Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 125:

Kirigaya T

07/06/2021

Chap 125:

Sau cuộc vui, mọi người ai nấy đều trở về bên ngôi nhà thân yêu của mình, tôi hiện tại đang dứng ở ban công tận hưởng lấy chút không khí se lạnh để xua đi những sự việc vừa sảy ra. Bên cạnh tôi Trinh cũng đã ở đó, vẫn như ngày nào dĩa mực cùng hai lon bia mát lạnh.

- Trinh này tại sao người thân của Liên lại như vậy!

- T muốn nghe!

- Ừ!

- Vậy ngồi xuống đi mình kể cho!

Trinh lặng lẽ ngồi xuống bên bậc thềm quen thuộc, đối với tôi nơi ban công ấy đã trở thành chỗ để cho hai con người chung một mái nhà tâm sự những câu chuyện với nhau.



Chuyện bắt đầu từ lúc Liên lên sáu tuổi. bố của cô ấy trong một ngày sinh nhật thật vui vẻ, đến giữa tiệc thì cơn đau tim tái phát và qua đời trong đêm ấy, mẹ của Liên đã ngất đi nhiều lần. Cả gia đình trong niềm vui đã biến thành niềm đau thương, sau khi chôn cất người bố ấy cả nhà Liên lâm vào con đường suy sụp công ty liên tục thua lỗ rất nhiều và có nguy cơ bị phá sản. Mẹ của cô ấy đã nén cơn đau buồn khi mất đi người mà mình yêu thương, dẫn dắt cầm lái đưa công ty thoát khỏi nguy cơ bị phá sản. Nhưng người thân của nhà cô ấy nào chịu buông tha, họ gây áp lực lên đôi vai của người mẹ. Mỗi lần gặp nhau là đòi tiền với lý do phải chu cấp cho những người thân, giúp đỡ người thân từ nhà cửa đến mồ mã. Họ còn lấy lý do công ty là một phần của mọi người, yêu cầu người mẹ ấy phải chia phần tài sản, nhưng thực ra thì họ chẳng đóng góp gì, chẳng qua do bố của Liên giúp đỡ họ có công ăn việc làm, có được chút vốn liếng trong công ty. Đến khi bố mất thì họ trở mặt đòi này đòi nọ, người mẹ ấy đã chịu nhiều áp lực nên cũng theo bước mà bỏ lại một mình Liên với di chúc để lại toàn bộ tài sản cho một đứa con gái mới lên sáu tuổi. Liên lúc ấy vẫn không biết gì, vẫn hồn nhiên vui vẻ dưới sự chăm sóc của vợ chồng cậu Ba, nhưng thực chất vợ chồng ấy muốn đoạt lấy cái di chúc kia để sửa đổi sang tên cho nhà họ. Liên sống dưới căn nhà ấy ngày ngày bị tra tấn về tinh thần, lúc nào cũng hỏi tờ di chúc kia ở đâu, không trả lời là họ lại bỏ đói đánh đập, lúc ấy Liên vẫn biết họ là người xấu nhất mực không nói. Đến một hôm họ không chờ đợi được, liền đem Liên ném ra bên ngoài đường, rồi ung dung bước đến công ty lấy lý do là người nhà thân thiết thay mặt nắm toàn bộ quyền hành. Liên được một người giúp việc cũ vô tình phát hiện khi đang lang thang trong khu chợ đêm bèn đem về chăm sóc. Người giúp việc ấy lúc đó đang làm trong nhà của anh họ tên Nam kia. Sau khi biết người giúp việc đã đem Liên về nhà của mình, anh ta liên tục dụ dỗ ngon ngọt. Liên lúc ấy có biết gì đâu vẫn ngây thơ nghe theo anh ta, để rồi cầm tờ di chúc đưa ra. Nhận được tờ di chúc chưa được luật sư xác nhận, anh ta nghiễm nhiên chiếm đoạt toàn bộ công ty rồi thẳng tay vức Liên vào trại mồ côi. Lúc ấy Liên sợ hãi ghét bỏ mọi thứ, sợ gặp người lạ nhút nhát thu mình vào một góc, để rồi biến thành một cô bé mắc chứng bệnh tự kỷ. Sau đó mình gặp được cô ấy, nhận cô ấy làm chị, dựa vào nhau mà sống trong trại trẻ mồ côi. Đến khi cô ấy đi ra ngoài cùng ni cô, cô ấy gặp cậu và đã thay đổi từ đó. Liên đã sống trong bạo lực, mạnh mẽ cứ gặp ai xúc phạm là giải quyết bằng vũ lực, có lúc cô ấy trở về trên người toàn vết bầm tím, vết thương chi chít mà vẫn nở nụ cười với mình. Đến năm mười hai tuổi cô ấy cứ như một người đã trưởng thành vậy, sau khi được nhận nuôi cô ấy đã tự thân một mình trông nom một công ty nhỏ bé sau khi hai người bố mẹ nuôi ấy cũng qua đời, rồi một hôm cô ấy gặp được một luật sư và cũng là bạn thân của người mẹ cũ. Sau khi nhận lấy một khoản tiền từ tay của vị luật sư kia do bố mẹ để lại, cùng với sự trợ giúp của người đó, Liên đã từ từ làm cho công ty kinh doanh thành công và phát triển.T biết không thử hỏi trên đời này một cô gái ở lứa tuổi mười hai ấy phải tự làm lấy mọi thứ, có phải nghe bất hợp lý phải không, nhưng nó là sự thật đấy, khi hoàn cảnh đã dồn ép cô ấy đến bước đường cùng. Đó là lúc anh ta người anh họ phát hiện đã muốn thâu tóm luôn phần tài sản cuối cùng của cô ấy. Nhưng nhờ vị luật sư kia đã giúp cô ấy đứng vững và phát triển vượt qua cả công ty cũ. Đến ngày cô ấy mười lăm tuổi, cô ấy mới biết bố của mình do ông Ba đã hại chết chứ không phải đau tim. Còn vị luật sư kia cũng đã gặp tai nạn do chính tay ông anh họ làm. Không có chứng cứ nên bây giờ cô ấy chỉ còn yên lặng mà chẳng thể nào làm gì được. Vì công ty cô ấy đã phát triển quá lớn, nên bây giờ cả dòng họ lại quay sang làm thân, bám lấy Liên chỉ vì những đồng tiền mà thôi.

