Chương 11: ĐI CHỢ
Tiểu Lốc
14/06/2016
Sắc trời cũng dần tối Văn Nhược vội thu xếp đồ đạc kêu đệ đệ cùng muội muội trở về. Số cua thu hoạch phần lớn là do Văn Nhược câu, còn bên Tiểu Ngư và Tiểu Sửu cũng câu được khá nhiều nhưng không thể bằng Văn Nhược
được. Nhìn sơ sơ chỗ cua Văn Nhược ước lượng được chừng khoảng hơn 2 kg. Đây là lần câu cua nhiều nhất trong đời của Văn Nhược. Một phần vì nàng đã có kỹ thuật câu từ kiếp trước, một phần vì cái đầm nước này là đầm
hoang chính vì vậy cua ở đây tương đối lớn. Có chỗ cua này cùng với măng trong nhà, ngày mai Văn Nhược quyết định lên chợ trên trấn bán đổi lấy
tiền.
- Tỷ tỷ, nay đệ câu được nhiều cua nha – Tiểu Sửu vui vẻ khoe công cùng với đại tỷ của mình.
- Tiểu Sửu thật là giỏi nga, ty về tỷ làm cua cho Tiểu Sửu ăn. – Văn Nhược vui vẻ xoa đầu đệ đệ, hôm nay hai đệ đệ cùng muội muội đều đã mệt mỏi nhưng hai đứa không hề kêu ca chút nào cả.
- Tỷ, để muội cầm cần cho. – Tiểu Ngư vội thu gom ba chiếc cần câu buộc chặt cả hai đầu cho nó không bị bung ra khó cầm. Cô bé muốn phụ giúp tỷ tỷ. Mấy ngày nay tỷ tỷ đã vất vả khá nhiều rồi.
- Ừ, thôi chúng ta mau về thôi kẻo trời tối.
Văn Nhược thay mấy bông lục bình trong giỏ cua lúc ban chiều bằng mấy cây lục bình mới còn tươi, sau đó lấy lá chuối đậy ở trên cho cua không có bò ra trong lúc đi đường. Ba tỷ đệ dắt tay nhau về trong cái bóng tối đang dần bao trùm cả không gian.
Ba tỷ đệ đi qua những cánh đồng lúa đang tỏa hương thơm ngát, mùi sữa non thoang thoảng khắp núi đồi. Xa xa thấp thoáng những bóng người đi làm đồng về. Những ánh đèn lập lòe từ thôn làng, nơi mà ba tỷ đệ đã từng có cuộc sống hạnh phúc bên cha mẹ, đã từng được hòa nhập vào cộng đồng. Vậy mà giờ đây tất cả mọi thứ của gia đình nàng đều bị cướp mất. Nàng không muốn để đệ đệ và muội muội sống cuộc sống khổ cực này thêm nữa. Nàng phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để lo cho hai đứa. Nàng cũng cần đòi lại nhà cửa, ruộng nương, tất cả những thứ đã bị bác ruột của mình chiếm đoạt.
Tiểu Ngư và Tiểu Sửu nhìn theo phía ánh sáng le lói xa xa bằng đôi mắt khao khát. Nhưng hai đứa cũng hiểu trong lòng rằng cuộc sống của ba tỷ đệ khó khăn, thứ đó quá xa xỉ với cuộc sống của chúng.
Về tới nhà, Văn Nhược dẫn hai đứa em của mình ra phía sau rửa chân tay sạch sẽ.
Nàng chọn ra vài con cua to nhất bỏ riêng. Mấy con cua này lớn, béo ngậy nhiều thịt nàng tính để ba tỷ đệ ăn dần. Cua là món ăn cung cấp nhiều đạm và canxi, giúp cho sự phát triển của cơ thể mới lớn được tốt hơn. Văn Nhược chọn ra 6 con cua mang đi rửa thật sạch sẽ, bóc cái yếm ở duwois cụng cua rồi rửa kỹ bằng nước nhiều lần.
