Chương 129:
Kirigaya T
09/06/2021
Chap 129:
Về đến nhà, tôi lon ton lên phòng mình làm vscn xong bước xuống dưới, bố tôi ngồi chỗ bàn ăn, mắt cứ nhìn liên tục làm tôi sợ xanh hơn cả tàu lá chuối.
- Lần sau đi đường cẩn thận đấy, một lần nữa bố dẹp cái xe đạp đi luôn đấy.
- Dạ dạ không có lần sau đâu nữa bố!
Sau bữa cơm tôi thở phào nhẹ nhõm rồi tót lên trên, bước đến cạnh bàn học, tôi lấy bức ảnh có hình của vị sư cô kia rồi cất vào bên trong túi áo. Hôm nay tôi quyết định sẽ đến ngôi chùa để tìm lại người cô gái năm ấy, những bí mật từ các nàng càng làm tôi thêm tò mò hơn. Đến chiều tôi tót ra bên ngoài rồi đạp xe đến ngôi chùa cách nhà tôi không xa, và theo suy đoán lúc xưa thì ở đây chỉ có chùa này là dành cho các sư cô tu hành. Bước vào bên trong, chùa không to bằng những ngôi chùa khác, chùa có diện tích vừa đủ, đối diện cổng vào là đại điện chính, hai bên là tòa nhà được chạm khắc mang phong cách của những ngôi chùa. Không gian bên trong yên tĩnh, tôi nhẹ nhàng đi vào thì được một vị sư cô ra chào hỏi.
- Xin hỏi thi chủ vào tham quan hay có việc gì không? – Vị sư cô ấy nói nhẹ nhàng.
- Dạ thưa, cháu vào đây là muốn hỏi thăm một người ạ!
- Vậy thí chủ muốn hỏi ai vậy!
Tôi đưa ra tấm ảnh đã cũ kỹ cho vị sư cô xem, vị ấy khe chau mày nhìn thật kỹ rồi khẽ giãn gương mặt ra trả lời.
- À đây là Mai Ngọc, lúc đó cô ấy chuyển sang chùa khác và qua đời rồi, thí chủ còn hỏi gì nữa không.
- Dạ thế sư cô có biết người nhỏ nhắn có nụ cười trong ảnh là ai không.
Vị sư cô ấy khẽ lắc đầu, tôi bùi ngùi cảm ơn rồi chào tạm biệt. Bước ra bên ngoài tôi thở dài, chỉ biết là sư cô ấy có người quen nào đó trên chùa BC, cũng may mọi thứ vẫn chưa bị đứt đoạn, tôi vẫn còn có thể lần mò theo manh mối ấy với mong muốn tìm ra nôt một phần tấm ảnh còn lại mà thôi. Về tới nhà, tôi chuẩn bị đồ đạc lên trường tập luyện theo lời của thầy Thắng.
Mấy hôm sau, gần đến ngày 20/10, mọi người lại tấp nập cho buổi diễn văn nghệ, còn tôi thì được thằng Ts kéo ra một nơi kín đáo.
- Thông báo, mầy thấy cái mặt của thằng Hưng kia không!
Tôi nhìn sang chỗ thằng Hưng, mặt của nó đang bí xị đầy tức tối, tôi liên quay sang hỏi.
- Bọn bây làm gì nó à!
- Không có, chẳng qua mấy thằng bên lớp kia nó dợt từng đứa một rồi, yên tâm kín đáo lắm, toàn lý do va chạm nhau hay là ra bên ngoài là canh me chùm đầu mà đánh, tao nghe mà sướng rung cả người luôn!
Nghe nó kể mà tôi cũng thấy đã cả cái bụng luôn, sau đó thằng Sâm bước đến với vẻ mặt vui vẻ hơn bao giờ.
- T ơi thằng Thành có tin nè!
- Tin gì!
- Hôm bữa nó đi vệ sinh ấy, Thằng Hưng cùng đám bọn nó vẫn chưa biết đứa nào làm, chỉ biết lâu lâu lại có đứa bị đánh, à nó còn nghe thêm chuyện bọn thằng Hưng đang buôn bán cái gì đấy.!
