Chương 70
Lam Bạch Sắc
20/09/2017
Chuyện này hoàn toàn
khớp với phong cách làm việc của Từ Kính Nam. Lúc này, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể lấy làm may mắn là Từ Kính Nam vẫn chưa biết đến sự tồn tại của
Thời Chung. Tôn Dao cũng giống với Nhậm Tư Đồ. “May mà anh ta vẫn chưa
biết là cậu đã kết hôn và chuyển nhà sang đây. Chỗ này của cậu còn an
toàn hơn cả khách sạn nên cậu phải cho mình ở nhờ đấy.”
Nhậm Tư Đồ gật đầu, sau đó đứng dậy định đi chuẩn bị đồ đạc cho Tôn Dao. “Mình đi lấy đồ dùng tắm rửa cho cậu. Cậu tắm trước đã, áo ngủ thì mặc của mình. Hai tầng lầu, tầng nào cũng có phòng dành cho khách, tối nay cậu ngủ một giấc thật ngon đi. Ngủ đã rồi chúng ta sẽ thương lượng xem sắp tới nên làm thế nào.”
Tôn Dao thì lại có vẻ mặt như “không cần thương lượng, mình đã có quyết định rồi.” Cô kéo Nhậm Tư Đồ lại, nói chắc như đinh đóng cột: “Mình phải bỏ đứa trẻ này thôi.”
Nhậm Tư Đồ bị những lời nói quả quyết này của Tôn Dao đóng đinh tại chỗ, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Tôn Dao. “Cậu chắc chứ?”
Năm đó, Tôn Dao phải trốn khỏi phòng phẫu thuật mới có thể giữ được Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ nghe được chuyện này trong một lần Tôn Dao nhắc lại chuyện xưa với giọng bỡn cợt như đang nói đùa. Nhưng hình ảnh Tôn Dao vừa cười, vừa khóc, vừa kể lúc ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của Nhậm Tư Đồ, không thể nào xóa nhòa được…
“Mình biết là mình không thể giữ đứa trẻ ấy lại được cho nên mẹ mình đã tìm cho mình một bệnh viện tốt, định dẫn mình đến đó lấy nó ra. Mình cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng khi bước lên bàn phẫu thuật thì mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Những dụng cụ bằng kim loại lạnh toát ấy mà đưa vào cơ thể mình thì còn đáng sợ hơn cả Từ Kính Diên. Khi mình tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã chạy ra ngoài. Nhưng mình dám chắc rằng vị sợ hãi mà mình mới trốn chạy chứ hoàn toàn không phải vì mình yêu thương gì đứa trẻ dó. Không chỉ không thương, mình còn căm hận nó. Nhưng Nhậm Tư Đồ à, như cậu đã nói đó, tình cảm của con người là thứ hết sức kỳ lạ. Sau khi sinh đứa bé ấy ra, thật ra chính mình đã ngầm đồng ý để mẹ mình đưa nó đi, nhưng sau đó thì mình lại hối hận. Mình đã tìm khắp năm mươi cô nhi viện nhưng vẫn không tìm thấy. Rõ ràng là mình hận nó nhưng khi mình không tìm được nó thì lại cảm thấy như đã để mất thứ gì đó quan trọng nhất cuộc đời. Nhậm Tư Đồ, cậu nói xem mình làm sao vậy?”
Thật ra câu trả lời rất đơn giản… Đó là tình mẹ!
Nếu không vì tình thương của người mẹ thì sau khi Tôn Dao tìm được Tầm Tầm nhưng không thể nhận lại nó vì hàng loạt nguyên nhân, cô đã không khóc đến nỗi khản cả cổ, lả cả người khi cầu xin Nhậm Tư Đồ giúp đỡ mình.
Khi Tôn Dao tìm được Tầm Tầm thì có một vợ chồng giàu có đã có ý định nhận nuôi Tầm Tầm. Nếu không vì tình mẹ bao la, Tôn Dao sẽ không quỳ xuống trước mặt đôi vợ chồng ấy trong phòng làm việc của cô nhi viện, dập đầu đến nỗi trán chảy máu mới có thể khiến đôi vợ chồng kia chịu nhượng bộ.
Sau này, từ miệng của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ biết rằng thật ra hôm ấy Tầm Tầm đã đứng bên ngoài phòng làm việc nghe lén Tôn Dao khóc. Có điều lúc ấy Nhậm Tư Đồ cũng ở trong phòng nên Tầm Tầm cứ tưởng rằng người khóc chính là Nhậm Tư Đồ, và cứ luôn cho rằng Nhậm Tư Đồ chính là mẹ ruột của mình.
Vì thế, cho dù bây giờ Tôn Dao có quyết ý bỏ đứa trẻ này thì Nhậm Tư Đồ cũng không mấy tin tưởng.
Tôn Dao vẫn không ý thức được điều này nên cứ nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Vấn đề nan giải lúc này là mình phải làm sao mới có thể tránh được tai mắt của tên họ Từ kia để làm phẫu thuật.”
Thật ra Nhậm Tư Đồ biết rất rõ tình cảm mà Tôn Dao dành cho Từ Kính Nam. Đó chính là cảm giác vừa yêu vừa hận. Sự xuất hiện của đứa trẻ này biết đâu không phải là một tai nạn mà là một bước ngoặt thì sao. Dù sao thì hai người đã dằn vặt, giày vò nhau bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng đã đủ… Nhậm Tư Đồ không kìm được tiếng thở dài, cắt ngang lời lẩm bẩm của Tôn Dao: “Dù sao nó cũng là một sinh mạng, cậu chắc là mình sẽ nỡ bỏ chứ?”
Tôn Dao nghe thấy thế thì sững người ra.
Nhìn vẻ mặt của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên tâm. Đồng thời với việc thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô không tiếp tục truy hỏi Tôn Dao nữa mà đổi giọng ôn hòa hơn: “Cậu cứ ngủ một giấc trước đi, có chuyện gì để mai dậy rồi hẵng nói.”
Khi Nhậm Tư Đồ sắp xếp cho Tôn Dao ở phòng dành cho khách xong thì Thời Chung đã đợi cô trong phòng ngủ.
Tân hôn ngọt ngào mà trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một vị khách tới trọ, có lẽ anh sẽ không được vui cho lắm. Nhậm Tư Đồ thấy anh đưa lưng về phía mình, lục lọi thứ gì đó trong tủ quần áo thì nhẹ nhàng bước tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau. Cô nhẹ nhàng dán mặt vào lưng anh, nói với giọng hết sức dịu dàng: “Em đã đồng ý cho Tôn Dao ở lại đây vài ngày, anh sẽ không để bụng chứ?”
Nói tới nước này, làm sao anh có thể nói ra hai từ “để bụng”? Thời Chung cúi đầu nhìn hai bàn tay đang ngoan ngoãn lồng vào nhau, đặt trên bụng mình, không nhịn được phải bật cười. Nhưng khi quay đầu nhìn cô thì anh lại cố ý sa sầm nét mặt. “Để bụng. Cực kỳ để bụng.”
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ được là anh sẽ nói thế nên trong lúc nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào. “Vậy…”
“Vậy…” Thời Chung nói tiếp theo lời của cô. “Phải chăng bà Thời nên dùng hành động thực tế để bày tỏ sự áy náy của mình.”
Nhậm Tư Đồ không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ nghi ngờ, im lặng để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh cũng rất nhàn nhã, một mặt thì tiếp tục nhìn cô, một mặt đưa tay vào tủ quần áo tìm kiếm thứ gì đó và nhanh chóng dùng ngón tay móc ra một chiếc áo ngủ mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn, giơ tới trước, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại trước mặt cô.
Nhậm Tư Đồ nhíu mày nhìn chiếc áo ngủ gần như là trong suốt được treo trên ngón tay anh. “Đây là cái gì?”
“Áo ngủ.”
“Cho em à?”
“Tất nhiên rồi.”
Nhậm Tư Đồ đành nhận lấy chiếc áo ngủ kia ướm thử lên người mình. “Anh chuẩn bị cái này từ khi nào vậy?” So với việc anh có bắt mình mặc chiếc áo ngủ này thật không, Nhậm Tư Đồ càng tò mò về vấn đề mà mình vừa hỏi.
“Sau buổi họp lớp hồi cuối năm ngoái không lâu.” Dường như Thời Chung nhớ rất rõ chuyện này, không cần nghĩ ngợi mà trả lời cô ngay. “Chẳng phải khi đó anh đã làm rách đồ của em sao? Vì thế anh đã đến cửa hàng nội y để dạo một vòng, cuối cùng phát hiện ra chiếc áo này và mua nó về vì cảm thấy có lẽ sẽ có cơ hội khiến em mặc nó.”
Sau lần họp lớp hôm đó…
Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi mà. Thật vất vả cho anh vì đã giấu tới giờ mới chịu lấy ra.
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn hết cách với anh nhưng anh thì lại chẳng màng đến. Tay trái thì cầm chiếc áo ngủ nhẹ tênh, tay phải thì dắt cô đi thẳng ra khỏi phòng thay quần áo, vừa đi vừa nói giọng tỉnh bơ: “Tắm chung cộng với mặc chiếc áo ngủ này, điều kiện anh đưa ra không quá khó chứ?”
Cứ thế, Nhậm Tư Đồ đành nhắm mắt đưa chân theo anh đi đến trước cửa phòng tắm. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình cần phải nói rõ một chuyện trước, vì thế vội vã kéo tay của anh lại. “Đừng nói là Tôn Dao ở đây bao lâu thì chúng ta sẽ chơi trò 'tắm chung cộng thêm áo ngủ' bấy lâu nha?”
Khóe môi Thời Chung khẽ giần giật, giống như là sắp không nhịn được nữa mà phải bật cười thành tiếng. Nhưng ngay sau đó, anh liền mím môi lại, cố ý giả vờ như vừa được nhắc tỉnh. “Sao anh không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Ý kiến hay, cứ làm như thế đi.”
Không đợi Nhậm Tư Đồ phản kháng, anh đã khom người nhấc bổng cô lên, vác vào trong phòng tắm, tiện thể đưa chân đóng sập cửa lại.
Nhưng rõ ràng là Nhậm Tư Đồ đã lo xa. Tôn Dao rầu rĩ trốn ở đây một tuần thì ông Thời cũng không hề “trừng phạt” bà Thời một tuần bởi vì suốt một tuần nay, anh bận tới nỗi tối tăm mặt mũi. Một tuần có bảy ngày mà hết năm ngày Nhậm Tư Đồ không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. Hai ngày còn lại, mới sáng sớm, cô vừa chuẩn bị đưa Tầm Tầm đi học thì đúng lúc nhìn thấy anh về nhà sau một đêm tăng ca.
Nhậm Tư Đồ nhìn anh mà đau lòng. “Anh ngủ một giấc trước đã rồi hãy đi làm được không? Ngủ vài tiếng cũng được mà.”
Tầm Tầm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, uể oải của Thời Chung thì cũng vội vàng gật đầu theo. “Đúng vậy đó bố. Bố không sợ mình biến thành con gấu trúc sao?”
Thời Chung chỉ còn biết vỗ đầu Tầm Tầm vài cái. “Yên tâm đi, bố không sao đâu, bố đi tắm, thay quần áo rồi đi ngay.”
Nhậm Tư Đồ không thể khuyên được anh nghỉ ngơi thì chỉ có thể dối lòng để tự an ủi mình. Xem ra dự án này của công ty anh ấy đang bước vào giai đoạn nước rút, cho dù có mệt thì chắc anh ấy cũng cảm thấy yên lòng
Nhậm Tư Đồ gật đầu, sau đó đứng dậy định đi chuẩn bị đồ đạc cho Tôn Dao. “Mình đi lấy đồ dùng tắm rửa cho cậu. Cậu tắm trước đã, áo ngủ thì mặc của mình. Hai tầng lầu, tầng nào cũng có phòng dành cho khách, tối nay cậu ngủ một giấc thật ngon đi. Ngủ đã rồi chúng ta sẽ thương lượng xem sắp tới nên làm thế nào.”
Tôn Dao thì lại có vẻ mặt như “không cần thương lượng, mình đã có quyết định rồi.” Cô kéo Nhậm Tư Đồ lại, nói chắc như đinh đóng cột: “Mình phải bỏ đứa trẻ này thôi.”
Nhậm Tư Đồ bị những lời nói quả quyết này của Tôn Dao đóng đinh tại chỗ, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Tôn Dao. “Cậu chắc chứ?”
Năm đó, Tôn Dao phải trốn khỏi phòng phẫu thuật mới có thể giữ được Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ nghe được chuyện này trong một lần Tôn Dao nhắc lại chuyện xưa với giọng bỡn cợt như đang nói đùa. Nhưng hình ảnh Tôn Dao vừa cười, vừa khóc, vừa kể lúc ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của Nhậm Tư Đồ, không thể nào xóa nhòa được…
“Mình biết là mình không thể giữ đứa trẻ ấy lại được cho nên mẹ mình đã tìm cho mình một bệnh viện tốt, định dẫn mình đến đó lấy nó ra. Mình cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng khi bước lên bàn phẫu thuật thì mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Những dụng cụ bằng kim loại lạnh toát ấy mà đưa vào cơ thể mình thì còn đáng sợ hơn cả Từ Kính Diên. Khi mình tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã chạy ra ngoài. Nhưng mình dám chắc rằng vị sợ hãi mà mình mới trốn chạy chứ hoàn toàn không phải vì mình yêu thương gì đứa trẻ dó. Không chỉ không thương, mình còn căm hận nó. Nhưng Nhậm Tư Đồ à, như cậu đã nói đó, tình cảm của con người là thứ hết sức kỳ lạ. Sau khi sinh đứa bé ấy ra, thật ra chính mình đã ngầm đồng ý để mẹ mình đưa nó đi, nhưng sau đó thì mình lại hối hận. Mình đã tìm khắp năm mươi cô nhi viện nhưng vẫn không tìm thấy. Rõ ràng là mình hận nó nhưng khi mình không tìm được nó thì lại cảm thấy như đã để mất thứ gì đó quan trọng nhất cuộc đời. Nhậm Tư Đồ, cậu nói xem mình làm sao vậy?”
Thật ra câu trả lời rất đơn giản… Đó là tình mẹ!
Nếu không vì tình thương của người mẹ thì sau khi Tôn Dao tìm được Tầm Tầm nhưng không thể nhận lại nó vì hàng loạt nguyên nhân, cô đã không khóc đến nỗi khản cả cổ, lả cả người khi cầu xin Nhậm Tư Đồ giúp đỡ mình.
Khi Tôn Dao tìm được Tầm Tầm thì có một vợ chồng giàu có đã có ý định nhận nuôi Tầm Tầm. Nếu không vì tình mẹ bao la, Tôn Dao sẽ không quỳ xuống trước mặt đôi vợ chồng ấy trong phòng làm việc của cô nhi viện, dập đầu đến nỗi trán chảy máu mới có thể khiến đôi vợ chồng kia chịu nhượng bộ.
Sau này, từ miệng của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ biết rằng thật ra hôm ấy Tầm Tầm đã đứng bên ngoài phòng làm việc nghe lén Tôn Dao khóc. Có điều lúc ấy Nhậm Tư Đồ cũng ở trong phòng nên Tầm Tầm cứ tưởng rằng người khóc chính là Nhậm Tư Đồ, và cứ luôn cho rằng Nhậm Tư Đồ chính là mẹ ruột của mình.
Vì thế, cho dù bây giờ Tôn Dao có quyết ý bỏ đứa trẻ này thì Nhậm Tư Đồ cũng không mấy tin tưởng.
Tôn Dao vẫn không ý thức được điều này nên cứ nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Vấn đề nan giải lúc này là mình phải làm sao mới có thể tránh được tai mắt của tên họ Từ kia để làm phẫu thuật.”
Thật ra Nhậm Tư Đồ biết rất rõ tình cảm mà Tôn Dao dành cho Từ Kính Nam. Đó chính là cảm giác vừa yêu vừa hận. Sự xuất hiện của đứa trẻ này biết đâu không phải là một tai nạn mà là một bước ngoặt thì sao. Dù sao thì hai người đã dằn vặt, giày vò nhau bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng đã đủ… Nhậm Tư Đồ không kìm được tiếng thở dài, cắt ngang lời lẩm bẩm của Tôn Dao: “Dù sao nó cũng là một sinh mạng, cậu chắc là mình sẽ nỡ bỏ chứ?”
Tôn Dao nghe thấy thế thì sững người ra.
Nhìn vẻ mặt của Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên tâm. Đồng thời với việc thoáng thở phào nhẹ nhõm, cô không tiếp tục truy hỏi Tôn Dao nữa mà đổi giọng ôn hòa hơn: “Cậu cứ ngủ một giấc trước đi, có chuyện gì để mai dậy rồi hẵng nói.”
Khi Nhậm Tư Đồ sắp xếp cho Tôn Dao ở phòng dành cho khách xong thì Thời Chung đã đợi cô trong phòng ngủ.
Tân hôn ngọt ngào mà trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một vị khách tới trọ, có lẽ anh sẽ không được vui cho lắm. Nhậm Tư Đồ thấy anh đưa lưng về phía mình, lục lọi thứ gì đó trong tủ quần áo thì nhẹ nhàng bước tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau. Cô nhẹ nhàng dán mặt vào lưng anh, nói với giọng hết sức dịu dàng: “Em đã đồng ý cho Tôn Dao ở lại đây vài ngày, anh sẽ không để bụng chứ?”
Nói tới nước này, làm sao anh có thể nói ra hai từ “để bụng”? Thời Chung cúi đầu nhìn hai bàn tay đang ngoan ngoãn lồng vào nhau, đặt trên bụng mình, không nhịn được phải bật cười. Nhưng khi quay đầu nhìn cô thì anh lại cố ý sa sầm nét mặt. “Để bụng. Cực kỳ để bụng.”
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ được là anh sẽ nói thế nên trong lúc nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào. “Vậy…”
“Vậy…” Thời Chung nói tiếp theo lời của cô. “Phải chăng bà Thời nên dùng hành động thực tế để bày tỏ sự áy náy của mình.”
Nhậm Tư Đồ không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ nghi ngờ, im lặng để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh cũng rất nhàn nhã, một mặt thì tiếp tục nhìn cô, một mặt đưa tay vào tủ quần áo tìm kiếm thứ gì đó và nhanh chóng dùng ngón tay móc ra một chiếc áo ngủ mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn, giơ tới trước, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại trước mặt cô.
Nhậm Tư Đồ nhíu mày nhìn chiếc áo ngủ gần như là trong suốt được treo trên ngón tay anh. “Đây là cái gì?”
“Áo ngủ.”
“Cho em à?”
“Tất nhiên rồi.”
Nhậm Tư Đồ đành nhận lấy chiếc áo ngủ kia ướm thử lên người mình. “Anh chuẩn bị cái này từ khi nào vậy?” So với việc anh có bắt mình mặc chiếc áo ngủ này thật không, Nhậm Tư Đồ càng tò mò về vấn đề mà mình vừa hỏi.
“Sau buổi họp lớp hồi cuối năm ngoái không lâu.” Dường như Thời Chung nhớ rất rõ chuyện này, không cần nghĩ ngợi mà trả lời cô ngay. “Chẳng phải khi đó anh đã làm rách đồ của em sao? Vì thế anh đã đến cửa hàng nội y để dạo một vòng, cuối cùng phát hiện ra chiếc áo này và mua nó về vì cảm thấy có lẽ sẽ có cơ hội khiến em mặc nó.”
Sau lần họp lớp hôm đó…
Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi mà. Thật vất vả cho anh vì đã giấu tới giờ mới chịu lấy ra.
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn hết cách với anh nhưng anh thì lại chẳng màng đến. Tay trái thì cầm chiếc áo ngủ nhẹ tênh, tay phải thì dắt cô đi thẳng ra khỏi phòng thay quần áo, vừa đi vừa nói giọng tỉnh bơ: “Tắm chung cộng với mặc chiếc áo ngủ này, điều kiện anh đưa ra không quá khó chứ?”
Cứ thế, Nhậm Tư Đồ đành nhắm mắt đưa chân theo anh đi đến trước cửa phòng tắm. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình cần phải nói rõ một chuyện trước, vì thế vội vã kéo tay của anh lại. “Đừng nói là Tôn Dao ở đây bao lâu thì chúng ta sẽ chơi trò 'tắm chung cộng thêm áo ngủ' bấy lâu nha?”
Khóe môi Thời Chung khẽ giần giật, giống như là sắp không nhịn được nữa mà phải bật cười thành tiếng. Nhưng ngay sau đó, anh liền mím môi lại, cố ý giả vờ như vừa được nhắc tỉnh. “Sao anh không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Ý kiến hay, cứ làm như thế đi.”
Không đợi Nhậm Tư Đồ phản kháng, anh đã khom người nhấc bổng cô lên, vác vào trong phòng tắm, tiện thể đưa chân đóng sập cửa lại.
Nhưng rõ ràng là Nhậm Tư Đồ đã lo xa. Tôn Dao rầu rĩ trốn ở đây một tuần thì ông Thời cũng không hề “trừng phạt” bà Thời một tuần bởi vì suốt một tuần nay, anh bận tới nỗi tối tăm mặt mũi. Một tuần có bảy ngày mà hết năm ngày Nhậm Tư Đồ không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. Hai ngày còn lại, mới sáng sớm, cô vừa chuẩn bị đưa Tầm Tầm đi học thì đúng lúc nhìn thấy anh về nhà sau một đêm tăng ca.
Nhậm Tư Đồ nhìn anh mà đau lòng. “Anh ngủ một giấc trước đã rồi hãy đi làm được không? Ngủ vài tiếng cũng được mà.”
Tầm Tầm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, uể oải của Thời Chung thì cũng vội vàng gật đầu theo. “Đúng vậy đó bố. Bố không sợ mình biến thành con gấu trúc sao?”
Thời Chung chỉ còn biết vỗ đầu Tầm Tầm vài cái. “Yên tâm đi, bố không sao đâu, bố đi tắm, thay quần áo rồi đi ngay.”
Nhậm Tư Đồ không thể khuyên được anh nghỉ ngơi thì chỉ có thể dối lòng để tự an ủi mình. Xem ra dự án này của công ty anh ấy đang bước vào giai đoạn nước rút, cho dù có mệt thì chắc anh ấy cũng cảm thấy yên lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.