Tôi nhìn ánh mắt của Trinh đang thao thao câu chuyện mà đến chính tôi chẳng biết nó có thật hay chỉ là hư cấu. Nếu là thật thì Liên là người con gái có nghị lực mạnh mẽ như thế nào ở cái lứa tuổi còn chưa biết cuộc đời nó như thế nào.



- T này nhìn vậy thôi mình cũng không muốn T dính vào những chuyện ấy vì nó rất nguy hiểm, nhưng mình cũng không phải là ghét bỏ gì Liên đâu, mình cũng từng sống chung với cô ấy, cũng từng chịu đủ mọi thứ sỉ nhục từ người khác vì không có bố mẹ, là con hoang này nọ. Mình chỉ biết hai người dựa vào nhau mà sống qua quãng thời gian ấy.

Tôi lặng im nghe những lời mà Trinh đã kể, câu chuyện cứ như trong những bộ phim trên truyền hình ấy, không ngờ bây giờ tôi lại đang nghe lại câu chuyện ngoài đời thật như thế này.

- T nè nếu có một ngày T biết được con người thật của Liên, liệu T có thể giữ khoản cách được không.

- Tại sao! – Tôi ngẩn ngơ hỏi.

- Bởi vì để có được những gì của hiện nay Liên đã nhúng đôi tay của mình vào những việc trái với đời, còn có cả nhưng người được cho là bạn trai của cô ấy, T biết họ bây giờ ra sao không!

Tôi lắc đầu nhìn vào Trinh.

- Tất cả bọn họ bây giờ người thì tàn tật, người thì đã không còn là đàn ông nữa, còn có người mãi mãi không bao giờ được quay trở về mảnh đất Việt Nam này nữa! – Trinh thở dài nhìn vào màn đêm đen kịt.

- Minh thấy Liên tốt mà, đâu có như vậy.

- Mình cũng không hiểu Liên với T là như thế nào, chỉ là không muốn T trở thành nạn nhân mà thôi, đừng quá tin tưởng vào những gì mà T thấy.

Tôi thật sự không tin những gì mà Trinh đã nói, người con gái ấy đã có nghị lực trước sóng gió của cuộc đời mình, tại sao lại phải vức bỏ tránh xa. Tôi bỏ qua hết những câu nói của Trinh mà ngắm nhìn vào màn đêm khuya, đêm nay không có trăng, không có sao, chỉ còn lại những cơn gió mang theo hơi nước, cơn mưa của đêm nay sẽ to lắm đây, thật lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook