Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 139:

Kirigaya T

14/06/2021

Chap 139:

Sáng hôm sau, cơn mưa vẫn còn xối xả bên ngoài, âm thanh náo nhiệt từ bệnh viện cũng bắt đầu vang lên từ những người thân đi thăm, tôi mở mắt ngắm nhìn xung quanh nàng vẫn ngủ như một con mèo đáng yêu cứ rúc vào bên trong lồng ngực. Khẽ đỡ nàng tựa đầu vào cái gối êm ái tôi đứng dậy bước ra bên ngoài, đang ngáp ngắn ngáp dài vươn tay các kiểu thì tôi ngạc nhiên khi thấy Trinh đang ngồi trên hàng ghế bên ngoài, ánh mắt nhìn vào màn mưa, tôi tiến lại rồi ngồi xuống.

- Đến từ khi nào vậy! – Tôi khẽ nở nụ cười trên môi nhìn người con gái ấy.

- Hihi được một lúc rồi, tại thấy hai người còn đang ngủ say sưa nên mình ngồi ngoài đây đợi! – Trinh niềm nở nói.

- Ừ cảm ơn Trinh nha! – Tôi đưa ánh mắt nhìn vào màn mưa.

- Sao lại cảm ơn mình! – Trinh ngạc nhiên nhìn vào tôi.

- Hì cảm ơn vì Trinh vẫn luôn bên cạnh mình.

Chỉ như vậy thôi, người con gái ấy khẽ mỉm cười trên môi, ánh mắt vui vẻ rồi đứng dậy.

- Thôi mình vào bên trong nhé!

- Ừ vào đi em ấy vẫn còn đang ngủ, mình đi ra mua ít vật dụng vệ sinh cá nhân xíu.

- Ừ, mà mình nói với hai bác biết T ở trong này rồi.

- Cảm ơn mà sao Trinh biết mình ở trong này.

- Anh của Mi tối qua gọi điện nói cho mình biết, thôi mình vào đây.

Đến giờ tôi mới để ý không biết anh ấy đã đi đâu mà cả đêm qua không ghé sang thăm người em gái ấy. Tôi lắc đầu rồi bước xuống bên dưới. Ngoài trời mưa vẫn rất to cùng những cơn gió giật mạnh làm không khí trở nên lạnh lẽo hơn, tôi len lỏi đi qua những con người đang hối hả trú mưa và những người đến thăm bệnh nhân. Bước tới khu căn tin tôi mua hai cái bàn chải đánh răng, nhìn cả hai cái bàn chải giống nhau như một đôi tôi lại nở nụ cười mê man chìm đắm vào khung cảnh hai đứa đứng bên nhau cùng làm vscn vào mỗi buổi sáng. Tôi tiếp tục mua thêm một số thứ cần dùng khác nữa, cái bụng tôi bắt đầu biểu tình, cơn thèm bánh mì lại hiện lên, tôi ngó quanh các kiểu thì cũng thấy một sạp vẫn còn đang mở bên trong bệnh viện.



- Cô ơi cho cháu một ổ nhé!

Trong lúc đứng đợi, tôi suýt soa các kiểu bởi lâu lâu lại có cơn gió lùa mang theo những giọt nước bắn vào. Nhìn mấy cô bán hàng ở đây chịu đựng được thì tôi cũng nể thật. Đợi một lúc thì cuối cùng cũng đã có cái loại bánh mà tôi đam mê nhất. Bước vội vào bên trong thì tiếng còi từ xe cấp cứu vang khắp nơi trong khu vực bệnh viện. Tôi tò mò bước đến nhìn vào cánh cửa đằng sau xe. Tôi chợt giật mình khi thấy người đó từ bên trong được đưa ra. Đó chính là thanh niên đêm qua đã không chịu chở tôi đến bệnh viện, bây giờ toàn thân người đó toàn máu me, tay chân dập nát hết, thấy mà khiếp. Tôi kinh hồn lui lại rồi bước đi theo hướng lên lầu thì nghe mấy cô y ta nói.

- Anh ta chả biết đêm hôm đi đâu lại lái xe ra ngoại ô để rồi té thẳng xuống vực thế, may mà còn sống, nhưng chắc cũng tàn phế hết rồi.

Tôi nghe xong mà hãi hùng cứ nghĩ chắc do ăn ở, mà thôi đi lên gặp người yêu cái đã. Hí hửng chạy đến phòng thì ai đó giống Liên nhưng lại đeo khẩu trang đang nhìn vào bên trong phòng rồi chạy biến mất vào cuối hành lang đối diện. Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng ấy rồi lững thững bước vào bên trong. Nàng đang ngồi tựa lưng vào thành giường nói chuyện vui vẻ với Trinh và Phương.

- Chào mọi người, mà Phương đến khi nào thế! – Tôi bước tới cạnh giường.

- À mình mới tới thôi, sáng nay Trinh rủ mình đi thăm Mi nhưng có chút việc nên đi sau.

- Vậy mọi người ngồi chơi đi nha, mình đi làm vscn xíu, cái mồm nó bốc mùi rồi nè!

- Xùy lẹ đi con trai toàn ở dơ! – Trinh cười khúc khích trêu tôi.

- Hề hề tại đói quá nên đi mua cái bánh mì gặm tạm ấy nên mới hơi lâu chút thông cảm nhé mấy cô nương!

Chém gió xong tôi liến thoáng chạy vào phòng làm vscn cho khỏi bốc mùi, cũng may ở đây là phòng vip do anh của nàng đã đặt, rồi còn có Trinh mang đồ tới. Tắm táp xong xuôi tôi bước ra bên ngoài thì Trinh đã cầm ly nước đặt lên bàn, cùng với đó là mấy viên thuốc.

- T ơi ăn sáng đi rồi uống thuốc hôm qua dầm mưa cả đêm rồi, uống đi mình đi chuẩn bị ít cháo cho Mi cái nhé!

Tôi khẽ mỉm cười hạnh phúc nhìn bóng dáng ân cần đầy chu đáo của Trinh. Người con gái ấy rất tốt, hoàn hảo, chăm lo từng chút một cho tôi, nay còn có thêm nàng. Tôi cảm thấy áy náy biết bao nhiêu, biết người con gái đó cũng thích tôi, nhưng tôi không thể trao cho người con gái thứ tình yêu toàn vẹn được mà chỉ dừng lại ở hai chữ bạn bè mà thôi. Bước đến bàn tôi mỉm cười rồi uống hết thuốc vào bụng trước rồi mới chén cái “cùi chỏ” thơm phức kia. Đang đánh chén phê cần với cái ổ bánh mì tuyệt vời thì chuông điện thoại vang lên.

- Alo ai đấy! – Tôi vẫn còn ngậm cái miếng bánh mì mà không nhìn vào điện thoại.



- Là tao nè, thằng Thành, bọn tao bắt được một đứa của thằng Hưng này, mầy tới chỗ này ngay đi có tin này đảm bảo mầy sẽ hứng thú đấy, tao nhắn địa chỉ cho mầy rồi, hơi xa chút nhưng tránh được cái đám bọn nó đang lùng sục tìm khắp nơi.

- Ok tao tới ngay, bọn mầy cẩn thận nha!

Tôi cúp máy rồi đặt luôn một nữa miếng bánh mì xuống bàn rồi lao vút ra bên ngoài. Đây là cơ hội tốt để khai thác thông tin từ bọn đàn em của nó để hiểu thêm về thằng Hưng như thế mới có kế hoạch để có thể tống khứ nó ra khỏi cái trường này. Tôi lập tức bắt chiếc taxi còn đang đậu bên đường rồi lao vút đi theo địa chỉ mà thằng Thành đã nhắn tin. Xe đưa tôi lao thẳng ra con đương quốc lộ 14 hướng thẳng tới HR rồi rẽ vào một con đường hoang vắng chỉ toàn cây cỏ và một khoảng đất trống trải dài bất tận. Đến nơi đã có mấy thằng bạn của thằng Thành đứng đợi, tôi bước xuống rồi ngồi lên chiếc xe máy chạy tiếp vào một con đường đầy sình lầy sau cơn mưa. Ngôi nhà bỏ hoang dần hiện ra bên ngoài đã có thằng Thành đứng đợi ở đó cùng mấy thằng bạn của nó.

- Nó đâu đưa tao vào gặp!

Thằng Thành dẫn tôi đi qua đám bạn của nó, nhìn thằng nào thằng nấy cũng đô con lực lưỡng vãi cả ra. Bước vào bên trong thì thấy có người đang ngồi dưới mặt đất, đầu đã được trùm tấm vải đen lên trên. Tôi bước tới lạnh lùng tóm lấy cổ áo nó kéo lại.

- Xin chào, bây giờ tao có mấy câu hỏi nếu trả lời được thì mầy sẽ được thả, còn không thì tao không biết chuyện gì sẽ sảy ra nữa đâu! – Tôi nói với giọng từ từ nhưng cũng đủ uy lực để răn đe nó.

- Được được có gì mầy hỏi đi, đừng đánh tao.

- Bây giờ câu thứ nhất, thằng Hưng tại sao lại chuyển trường theo Liên?

- Dạ là vì nó rất thích Liên, nhưng do có một thằng nào đó bên trường LL xen vào nên nó rất cay cú, với lại tính nó rất mê gái, một lần nó thấy mấy đứa con gái bên cạnh thằng đó nên rất thích, thế là đợt Liên chuyển trường nó cũng chuyển theo.

- Câu thứ hai, nó có cử người đi đánh thằng đó không?

- Chỉ có một lần thôi, chỗ đường gần NVX ấy còn lại đều không có.

- Nói láo, nói lại có hay không.

- Dạ tao nói thật đó, không tin tao có thể thề, nó chỉ một lần duy nhất thôi còn lại không hề có.

Tôi trợn mắt ngạc nhiên hết sức, những lần mà tôi có người theo dõi rồi còn cái bọn định đụng chạm tới Phương vậy đó là ai. Những câu hỏi mà không có đáp án lại vây lấy, chẳng lẻ những gì xảy ra hôm trước đều không phải do thằng Hưng làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook