Chương 154:
Kirigaya T
28/06/2021
Chap 154:
Tôi cảm thấy lo lắng, mọi thứ đến quá bất ngờ với độ tuổi của một người con trai còn đang cắp sách đến trường. Những ánh mắt vẫn đang đổ dồn vào tôi thì cánh của mở toang một cách đầy bạo lực.
- Tôi không cho phép đấy, tại sao lại để cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa quản lý hết hả, người thân của mày còn chưa chết đâu! – Âm thanh từ ông Ba vang lên.
Sau người đàn ông đó là vợ và người thanh niên tên Nam ấy đang đưa ánh mắt đầy tức giận hướng thẳng vào tôi.
- Thưa cô chủ hai người này nói là người thân của cô rồi xông vao đây! – Anh bảo vệ hớt hãi nói.
- Tôi không có người thân mau lôi ba người đó ra ngoài đi.
- Này con nhỏ kia, ai cho mày ăn nói mất dạy với người nhà vậy hả, tao chăm sóc cho mày, cho mày cái nới để ở sau khi bố mẹ mày mất, bây giờ còn không thèm nhận, mầy bất hiếu vừa vừa thôi! – Ông ta tức giận đập hai tay lên mặt bàn.
- Ông là cái gì, người thân, chỉ vì muốn cái công ty của bố mẹ tôi ông dùng mọi thủ đoạn để giành lấy, cả cái dòng họ nữa coi tôi là cái gì, đã có được công ty rồi giờ còn muốn tới đây nữa hả, công ty của tôi, tôi muốn giao ai là việc của tôi, các người quản được sao! – Liên tức giận đứng lên nói.
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người đang đối lập với nhau.
- Mọi người thấy chưa đến người thân của của nó, nó còn chẳng thèm nhận, tôi là cậu ba của nó, là người thân thiết chăm sóc cho nó sau khi bố mẹ nó mất, bây giờ nó có tiền rồi lại chẳng xem chúng tôi ra gì, thử hỏi sau này các người có còn yên vị mà ngồi đây không! – Ông ta buông lời với mấy người xung quanh.
Tôi nhìn sang Liên đang tức giận, hai bàn tay đã nắm chặt lại, tôi thở dài cho số phận của người con gái ấy. Những người xung quanh bắt đầu dùng những ánh mắt e dè nhìn lấy Liên, tôi phải làm cái gì đó, biết là người ngoài nhưng người thân với nhau sao lại ác độc tàn nhẫn như thế.
- Này cháu xin phép được xen vào, mấy người nói như thế thật không đúng, các người nói chăm sóc nuôi nấng Liên các người có công hả, cho hỏi hai người chăm sóc như thế nào ngoài khinh miệt, hắt hủi, đánh đập một cô gái đã mất đi bố mẹ, chiếm được công ty người ta rồi bây giờ thấy người ta có công ty khác làm ăn tốt hơn giờ định muốn nhúng tay vào cướp lấy hả, cháu nói có sai không! – Tôi không kìm chế được bản thân dùng hết sức nói thẳng ra.
- Mày là cái gì ở đây được phép lên tiếng, chuyện nhà tao mày có quyền xen vào hả, câm cái mồm lại đi! – Người thanh niên đứng đằng sau bước lên nói.
- Tôi có quyền gì hả, như vừa mới lúc nãy thôi, hiện tại tôi đang quản lý tất cả cơ sở ở đây, tôi đã có quyền được nói chưa!
- Tao chưa đồng ý ai cho mày cái gan ấy, bảo vệ lôi cổ thằng nhóc này ném ra ngoài cho tao.
- Đây là công ty của tôi, ai cho ông có quyền nói ở đây, lôi họ ra ngoài nhanh! – Liên chen ngang quát thẳng vào người con trai đó.
- Được lắm ranh con, đợi đấy rồi tao sẽ cho mày biết thế nào là cuộc đời nhé nhóc, không cần đuổi tao tự đi, bỏ tay ra!
