Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 137:

Kirigaya T

13/06/2021

Chap 137:

Cơn mưa bắt đầu đổ xuống, cơn mưa của tháng 11 mang theo cái lạnh đến tê buốt, cái lạnh thấm đến bên trong cơ thể, tôi run rẩy nhưng bên trong lúc này đang nóng như lửa đốt. Cái hồi ức, hỉnh ảnh người con gái gục ngả ngay trong đêm lại hiện về, tôi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh mặc kệ những giọt mưa đang rơi ngày một to hơn. Hình ảnh người con gái đang đi giữa trời mưa bên cạnh chiếc xe đạp, đôi vai ấy khẽ rung lên trong màn mưa dày đặc, tôi lao đến thật nhanh cầm lấy bàn tay đầy lạnh lẽo kéo nàng quay ngược trở lại.

- Em có thể cho anh giải thích được không, mọi chuyện không phải như vậy đâu thật đấy! – Tôi cố gắng nói thật to với mong muốn nàng sẽ hiểu.

Nàng không nói gì chỉ quay lại và một cái tát thật mạnh như tâm trạng của nàng lúc này. Tôi không còn cảm thấy đau nữa, kéo mạnh nàng ôm chầm lấy mặc cho những cái đánh vào lồng ngực của tôi.

- Anh, đồ khốn, đồ đểu hức hức! – Nàng khóc nghẹn đi cùng những cái đánh.

- Anh xin lỗi, anh chỉ là muốn vỗ về cô ấy cho đỡ buồn chuyện gia đình thôi mà, đừng giận nữa, anh có thể thề, anh không có tình cảm gì với cô ấy cả!

- Huhu đồ khốn! – Nàng vẫn đấm nhẹ vào lồng ngực tôi rồi đưa tay ôm lấy.

Cơn mưa vẫn trút xuống một ngày nhiều hơn, tôi cố gắng ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đầy yếu ớt kia.

- Em ơi có thể vào trú mưa được không, anh thấy không nên đứng ở đây đâu.

Không có âm thanh phản hồi từ nàng, cánh tay tôi bắt đầu nặng hơn bao giờ, cho tới khi hai tay nàng buông lỏng rồi thả toàn bộ cơ thể dựa hết vào tôi. Tôi bàng hoàng ôm chặt cơ thể ấy, la lên.

- Em, em ơi đừng anh biết tội rồi mở mắt ra đi, làm ơn đi em! – Tiếng tôi gào thét trong cơn mưa.

Tôi vội cầm lấy điện thoại ra, nhưng cơn mưa đã làm cái màn hình điện thoại bị ướt không thể nào bấm được số gọi cho taxi. Tôi đau đớn, lo lắng đến cùng cực quẹt quẹt mãi cái màn hình.

- Làm ơn đi mà làm ơn, lên số cho tao lên! – Tôi gào thét bất lực khi không thể nào bấm được.

Tôi quay lưng lại cõng nàng lên bờ vai rồi chạy đi chỉ hy vọng duy nhất mong được gặp bất kì một cái xe nào đó thôi. Những bước chân vang vọng trong không gian đã được cơn mưa vây lấy, trên lưng tôi bây giờ nàng đã ngất đi, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. Tôi bất lực vừa chạy vừa cố nhìn lấy tia hy vọng nào không, một chiếc ô tô đằng xa chạy lại tôi mạnh dạng lao hết sức ra trước đầu xe chắn lại. Tiếng thắng xe vang lên giữa không trung rồi từ từ dừng lại.



- Anh ơi giúp em đến bệnh viện với ạ, làm ơn, em xin anh! – Tôi cúi người liên tục van xin người tài xế ấy.

- Mầy điên à tránh ra tao đang có việc gấp tránh ra, đêm hôm còn gặp cái gì đâu không đồ xui xẻo.

- Anh ơi làm ơn đi mà, em xin anh, ngàn vạn lần xin anh! – Tôi bất lực cầu xin người thanh niên ấy.

Chiếc xe chẳng đoái hoài gì đến tôi, lách sang bên chạy đi hòa vào cơn mưa. Tôi vẫn cố gắng chạy theo cái xe ấy chỉ mong một chút hy vọng có thể đưa người con gái trên lưng tôi mau chóng đến bệnh viện.

- Anh ơi, làm ơn đừng đi mà, em xin anh aaaaaaaa! – Tôi đau đớn hét lên.

Chiếc xe hòa vào cơn mưa mất hút, tôi đau đơn gào thét trong cơn mưa, cố lết từng bước thật nhanh vào con đường phía trước chỉ mong cho dù không có xe thì vẫn có thể đưa nàng đến bệnh viện mặc dù nơi ấy cách rất xa. Đang vô vọng với con đường chẳng còn lấy một bóng dáng xe cộ nào nữa thì ánh sáng mà tôi mong muốn nhất, ước ao nhất đã chiếu rợi đằng sau lưng. Tôi quay lại ánh sáng hy vọng duy nhất, tôi chạy lại với những lời cầu xin được giúp đỡ.

- Anh gì ơi làm ơn, cho em tới bệnh viện với ạ làm ơn, em thật lòng xin anh đấy, cứu lấy người con gái này đi.

Như nghe được lời cầu xin của tôi, người lái xe bước xuống vội vàng chạy đến giúp tôi đưa người con gái ấy vào bên trong, tôi cảm ơn rất nhiều rất nhiều. Chiếc xe lăn bánh tới bệnh viện tỉnh, tôi bây giờ liền móc điện thoại ra nhưng màn hình đã ướt mèm.

- Này cháu cầm lấy cái khăn này đi! – Bác tài xế đưa cho tôi.

- Dạ cháu ngàn lần cảm ơn bác nhiều ạ.

Tôi vội vàng cầm lấy lau cái màn hình đi rồi bấm số cô Vân.

- Alo! – Tiếng nói từ đầu dây bên kia vang lên.

- Cô Vân ơi tới bệnh viện ngay đi ạ Mi,,,, Mi lại ngất đi rồi, cô tới mau đi ạ! – Tôi nói hối hả vào bên trong điện thoại.

Chẳng cần đợi tôi cúp thì đầu dây bên kia đang vang lên những tiếng chuống tít tít. Tôi tắt máy rồi lấy khăn lau đi những giọt nước còn đang chảy dài trên gương mặt ấy. Càng nhìn gương mặt xanh xao lòng tôi lại đau nhói, con tim tôi quặn thắt.



- Sao lúc nào mầy cũng làm người con gái ấy phải đau khổ vậy thằng khốn nạn! – Tôi trách thầm trong lòng.

Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong bệnh viện, tiếng còi xe như phá tan bầu không khí đã về khuya. Nàng được các y tá và bác sỹ cấp tốc đưa thẳng vào bên trong phòng cấp cứu. Tôi quay lại cảm ơn bác tài xế ấy, định đưa tiền cho bác thì bác ấy nhất mực không chịu nhận lấy, tôi đưa tiền bởi vì bác ấy là tài xế taxi đầy tốt bụng. Tôi cảm ơn bác ấy rồi chạy theo đám người đang đưa nàng vào phòng cấp cứu. Tôi lo lắng đi qua đi lại hết ngồi rồi đứng, mọi thứ trong tôi lúc này là cái ánh sáng từ cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng kia. Tôi bất lực ôm lấy đầu than trách, đôi khi để xả cái nỗi đau đớn từ bên trong mà đấm nhiều lần vào vách tường đến tóe máu, cảm giác ấy khó chịu biết chừng nào, người tôi yêu đang cấp cứu trong căn phòng kia.

Một lúc sau cô Vân cùng người anh của nàng vội vàng chạy vào bên trong.

- Sao rồi cháu, Mi nó sao rồi! – bác Vân vội vàng cấm lấy tay tôi hỏi.

- Đã vào hơn ba mươi phút rồi! – Tôi thẫn thờ nhìn lên ánh sáng đèn nơi phòng cấp cứu.

Sau câu nói, cổ áo tôi bị anh ấy túm lấy rồi đấm cho tôi một cú rất đau, nhưng tâm trạng bây giờ chẳng đau, không cảm giác gì nữa, khóe môi đã rỷ ra hàng máu,.

- Tao giao em gái cho mầy, mà bây giờ tại sao lại để nó vào đây hả, thằng khốn, tao đánh chết mầy! – Anh ấy tức giận lao tới.

Những cú đấm liên tục vào người con trai là tôi, tôi biết tôi đã sai, đã làm nàng phải rơi vào hoàn cảnh như thế này, tôi đáng bị đánh lắm.

- Đánh nữa đi, mạnh vào, tất cả lỗi của em, đánh em thật mạnh vào, làm ơn đi anh! – Tôi chỉ mong những cú đấm ấy giúp tôi có thể vơi bớt nỗi đau trong con tim.

Anh ấy đã dừng lại và buông tôi ra rồi bước lại ngồi xuống ghế.

- T anh có chút chuyện muốn nói! – Anh ấy thở dài rồi gọi tôi.

Tôi biết anh ấy rất thương nàng, tôi cũng thế tôi đã rất yêu nàng như mạng sống của chính mình vậy. Mọi thứ là do tôi, tôi phải tự sửa lại lỗi lầm do chính tôi mang đến.

Ở một nơi khác.

- Chặn cái xe màu trắng kia lại lôi thằng đó xuống đánh cho tao đánh cho đến khi nó nhập viện cấp cứu luôn cho tao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook