉ thông báo mục đích của mình mà thôi.
Carlisle đặt cuốn sách đang đọc giở lên giá sau đó bước về phía bàn trà. Ella tranh thủ đưa mắt quan sát căn phòng. Phòng làm việc của Carlisle rất rộng, cửa sổ kính quay về hướng tây. Không có cây cối che khuất, từ đây có thể ngắm mặt trời lặn. Trái lại phòng ngủ của cô lại quay về hướng đông, hằng ngày được bao phủ trong ánh nắng chói loá luôn. Vì hiệu quả giấc ngủ, cô một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi Edward dừng xe ở siêu thị để mua bộ rèm đen che kín cửa sổ. Căn phòng có rất nhiều tủ kính và giá sách lớn ngoài ra trên tường còn treo một vài bức tranh cổ. Cách trang trí của nhà Cullen khiến cô khó mà có thể phàn nàn, tất nhiên là ngoại trừ bức tranh to tướng của nhà Volturi treo ở hành lang cầu thang. Mặc dù cô đứng góc tranh nhưng lại khá nổi bật khi Jane ở ngay bên cạnh. Bức tranh được vẽ khoảng một thế kỷ sau khi Ella gia nhập Đội cận vệ thành Volterra.
Sau khi cả hai người đã an toạ, Carlisle đan hai tay vào nhau, đặt trên đầu gối. Đó là tư thế yêu thích của ông mỗi khi suy nghĩ hoặc chờ đợi điều gì đó.
"Carlisle, chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé. Mặc dù đây là lần đầu tiên con đến Fork nhưng con biết, ngoài ma cà rồng là gia đình Cullen, còn một sinh vật khác cũng chọn chỗ này làm nơi cư trú. Người sói! Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có một giao ước được lập ra để đảm bảo hai phe sẽ không tự dưng lao vào nhau chỉ vì những việc không đâu. Chắc giao ước cũng chẳng chệch đi đâu được ngoài nước sông không phạm nước giếng và kìm hãm tính khí nóng nảy của cả hai bên. Và mặc dù con đã nói là vào vấn đề chính luôn nhưng vẫn phải có những câu lan man giàn trải ở phía trên. Nếu bác bắt đầu cảm thấy khó hiểu vì những gì con nói thì hãy quên đoạn phía trên đi vì đây mới là trọng điểm. Ở Fork có chỗ nào con không nên đi hoặc không được đặt chân tới không?"
"Cô em xinh đẹp, đi đâu mà có một mình thế này. Nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm thế nào hay là để hai anh đây đi cùng." Giọng nói ngả ngớn cùng điệu cười đáng khinh cắt đứt dòng suy nghĩ của Ella. Thì ra có hai tên lưu manh râu ria lởm chởm đứng chắn trước mặt cô. Lũ trẻ ranh, hôm nay gặp chị coi như các em xui xẻo. Nghĩ vậy, Ella khoanh tay, tựa lưng vào tường.
Thấy con mồi không có vẻ gì là sợ hãi, hai tên lưu manh hơi ngần ngại. Nhưng có phải ngày nào cũng kiếm được một cô em xinh đẹp với thân hình nuột nà như thế này đâu. Chỉ nghĩ đến việc chạm tay vào làn da trắng nõn kia, bọn chúng cũng rớt cả nước miếng. Thế là hai kẻ kia dần áp sát, dồn cô vào tường.
Mặc dù cô không có năng lực đọc suy nghĩ của Edward, cô cũng thừa biết trong cái đầu bé tí của chúng nghĩ đến chuyện đen tối gì. Cứ nhìn cái bản mặt dâm dê đê tiện kia là biết liền.
Hai tên thấy cô không có phản ứng, một tên đánh bạo định chạm vào người cô. Ngay khi đầu ngón tay của hắn sắp chạm vào khuôn mặt tinh xảo thì "Rắc" một tiếng. Ella chưa kịp hất bàn tay dơ bẩn kia ra thì cô đã bị ôm chặt, đầu bị ấn sát vào khuôn ngực rắn chắc nhưng lạnh lẽo. Mùi quế và đàn hương xộc thẳng vào mũi cô, mê hoặc đầu óc cô, khiến cô mụ mị cả người. Không cần ngẩng lên cô cũng biết đó là ai. Edward Cullen, cô cứ tưởng anh ta phải bóp chết cô ngay lập tức cơ chứ. Nhưng khoan đã, cái tư thế này của hai người là sao! Cô trông giống như con chim nhỏ nép vào ngực anh ta là thế nào!!! Ella cố gắng giãy dụa nhưng việc đó dường như chỉ khiến cánh tay kia siết chặt lấy cô hơn mà thôi.
“Edward Cullen, anh phát điên cái gì đấy, buông tôi ra!” Cô tức giận đánh vài cái vào người anh ta. Ôm chặt thế thì ai mà thở được!
“Câm miệng!”
Edward cảm thấy một cơn tức giận đang bao phủ cả người anh. Anh muốn xé xác hai kẻ đáng chết kia đồng thời cũng giáo huấn cô gái nhỏ trong lòng mình một trận. Đáng chết! Mãi mới tìm ra cô ta qua suy nghĩ của hai tên kia. Mấy hình ảnh nhơ bẩn dó cứ dính chặt vào đầu óc anh khiến anh không điều khiển được mình mà cuống cuồng chạy đến. Kết quả, anh nhìn thấy cô không những không giết hai kẻ kia mà còn để chúng suýt chạm vào mình. Có phải nếu anh không xuất hiện thì cô ta...cô ta...Chết tiệt! Edward buông Ella ra, điên cuồng lao vào cho hai tên kia một trận.
Ma cà rồng không thể giết người bừa bãi, Ella biết điều đó. Mà căn cứ theo tình hình thực tế thì khả năng xảy ra án mạng là không nhỏ. Thế nên cô kéo Edward đang tức giận ra mặt đi chỗ khác bỏ lại hai kẻ nằm quằn quại dưới đất. Một tên cổ tay bị bóp nát, kẻ còn lại thì cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Còn việc cô kéo anh ta bằng cách nào ý hả? Tất nhiên là vòng tay qua cổ rồi kéo đi, anh ta như lên cơn điên ý kéo tay mà chịu đi chắc!
Hai người xuất hiện trước mặt Alice với tư thế khá là ám muội. Tay Edward đặt lên eo Ella trong khi đó tay Ella cũng đang vòng quanh cổ Edward. Alice mím chặt môi để không cười phá lên thay vào đó cô nhìn hai người bằng đôi mắt sáng rực. Dưới cái nhìn của Alice, Edward thu tay về, ngượng ngùng quay sang chỗ khác. Mặt khác Ella lại thần kinh "thô" đột xuất, chẳng để ý cái gì cả lại còn tỏ vẻ đáng thương.
"Alice, xin lỗi bồ nha mình bị lạc đường. Sau đó còn bị hai tên lưu manh cản đường nữa!" Nếu chuyện này xảy ra với bất kỳ cô gái nào, sợ hãi thậm chí khóc oà lên là chuyện bình thường. Nhưng Ella à, cô nên nhìn lại coi mình có phải là cô gái lẻ loi yếu đuối không chứ. Cô đánh mỗi tên vài cái cũng đủ để chúng về chầu ông bà tổ tiên rồi.
Alice tất nhiên không nghi ngờ gì chỉ duy Edward biết cô đang nói dối. Lạc đường mà ngay cả hộp bánh cũng bị ném nát sao? Có ma mới tin cô ta.Nhưng anh vẫn giữ im lặng mà không vạch trần Ella.
***
"Alice!!!! Bồ giải thích cho mình cái coi mấy thứ này là cái gì hả???" Ella trợn mắt nhìn đống đồ mà Alice đã chọn.
"Đồ của bồ." Alice quay lại chớp mắt.
Thật hối hận, đáng nhẽ ra cô không nên để Alice chọn đồ cho mình mà! Toàn váy với quần jean, không có lấy một chiếc áo phông nào! Cô có nên nghĩ đến việc mượn đồ của Rosalie mặc tạm không nhỉ? Chắc cô bị hỏng não rồi!
Edward liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Cô ngốc nào đó đang có một loạt biểu cảm : phẫn nộ, suy nghĩ cuối cùng thì tự cốc đầu mình. Anh có nên nghĩ cô ta bị tâm thần phân liệt hay không? Không một ai, kể cả Edward chú ý tới màu mắt của Ella. Chúng không còn là màu nâu ấm áp mà biến thành màu vàng ánh xanh lá tuyệt đẹp.
***
Ella từ khi biến thành ma cà rồng, cô chưa bao giờ tin vào Chúa hay thiên thần. Nhưng lúc này cô thật sự thấy thiên thần cầm đĩa thức ăn nóng hổi tiến đến để cứu vớt cô. Esme xót xa nhìn cô gái nửa ngày trước còn bừng bừng sức sống, lúc này lại vật vờ như một hồn ma. Đã thế hai mắt con bé như đang phát sáng, tầm nhìn như bị đóng đinh vào đĩa thức ăn như một đứa trẻ vậy. Nếu con của bà không chết thì nó sẽ rất đáng yêu, bà sẽ tự tay nấu ăn cho nó mỗi ngày. Đó từng là ước mơ, khát vọng của bà. Sau khi ba đứa đi mua đồ về, Edward không nói gì mà đi thẳng lên phòng, Alice cứ cười suốt còn Ella thì phi ngay vào phòng ăn.
"Ella, ta gọi con như vậy được chứ?" Esme kéo ghế ngồi đối diện với Ella. Bà nhận được một cái gật đầu vì ai đó miệng đang đầy thức ăn. "Uh...Có lẽ con sẽ ở đây một thời gian nên ta muốn tìm hiểu về sở thích của con."
"Con không có sở thích gì đặc biệt cả." Ella ngẩng đầu lên cười xong lại cắm đầu vào đĩa thức ăn. "Hay là ngày mai con với Esme cùng đi siêu thị nhé? Con muốn mua một số thứ. Um...món này ngon thật."
Có thực mới vực được đạo. Bằng chứng là sau khi ăn một đĩa mì ý, một đĩa salad và một cốc nước ép, Ella đã khôi phục vẻ hớn hở thường ngày. Cô theo trí nhớ đi đến trước cửa phòng làm việc của Carlisle. Việc này không giống phong cách thường ngày của cô nhưng biết làm sao được mọi việc phải hỏi ý kiến người lớn.
"Mời vào." Giọng nói vọng ra từ bên trong trước cả khi cô định gõ cửa.
"Carlisle, con có thể nói chuyện với bác một lúc được không?" Ella đi thẳng đến chỗ bàn làm việc của ông mà không đợi lời hồi đáp. Cô không hỏi ý kiến ông mà chỉ thông báo mục đích của mình mà thôi.
Carlisle đặt cuốn sách đang đọc giở lên giá sau đó bước về phía bàn trà. Ella tranh thủ đưa mắt quan sát căn phòng. Phòng làm việc của Carlisle rất rộng, cửa sổ kính quay về hướng tây. Không có cây cối che khuất, từ đây có thể ngắm mặt trời lặn. Trái lại phòng ngủ của cô lại quay về hướng đông, hằng ngày được bao phủ trong ánh nắng chói loá luôn. Vì hiệu quả giấc ngủ, cô một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi Edward dừng xe ở siêu thị để mua bộ rèm đen che kín cửa sổ. Căn phòng có rất nhiều tủ kính và giá sách lớn ngoài ra trên tường còn treo một vài bức tranh cổ. Cách trang trí của nhà Cullen khiến cô khó mà có thể phàn nàn, tất nhiên là ngoại trừ bức tranh to tướng của nhà Volturi treo ở hành lang cầu thang. Mặc dù cô đứng góc tranh nhưng lại khá nổi bật khi Jane ở ngay bên cạnh. Bức tranh được vẽ khoảng một thế kỷ sau khi Ella gia nhập Đội cận vệ thành Volterra.
Sau khi cả hai người đã an toạ, Carlisle đan hai tay vào nhau, đặt trên đầu gối. Đó là tư thế yêu thích của ông mỗi khi suy nghĩ hoặc chờ đợi điều gì đó.
"Carlisle, chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé. Mặc dù đây là lần đầu tiên con đến Fork nhưng con biết, ngoài ma cà rồng là gia đình Cullen, còn một sinh vật khác cũng chọn chỗ này làm nơi cư trú. Người sói! Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có một giao ước được lập ra để đảm bảo hai phe sẽ không tự dưng lao vào nhau chỉ vì những việc không đâu. Chắc giao ước cũng chẳng chệch đi đâu được ngoài nước sông không phạm nước giếng và kìm hãm tính khí nóng nảy của cả hai bên. Và mặc dù con đã nói là vào vấn đề chính luôn nhưng vẫn phải có những câu lan man giàn trải ở phía trên. Nếu bác bắt đầu cảm thấy khó hiểu vì những gì con nói thì hãy quên đoạn phía trên đi vì đây mới là trọng điểm. Ở Fork có chỗ nào con không nên đi hoặc không được đặt chân tới không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.