Chương 37: Khách đến (trung)
Tô Du Bính
16/02/2017
Abaddon đứng bên cạnh bĩu môi: “Liệu có phải do ngươi tính nhầm?”
“Sao lại thế được?” Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, “Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão.”
Abaddon hừ lạnh: “Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon.”
Poggi nói: “Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh.”
—–
Các thiên sứ ở Chủ thành vẫn máy móc làm việc và sinh hoạt như cũ.
Mammon cũng dần dần hiểu ra lối vận hành của Chủ thành.
Lúc Julian bỏ đi không hề để lại tư liệu nào hữu dụng, những gì hắn hiện nắm giữ đều nhờ tự mình quan sát. Chủ thành chủ yếu là điều hành hành chính. Những ngành đơn giản mà cơ giới như lương thực, dệt may đều không có. Hắn đoán có lẽ là nhờ vào những trấn nhỏ nơi không có thiên sứ trí tuệ cung ứng. Nhưng công việc đòi hỏi phải suy nghĩ và tính toán hẳn là do Chủ thành hoàn thành, bởi vì hiện tại bộ phận này đã hoàn toàn tê liệt. Ít nhất cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thấy thiên sứ nào đi thu dọn đống đổ nát do Poggi tạo ra, và cả khối kiến trúc mới tiến hành được phân nửa ở tây thành.
Abaddon mờ mịt nói: “Ngươi lý giải những chuyện này có lợi ích gì?”
Mammon nói: “Lúc ngươi dọn vào ở trong một ngôi nhà mới, nhất định phải xem xét kết cấu cơ bản các phòng trước.”
Abaddon hạ giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị thôn tính giới thứ mười thật sao?”
Thôn tính?
Mammon cười nói: “Ta thích từ này.”
Abaddon nói: “Nhưng bên ngoài giới thứ mười không dễ vào, lại có cả một mớ loạn thất bát tao ẩn trong bóng tối, rất phiền phức.”
Mammon nói: “Cho ngươi dẫn quân đoàn địa ngục diệt hết bọn chúng, thế nào?”
Abaddon xoa xoa tay: “Thật hay giả?”
Trong mắt Mammon lóe lên sát khí, lại lập tức hóa thành ý cười ôn nhu, “Mục đích chủ yếu của chúng ta vẫn là dẫn dắt cư dân ở giới thứ mười đến với cuộc sống hạnh phúc yên vui chân chính.”
Abaddon đầu đầy dấu chấm hỏi. Câu trước câu sau có gì liên quan chứ?
Giọng nói Metatron vang lên sau lưng: “Các ngươi có rảnh không?”
Abaddon bừng tỉnh đại ngộ nháy mắt với Mammon.
“Đương nhiên”, Mammon mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Đi vào văn phòng của Mammon, Metatron chọn chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống.
Abaddon có chút suy tư nhìn hai người.
Lần này đến giới thứ mười, quan hệ giữa bọn họ lâm vào trạng thái cực kỳ vi diệu. Dường như rất thân cận, thân cận đến mức có thể ôm ôm ấp ấp, lại dường như rất xa lạ, bình thường ngay cả ngồi cũng ngồi chỗ xa nhau nhất.
Bây giờ lại ngồi gần như vậy...... Hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu —— chẳng gian cũng tà.
Metatron mở lời trước: “Ta nghĩ, chúng ta có phải không nên hành động quá mức?”
“Hiện tại không tốt sao?” Mammon một câu hai nghĩa, đồng tử thoáng lộ vẻ hoang mang.
Thực ra sở dĩ hắn đề nghị tiếp quản Chủ thành, cũng không thật sự muốn đám thiên sứ này quy thuận dưới cờ địa ngục. Từ góc độ đầu tư mà nói, giới thứ mười không nghi ngờ gì rất đáng khai phá, nhưng loại khai phá này có thể nói trên nhiều phương diện, chẳng hạn như hợp tác với giới khác, như vậy địa ngục có thể giảm bớt không ít áp lực. Thế nhưng sở dĩ hắn không làm vậy, chỉ là vì kéo dài thời gian.
Hắn không biết lời nói dối về Shipley khi nào sẽ bị vạch trần.
Cũng không biết giới thứ mười tương lai sẽ biến hóa ra sao.
Càng không biết Metatron lúc nào sẽ rời đi.
Chỉ biết là hắn không muốn một lần nữa trơ mắt nhìn Metatron bỏ đi trước mặt mình, còn bản thân thì bị giữ lại.
Cho nên hắn không thả Leviathan ra tuyệt không phải bởi vì nguyên nhân mà hắn nói, hắn lo ngại Leviathan sau khi được thả ra, sẽ nói những lời hắn không muốn nghe.
“Ngươi có biết đạo lý đi thuyền ngược dòng không?” Metatron hỏi.
Mammon nhìn hắn, không đáp.
“Không tiến ắt thoái.” Metatron dường như cũng không định đợi hắn trả lời.
Abaddon cảm thấy bầu không khí bắt đầu trầm trọng, ngồi cũng không yên, đứng lên nói: “Ta đi xem Poggi lại gieo họa gì, các ngươi cứ tiếp tục.”
Kỳ đà duy nhất tại hiện trường đã bỏ đi, biểu tình của hai người cũng nảy sinh biến hóa kỳ lạ, không hề che giấu trong sương mù nữa, mà là vẻ mặt thấu hiểu nhau.
Mammon nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Metatron nói: “Julian sẽ không vô duyên vô cớ bỏ đi, ta muốn tìm hắn.”
“Ngươi tin tưởng hắn?”
“Ta tin.” Metatron nghĩ nghĩ nói: “Ngay thời điểm không có lý do xác thực nào ủng hộ điều kiện không tin này, ta nguyện ý lựa chọn tin tưởng.”
Mammon hỏi: “Ngươi có tin ta không? Tin ta sẽ mang đến thịnh vượng phồn hoa cho giới thứ mười?”
Metatron không chút do dự: “Ta tin.”
“Nhưng ta thà rằng ngươi không tin.” Nếu hắn không tin, sẽ còn vướng bận, chỉ cần còn vướng bận, mình sẽ có thể giữ hắn lại.
“Mammon…” Metatron cúi đầu, ngón tay không tự chủ được thoáng run lên, “Giữa chúng ta không có khả năng.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói câu này ra miệng.
Giống như một chiếc khăn che mặt mỏng manh, đột nhiên bị dao cắt rách, từ đó chia thành hai nửa.
Lại giống một đoạn cầu gỗ ẩn trong sương mù, đột nhiên bị gãy ngang ngay giữa, từ đó không còn mang vẻ mông lung huyền ảo nữa.
Mammon trầm tĩnh lắng nghe, sóng mắt cũng không hề lưu động, “Lý do?”
Metatron nói: “Ta không buông bỏ được.”
“Ngươi đứng quá cao.” Mammon nói, “Cho nên ta sẽ dốc toàn lực kéo ngươi xuống. Ngươi không cần động, cũng không cần buông, chỉ cần đứng tại chỗ đợi ta là được rồi.”
Metatron trong lòng hơi chấn động, không rõ là vui hay buồn, hoặc giả là một loại mơ hồ do thói quen cân nhắc quá lâu.
“Với ta mà nói, chuyện gì cũng không thành vấn đề.” Mammon thong thả nói, “Chỉ cần ta có thể nhìn thấy ngươi, thì mọi vấn đề đều sẽ tìm được đáp án hoàn mỹ nhất.”
Sau nhiều ngày im ắng, giới thứ mười rốt cuộc cũng có động thái mới.
Biện pháp của Mammon rất đơn giản, chính là để Abaddon cùng Poggi đưa tất cả thiên sứ ở Chủ thành đi khắp nơi, sau đó ghi lại vị trí và đánh số bọn họ, xem bọn họ làm sao quay về.
Mammon đã sớm phát hiện, cho dù những thiên sứ này không có trí tuệ, nhưng lại có một phương thức tìm đường cực kỳ độc đáo.
Tỷ như bất luận Poggi đưa họ đi đâu, cuối cùng họ cũng vẫn có thể tìm được nơi ở và làm việc của mình.
Nhờ Abaddon đưa họ đi khắp nơi là để làm cho họ dựa vào ký ức và nhạy cảm đối với “nhà”, tìm đến nơi họ từng cư trú, lúc bọn họ rời khỏi những trấn nhỏ tương đối gần đây mà mình từng cư trú, nhất định sẽ theo bản năng đến nơi đó trước.
—— Phía trên chỉ là phỏng đoán suông của Mammon.
Không biết là do Mammon suy nghĩ quá ngây thơ, hay là do Abaddon không đưa họ đến nơi đến chốn, tóm lại, liên tiếp ba ngày, tất cả thiên sứ đều không lạc một ai mà về tới đây. Ngay khi Abaddon cùng Poggi càng lúc càng mất kiên nhẫn, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với phương pháp khờ dại này, số lượng trở về rốt cuộc xuất hiện biến hóa.
Mammon nghi hoặc nhìn bản ghi chép của họ, “Nhiều thêm?”
Poggi gật đầu khẳng định: “Nhiều thêm.”
Abaddon đứng bên cạnh bĩu môi: “Liệu có phải do ngươi tính nhầm?”
“Sao lại thế được?” Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, “Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão.”
Abaddon hừ lạnh: “Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon.”
Poggi nói: “Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh.”
Mammon không hứng nghe bọn họ đấu võ mồm, hắn vẫn đang nhìn bản ghi chép của Poggi, “Tên này dư ra đúng không?”
Poggi so sánh hai bản ghi chép, nói: “Đại khái là đoạn này. Bởi vì quá nhiều thiên sứ cùng đi vào, ta cũng lười chép lại từng số hiệu của họ, tại mấy hôm trước đều như nhau… Ai ngờ đột nhiên mọc thêm......” Giọng nói hắn dần dần khẽ đi dưới ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm của Mammon.
Abaddon vội ôm lấy Poggi, thong thả hỏi Mammon: “Có thể là Julian phái người trà trộn vào?”
Mammon nói: “Đây cũng là một khả năng.”
“Còn có khả năng nào nữa?”
Mammon phun ra một cái tên: “Rafael.”
Poggi nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Hắn tới đây? Hắn tới làm gì!”
Abaddon cốc đầu hắn, “Không có tiền đồ! Nghe thấy tên hắn sao còn hoảng sợ hơn cả nghe thấy tên lão tử?”
“Nhảm nhí!” Nói đến đây, Poggi nổi trận lôi đình, “Là ai đem đường đường một đọa thiên sứ như ta ném cho một gã thiên sứ? Đúng là nhục nhã!”
Abaddon nghẹn họng.
Poggi bắt đầu kể khổ: “Ông không biết gia hỏa kia biến thái cỡ nào đâu! Lần trước còn thiếu chút nữa vứt một mình ta vào giới thứ mười.”
“Lần đó không phải ta đã nhờ Baal trả thù cho ngươi rồi sao?” Abaddon tự biết mình sai.
Poggi vươn tay xỉa trán hắn, hùng hổ nói: “Baal với ta không thân không thích mà cũng chịu ra mặt giúp ta, còn ông làm cha mà một chút cống hiến cũng không có!”
“Baal vì nể mặt ta nên mới đi!”
Poggi tức giận: “...... Vậy ông cứ dựa vào bộ mặt này mà kiếm cơm!”
Abaddon ngẩn ra, nửa ngày mới sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Ta đẹp trai đến vậy sao?”
Poggi: “......”
Mammon vội ho một tiếng, kéo sự chú ý của họ lại, nói: “Mặc kệ là ai, trước mắt chúng ta cứ bắt hắn về rồi tính tiếp.”
Poggi nhíu mày: “Chủ thành này rộng như vậy, chúng ta chỉ có bốn người.”
Abaddon nói: “Nếu là Rafael, ngươi không thể tính Metatron trong đó.”
Poggi sửng sốt, lập tức sực nhớ Metatron là thiên sứ. Ở chung lâu ngày, hắn cũng suýt quên luôn chi tiết này.
“Vậy thì trước khi họ gặp nhau, chúng ta phải tìm ra hắn cho bằng được.” Mammon mỉm cười, nụ cười mang vẻ quỷ diễm kỳ dị như đóa hồng trên cổ áo hắn, khiến Abaddon nhịn không được cau mày.
“Sao lại thế được?” Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, “Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão.”
Abaddon hừ lạnh: “Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon.”
Poggi nói: “Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh.”
—–
Các thiên sứ ở Chủ thành vẫn máy móc làm việc và sinh hoạt như cũ.
Mammon cũng dần dần hiểu ra lối vận hành của Chủ thành.
Lúc Julian bỏ đi không hề để lại tư liệu nào hữu dụng, những gì hắn hiện nắm giữ đều nhờ tự mình quan sát. Chủ thành chủ yếu là điều hành hành chính. Những ngành đơn giản mà cơ giới như lương thực, dệt may đều không có. Hắn đoán có lẽ là nhờ vào những trấn nhỏ nơi không có thiên sứ trí tuệ cung ứng. Nhưng công việc đòi hỏi phải suy nghĩ và tính toán hẳn là do Chủ thành hoàn thành, bởi vì hiện tại bộ phận này đã hoàn toàn tê liệt. Ít nhất cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thấy thiên sứ nào đi thu dọn đống đổ nát do Poggi tạo ra, và cả khối kiến trúc mới tiến hành được phân nửa ở tây thành.
Abaddon mờ mịt nói: “Ngươi lý giải những chuyện này có lợi ích gì?”
Mammon nói: “Lúc ngươi dọn vào ở trong một ngôi nhà mới, nhất định phải xem xét kết cấu cơ bản các phòng trước.”
Abaddon hạ giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị thôn tính giới thứ mười thật sao?”
Thôn tính?
Mammon cười nói: “Ta thích từ này.”
Abaddon nói: “Nhưng bên ngoài giới thứ mười không dễ vào, lại có cả một mớ loạn thất bát tao ẩn trong bóng tối, rất phiền phức.”
Mammon nói: “Cho ngươi dẫn quân đoàn địa ngục diệt hết bọn chúng, thế nào?”
Abaddon xoa xoa tay: “Thật hay giả?”
Trong mắt Mammon lóe lên sát khí, lại lập tức hóa thành ý cười ôn nhu, “Mục đích chủ yếu của chúng ta vẫn là dẫn dắt cư dân ở giới thứ mười đến với cuộc sống hạnh phúc yên vui chân chính.”
Abaddon đầu đầy dấu chấm hỏi. Câu trước câu sau có gì liên quan chứ?
Giọng nói Metatron vang lên sau lưng: “Các ngươi có rảnh không?”
Abaddon bừng tỉnh đại ngộ nháy mắt với Mammon.
“Đương nhiên”, Mammon mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Đi vào văn phòng của Mammon, Metatron chọn chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống.
Abaddon có chút suy tư nhìn hai người.
Lần này đến giới thứ mười, quan hệ giữa bọn họ lâm vào trạng thái cực kỳ vi diệu. Dường như rất thân cận, thân cận đến mức có thể ôm ôm ấp ấp, lại dường như rất xa lạ, bình thường ngay cả ngồi cũng ngồi chỗ xa nhau nhất.
Bây giờ lại ngồi gần như vậy...... Hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu —— chẳng gian cũng tà.
Metatron mở lời trước: “Ta nghĩ, chúng ta có phải không nên hành động quá mức?”
“Hiện tại không tốt sao?” Mammon một câu hai nghĩa, đồng tử thoáng lộ vẻ hoang mang.
Thực ra sở dĩ hắn đề nghị tiếp quản Chủ thành, cũng không thật sự muốn đám thiên sứ này quy thuận dưới cờ địa ngục. Từ góc độ đầu tư mà nói, giới thứ mười không nghi ngờ gì rất đáng khai phá, nhưng loại khai phá này có thể nói trên nhiều phương diện, chẳng hạn như hợp tác với giới khác, như vậy địa ngục có thể giảm bớt không ít áp lực. Thế nhưng sở dĩ hắn không làm vậy, chỉ là vì kéo dài thời gian.
Hắn không biết lời nói dối về Shipley khi nào sẽ bị vạch trần.
Cũng không biết giới thứ mười tương lai sẽ biến hóa ra sao.
Càng không biết Metatron lúc nào sẽ rời đi.
Chỉ biết là hắn không muốn một lần nữa trơ mắt nhìn Metatron bỏ đi trước mặt mình, còn bản thân thì bị giữ lại.
Cho nên hắn không thả Leviathan ra tuyệt không phải bởi vì nguyên nhân mà hắn nói, hắn lo ngại Leviathan sau khi được thả ra, sẽ nói những lời hắn không muốn nghe.
“Ngươi có biết đạo lý đi thuyền ngược dòng không?” Metatron hỏi.
Mammon nhìn hắn, không đáp.
“Không tiến ắt thoái.” Metatron dường như cũng không định đợi hắn trả lời.
Abaddon cảm thấy bầu không khí bắt đầu trầm trọng, ngồi cũng không yên, đứng lên nói: “Ta đi xem Poggi lại gieo họa gì, các ngươi cứ tiếp tục.”
Kỳ đà duy nhất tại hiện trường đã bỏ đi, biểu tình của hai người cũng nảy sinh biến hóa kỳ lạ, không hề che giấu trong sương mù nữa, mà là vẻ mặt thấu hiểu nhau.
Mammon nhàn nhạt hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Metatron nói: “Julian sẽ không vô duyên vô cớ bỏ đi, ta muốn tìm hắn.”
“Ngươi tin tưởng hắn?”
“Ta tin.” Metatron nghĩ nghĩ nói: “Ngay thời điểm không có lý do xác thực nào ủng hộ điều kiện không tin này, ta nguyện ý lựa chọn tin tưởng.”
Mammon hỏi: “Ngươi có tin ta không? Tin ta sẽ mang đến thịnh vượng phồn hoa cho giới thứ mười?”
Metatron không chút do dự: “Ta tin.”
“Nhưng ta thà rằng ngươi không tin.” Nếu hắn không tin, sẽ còn vướng bận, chỉ cần còn vướng bận, mình sẽ có thể giữ hắn lại.
“Mammon…” Metatron cúi đầu, ngón tay không tự chủ được thoáng run lên, “Giữa chúng ta không có khả năng.”
Đây là lần đầu tiên hắn nói câu này ra miệng.
Giống như một chiếc khăn che mặt mỏng manh, đột nhiên bị dao cắt rách, từ đó chia thành hai nửa.
Lại giống một đoạn cầu gỗ ẩn trong sương mù, đột nhiên bị gãy ngang ngay giữa, từ đó không còn mang vẻ mông lung huyền ảo nữa.
Mammon trầm tĩnh lắng nghe, sóng mắt cũng không hề lưu động, “Lý do?”
Metatron nói: “Ta không buông bỏ được.”
“Ngươi đứng quá cao.” Mammon nói, “Cho nên ta sẽ dốc toàn lực kéo ngươi xuống. Ngươi không cần động, cũng không cần buông, chỉ cần đứng tại chỗ đợi ta là được rồi.”
Metatron trong lòng hơi chấn động, không rõ là vui hay buồn, hoặc giả là một loại mơ hồ do thói quen cân nhắc quá lâu.
“Với ta mà nói, chuyện gì cũng không thành vấn đề.” Mammon thong thả nói, “Chỉ cần ta có thể nhìn thấy ngươi, thì mọi vấn đề đều sẽ tìm được đáp án hoàn mỹ nhất.”
Sau nhiều ngày im ắng, giới thứ mười rốt cuộc cũng có động thái mới.
Biện pháp của Mammon rất đơn giản, chính là để Abaddon cùng Poggi đưa tất cả thiên sứ ở Chủ thành đi khắp nơi, sau đó ghi lại vị trí và đánh số bọn họ, xem bọn họ làm sao quay về.
Mammon đã sớm phát hiện, cho dù những thiên sứ này không có trí tuệ, nhưng lại có một phương thức tìm đường cực kỳ độc đáo.
Tỷ như bất luận Poggi đưa họ đi đâu, cuối cùng họ cũng vẫn có thể tìm được nơi ở và làm việc của mình.
Nhờ Abaddon đưa họ đi khắp nơi là để làm cho họ dựa vào ký ức và nhạy cảm đối với “nhà”, tìm đến nơi họ từng cư trú, lúc bọn họ rời khỏi những trấn nhỏ tương đối gần đây mà mình từng cư trú, nhất định sẽ theo bản năng đến nơi đó trước.
—— Phía trên chỉ là phỏng đoán suông của Mammon.
Không biết là do Mammon suy nghĩ quá ngây thơ, hay là do Abaddon không đưa họ đến nơi đến chốn, tóm lại, liên tiếp ba ngày, tất cả thiên sứ đều không lạc một ai mà về tới đây. Ngay khi Abaddon cùng Poggi càng lúc càng mất kiên nhẫn, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với phương pháp khờ dại này, số lượng trở về rốt cuộc xuất hiện biến hóa.
Mammon nghi hoặc nhìn bản ghi chép của họ, “Nhiều thêm?”
Poggi gật đầu khẳng định: “Nhiều thêm.”
Abaddon đứng bên cạnh bĩu môi: “Liệu có phải do ngươi tính nhầm?”
“Sao lại thế được?” Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, “Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão.”
Abaddon hừ lạnh: “Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon.”
Poggi nói: “Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh.”
Mammon không hứng nghe bọn họ đấu võ mồm, hắn vẫn đang nhìn bản ghi chép của Poggi, “Tên này dư ra đúng không?”
Poggi so sánh hai bản ghi chép, nói: “Đại khái là đoạn này. Bởi vì quá nhiều thiên sứ cùng đi vào, ta cũng lười chép lại từng số hiệu của họ, tại mấy hôm trước đều như nhau… Ai ngờ đột nhiên mọc thêm......” Giọng nói hắn dần dần khẽ đi dưới ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm của Mammon.
Abaddon vội ôm lấy Poggi, thong thả hỏi Mammon: “Có thể là Julian phái người trà trộn vào?”
Mammon nói: “Đây cũng là một khả năng.”
“Còn có khả năng nào nữa?”
Mammon phun ra một cái tên: “Rafael.”
Poggi nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Hắn tới đây? Hắn tới làm gì!”
Abaddon cốc đầu hắn, “Không có tiền đồ! Nghe thấy tên hắn sao còn hoảng sợ hơn cả nghe thấy tên lão tử?”
“Nhảm nhí!” Nói đến đây, Poggi nổi trận lôi đình, “Là ai đem đường đường một đọa thiên sứ như ta ném cho một gã thiên sứ? Đúng là nhục nhã!”
Abaddon nghẹn họng.
Poggi bắt đầu kể khổ: “Ông không biết gia hỏa kia biến thái cỡ nào đâu! Lần trước còn thiếu chút nữa vứt một mình ta vào giới thứ mười.”
“Lần đó không phải ta đã nhờ Baal trả thù cho ngươi rồi sao?” Abaddon tự biết mình sai.
Poggi vươn tay xỉa trán hắn, hùng hổ nói: “Baal với ta không thân không thích mà cũng chịu ra mặt giúp ta, còn ông làm cha mà một chút cống hiến cũng không có!”
“Baal vì nể mặt ta nên mới đi!”
Poggi tức giận: “...... Vậy ông cứ dựa vào bộ mặt này mà kiếm cơm!”
Abaddon ngẩn ra, nửa ngày mới sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Ta đẹp trai đến vậy sao?”
Poggi: “......”
Mammon vội ho một tiếng, kéo sự chú ý của họ lại, nói: “Mặc kệ là ai, trước mắt chúng ta cứ bắt hắn về rồi tính tiếp.”
Poggi nhíu mày: “Chủ thành này rộng như vậy, chúng ta chỉ có bốn người.”
Abaddon nói: “Nếu là Rafael, ngươi không thể tính Metatron trong đó.”
Poggi sửng sốt, lập tức sực nhớ Metatron là thiên sứ. Ở chung lâu ngày, hắn cũng suýt quên luôn chi tiết này.
“Vậy thì trước khi họ gặp nhau, chúng ta phải tìm ra hắn cho bằng được.” Mammon mỉm cười, nụ cười mang vẻ quỷ diễm kỳ dị như đóa hồng trên cổ áo hắn, khiến Abaddon nhịn không được cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.