- Buôn bán cái gì! – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Tao không biết, thằng Thành chỉ nghe có nhiêu đó thôi thì có đứa nào không biết có thù gì với thằng Hưng không mà nó tạt nguyên cái ca nước lau bảng vào luôn.
Mặc dù không biết nó buôn bán cái gì nhưng nghe đến đoạn ấy cả đám bật cười sảng khoái, cũng may không chỉ mỗi lớp tôi thâm thù với nó mà còn rất nhiều lớp cũng liên quan tới.
- Ê T cẩn thận nhé mầy, tao nghe tin bên trường NVL nó dùng biện pháp như bên này rồi thâu tóm toàn bộ các lớp luôn, chả biết nó lấy ở đâu nhiều tiền để dụ mấy thằng đó nhập bọn lắm, à còn có mấy vụ nó làm cho nhiều thằng phải bỏ học luôn đấy.
Tôi cũng lo lắng nhìn nó, mới còn học sinh mà đã cầm thú như thế rồi, không biết sau này ra trường nó còn báo hại cho cái xã hội này không nữa. Cuộc họp với các chiến sĩ cờ hó kết thúc, cả bọn làm vẻ mặt kiểu chả liên quan tới tao mà đi qua nó. Thằng Hưng vẫn tức tối gầm gừ trên cái bàn của nó, tôi hả hê lắm, bước đầu đã xong nhưng vẫn phải duy trì đánh du kích. Kết thúc buổi học hôm ấy, tôi cùng với thằng TS dạo quanh thành phố với mục đích chuẩn bị món quà dành tặng cho những người con gái. Năm nay bọn con trai đã biết tự tặng quà nên công việc bây giờ chỉ còn lại của hai đứa bọn tôi.
- Ê mầy định tặng cái gì thế! – Thằng TS hỏi.
- Mợ mếu biết, đang bí hề hề, chỉ tao với coi!
- Ơ hay mầy tặng chứ có phải tao tặng đâu, tao chỉ tặng cho em H yêu dấu của tao thôi hề hề!
- Vậy mầy định tặng cái gì thế!
- He hè tao là tao sẽ tặng cho em ấy kem dưỡng trắng da! – Nó ôm bụng cười ngoặc nghẽo.
- Mợ mầy khùng à, tặng cái đó xong con H nó lột da mầy luôn đó, khùng hả mầy! – Tôi phì cười.
- Chứ biết đâu, tao thấy con H tuy đáng yêu nhưng da hơi đen đen nên quyết định cái đó luôn.
- Thằng điên, con gái có ai đi tặng cái đó với lý do em đen quá anh tặng hộp kem này để em trắng sáng hơn à, con H nó cho mầy treo cổ bây giờ! – Tôi chả thể nào hiểu được thằng bạn mình đang nghĩ gì nữa.
- Thế chỉ tao đi!
- Ơ hay tao hỏi mầy, mầy lại đi hỏi tao huề vốn à.
Hai thằng nhìn nhau rồi cười như thằng điên, cuối cùng chốt lại nó đi mua cái bộ đầm tặng cho con H, còn tôi sẽ quyết định nghe theo lời mẹ yêu lúc trước “tặng cái gì ăn được ấy, tặng hoa hay cái gì chỉ tổ phí của”, tôi chạy thẳng ra chợ mua đồ ăn về nấu. Về đến nhà tôi lao thẳng vô bếp rồi bắt đầu nấu những món ăn cho người mẹ đáng kính của tôi. Làm được một bàn ăn hoàn hảo có gà có sườn, có canh, có thịt bò… tôi thầm nghĩ nhiêu đây là được rồi, chứ như năm ngoái mang hoa về bị mẹ la cho một trận vì phí tiền mua hoa hề hề. Trinh là người đi về đầu tiên, trên tay còn mang theo mấy thứ nguyên liệu để nấu.
- Ủa T nấu ăn rồi hả! – Trinh ngơ ngác.
- Hề hề nấu cho các chị em và mẹ bữa cơm thôi mà hề hề!
- Hihi cảm ơn nha đợi mình lên thay đồ nhé, à còn cái giỏ T cất hộ cho mình cái nhé! – Trinh cười lém lỉnh rồi chạy lên lầu.
Đợi một lúc sau cả nhà đã về rồi Trinh cũng bước xuống, được mẹ với Trinh tấm tắc khen thằng con hôm nay ngoan, còn bố thì bị mẹ quát.
- Đấy ông thấy chưa con mình nó còn nhớ tới người mẹ nó còn ông xem, chả biết gì hết.
- Kìa mẹ bố đi làm suốt ngày rồi mà!
- Tao nói vậy chứ thương ổng còn không hết.
Hai bố con nhìn nhau rồi cười, nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã gần 6h tối, tôi nhớ đến người con gái đối diện đang một mình trong căn nhà ấy bèn đứng dậy chạy sang bên hàng xóm. Vừa bấm chuông thì bác quản gia mở cửa với vẻ mặt sợ hãi.
- Ủa có chuyện gì vậy bác!
- Cậu có thể vào đưa tiểu thư đi đâu đó một lúc được không! – Bác vừa nói vừa nhìn vào bên trong.
Tôi đưa ánh mắt nhìn vào, bên trong nghe tiếng đỗ vỡ từ vật dụng. Tôi lập tức lao thật nhanh vào, vừa bước vào thì đã thấy ông anh tên Nam kia đang làm mình làm mẩy vức đồ lung tung.
- Cái con nhỏ kia, tao chăm sóc mầy lúc khó khăn để bây giờ mầy ăn cháo đá bát thế hả, con mất dạy.
- Anh là cái gì mà tôi phải giúp, lấy hết mọi thư từ tôi bây giờ về đây đòi khoản tiền cứu công ty hả, một đồng tôi cũng không đưa.
- Cái con mất dạy này!
Tôi thấy anh ta định dơ tay lên đánh Liên, mặc dù biết Liên có võ nghệ đầy mình nhưng cũng không thể để người thân họ lại đánh nhau được, tôi lao lên giữ lại cánh tay.
- Mợ mầy việc nhà tao, mầy dám xen vào hả, tao đánh chết mợ mầy luôn.
Vâng tôi ăn nguyên cú đấm từ ông anh ấy mà ngã ngữa chỏng chơ luôn. Máu điên đã dâng lên.
- Anh ơi đừng, tránh raaaaaaaaaa.
Về đến nhà, tôi lon ton lên phòng mình làm vscn xong bước xuống dưới, bố tôi ngồi chỗ bàn ăn, mắt cứ nhìn liên tục làm tôi sợ xanh hơn cả tàu lá chuối.
- Lần sau đi đường cẩn thận đấy, một lần nữa bố dẹp cái xe đạp đi luôn đấy.
- Dạ dạ không có lần sau đâu nữa bố!
Sau bữa cơm tôi thở phào nhẹ nhõm rồi tót lên trên, bước đến cạnh bàn học, tôi lấy bức ảnh có hình của vị sư cô kia rồi cất vào bên trong túi áo. Hôm nay tôi quyết định sẽ đến ngôi chùa để tìm lại người cô gái năm ấy, những bí mật từ các nàng càng làm tôi thêm tò mò hơn. Đến chiều tôi tót ra bên ngoài rồi đạp xe đến ngôi chùa cách nhà tôi không xa, và theo suy đoán lúc xưa thì ở đây chỉ có chùa này là dành cho các sư cô tu hành. Bước vào bên trong, chùa không to bằng những ngôi chùa khác, chùa có diện tích vừa đủ, đối diện cổng vào là đại điện chính, hai bên là tòa nhà được chạm khắc mang phong cách của những ngôi chùa. Không gian bên trong yên tĩnh, tôi nhẹ nhàng đi vào thì được một vị sư cô ra chào hỏi.
- Xin hỏi thi chủ vào tham quan hay có việc gì không? – Vị sư cô ấy nói nhẹ nhàng.
- Dạ thưa, cháu vào đây là muốn hỏi thăm một người ạ!
- Vậy thí chủ muốn hỏi ai vậy!
Tôi đưa ra tấm ảnh đã cũ kỹ cho vị sư cô xem, vị ấy khe chau mày nhìn thật kỹ rồi khẽ giãn gương mặt ra trả lời.
- À đây là Mai Ngọc, lúc đó cô ấy chuyển sang chùa khác và qua đời rồi, thí chủ còn hỏi gì nữa không.
- Dạ thế sư cô có biết người nhỏ nhắn có nụ cười trong ảnh là ai không.
Vị sư cô ấy khẽ lắc đầu, tôi bùi ngùi cảm ơn rồi chào tạm biệt. Bước ra bên ngoài tôi thở dài, chỉ biết là sư cô ấy có người quen nào đó trên chùa BC, cũng may mọi thứ vẫn chưa bị đứt đoạn, tôi vẫn còn có thể lần mò theo manh mối ấy với mong muốn tìm ra nôt một phần tấm ảnh còn lại mà thôi. Về tới nhà, tôi chuẩn bị đồ đạc lên trường tập luyện theo lời của thầy Thắng.
Mấy hôm sau, gần đến ngày 20/10, mọi người lại tấp nập cho buổi diễn văn nghệ, còn tôi thì được thằng Ts kéo ra một nơi kín đáo.
- Thông báo, mầy thấy cái mặt của thằng Hưng kia không!
Tôi nhìn sang chỗ thằng Hưng, mặt của nó đang bí xị đầy tức tối, tôi liên quay sang hỏi.
- Bọn bây làm gì nó à!
- Không có, chẳng qua mấy thằng bên lớp kia nó dợt từng đứa một rồi, yên tâm kín đáo lắm, toàn lý do va chạm nhau hay là ra bên ngoài là canh me chùm đầu mà đánh, tao nghe mà sướng rung cả người luôn!
Nghe nó kể mà tôi cũng thấy đã cả cái bụng luôn, sau đó thằng Sâm bước đến với vẻ mặt vui vẻ hơn bao giờ.
- T ơi thằng Thành có tin nè!
- Tin gì!
- Hôm bữa nó đi vệ sinh ấy, Thằng Hưng cùng đám bọn nó vẫn chưa biết đứa nào làm, chỉ biết lâu lâu lại có đứa bị đánh, à nó còn nghe thêm chuyện bọn thằng Hưng đang buôn bán cái gì đấy.!
- Buôn bán cái gì! – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Tao không biết, thằng Thành chỉ nghe có nhiêu đó thôi thì có đứa nào không biết có thù gì với thằng Hưng không mà nó tạt nguyên cái ca nước lau bảng vào luôn.
Mặc dù không biết nó buôn bán cái gì nhưng nghe đến đoạn ấy cả đám bật cười sảng khoái, cũng may không chỉ mỗi lớp tôi thâm thù với nó mà còn rất nhiều lớp cũng liên quan tới.
- Ê T cẩn thận nhé mầy, tao nghe tin bên trường NVL nó dùng biện pháp như bên này rồi thâu tóm toàn bộ các lớp luôn, chả biết nó lấy ở đâu nhiều tiền để dụ mấy thằng đó nhập bọn lắm, à còn có mấy vụ nó làm cho nhiều thằng phải bỏ học luôn đấy.
Tôi cũng lo lắng nhìn nó, mới còn học sinh mà đã cầm thú như thế rồi, không biết sau này ra trường nó còn báo hại cho cái xã hội này không nữa. Cuộc họp với các chiến sĩ cờ hó kết thúc, cả bọn làm vẻ mặt kiểu chả liên quan tới tao mà đi qua nó. Thằng Hưng vẫn tức tối gầm gừ trên cái bàn của nó, tôi hả hê lắm, bước đầu đã xong nhưng vẫn phải duy trì đánh du kích. Kết thúc buổi học hôm ấy, tôi cùng với thằng TS dạo quanh thành phố với mục đích chuẩn bị món quà dành tặng cho những người con gái. Năm nay bọn con trai đã biết tự tặng quà nên công việc bây giờ chỉ còn lại của hai đứa bọn tôi.
- Ê mầy định tặng cái gì thế! – Thằng TS hỏi.
- Mợ mếu biết, đang bí hề hề, chỉ tao với coi!
- Ơ hay mầy tặng chứ có phải tao tặng đâu, tao chỉ tặng cho em H yêu dấu của tao thôi hề hề!
- Vậy mầy định tặng cái gì thế!
- He hè tao là tao sẽ tặng cho em ấy kem dưỡng trắng da! – Nó ôm bụng cười ngoặc nghẽo.
- Mợ mầy khùng à, tặng cái đó xong con H nó lột da mầy luôn đó, khùng hả mầy! – Tôi phì cười.
- Chứ biết đâu, tao thấy con H tuy đáng yêu nhưng da hơi đen đen nên quyết định cái đó luôn.
- Thằng điên, con gái có ai đi tặng cái đó với lý do em đen quá anh tặng hộp kem này để em trắng sáng hơn à, con H nó cho mầy treo cổ bây giờ! – Tôi chả thể nào hiểu được thằng bạn mình đang nghĩ gì nữa.
- Thế chỉ tao đi!
- Ơ hay tao hỏi mầy, mầy lại đi hỏi tao huề vốn à.
Hai thằng nhìn nhau rồi cười như thằng điên, cuối cùng chốt lại nó đi mua cái bộ đầm tặng cho con H, còn tôi sẽ quyết định nghe theo lời mẹ yêu lúc trước “tặng cái gì ăn được ấy, tặng hoa hay cái gì chỉ tổ phí của”, tôi chạy thẳng ra chợ mua đồ ăn về nấu. Về đến nhà tôi lao thẳng vô bếp rồi bắt đầu nấu những món ăn cho người mẹ đáng kính của tôi. Làm được một bàn ăn hoàn hảo có gà có sườn, có canh, có thịt bò… tôi thầm nghĩ nhiêu đây là được rồi, chứ như năm ngoái mang hoa về bị mẹ la cho một trận vì phí tiền mua hoa hề hề. Trinh là người đi về đầu tiên, trên tay còn mang theo mấy thứ nguyên liệu để nấu.
- Ủa T nấu ăn rồi hả! – Trinh ngơ ngác.
- Hề hề nấu cho các chị em và mẹ bữa cơm thôi mà hề hề!
- Hihi cảm ơn nha đợi mình lên thay đồ nhé, à còn cái giỏ T cất hộ cho mình cái nhé! – Trinh cười lém lỉnh rồi chạy lên lầu.
Đợi một lúc sau cả nhà đã về rồi Trinh cũng bước xuống, được mẹ với Trinh tấm tắc khen thằng con hôm nay ngoan, còn bố thì bị mẹ quát.
- Đấy ông thấy chưa con mình nó còn nhớ tới người mẹ nó còn ông xem, chả biết gì hết.
- Kìa mẹ bố đi làm suốt ngày rồi mà!
- Tao nói vậy chứ thương ổng còn không hết.
Hai bố con nhìn nhau rồi cười, nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã gần 6h tối, tôi nhớ đến người con gái đối diện đang một mình trong căn nhà ấy bèn đứng dậy chạy sang bên hàng xóm. Vừa bấm chuông thì bác quản gia mở cửa với vẻ mặt sợ hãi.
- Ủa có chuyện gì vậy bác!
- Cậu có thể vào đưa tiểu thư đi đâu đó một lúc được không! – Bác vừa nói vừa nhìn vào bên trong.
Tôi đưa ánh mắt nhìn vào, bên trong nghe tiếng đỗ vỡ từ vật dụng. Tôi lập tức lao thật nhanh vào, vừa bước vào thì đã thấy ông anh tên Nam kia đang làm mình làm mẩy vức đồ lung tung.
- Cái con nhỏ kia, tao chăm sóc mầy lúc khó khăn để bây giờ mầy ăn cháo đá bát thế hả, con mất dạy.
- Anh là cái gì mà tôi phải giúp, lấy hết mọi thư từ tôi bây giờ về đây đòi khoản tiền cứu công ty hả, một đồng tôi cũng không đưa.
- Cái con mất dạy này!
Tôi thấy anh ta định dơ tay lên đánh Liên, mặc dù biết Liên có võ nghệ đầy mình nhưng cũng không thể để người thân họ lại đánh nhau được, tôi lao lên giữ lại cánh tay.
- Mợ mầy việc nhà tao, mầy dám xen vào hả, tao đánh chết mợ mầy luôn.
Vâng tôi ăn nguyên cú đấm từ ông anh ấy mà ngã ngữa chỏng chơ luôn. Máu điên đã dâng lên.
- Anh ơi đừng, tránh raaaaaaaaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.