Chương 105:
Kirigaya T
01/06/2021
Chap 105:
Tôi vội vàng lao đến bên cạnh đã thấy bóng dáng của một con rắn hổ trâu đang vội tẩu thoát, tôi quay sang ngồi xuống.
- Có sao không Trinh ơi.
- À không sao, tại thấy con rắn mình sợ quá hihi!
- Ngốc sưng chù vù thế này mà bảo là không sao! – Tôi lườm sang Trinh.
- Hihi nãy sợ quá lùi lại vấp phải cảnh cây, yên tâm ha đi được nè.!
Trinh đứng dậy tập tễnh khó khăn bước đi.
- Thôi được rồi ngồi xuống đi mình xem sao!
Trinh từ từ ngồi xuống, tôi kéo nhẹ ống quần lên, chỗ cổ chân ở Trinh đã sưng lên.
- Thôi xong bong gân rồi, giờ còn khá xa mới về tới trại được!
- Giờ sao! – Âm thanh ngây ngô của Trinh làm tôi có chút xao xuyến.
- Thôi để mình cõng cho chứ đi vầy nó sưng to bây giờ.
Nhìn Trinh vẫn còn đang ngẫn ngơ, tôi đứng dậy rồi quay lưng lại.
- Lên đi, giờ mà còn ngại ngùng nữa thì đến sáng mai mới về á hề hề!
- Ừa!
Trinh từ từ bước lại gần rồi leo lên lưng, bắt đầu những bước đi khá nặng nề hướng về khu trại.
- Chà nặng quá ta hề hề!
- Hứ người ta có bốn bảy ký thôi đâu như ái đó mà chê!
- Hề hề không nặng không nặng, đi thôi nào! – Tôi bắt đầu những bước chân đầy mạnh mẽ.
- T này!
- Hả!
- Nghe nhạc không, như vậy sẽ đỡ mệt hơn đó.
- Có, ngu gì không nghe hề hề!
Trinh ngồi dậy lấy cái tai nghe cùng chiếc điện thoại ra, mỗi lần Trinh cử động là tôi muốn gãy cả sương sống luôn ấy, mà thôi kệ được cõng người đẹp thì có là cái gì đâu hề hề. Trinh đưa một đầu tai nghe cho tôi, âm nhạc vang lên thật nhẹ nhàng thật du dương của tiếng dương cầm vang lên.
- Trinh này có phải bài hát mà tối qua Trinh đã hát không.
- Ừa!
- Nó thật hay Trinh nhỉ!
Trinh không nói gì chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy cổ, tôi cũng im lặng thưởng thức bài hát, bây giờ chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng bước chân vang lên trong khu rừng đã được ánh nắng của buổi hoàng hôn soi rọi qua những tán lá. Một người con trai đang thả tâm hồn của mình hòa vào bản nhạc, một người con gái có nỗi lòng ầm áp, nỗi u buồn trong con tim, có một ước mơ mà bản nhạc đang thay lời nói với người con trai ấy, chỉ một lúc nữa thôi người con trai ấy lại về bên người con gái khác.
Đi thấy ông sư ông trăng thì cũng đã về tới trại, ở đó vẫn chưa có ai.
- Có vẻ như chũng ta là người về đầu tiên thì phải! – Tôi quay đầu lại.
- Hihi!
Gương mặt của Trinh đang ở bên cạnh rất ngần, ánh mắt cùng làn da ấy thật đẹp thật quyến rũ dưới ánh nắng ít ỏi đang chìm sau dãy núi kia. Tôi có đôi chút tiếc nuối, cũng có đôi chút suy nghĩ có thể mãi như thế này không, nhưng cái gì cũng không thể mãi mãi được. Tôi tiến lại chỗ có những cột gỗ đã được chất thành núi, ở đó đã có anh thanh niên từ trại chỉ huy đưa cho tôi cây đuốc.
- Chúc mừng nhé chàng trai, cầm lấy vinh dự của em này, lấy lửa rồi về trại của mình đi.
Tôi nở nụ cười nhìn người con gái đã đồng hành suốt chặng đường ấy.
- Anh ơi, anh có thể đưa cho bạn nữ cầm nhé, bạn ấy bị bong gân.
Tôi nở nụ cười rồi đưa người con gái đang cầm trên tay cây đuốc tới tháp lửa đang bùng cháy kia. Nhìn Trinh từ từ đưa cây đuốc để lấy lửa cùng nụ cười ấy, đối với tôi cô gái ấy xứng đáng là người đưa vinh quang về cho lớp cho đoàn của trường tôi. Những bước chân đã thấm mệt nhưng tôi không còn cảm nhận nữa, đến gần trại đám bạn của tôi đã đứng đó hò reo, cả cô Nguyệt cũng đã đứng ở đó. Ngọn lửa được thắp lên đầu tiên từ khu trại của bọn tôi, cả đám bạn đã vui mừng hò rèo tên tôi và Trinh. Tôi từ từ thả Trinh xuống cho mấy đứa con gái đưa vào để thoa dầu, tôi bước đến bên cạnh nàng.
- Anh xin lỗi, Trinh bị bong gân anh…! – Nàng đưa tay lên miệng tôi.
- Hihi anh à, anh không có lỗi gì đâu, em còn phải cảm ơn anh đã không bỏ lại Trinh, em không như bao cô gái chỉ ích kỷ giữ lại cho riêng mình, em chỉ biết anh tin tưởng em và em tin tưởng ở anh người em yêu mà thôi ngốc ạ!
Cái cảm giác đầy tội lỗi của tôi đã được những lời nói của nàng đã xua tan đi, em thật là người con gái tốt, thấu hiểu sự việc, và nàng vẫn luôn tin tôi, cái cảm giác rung động lại dâng trào, nhẹ đưa vòng tay ôm lấy nàng.
- Cảm ơn em đã hiểu cho anh!
- Ngốc ạ hihi.
Trong khi đợi các thành viên khác hoàn thành bài thi, thầy Thắng đã sang bên lớp tôi chúc mừng.
- Chúc mừng em đã mang vinh dự cho trường ta, tốt tốt!
- Dạ không có gì đâu ạ, tại em được trực tiếp bỏ qua tới hai phần thi nữa nên mới được về trước.
- Ủa em được nhận gì mà hoàn thành luôn vậy.
Tôi đưa bức mật thư của trưởng thôn cùng chiếc huy hiệu đoàn cho thầy.
- Trời em làm gì mà được huy hiệu đoàn thế, cái này em còn được một phần quà khá giá trị đó.
- Dạ không có gì đâu thầy em chỉ giúp một người dân thôi ạ.
Tôi chả muốn rêu rao cái sự vô tình kia nên đành nói tránh luôn. Sau câu hỏi của thầy, mợi người bắt đầu những màn vui vẻ bên nhau cùng con heo quay kia. Trời bắt đầu về đêm, những đoàn người còn lại sau khi hoàn thành đã tập trung về trại của mình để chuẩn bị cho màn đặc biệt đêm nay. Trước đó mỗi trại sẽ cử một thành viên khoác lên bộ đồ cỏ để chút nữa đại diện đoàn lên múa xung quanh lửa trại. Lớp tôi đã chọn thằng S, mặc cho nó không chịu nhưng cũng phải chịu vì lý do không tham gia thì sẽ nói cho đám NVL về vụ phóng uế kia hề hề. Nhìn nó mang trên người toàn lá thông, bách đàn rồi lá đu đủ mà ôm bụng cười thấy ông trời luôn.
- Ê có thể bỏ cái lá thông ra đi, nó châm đau quá tụi bây! – Mặt nó nhăn nhó.
- Mợ có mang không, không là tao sang bên NVL đó! – Thằng TS hăm he.
- Thì ít nhất cho tao cái khác đi, còn hai cái lá đang che ti tao nữa nè mợ quê vờ lờ ra đi!
- Mầy ý kiến nữa không, tao đi sang đó á! – Thằng TS hăm hở bước đi.
- Ấy ấy anh giai em đồng ý mà, ai lại chơi thế hề hề.
Cả đám cười no cả cái bụng, rồi nó cũng bước đi trước gia nhập vào vũ đoàn múa đêm nay, ở đó đã có những đội cồng chiên được trại chỉ huy thuê tới đã làm rạo rực bao con tim chờ đợi thời khắc ngọn lửa bùng cháy kia.
Tôi vội vàng lao đến bên cạnh đã thấy bóng dáng của một con rắn hổ trâu đang vội tẩu thoát, tôi quay sang ngồi xuống.
- Có sao không Trinh ơi.
- À không sao, tại thấy con rắn mình sợ quá hihi!
- Ngốc sưng chù vù thế này mà bảo là không sao! – Tôi lườm sang Trinh.
- Hihi nãy sợ quá lùi lại vấp phải cảnh cây, yên tâm ha đi được nè.!
Trinh đứng dậy tập tễnh khó khăn bước đi.
- Thôi được rồi ngồi xuống đi mình xem sao!
Trinh từ từ ngồi xuống, tôi kéo nhẹ ống quần lên, chỗ cổ chân ở Trinh đã sưng lên.
- Thôi xong bong gân rồi, giờ còn khá xa mới về tới trại được!
- Giờ sao! – Âm thanh ngây ngô của Trinh làm tôi có chút xao xuyến.
- Thôi để mình cõng cho chứ đi vầy nó sưng to bây giờ.
Nhìn Trinh vẫn còn đang ngẫn ngơ, tôi đứng dậy rồi quay lưng lại.
- Lên đi, giờ mà còn ngại ngùng nữa thì đến sáng mai mới về á hề hề!
- Ừa!
Trinh từ từ bước lại gần rồi leo lên lưng, bắt đầu những bước đi khá nặng nề hướng về khu trại.
- Chà nặng quá ta hề hề!
- Hứ người ta có bốn bảy ký thôi đâu như ái đó mà chê!
- Hề hề không nặng không nặng, đi thôi nào! – Tôi bắt đầu những bước chân đầy mạnh mẽ.
- T này!
- Hả!
- Nghe nhạc không, như vậy sẽ đỡ mệt hơn đó.
- Có, ngu gì không nghe hề hề!
Trinh ngồi dậy lấy cái tai nghe cùng chiếc điện thoại ra, mỗi lần Trinh cử động là tôi muốn gãy cả sương sống luôn ấy, mà thôi kệ được cõng người đẹp thì có là cái gì đâu hề hề. Trinh đưa một đầu tai nghe cho tôi, âm nhạc vang lên thật nhẹ nhàng thật du dương của tiếng dương cầm vang lên.
- Trinh này có phải bài hát mà tối qua Trinh đã hát không.
- Ừa!
- Nó thật hay Trinh nhỉ!
Trinh không nói gì chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy cổ, tôi cũng im lặng thưởng thức bài hát, bây giờ chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng bước chân vang lên trong khu rừng đã được ánh nắng của buổi hoàng hôn soi rọi qua những tán lá. Một người con trai đang thả tâm hồn của mình hòa vào bản nhạc, một người con gái có nỗi lòng ầm áp, nỗi u buồn trong con tim, có một ước mơ mà bản nhạc đang thay lời nói với người con trai ấy, chỉ một lúc nữa thôi người con trai ấy lại về bên người con gái khác.
Đi thấy ông sư ông trăng thì cũng đã về tới trại, ở đó vẫn chưa có ai.
- Có vẻ như chũng ta là người về đầu tiên thì phải! – Tôi quay đầu lại.
- Hihi!
Gương mặt của Trinh đang ở bên cạnh rất ngần, ánh mắt cùng làn da ấy thật đẹp thật quyến rũ dưới ánh nắng ít ỏi đang chìm sau dãy núi kia. Tôi có đôi chút tiếc nuối, cũng có đôi chút suy nghĩ có thể mãi như thế này không, nhưng cái gì cũng không thể mãi mãi được. Tôi tiến lại chỗ có những cột gỗ đã được chất thành núi, ở đó đã có anh thanh niên từ trại chỉ huy đưa cho tôi cây đuốc.
- Chúc mừng nhé chàng trai, cầm lấy vinh dự của em này, lấy lửa rồi về trại của mình đi.
Tôi nở nụ cười nhìn người con gái đã đồng hành suốt chặng đường ấy.
- Anh ơi, anh có thể đưa cho bạn nữ cầm nhé, bạn ấy bị bong gân.
Tôi nở nụ cười rồi đưa người con gái đang cầm trên tay cây đuốc tới tháp lửa đang bùng cháy kia. Nhìn Trinh từ từ đưa cây đuốc để lấy lửa cùng nụ cười ấy, đối với tôi cô gái ấy xứng đáng là người đưa vinh quang về cho lớp cho đoàn của trường tôi. Những bước chân đã thấm mệt nhưng tôi không còn cảm nhận nữa, đến gần trại đám bạn của tôi đã đứng đó hò reo, cả cô Nguyệt cũng đã đứng ở đó. Ngọn lửa được thắp lên đầu tiên từ khu trại của bọn tôi, cả đám bạn đã vui mừng hò rèo tên tôi và Trinh. Tôi từ từ thả Trinh xuống cho mấy đứa con gái đưa vào để thoa dầu, tôi bước đến bên cạnh nàng.
- Anh xin lỗi, Trinh bị bong gân anh…! – Nàng đưa tay lên miệng tôi.
- Hihi anh à, anh không có lỗi gì đâu, em còn phải cảm ơn anh đã không bỏ lại Trinh, em không như bao cô gái chỉ ích kỷ giữ lại cho riêng mình, em chỉ biết anh tin tưởng em và em tin tưởng ở anh người em yêu mà thôi ngốc ạ!
Cái cảm giác đầy tội lỗi của tôi đã được những lời nói của nàng đã xua tan đi, em thật là người con gái tốt, thấu hiểu sự việc, và nàng vẫn luôn tin tôi, cái cảm giác rung động lại dâng trào, nhẹ đưa vòng tay ôm lấy nàng.
- Cảm ơn em đã hiểu cho anh!
- Ngốc ạ hihi.
Trong khi đợi các thành viên khác hoàn thành bài thi, thầy Thắng đã sang bên lớp tôi chúc mừng.
- Chúc mừng em đã mang vinh dự cho trường ta, tốt tốt!
- Dạ không có gì đâu ạ, tại em được trực tiếp bỏ qua tới hai phần thi nữa nên mới được về trước.
- Ủa em được nhận gì mà hoàn thành luôn vậy.
Tôi đưa bức mật thư của trưởng thôn cùng chiếc huy hiệu đoàn cho thầy.
- Trời em làm gì mà được huy hiệu đoàn thế, cái này em còn được một phần quà khá giá trị đó.
- Dạ không có gì đâu thầy em chỉ giúp một người dân thôi ạ.
Tôi chả muốn rêu rao cái sự vô tình kia nên đành nói tránh luôn. Sau câu hỏi của thầy, mợi người bắt đầu những màn vui vẻ bên nhau cùng con heo quay kia. Trời bắt đầu về đêm, những đoàn người còn lại sau khi hoàn thành đã tập trung về trại của mình để chuẩn bị cho màn đặc biệt đêm nay. Trước đó mỗi trại sẽ cử một thành viên khoác lên bộ đồ cỏ để chút nữa đại diện đoàn lên múa xung quanh lửa trại. Lớp tôi đã chọn thằng S, mặc cho nó không chịu nhưng cũng phải chịu vì lý do không tham gia thì sẽ nói cho đám NVL về vụ phóng uế kia hề hề. Nhìn nó mang trên người toàn lá thông, bách đàn rồi lá đu đủ mà ôm bụng cười thấy ông trời luôn.
- Ê có thể bỏ cái lá thông ra đi, nó châm đau quá tụi bây! – Mặt nó nhăn nhó.
- Mợ có mang không, không là tao sang bên NVL đó! – Thằng TS hăm he.
- Thì ít nhất cho tao cái khác đi, còn hai cái lá đang che ti tao nữa nè mợ quê vờ lờ ra đi!
- Mầy ý kiến nữa không, tao đi sang đó á! – Thằng TS hăm hở bước đi.
- Ấy ấy anh giai em đồng ý mà, ai lại chơi thế hề hề.
Cả đám cười no cả cái bụng, rồi nó cũng bước đi trước gia nhập vào vũ đoàn múa đêm nay, ở đó đã có những đội cồng chiên được trại chỉ huy thuê tới đã làm rạo rực bao con tim chờ đợi thời khắc ngọn lửa bùng cháy kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.