Chương 6: MĂNG
Tiểu Lốc
30/05/2016
Trong khi hai đứa trẻ chạy về, Văn Nhược cũng tranh thủ cắt một vài ngọn măng lớn để sang một bên. Nàng cũng lựa chọ những cây măng khá to, chưa già mới cắt, còn lại nàng để cho nó lớn lên một chút sau này cắt từ từ. Mùa này là mùa măng
mọc nhiều, cây nào cây nấy to gấp đôi cổ tay người lớn. Mỗi cây măng đủ
cho ba tỷ đệ ăn được một ngày liền.
- Tỷ, bọn muội mang dao đến rồi nè. – Tiểu Ngư dắt tay Tiểu Sửu chạy đến bên Văn Nhược. Đôi mắt hai đứa trẻ long lanh nhìn đại tỷ, tỏng mắt chúng đại tỷ thật là giỏi, có thể kiếm rất nhiều đồ ăn. Sau này cả nhà sẽ không phải nhịn đói qua ngày hay ăn canh rau dại cho qua bữa nữa.
- Uh, mấy đứa mang dao lại đây. – Văn Nhược vẫy tay gọi hai đứa em lại chỗ đống măng nàng vừa mới cắt. Văn Nhược cầm một cây măng còn tươi lên, vẫn còn đống vỏ bao bên ngoài hướng dẫn cho hai đứa.
- Tiểu Ngư nhìn tỷ nhé. Đây là cây măng. Bây giờ muội lấy dao khía vòng tròn theo chân từng lớp áo của cây măng, như vậy nè. Rồi sau đó bóc lớp áo ra khi nào chỉ còn lại cái thân bên trong thì thôi. Muội bóc hết từ trên xuống dưới, sau đó cái đầu măng khi còn một chút lá thì muội cắt vất đi nhé. – Văn Nhược vừa nói vừa thực hiện mẫu cho Tiểu Ngư biết.
Tiểu Ngư ngồi xuống nhìn đại tỷ làm một lượt, cũng nhặt cây măng lên rồi làm theo. Lúc đầu chưa quen nên cô bé làm còn chậm. Văn Nhược bên cạnh cũng hướng dẫn, chỉ cho Tiểu Ngư biết nên cắt ở đâu, nên gọt sâu hay nông… Vì vậy một lúc sau thì Tiểu Ngư cũng đã biết cách làm.
Văn Nhược quay người định đi đào thêm vài gốc măng nữa mới đi chặt tre. Khi nàng định bước đi thì Tiểu Sửu đứng đằng sau níu áo, kéo nàng lại.
- Tỷ, vậy đệ làm việc gì?- Tiểu Sửu xụ mặt khi Văn Nhược quên không giao việc cho mình.
- À, tỷ quên mất Tiểu Sửu a. Đệ đi theo tỷ, tỷ đào măng đệ mang măng về cho nhị tỷ lột vỏ nha.
- Được ạ. – Tiểu Sửu nhảy cẫng lên vì vui vẻ khi được giao việc. Cậu nhóc lon ton đi theo Văn Nhược. Trong khi đó Văn Nhược đi trước thì hài lòng mỉm cười.
Ba tỷ đệ cứ thế thực hiện công việc của mình. Văn Nhược cắt măng, Tiểu Sửu lon ton bê từng củ măng về cho Tiểu Ngư lột vỏ để vào giỏ. Khi được khá nhiều, đủ cái giỏ cầm tay của Tiểu Ngư, Văn Nhược mới dùng việc cắt măng lại. Giờ nàng cần đi chặt tre về đan giỏ cũng như làm cái hàng rào.
Văn Nhược đi xung quanh tìm những cây tre cũng tương đối, không quá to cũng không quá nhỏ. Chặt tre khá nguy hiểm bởi nó nặng với nhiều gai nên nàng chọn chỗ xa một chút, cách hai đứa em để khỏi xảy ra tai nạn. Văn Nhược chặt gốc, cây tre rung lên từng hồi. Nàng cũng biết không thể chặt đứt luôn bởi như thế cây tre sẽ đổ theo hướng không lường trước được. Chính vì vậy nàng chặt vẫn còn để cây tre níu lại mộ chút, sau đó nàng mới dùng tay kéo cây tre gẫy về phía hướng nàng đã chọn trước đó. Như vậy thì cây tre sẽ không bị vướng vào bụi khác.
Khi chặt xong Văn Nhược kéo cây tre ra một chỗ thông thoáng hơn, nàng chặt đi những cành nhỏ trên thân tre ra. Những cành nhỏ nào trông tương đối, nàng chặt thành những thanh dài khoảng 2 thước, để riêng. Những cành này nàng có thể tận dụng làm hàng rào trước nhà.
Hì hục cả buổi chiều, Văn Nhược cũng chặt được 6 cây tre tương đối. Thân to nàng cũng chia thành từng bó nhỏ dài 2, 3 thước, bó lại cẩn thận để tiện việc vận chuyển về nhà. Vì Tiểu Sửu muốn mang phụ nàng nên Văn Nhược bó những bó nhỏ những cành tre con mọc từ thân ra để cho Tiểu Sửu mang về, nàng biết đệ đệ của nàng nếu không được làm kiểu gì cũng dỗi với nàng.
Khi ba tỷ đệ về nhà lượt đầu tiên, Văn Nhược kêu Tiểu Ngư và Tiểu Sửu lấy củ từ trong nhà ra mang đi rửa và cho vào nồi luộc. Nàng không cho hai đứa ra sông rửa mà bắt múc nước trong lu rửa. Mùa này nước sông tương đối lớn, nhỡ hai đứa ra đó xảy ra chuyện gì thì nàng sao mà sống nổi.
Văn Nhược cũng lấy một cái thau,nàng cắt măng thành từng lát mỏng nhỏ, cho vào thau ngâm. Sau đó nàng lấy một cái nồi khác múc nước, sau đó bốc tro bếp vào đó khuấy đều rồi để im cho tro nó lắng lại. Bởi vì nhà Văn Nhược nghèo, làm gì có muối mà ăn. Trong khi đó măng tươi này nó hơi đắng, nếu nấu canh thì phải có chút muối vào mới ăn được, không thì rất khó ăn. Nàng đọc qua sách biết được trong tro bếp có muối nên nàng để ngâm tro vào nước để pha loãng muối trong tro, để nước trong lắng lại thì nàng sẽ có một nồi nước có muối.
Sau khi đã là xong hết mọi việc. Văn Nhược mới tiếp tục quay lại chỗ rừng tre để mang nốt những cây tre đã được chặt mang về nhà, tranh thủ thời gian không trời tối. Tre nàng chặt cũng được một đống lớn để ở sân. Nhìn đống tre này, ngày mai nàng có thể chẻ nan đan giỏ rổi.
Thu dọn xong, Văn Nhược bắt tay vào nấu canh măng.
- Tỷ, bọn muội mang dao đến rồi nè. – Tiểu Ngư dắt tay Tiểu Sửu chạy đến bên Văn Nhược. Đôi mắt hai đứa trẻ long lanh nhìn đại tỷ, tỏng mắt chúng đại tỷ thật là giỏi, có thể kiếm rất nhiều đồ ăn. Sau này cả nhà sẽ không phải nhịn đói qua ngày hay ăn canh rau dại cho qua bữa nữa.
- Uh, mấy đứa mang dao lại đây. – Văn Nhược vẫy tay gọi hai đứa em lại chỗ đống măng nàng vừa mới cắt. Văn Nhược cầm một cây măng còn tươi lên, vẫn còn đống vỏ bao bên ngoài hướng dẫn cho hai đứa.
- Tiểu Ngư nhìn tỷ nhé. Đây là cây măng. Bây giờ muội lấy dao khía vòng tròn theo chân từng lớp áo của cây măng, như vậy nè. Rồi sau đó bóc lớp áo ra khi nào chỉ còn lại cái thân bên trong thì thôi. Muội bóc hết từ trên xuống dưới, sau đó cái đầu măng khi còn một chút lá thì muội cắt vất đi nhé. – Văn Nhược vừa nói vừa thực hiện mẫu cho Tiểu Ngư biết.
Tiểu Ngư ngồi xuống nhìn đại tỷ làm một lượt, cũng nhặt cây măng lên rồi làm theo. Lúc đầu chưa quen nên cô bé làm còn chậm. Văn Nhược bên cạnh cũng hướng dẫn, chỉ cho Tiểu Ngư biết nên cắt ở đâu, nên gọt sâu hay nông… Vì vậy một lúc sau thì Tiểu Ngư cũng đã biết cách làm.
Văn Nhược quay người định đi đào thêm vài gốc măng nữa mới đi chặt tre. Khi nàng định bước đi thì Tiểu Sửu đứng đằng sau níu áo, kéo nàng lại.
- Tỷ, vậy đệ làm việc gì?- Tiểu Sửu xụ mặt khi Văn Nhược quên không giao việc cho mình.
- À, tỷ quên mất Tiểu Sửu a. Đệ đi theo tỷ, tỷ đào măng đệ mang măng về cho nhị tỷ lột vỏ nha.
- Được ạ. – Tiểu Sửu nhảy cẫng lên vì vui vẻ khi được giao việc. Cậu nhóc lon ton đi theo Văn Nhược. Trong khi đó Văn Nhược đi trước thì hài lòng mỉm cười.
Ba tỷ đệ cứ thế thực hiện công việc của mình. Văn Nhược cắt măng, Tiểu Sửu lon ton bê từng củ măng về cho Tiểu Ngư lột vỏ để vào giỏ. Khi được khá nhiều, đủ cái giỏ cầm tay của Tiểu Ngư, Văn Nhược mới dùng việc cắt măng lại. Giờ nàng cần đi chặt tre về đan giỏ cũng như làm cái hàng rào.
Văn Nhược đi xung quanh tìm những cây tre cũng tương đối, không quá to cũng không quá nhỏ. Chặt tre khá nguy hiểm bởi nó nặng với nhiều gai nên nàng chọn chỗ xa một chút, cách hai đứa em để khỏi xảy ra tai nạn. Văn Nhược chặt gốc, cây tre rung lên từng hồi. Nàng cũng biết không thể chặt đứt luôn bởi như thế cây tre sẽ đổ theo hướng không lường trước được. Chính vì vậy nàng chặt vẫn còn để cây tre níu lại mộ chút, sau đó nàng mới dùng tay kéo cây tre gẫy về phía hướng nàng đã chọn trước đó. Như vậy thì cây tre sẽ không bị vướng vào bụi khác.
Khi chặt xong Văn Nhược kéo cây tre ra một chỗ thông thoáng hơn, nàng chặt đi những cành nhỏ trên thân tre ra. Những cành nhỏ nào trông tương đối, nàng chặt thành những thanh dài khoảng 2 thước, để riêng. Những cành này nàng có thể tận dụng làm hàng rào trước nhà.
Hì hục cả buổi chiều, Văn Nhược cũng chặt được 6 cây tre tương đối. Thân to nàng cũng chia thành từng bó nhỏ dài 2, 3 thước, bó lại cẩn thận để tiện việc vận chuyển về nhà. Vì Tiểu Sửu muốn mang phụ nàng nên Văn Nhược bó những bó nhỏ những cành tre con mọc từ thân ra để cho Tiểu Sửu mang về, nàng biết đệ đệ của nàng nếu không được làm kiểu gì cũng dỗi với nàng.
Khi ba tỷ đệ về nhà lượt đầu tiên, Văn Nhược kêu Tiểu Ngư và Tiểu Sửu lấy củ từ trong nhà ra mang đi rửa và cho vào nồi luộc. Nàng không cho hai đứa ra sông rửa mà bắt múc nước trong lu rửa. Mùa này nước sông tương đối lớn, nhỡ hai đứa ra đó xảy ra chuyện gì thì nàng sao mà sống nổi.
Văn Nhược cũng lấy một cái thau,nàng cắt măng thành từng lát mỏng nhỏ, cho vào thau ngâm. Sau đó nàng lấy một cái nồi khác múc nước, sau đó bốc tro bếp vào đó khuấy đều rồi để im cho tro nó lắng lại. Bởi vì nhà Văn Nhược nghèo, làm gì có muối mà ăn. Trong khi đó măng tươi này nó hơi đắng, nếu nấu canh thì phải có chút muối vào mới ăn được, không thì rất khó ăn. Nàng đọc qua sách biết được trong tro bếp có muối nên nàng để ngâm tro vào nước để pha loãng muối trong tro, để nước trong lắng lại thì nàng sẽ có một nồi nước có muối.
Sau khi đã là xong hết mọi việc. Văn Nhược mới tiếp tục quay lại chỗ rừng tre để mang nốt những cây tre đã được chặt mang về nhà, tranh thủ thời gian không trời tối. Tre nàng chặt cũng được một đống lớn để ở sân. Nhìn đống tre này, ngày mai nàng có thể chẻ nan đan giỏ rổi.
Thu dọn xong, Văn Nhược bắt tay vào nấu canh măng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.