Văn Nhược bắc bếp, đặt lên đó 2 nồi nước. Một nồi luộc củ từ, một nồi còn lại nàng dùng để luộc cua. Nhà nàng không có dầu mỡ hay mắm muối, nếu chiên cua thì ăn sẽ có vị ngang ngang, khó ăn. Chính vì vậy chỉ còn cách đem luộc, thịt cua sẽ không bị ngang mà đồng thời nước luộc cua có thể uống thay canh. Hôm nay lúc câu cua nàng cũng đã hái được một bó rau muống dại ở bên vệ đầm. Ngoài đó cũng còn khá nhiều rau nàng tính mai sẽ qua hái thêm một ít về ăn.
Nồi nước luộc cua nàng cũng không đổ nhiều nước mà chỉ đổ ngang lưng cua bởi đổ quá nhiều nước cua sẽ bị lạt không khác gì nước lã. Sau khi luộc cua thái thêm ít rau muống vào là được một nồi canh, tuy không có đậm vì như khi có gia vị nhưng như vậy cũng đã là khá ngon đối với hiện tại.
Tối đó ba tỷ đệ vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên có “thịt” trong đời. Bữa cơm đạm bạc nhưng cũng đủ làm cho cả ba cảm thấy hạnh phúc đặc biệt là Văn Nhược. Quyết tâm của nàng đang từng bước, từng bước được thực hiện. Văn Nhược cũng căn dặn Tiểu Ngư và Tiểu Sửu ngày mai ở nhà trông nhà, Tiểu Ngư nấu cơm cho hai tỷ đệ cùng ăn. Ngày mai Văn Nhược cần lên chợ trên trấn. Từ đây lên trấn trên tương đối xa, đi bô lên đó cả đi cả về cùng trao đổi mua bán chắc phải tầm chiều tối Văn Nhược mới có thể trở về.
Sáng hôm sau, Văn Nhược dậy thật sớm. Nàng chuẩn bị cơm nước cho Tiểu Ngư và Tiểu Sửu. Đêm qua nàng cũng tước mấy cây nan tre ra thành các sọi nhỏ dai cùng chẻ thêm hơn chục thanh tre cứng khá nhỏ. Mấy thanh tre này cùng dây lạt nhỏ nàng định dùng để xâu cua thành từng chùm chục con đem bán. Văn Nhược vác gùi cua lên vai, đi về phía con đường lớn lên trấn trên đầu thôn.
Sáng sớm có khá nhiều người ra làm đồng, đường lên trấn cũng có khá nhiều người đang đi. Tất cả mọi người ở thôn trông thây Lạc Kiều Ninh, trên gương mặt của họ đều hiện lên vẻ sợ hãi e dè, tất cả đêu tránh sang một bên, thỉnh thoảng còn chỉ chỏ, bàn tán về Lạc Kiều Ninh. Lạc Kiều Ninh bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, thẳng bước lên trên trấn.
- Tỷ tỷ, nay đệ câu được nhiều cua nha – Tiểu Sửu vui vẻ khoe công cùng với đại tỷ của mình.
- Tiểu Sửu thật là giỏi nga, ty về tỷ làm cua cho Tiểu Sửu ăn. – Văn Nhược vui vẻ xoa đầu đệ đệ, hôm nay hai đệ đệ cùng muội muội đều đã mệt mỏi nhưng hai đứa không hề kêu ca chút nào cả.
- Tỷ, để muội cầm cần cho. – Tiểu Ngư vội thu gom ba chiếc cần câu buộc chặt cả hai đầu cho nó không bị bung ra khó cầm. Cô bé muốn phụ giúp tỷ tỷ. Mấy ngày nay tỷ tỷ đã vất vả khá nhiều rồi.
- Ừ, thôi chúng ta mau về thôi kẻo trời tối.
Văn Nhược thay mấy bông lục bình trong giỏ cua lúc ban chiều bằng mấy cây lục bình mới còn tươi, sau đó lấy lá chuối đậy ở trên cho cua không có bò ra trong lúc đi đường. Ba tỷ đệ dắt tay nhau về trong cái bóng tối đang dần bao trùm cả không gian.
Ba tỷ đệ đi qua những cánh đồng lúa đang tỏa hương thơm ngát, mùi sữa non thoang thoảng khắp núi đồi. Xa xa thấp thoáng những bóng người đi làm đồng về. Những ánh đèn lập lòe từ thôn làng, nơi mà ba tỷ đệ đã từng có cuộc sống hạnh phúc bên cha mẹ, đã từng được hòa nhập vào cộng đồng. Vậy mà giờ đây tất cả mọi thứ của gia đình nàng đều bị cướp mất. Nàng không muốn để đệ đệ và muội muội sống cuộc sống khổ cực này thêm nữa. Nàng phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để lo cho hai đứa. Nàng cũng cần đòi lại nhà cửa, ruộng nương, tất cả những thứ đã bị bác ruột của mình chiếm đoạt.
Tiểu Ngư và Tiểu Sửu nhìn theo phía ánh sáng le lói xa xa bằng đôi mắt khao khát. Nhưng hai đứa cũng hiểu trong lòng rằng cuộc sống của ba tỷ đệ khó khăn, thứ đó quá xa xỉ với cuộc sống của chúng.
Về tới nhà, Văn Nhược dẫn hai đứa em của mình ra phía sau rửa chân tay sạch sẽ.
Nàng chọn ra vài con cua to nhất bỏ riêng. Mấy con cua này lớn, béo ngậy nhiều thịt nàng tính để ba tỷ đệ ăn dần. Cua là món ăn cung cấp nhiều đạm và canxi, giúp cho sự phát triển của cơ thể mới lớn được tốt hơn. Văn Nhược chọn ra 6 con cua mang đi rửa thật sạch sẽ, bóc cái yếm ở duwois cụng cua rồi rửa kỹ bằng nước nhiều lần.
Văn Nhược bắc bếp, đặt lên đó 2 nồi nước. Một nồi luộc củ từ, một nồi còn lại nàng dùng để luộc cua. Nhà nàng không có dầu mỡ hay mắm muối, nếu chiên cua thì ăn sẽ có vị ngang ngang, khó ăn. Chính vì vậy chỉ còn cách đem luộc, thịt cua sẽ không bị ngang mà đồng thời nước luộc cua có thể uống thay canh. Hôm nay lúc câu cua nàng cũng đã hái được một bó rau muống dại ở bên vệ đầm. Ngoài đó cũng còn khá nhiều rau nàng tính mai sẽ qua hái thêm một ít về ăn.
Nồi nước luộc cua nàng cũng không đổ nhiều nước mà chỉ đổ ngang lưng cua bởi đổ quá nhiều nước cua sẽ bị lạt không khác gì nước lã. Sau khi luộc cua thái thêm ít rau muống vào là được một nồi canh, tuy không có đậm vì như khi có gia vị nhưng như vậy cũng đã là khá ngon đối với hiện tại.
Tối đó ba tỷ đệ vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên có “thịt” trong đời. Bữa cơm đạm bạc nhưng cũng đủ làm cho cả ba cảm thấy hạnh phúc đặc biệt là Văn Nhược. Quyết tâm của nàng đang từng bước, từng bước được thực hiện. Văn Nhược cũng căn dặn Tiểu Ngư và Tiểu Sửu ngày mai ở nhà trông nhà, Tiểu Ngư nấu cơm cho hai tỷ đệ cùng ăn. Ngày mai Văn Nhược cần lên chợ trên trấn. Từ đây lên trấn trên tương đối xa, đi bô lên đó cả đi cả về cùng trao đổi mua bán chắc phải tầm chiều tối Văn Nhược mới có thể trở về.
Sáng hôm sau, Văn Nhược dậy thật sớm. Nàng chuẩn bị cơm nước cho Tiểu Ngư và Tiểu Sửu. Đêm qua nàng cũng tước mấy cây nan tre ra thành các sọi nhỏ dai cùng chẻ thêm hơn chục thanh tre cứng khá nhỏ. Mấy thanh tre này cùng dây lạt nhỏ nàng định dùng để xâu cua thành từng chùm chục con đem bán. Văn Nhược vác gùi cua lên vai, đi về phía con đường lớn lên trấn trên đầu thôn.
Sáng sớm có khá nhiều người ra làm đồng, đường lên trấn cũng có khá nhiều người đang đi. Tất cả mọi người ở thôn trông thây Lạc Kiều Ninh, trên gương mặt của họ đều hiện lên vẻ sợ hãi e dè, tất cả đêu tránh sang một bên, thỉnh thoảng còn chỉ chỏ, bàn tán về Lạc Kiều Ninh. Lạc Kiều Ninh bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, thẳng bước lên trên trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.