Chương 134:
Kirigaya T
12/06/2021
Chap 134:
Tiếng trống kết thúc một ngày học nữa vang lên, đám bạn của tôi gọi.
- T ơi tối nay có hội chợ ẩm thực Thái mầy có đi không! – Thằng TS nói.
- Ở đâu mấy giờ mầy!
- Gần nhà bảo tàng tỉnh ấy, 6h tối nay đi, bọn tao sang nhà mầy rồi đi luôn!
- Ok!
Tôi lấy lại niềm vui rồi chạy đi rủ luôn ba người con gái ấy. Đến tối bọn nó đã ý ới trước cổng nhà, tôi chạy ra đã thấy nàng với Phương cũng đã có mặt, đợi thêm một lúc nữa thì Trinh cũng bước ra và thêm mấy đứa của lớp b11. Cả đám xuất phát đến nơi, khung cảnh náo nhiệt từ khắp mọi nẻo đường đổ về, cái không khí se lạnh dường như chẳng làm vơi đi sự đông đúc với những gian hàng hấp dẫn đủ các thể loại món ăn. Mấy người sau khi chen chúc mua vé thì cả bọn cùng nhau đi vào, cảnh tượng ở cổng diễn ra vô cùng đông đúc, tôi chỉ kịp với được tay của đứa con gái nào đó rồi len lỏi qua những con người đang cố gắng vượt qua cánh cổng đó. Sau khi chật vật hơn mười phút thì cuối cùng cũng đã an toàn đi vào bên trong.
- Hề hề đông quá em à! – Tôi nói mà không quay đầu lại nhìn.
- Hihi là mình, Phương nè!
Tôi giật mình quay lại mới thấy tay đã nắm chặt lấy Phương từ bao giờ, tôi buông tay ra cười chữa ngượng.
- Hì xin lỗi tại nãy đông quá, mà giờ thì lạc nhau hết rồi!
Tôi thở dài khi xung quanh đã chẳng còn thấy bóng dáng của đám cờ hó với hai người con gái kia đâu.
- Thôi cứ vào bên trong đi biết đâu chút nữa sẽ gặp nhau! – Tôi nói.
- Ừ hihi đi thôi, mà T có thể cầm tay mình lại được không, mình sợ… sợ lạc! – Phương khẽ cuối mặt xuống.
Tôi nở nụ cười trước cái điệu bộ như trẻ con của Phương, tôi đưa tay ra nắm lấy tay của người con gái đó rồi bước vào. Bên trong các gian hàng toán các món ăn đầy hấp dẫn, tôi cùng Phương bước vào bên trong, mùi thơm từ món ăn mà tôi nhìn lạ hoắc với cái sợi gì trong trong, mà trên dĩa lại có nguyên một miếng cam.
- Phương ơi cái món gì sao nó giống với sợi bún thế! – Tôi chỉ vào cái dĩa trên quầy.
- Hihi ăn không, theo mình!
Phương kéo tay tôi tới bên cạnh quầy.
- Chị ơi cho em hai dĩa Pad nhé!
Tôi ngơ ngác nhìn theo cô gái kia đang dịch sang tiếng thái nghe toàn “thà chà pu thù thẹc” gì ấy. Đợi một lúc sau hai dĩa đã được mang ra, tôi thanh toán tiền rồi quay sang Phương.
- Thế món này ăn sao! – Tôi nhìn vào dĩa vì nó cỏ cả miếng cam gì kia nên chả biết làm sao.
- Hihi như mấy món ăn Việt thôi, lấy chanh vắt vào cho thêm chút ớt bột khô rồi trộn lên, còn miếng cam là dùng tráng miệng.
Tôi lơ ngơ làm theo lời Phương, ăn miếng đầu vào cảm giác sợi mì (Sợi pad) khá dai và có chút gì đó cay cay. Ăn xong tôi xuýt xoa vì lỡ tay cho ớt vào cứ như muốn đổ cả hủ ấy. Phương phì cười nhìn vào cái thằng con trai đang cay tới mức nước mắt nước mũi cú tràn lan. Tôi đưa Phương đi sâu hơn vào bên trong chỉ mong gặp được lũ cờ hó. Mang cái tiếng đi kiếm bạn ai ngờ cứ vòng vèo, miệng thèm thuồng là lại tấp vô, nào là xôi xoài, som tum, mực trứng… đến no căng cả cái da bụng. Phương vẫn cứ nắm tay tôi lẽo đẽo theo sau suốt chặng đường, tôi quay sang nhìn Phương đã có những vệt mồ hôi trên trán.
- Thôi đông vầy biết kiếm đâu ra, thôi mình về đi đợi bọn nó quay lại.
Phương gật đầu, tôi kéo tay người con gái ấy hướng cánh cổng chính đi ra bên ngoài. Đi vào thì mệt cả hơi, có khi muốn ná thở bời mùi hôi nách của ai đó, chứ còn đi ra thì nó sung sướng nhàn nhạ biết bao nhiêu. Mặc dù tôi rất sợ lỡ nàng nhìn thấy tôi đang trong tay với người con gái khác, nhưng lỡ lạc luôn cả Phương đi thì cảm giác một mình nó buồn lắm, với lại để người con gái này bơ vơ thì cũng áy náy, thế là suốt cả quãng đường ra lấy chiếc xe đạp tôi vẫn nắm chặt lấy tay của Phương. Tôi cùng Phương đã yên vị bên ngoài bãi giữ xe, tôi cầm điện thoại ra xem giờ thì mới sực nhớ.
- Đệch T à sao mầy ngu lâu dốt đặc cám heo khó đào tạo thế, cầm tay gái là quên mợ cái việc này, nãy alo luôn có phải xong không! – Tôi nói thầm.
Nhìn vào màn hình cũng đã gần mười giờ đêm, thế mà bên trong màn hình lại không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Tôi mặc kệ cứ về nhà trước đã, đoạn đường đã được màn đêm vây lấy, càng cách xa hội chợ khung cảnh trở nên vắng lặng mang chút gì đó se lạnh của không khí về đêm. Đang đạp xe trên con đường đầy tĩnh lặng thì chiếc xe đạp vụt qua, lần này không giống với đợt trước, có cả xe máy cùng với khoảng năm thằng ất ơ, ép xe tôi dần dần vào con hẻm. Vì đang chở Phương nên tôi cũng cố gắng né lấy rồi cũng theo bọn nó vào bên trong. Tiếng xe đạp ngã xuống vang lên, tôi bị hai thằng giữ hai tay ra đằng sau cùng với hai cú đấm vào vùng bụng làm tôi đau đớn gập người xuống.
- Thằng nhóc chịu đòn tốt phết! – Một thằng đứng trước mặt tôi nói.
- Mợ bọn bây, tao không đụng chạm gì với tụi bây, tại sao lại đánh tao hả! – Tôi đưa ánh mặt đầy khó hiểu cùng cơn đau nói.
- Tao thích thế đấy được không!
- Thả tao ra mợ tụi bây!
Trong lúc đang bị giữ chéo tay tôi cố bóp vào ống quần cố nhớ số thằng TS mà bấm lấy.
- Mợ bọn bây thả tao ra, cái đường NLB này chút có người tới thì tụi bây chết đấy, thả tao ra! – Tôi cố gắng lặp đi lặp lại như sợ thằng TS sẽ không nghe.
- Thả hahaha, mầy nằm mơ à thằng nhóc, à mà mầy có con bạn nhìn xinh thật đó nhen, bọn bây kéo con nhỏ kia ra chỗ kia cho tao!
Tôi nghe thấy câu nói đầy kinh tởm của thằng đó mà cơn bực tức hằn lên ánh mắt.
- Mợ tụi bây không được đụng tới, chỉ cần đụng tới tao thề diết hết cái lũ chó! – Tôi vũng vẫy nhằm cố gắng thoát khỏi tay hai thằng đó.
- Haha tao sợ quá cơ, giữ chặt nó tao qua kia tính chuyện nhẹ nhàng với con nhỏ kia xíu.
Tôi gào lên thật to, cảm giác cơn hận thù đã dâng lên. Thằng đó từ từ tiến tới chỗ Phương đang cố vẫy vùng trong tay của hai thằng khác.
- Thả tôi ra các người định làm gì thả tôi ra! – Phương cố hêt sức la.
- Mầy la đi con chó, chỗ nãy không ai nghe đâu, la nhiều vào la đi aaaaa! – Thằng đó vừa hét vừa đưa tay lên tát thẳng vào bên má của Phương.
Những hành động từ thằng khốn ấy tôi hậm hực căm thù nhìn, cố hết sức vùng vẫy dưới đôi tay đang giữ chặt, đôi tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
- Thằng chó, mợ mầy thắng súc sinh, đừng để tao thoát được, aaaaaa! – Cú đấm từ thằng bên cạnh vào vùng bụng làm tôi bị ngắt quãng.
- Kệ nó đi, chúng ta tiếp tục nhé, thôi chiều anh xíu anh tha cho hehe!
- Aaaaaaaaaaa!
Tiếng la vang trời của Phương, ánh mắt tôi đã chuyển sang một màu đỏ hoe, cơn tức đã đỉnh điểm, toàn bộ máu nóng bên trong cở thể tôi bộc phát, trong đêm ấy tôi lần đầu tiên sẽ biết mùi máu tanh nồng từ chính đôi bàn tay ấy của mình.
Tiếng trống kết thúc một ngày học nữa vang lên, đám bạn của tôi gọi.
- T ơi tối nay có hội chợ ẩm thực Thái mầy có đi không! – Thằng TS nói.
- Ở đâu mấy giờ mầy!
- Gần nhà bảo tàng tỉnh ấy, 6h tối nay đi, bọn tao sang nhà mầy rồi đi luôn!
- Ok!
Tôi lấy lại niềm vui rồi chạy đi rủ luôn ba người con gái ấy. Đến tối bọn nó đã ý ới trước cổng nhà, tôi chạy ra đã thấy nàng với Phương cũng đã có mặt, đợi thêm một lúc nữa thì Trinh cũng bước ra và thêm mấy đứa của lớp b11. Cả đám xuất phát đến nơi, khung cảnh náo nhiệt từ khắp mọi nẻo đường đổ về, cái không khí se lạnh dường như chẳng làm vơi đi sự đông đúc với những gian hàng hấp dẫn đủ các thể loại món ăn. Mấy người sau khi chen chúc mua vé thì cả bọn cùng nhau đi vào, cảnh tượng ở cổng diễn ra vô cùng đông đúc, tôi chỉ kịp với được tay của đứa con gái nào đó rồi len lỏi qua những con người đang cố gắng vượt qua cánh cổng đó. Sau khi chật vật hơn mười phút thì cuối cùng cũng đã an toàn đi vào bên trong.
- Hề hề đông quá em à! – Tôi nói mà không quay đầu lại nhìn.
- Hihi là mình, Phương nè!
Tôi giật mình quay lại mới thấy tay đã nắm chặt lấy Phương từ bao giờ, tôi buông tay ra cười chữa ngượng.
- Hì xin lỗi tại nãy đông quá, mà giờ thì lạc nhau hết rồi!
Tôi thở dài khi xung quanh đã chẳng còn thấy bóng dáng của đám cờ hó với hai người con gái kia đâu.
- Thôi cứ vào bên trong đi biết đâu chút nữa sẽ gặp nhau! – Tôi nói.
- Ừ hihi đi thôi, mà T có thể cầm tay mình lại được không, mình sợ… sợ lạc! – Phương khẽ cuối mặt xuống.
Tôi nở nụ cười trước cái điệu bộ như trẻ con của Phương, tôi đưa tay ra nắm lấy tay của người con gái đó rồi bước vào. Bên trong các gian hàng toán các món ăn đầy hấp dẫn, tôi cùng Phương bước vào bên trong, mùi thơm từ món ăn mà tôi nhìn lạ hoắc với cái sợi gì trong trong, mà trên dĩa lại có nguyên một miếng cam.
- Phương ơi cái món gì sao nó giống với sợi bún thế! – Tôi chỉ vào cái dĩa trên quầy.
- Hihi ăn không, theo mình!
Phương kéo tay tôi tới bên cạnh quầy.
- Chị ơi cho em hai dĩa Pad nhé!
Tôi ngơ ngác nhìn theo cô gái kia đang dịch sang tiếng thái nghe toàn “thà chà pu thù thẹc” gì ấy. Đợi một lúc sau hai dĩa đã được mang ra, tôi thanh toán tiền rồi quay sang Phương.
- Thế món này ăn sao! – Tôi nhìn vào dĩa vì nó cỏ cả miếng cam gì kia nên chả biết làm sao.
- Hihi như mấy món ăn Việt thôi, lấy chanh vắt vào cho thêm chút ớt bột khô rồi trộn lên, còn miếng cam là dùng tráng miệng.
Tôi lơ ngơ làm theo lời Phương, ăn miếng đầu vào cảm giác sợi mì (Sợi pad) khá dai và có chút gì đó cay cay. Ăn xong tôi xuýt xoa vì lỡ tay cho ớt vào cứ như muốn đổ cả hủ ấy. Phương phì cười nhìn vào cái thằng con trai đang cay tới mức nước mắt nước mũi cú tràn lan. Tôi đưa Phương đi sâu hơn vào bên trong chỉ mong gặp được lũ cờ hó. Mang cái tiếng đi kiếm bạn ai ngờ cứ vòng vèo, miệng thèm thuồng là lại tấp vô, nào là xôi xoài, som tum, mực trứng… đến no căng cả cái da bụng. Phương vẫn cứ nắm tay tôi lẽo đẽo theo sau suốt chặng đường, tôi quay sang nhìn Phương đã có những vệt mồ hôi trên trán.
- Thôi đông vầy biết kiếm đâu ra, thôi mình về đi đợi bọn nó quay lại.
Phương gật đầu, tôi kéo tay người con gái ấy hướng cánh cổng chính đi ra bên ngoài. Đi vào thì mệt cả hơi, có khi muốn ná thở bời mùi hôi nách của ai đó, chứ còn đi ra thì nó sung sướng nhàn nhạ biết bao nhiêu. Mặc dù tôi rất sợ lỡ nàng nhìn thấy tôi đang trong tay với người con gái khác, nhưng lỡ lạc luôn cả Phương đi thì cảm giác một mình nó buồn lắm, với lại để người con gái này bơ vơ thì cũng áy náy, thế là suốt cả quãng đường ra lấy chiếc xe đạp tôi vẫn nắm chặt lấy tay của Phương. Tôi cùng Phương đã yên vị bên ngoài bãi giữ xe, tôi cầm điện thoại ra xem giờ thì mới sực nhớ.
- Đệch T à sao mầy ngu lâu dốt đặc cám heo khó đào tạo thế, cầm tay gái là quên mợ cái việc này, nãy alo luôn có phải xong không! – Tôi nói thầm.
Nhìn vào màn hình cũng đã gần mười giờ đêm, thế mà bên trong màn hình lại không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Tôi mặc kệ cứ về nhà trước đã, đoạn đường đã được màn đêm vây lấy, càng cách xa hội chợ khung cảnh trở nên vắng lặng mang chút gì đó se lạnh của không khí về đêm. Đang đạp xe trên con đường đầy tĩnh lặng thì chiếc xe đạp vụt qua, lần này không giống với đợt trước, có cả xe máy cùng với khoảng năm thằng ất ơ, ép xe tôi dần dần vào con hẻm. Vì đang chở Phương nên tôi cũng cố gắng né lấy rồi cũng theo bọn nó vào bên trong. Tiếng xe đạp ngã xuống vang lên, tôi bị hai thằng giữ hai tay ra đằng sau cùng với hai cú đấm vào vùng bụng làm tôi đau đớn gập người xuống.
- Thằng nhóc chịu đòn tốt phết! – Một thằng đứng trước mặt tôi nói.
- Mợ bọn bây, tao không đụng chạm gì với tụi bây, tại sao lại đánh tao hả! – Tôi đưa ánh mặt đầy khó hiểu cùng cơn đau nói.
- Tao thích thế đấy được không!
- Thả tao ra mợ tụi bây!
Trong lúc đang bị giữ chéo tay tôi cố bóp vào ống quần cố nhớ số thằng TS mà bấm lấy.
- Mợ bọn bây thả tao ra, cái đường NLB này chút có người tới thì tụi bây chết đấy, thả tao ra! – Tôi cố gắng lặp đi lặp lại như sợ thằng TS sẽ không nghe.
- Thả hahaha, mầy nằm mơ à thằng nhóc, à mà mầy có con bạn nhìn xinh thật đó nhen, bọn bây kéo con nhỏ kia ra chỗ kia cho tao!
Tôi nghe thấy câu nói đầy kinh tởm của thằng đó mà cơn bực tức hằn lên ánh mắt.
- Mợ tụi bây không được đụng tới, chỉ cần đụng tới tao thề diết hết cái lũ chó! – Tôi vũng vẫy nhằm cố gắng thoát khỏi tay hai thằng đó.
- Haha tao sợ quá cơ, giữ chặt nó tao qua kia tính chuyện nhẹ nhàng với con nhỏ kia xíu.
Tôi gào lên thật to, cảm giác cơn hận thù đã dâng lên. Thằng đó từ từ tiến tới chỗ Phương đang cố vẫy vùng trong tay của hai thằng khác.
- Thả tôi ra các người định làm gì thả tôi ra! – Phương cố hêt sức la.
- Mầy la đi con chó, chỗ nãy không ai nghe đâu, la nhiều vào la đi aaaaa! – Thằng đó vừa hét vừa đưa tay lên tát thẳng vào bên má của Phương.
Những hành động từ thằng khốn ấy tôi hậm hực căm thù nhìn, cố hết sức vùng vẫy dưới đôi tay đang giữ chặt, đôi tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
- Thằng chó, mợ mầy thắng súc sinh, đừng để tao thoát được, aaaaaa! – Cú đấm từ thằng bên cạnh vào vùng bụng làm tôi bị ngắt quãng.
- Kệ nó đi, chúng ta tiếp tục nhé, thôi chiều anh xíu anh tha cho hehe!
- Aaaaaaaaaaa!
Tiếng la vang trời của Phương, ánh mắt tôi đã chuyển sang một màu đỏ hoe, cơn tức đã đỉnh điểm, toàn bộ máu nóng bên trong cở thể tôi bộc phát, trong đêm ấy tôi lần đầu tiên sẽ biết mùi máu tanh nồng từ chính đôi bàn tay ấy của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.