Chương 99
Lam Bạch Sắc
26/09/2017
Khi tiếng phanh xe
gấp chói tai vang lên thì giọng nói của Thịnh Gia Ngôn lại tiếp tục vang lên bên tai cô: “Anh tìm một cái cớ để chạy đến bệnh viện thì thấy
Tưởng Lệnh Thần đang không ngừng gọi điện thoại cho Thẩm Thấm nhưng vẫn
không gọi được. Tưởng Lệnh Thần điên rồi, nổi giận đùng đùng chạy ra
ngoài. Nếu chuyện này đúng là do Thẩm Thấm làm thì có lẽ lúc này Thẩm
Thấm đã trốn rất kĩ rồi, chắc chắn Tưởng Lệnh Thần sẽ không tìm được cô
ấy. Nhưng cái tên Tưởng Lệnh Thần này, một khi mà điên tiết lên thì
chúng ta không hiểu nổi tư duy của anh ta đâu. Anh sợ anh ta không tìm
được Thẩm Thấm thì sẽ đến tìm em.”
Nhậm Tư Đồ vô duyên vô cớ dừng xe ở giữa đường nên cả một hàng xe dài ở phía sau đồng loạt nhấn còi inh ỏi. Khi ấy, Nhậm Tư Đồ mới thoát khỏi cơn chấn kinh, hoàn hồn lại, vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc chạy về nhà vừa nôn nóng gọi điện thoại cho Thời Chung.
Có Thời Chung bảo vệ Tầm Tầm nên Nhậm Tư Đồ chưa đến nỗi lo lắng quá…
Lúc này, Thời Chung vừa dừng lại trong bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà chung cư.
Trong cốp xe chất đầy những thứ vừa mua ở siêu thị về. Thời Chung xuống xe vòng ra phía sau để mở cốp. Tầm Tầm cũng lạch bạch chạy xuống theo, định xách đồ giúp Thời Chung.
Thời Chung thấy Tầm Tầm quá nhỏ, ở đây cũng chỉ vướng víu tay chân nên hất cằm về phía chiếc xe đẩy ở góc bãi đỗ xe, ý bảo Tầm Tầm chờ ở chỗ này, còn mình đi lấy chiếc xe đẩy lại đây.
Đúng lúc này điện thoại Thời Chung bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị là “vợ yêu”. Anh vừa nghe điện thoại vừa đẩy chiếc xe đẩy. “A lô?”
“Nhà họ Tưởng xảy ra chuyện rồi, anh biết chưa?”
Đầu bên kia, Nhậm Tư Đồ hỏi ngay vào vấn đề khiến trong lúc nhất thời, Thời Chung không thể phản ứng kịp nên phải ngẩn người mất vài giây mới vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhậm Tư Đồ không có thời gian để kể đầu đuôi nên đành nói chuyện quan trọng nhất, giọng hết sức nghiêm túc: “Thẩm Thấm đã tố cáo nhà họ Tưởng với cảnh sát nên các anh đi siêu thị xong thì đừng về nhà. Tưởng Lệnh Thần biết địa chỉ nhà chúng ta, em sợ anh ta sẽ đến sinh sự.”
Thời Chung nghe vậy, chân mày không khỏi cau lại. Tầm Tầm ở xa, thấy Thời Chung bỗng dừng bước thì nôn nóng đến độ phải vẫy tay gọi anh nhanh lên. “Bố!”
Nhưng ngay lúc này, giọng của Tầm Tầm bỗng bị tiếng phanh xe chói tai lấn át. Một chiếc siêu xe cứ thế vắt ngang qua, chắn trước mặt Tầm Tầm. Chiếc xe thể thao đỏ rực như một con sư tử đang gầm rú, nuốt chửng tiếng nói của Tầm Tầm.
Trái tim Thời Chung bỗng nhiên ngừng đập. Anh vứt chiếc xe đẩy ở lại chỗ đó rồi chạy như bay về phía xe của mình. Tầm mắt của anh bị chiếc siêu xe kia cản trở nên không nhìn thấy đằng sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng trong bãi đỗ xe yên ắng dường như vang lên tiếng mở cửa xe, sau đó là tiếng bước chân đầy phẫn nộ, cuối cùng là tiếng kêu hoảng hốt của Tầm Tầm.
Thời Chung dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua đó. Tiếng hét của Tầm Tầm hòa chung với tiếng khởi động của chiếc siêu xe, sau đó nhanh chóng biến mất trước mặt Thời Chung.
Thời Chung lập tức leo lên xe của mình để đuổi theo chiếc siêu xe đó. Điện thoại của Nhậm Tư Đồ vẫn đang được kết nối, bên này xảy ra chuyện ầm ĩ như thế khiến cho cô ở đầu dây bên kia sốt ruột đến nỗi không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thời Chung không dám giấu, mà cũng không dám nói thật, do dự một lát mới chịu trả lời: “Có người bắt có Tầm Tầm rồi, có lẽ là Tưởng Lệnh Thần.”
Cho dù tốc độ của chiếc SUV có nhanh tới đâu thì cũng không thể sánh với tốc độ của chiếc siêu xe. Đuổi theo tới ngã rẽ thứ ba, Thời Chung không thấy tăm hơi của chiếc xe thể thao màu đỏ ấy trong dòng xe đông nghịt nữa.
Hai mươi phút sau, Nhậm Tư Đồ chạy đến chỗ cảnh sát giao thông thì thấy Thời Chung đang cau mày thật chặt.
Con bị bắt đi ngay trước mắt, Thời Chung phải báo cảnh sát rồi cùng họ đến chỗ cảnh sát giao thông để xem camera giám sát đường phố. Siêu xe màu đỏ rực, số lượng có hạn nên rất dễ nhận ra. Nhưng Tưởng Lệnh Thần hết sức xảo quyệt. Anh ta chạy dọc theo cây cầu vượt này không bao lâu thì liền rẽ sang đường nhỏ, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong một con đường không có camera giám sát.
Nhậm Tư Đồ nhìn những màn hình giám sát dày đặc ở phòng cảnh sát giao thông không chớp mắt, trong lòng hết sức bất an. Thời Chung vốn cũng đang nhìn chằm chằm, vô tình liếc mắt qua, thấy trên mu bàn tay của Nhậm Tư Đồ có vết máu thì vội vã cầm tay cô lên xem. “Sao tay em lại chảy máu thế?”
Nhậm Tư Đồ đang rất lo lắng nên không thể cười nổi, chỉ có thể lắc đầu, nói: “Không phải máu của em mà là của Tôn Dao. Cậu ấy vốn cũng định chạy tới đây nhưng vì vội quá nên bị vấp ngã. Từ Kính Nam sai vệ sĩ trông chừng cậu ấy, không cho cậu ấy ra khỏi bệnh viện nửa bước.”
Không lâu sau, điện thoại của Nhậm Tư Đồ bỗng đổ chuông.
Là một số điện thoại lạ.
Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thời Chung. Bây giờ cô vẫn chưa định thần lại được, bàn tay đang cầm điện thoại cứ run bần bật. Thời Chung giữ tay cô lại, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Xung quanh toàn là cảnh sát. Dưới sự im lặng ra hiệu của họ, Nhậm Tư Đồ bắt đầu nghe máy.
Vừa ấn nút nghe, đầu bên kia liền vang lên giọng nói hoảng hốt của Tầm Tầm: “Mẹ ơi!”
Giọng nói mang theo vẻ nức nở của Tầm Tầm khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy càng thêm nóng ruột. Nhưng cô vừa đunh lên tiếng thì đầu dây bên kia đã đổi thành giọng nói của Tưởng Lệnh Thần: “Bảo Thời Chung nghe điện thoại đi.”
Thật ra điện thoại đã được bật loa ngoài, toàn bộ những người trong phòng giám sát camera này đều nghe thấy. Mắt Thời Chung tối sầm lại, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, anh lên tiếng: “Đừng làm tổn thương tới con trẻ, nó hoàn toàn vô tội. Anh có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi.”
Tưởng Lệnh Thần cười trào phúng. “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương đứa trẻ này. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, giao Thẩm Thấm ra đây. Cô ta đã chơi tôi một vố, tôi không thể tha cho cô ta được.”
Nói xong, anh ta liền cúp máy.
Cảnh sát nhanh chóng tra ra số điện thoại nhưng đáng tiếc chẳng giúp được gì. “Là điện thoại công cộng, có truy được địa chỉ thì cũng vô dụng. Nếu anh ta đã đưa ra yêu cầu thì chắc chắn sẽ gọi đến nữa.”
Nhưng cứ tiếp tục chờ đợi thế này thì cũng không phải cách hay. Bọn họ ở ngoài sang, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì sự an nguy của Tầm Tầm, Thời Chung đành thử liên lạc với Thẩm Thấm.
Nhưng gọi vào số của Thẩm Thấm thì người nghe lại là viên cảnh sát phụ trách vụ án của nhà họ Tưởng lần này.
Người phụ trách chuyên án này từ chối thẳng thừng. “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ hành tung của cô ấy cho các anh khi chưa có sự đồng ý của cô ấy được.”
Một phần nguyên nhân cũng là xuất phát từ lợi ích của bọn họ. “Thật ra hai người Tưởng Lợi Đức, Tưởng Minh Đức luôn có mặt trong danh sách đen của chúng tôi hai năm nay nhưng khổ nỗi thế lực ngầm của nhà họ Tưởng ở thành phố này đã cắm rễ quá sâu, chúng tôi không tìm được lý do để bắt đầu tấn công. Cô Thẩm vô tình lại ghi được nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng Minh Đức và tố cáo với chúng tôi bằng thư nặc danh. Nhưng đoạn ghi âm ấy vẫn chưa đủ để tố cáo Tưởng Minh Đức nên trong ba tháng sau đó, dưới sự sắp xếp của chúng tôi, cô Thấm đã tiếp tục tìm thêm những chứng cứ có sức thuyết phục hơn, đủ để chúng tôi chính thức lập hồ sơ khởi tố Tưởng Minh Đức. Đến lúc ấy, cô Thẩm phải ra tòa làm chứng giúp chúng tôi nên tôi không muốn cô Thẩm xảy ra bất cứ chuyện gì vào lúc này.”
Thời Chung cắn răng để kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, nếu không anh đã quăng vỡ điện thoại rồi.
Thời Chung tự mình đến tổ chuyên án một chuyến. Sau vài lần qua lại, cuối cùng người của tổ chuyên án mới nhượng bộ đôi chút. “Chúng tôi có thể nhắn lời của anh cho cô Thẩm biết, xem cô ấy có bằng lòng hay không.”
Vì thế, lại là quãng thời gian chờ đợi trong sự sốt ruột.
Chờ đợi điện thoại của Tưởng Lệnh Thần.
Chờ đợi câu trả lời của Thẩm Thấm.
Nhậm Tư Đồ vô duyên vô cớ dừng xe ở giữa đường nên cả một hàng xe dài ở phía sau đồng loạt nhấn còi inh ỏi. Khi ấy, Nhậm Tư Đồ mới thoát khỏi cơn chấn kinh, hoàn hồn lại, vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc chạy về nhà vừa nôn nóng gọi điện thoại cho Thời Chung.
Có Thời Chung bảo vệ Tầm Tầm nên Nhậm Tư Đồ chưa đến nỗi lo lắng quá…
Lúc này, Thời Chung vừa dừng lại trong bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà chung cư.
Trong cốp xe chất đầy những thứ vừa mua ở siêu thị về. Thời Chung xuống xe vòng ra phía sau để mở cốp. Tầm Tầm cũng lạch bạch chạy xuống theo, định xách đồ giúp Thời Chung.
Thời Chung thấy Tầm Tầm quá nhỏ, ở đây cũng chỉ vướng víu tay chân nên hất cằm về phía chiếc xe đẩy ở góc bãi đỗ xe, ý bảo Tầm Tầm chờ ở chỗ này, còn mình đi lấy chiếc xe đẩy lại đây.
Đúng lúc này điện thoại Thời Chung bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị là “vợ yêu”. Anh vừa nghe điện thoại vừa đẩy chiếc xe đẩy. “A lô?”
“Nhà họ Tưởng xảy ra chuyện rồi, anh biết chưa?”
Đầu bên kia, Nhậm Tư Đồ hỏi ngay vào vấn đề khiến trong lúc nhất thời, Thời Chung không thể phản ứng kịp nên phải ngẩn người mất vài giây mới vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nhậm Tư Đồ không có thời gian để kể đầu đuôi nên đành nói chuyện quan trọng nhất, giọng hết sức nghiêm túc: “Thẩm Thấm đã tố cáo nhà họ Tưởng với cảnh sát nên các anh đi siêu thị xong thì đừng về nhà. Tưởng Lệnh Thần biết địa chỉ nhà chúng ta, em sợ anh ta sẽ đến sinh sự.”
Thời Chung nghe vậy, chân mày không khỏi cau lại. Tầm Tầm ở xa, thấy Thời Chung bỗng dừng bước thì nôn nóng đến độ phải vẫy tay gọi anh nhanh lên. “Bố!”
Nhưng ngay lúc này, giọng của Tầm Tầm bỗng bị tiếng phanh xe chói tai lấn át. Một chiếc siêu xe cứ thế vắt ngang qua, chắn trước mặt Tầm Tầm. Chiếc xe thể thao đỏ rực như một con sư tử đang gầm rú, nuốt chửng tiếng nói của Tầm Tầm.
Trái tim Thời Chung bỗng nhiên ngừng đập. Anh vứt chiếc xe đẩy ở lại chỗ đó rồi chạy như bay về phía xe của mình. Tầm mắt của anh bị chiếc siêu xe kia cản trở nên không nhìn thấy đằng sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng trong bãi đỗ xe yên ắng dường như vang lên tiếng mở cửa xe, sau đó là tiếng bước chân đầy phẫn nộ, cuối cùng là tiếng kêu hoảng hốt của Tầm Tầm.
Thời Chung dùng tốc độ nhanh nhất để chạy qua đó. Tiếng hét của Tầm Tầm hòa chung với tiếng khởi động của chiếc siêu xe, sau đó nhanh chóng biến mất trước mặt Thời Chung.
Thời Chung lập tức leo lên xe của mình để đuổi theo chiếc siêu xe đó. Điện thoại của Nhậm Tư Đồ vẫn đang được kết nối, bên này xảy ra chuyện ầm ĩ như thế khiến cho cô ở đầu dây bên kia sốt ruột đến nỗi không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thời Chung không dám giấu, mà cũng không dám nói thật, do dự một lát mới chịu trả lời: “Có người bắt có Tầm Tầm rồi, có lẽ là Tưởng Lệnh Thần.”
Cho dù tốc độ của chiếc SUV có nhanh tới đâu thì cũng không thể sánh với tốc độ của chiếc siêu xe. Đuổi theo tới ngã rẽ thứ ba, Thời Chung không thấy tăm hơi của chiếc xe thể thao màu đỏ ấy trong dòng xe đông nghịt nữa.
Hai mươi phút sau, Nhậm Tư Đồ chạy đến chỗ cảnh sát giao thông thì thấy Thời Chung đang cau mày thật chặt.
Con bị bắt đi ngay trước mắt, Thời Chung phải báo cảnh sát rồi cùng họ đến chỗ cảnh sát giao thông để xem camera giám sát đường phố. Siêu xe màu đỏ rực, số lượng có hạn nên rất dễ nhận ra. Nhưng Tưởng Lệnh Thần hết sức xảo quyệt. Anh ta chạy dọc theo cây cầu vượt này không bao lâu thì liền rẽ sang đường nhỏ, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong một con đường không có camera giám sát.
Nhậm Tư Đồ nhìn những màn hình giám sát dày đặc ở phòng cảnh sát giao thông không chớp mắt, trong lòng hết sức bất an. Thời Chung vốn cũng đang nhìn chằm chằm, vô tình liếc mắt qua, thấy trên mu bàn tay của Nhậm Tư Đồ có vết máu thì vội vã cầm tay cô lên xem. “Sao tay em lại chảy máu thế?”
Nhậm Tư Đồ đang rất lo lắng nên không thể cười nổi, chỉ có thể lắc đầu, nói: “Không phải máu của em mà là của Tôn Dao. Cậu ấy vốn cũng định chạy tới đây nhưng vì vội quá nên bị vấp ngã. Từ Kính Nam sai vệ sĩ trông chừng cậu ấy, không cho cậu ấy ra khỏi bệnh viện nửa bước.”
Không lâu sau, điện thoại của Nhậm Tư Đồ bỗng đổ chuông.
Là một số điện thoại lạ.
Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn Thời Chung. Bây giờ cô vẫn chưa định thần lại được, bàn tay đang cầm điện thoại cứ run bần bật. Thời Chung giữ tay cô lại, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Xung quanh toàn là cảnh sát. Dưới sự im lặng ra hiệu của họ, Nhậm Tư Đồ bắt đầu nghe máy.
Vừa ấn nút nghe, đầu bên kia liền vang lên giọng nói hoảng hốt của Tầm Tầm: “Mẹ ơi!”
Giọng nói mang theo vẻ nức nở của Tầm Tầm khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy càng thêm nóng ruột. Nhưng cô vừa đunh lên tiếng thì đầu dây bên kia đã đổi thành giọng nói của Tưởng Lệnh Thần: “Bảo Thời Chung nghe điện thoại đi.”
Thật ra điện thoại đã được bật loa ngoài, toàn bộ những người trong phòng giám sát camera này đều nghe thấy. Mắt Thời Chung tối sầm lại, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, anh lên tiếng: “Đừng làm tổn thương tới con trẻ, nó hoàn toàn vô tội. Anh có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi.”
Tưởng Lệnh Thần cười trào phúng. “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương đứa trẻ này. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, giao Thẩm Thấm ra đây. Cô ta đã chơi tôi một vố, tôi không thể tha cho cô ta được.”
Nói xong, anh ta liền cúp máy.
Cảnh sát nhanh chóng tra ra số điện thoại nhưng đáng tiếc chẳng giúp được gì. “Là điện thoại công cộng, có truy được địa chỉ thì cũng vô dụng. Nếu anh ta đã đưa ra yêu cầu thì chắc chắn sẽ gọi đến nữa.”
Nhưng cứ tiếp tục chờ đợi thế này thì cũng không phải cách hay. Bọn họ ở ngoài sang, Tưởng Lệnh Thần ở trong tối, vì sự an nguy của Tầm Tầm, Thời Chung đành thử liên lạc với Thẩm Thấm.
Nhưng gọi vào số của Thẩm Thấm thì người nghe lại là viên cảnh sát phụ trách vụ án của nhà họ Tưởng lần này.
Người phụ trách chuyên án này từ chối thẳng thừng. “Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ hành tung của cô ấy cho các anh khi chưa có sự đồng ý của cô ấy được.”
Một phần nguyên nhân cũng là xuất phát từ lợi ích của bọn họ. “Thật ra hai người Tưởng Lợi Đức, Tưởng Minh Đức luôn có mặt trong danh sách đen của chúng tôi hai năm nay nhưng khổ nỗi thế lực ngầm của nhà họ Tưởng ở thành phố này đã cắm rễ quá sâu, chúng tôi không tìm được lý do để bắt đầu tấn công. Cô Thẩm vô tình lại ghi được nội dung cuộc nói chuyện của Tưởng Minh Đức và tố cáo với chúng tôi bằng thư nặc danh. Nhưng đoạn ghi âm ấy vẫn chưa đủ để tố cáo Tưởng Minh Đức nên trong ba tháng sau đó, dưới sự sắp xếp của chúng tôi, cô Thấm đã tiếp tục tìm thêm những chứng cứ có sức thuyết phục hơn, đủ để chúng tôi chính thức lập hồ sơ khởi tố Tưởng Minh Đức. Đến lúc ấy, cô Thẩm phải ra tòa làm chứng giúp chúng tôi nên tôi không muốn cô Thẩm xảy ra bất cứ chuyện gì vào lúc này.”
Thời Chung cắn răng để kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, nếu không anh đã quăng vỡ điện thoại rồi.
Thời Chung tự mình đến tổ chuyên án một chuyến. Sau vài lần qua lại, cuối cùng người của tổ chuyên án mới nhượng bộ đôi chút. “Chúng tôi có thể nhắn lời của anh cho cô Thẩm biết, xem cô ấy có bằng lòng hay không.”
Vì thế, lại là quãng thời gian chờ đợi trong sự sốt ruột.
Chờ đợi điện thoại của Tưởng Lệnh Thần.
Chờ đợi câu trả lời của Thẩm Thấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.