Ba người đó hậm hực bước thẳng ra bên ngoài, cánh cửa căn phòng đóng lại. Tôi thở phào một cái rồi lại quay trở lại trạng thái đầy lo lắng, bởi những con người ở đây đều đang quay sang nhìn vào người con trai ấy. Liên quay sang nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười.
- Được rồi mọi người đừng để ý đến chuyện hồi nãy nữa, mấy người đó không phải người thân của tôi đâu, nếu họ có được công ty này thì các người ở đây đều sẽ biết thế nào là thua lỗ chứ không được như bây giờ đâu, các vị có thể về thông báo được rồi! – Liên lạnh lùng nói.
- Vâng thưa cô chủ.
Mọi người bắt đầu lần lượt đi ra hết bên ngoài, trong căn phòng ấy bây giờ chỉ còn tôi và người con gái đó, không gian im ắng bủa vây lấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Tôi thở dài rồi bước đến cái ghế bên cạnh rồi thả mình ngồi hẳn lên.
- Cảm ơn anh hồi nãy, đối với em tuy họ không phải người thân nữa nhưng dù gì họ cũng có họ hàng với bố mẹ, em không biết phải làm sao nữa! – Liên đưa ánh mắt nhìn vào cánh cửa mà thở dài.
- Không có gì đâu, anh thấy họ có hơi quá đáng nên nói vậy thôi, à mà tại sao lại giao cho anh, anh đâu có biết gì trong khoảng này.
- Anh cứ nhận lấy đi, sau này anh sẽ biết, với lại đây cũng chỉ là một chi nhánh ở đây thôi, công ty chính thức ở Sài Gòn, sau này anh ra trường thì sẽ biết, còn bây giờ anh chỉ cần vui vẻ học tập đi là được, còn lại cứ để em! – Liên vui vẻ nhìn sang tôi.
Tôi ngơ ngác, ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn lấy người con gái kia, ở độ tuổi này đã có một cơ ngơi đồ sộ như thế này rồi. Liên đứng dậy gọi tôi bước ra bên ngoài, trời đã về đêm nhưng ở đây ánh đèn vẫn được thắng sáng, ở đâu đó xa xa vẫn còn ánh đèn từ các công xưởng sản xuất vẫn đang hoạt động. Bước ra đến cổng, tôi cùng người con gái bước lên xe.
- Anh có một làm một chút gì đó không, hôm nay tâm trạng em không được tốt, làm với em vài ly nhé! – Liên đưa ánh mắt đầy mệt mỏi quay sang nói.
- Ừ!
Tôi cũng không thể từ chối người con gái đó, những chuyện vừa mới sảy ra đúng thật là có chút gì đó làm cho tâm trạng con người không được thoải mái chút nào. Xe đưa tôi về trở lại thành phố rồi chạy thẳng vào bên trong công viên DH. Băng qua con đê, xe rẽ vào bên tay trái, ở đó là một nhà hàng với không gian đầy yên tĩnh với những ánh đèn đang tỏa sáng khắp một không gian ở một góc bên trong công viên. Tôi bước xuống đã có nhân viên ra chào đón đưa chúng tôi đi vào. Nhà hàng tuy chỉ đón tiếp những buổi hội nghị hoặc các tiệc lễ cưới hỏi, nhưng vẫn có vài căn phòng nhỏ nhắn dành cho những khách thích sự yên tĩnh không có sự ồn ào của thành phố bên ngoài. Tôi bước vào căn phòng nhỏ chỉ dành cho hai hoặc bốn người, cầm menu lên tôi thở phào nhẹ nhõm vì những món ăn ở đây có giả cả khá bình dân không đắt đỏ như những nhà hàng khác. Nhìn ra không gian bên ngoài là khoảng không gian đen tối của màn đêm, đâu đó bên dưới cầu thang dẫn xuống bên dưới là những ánh đèn le lói từ những căn phòng theo tôi được biết là những căn phòng của khách sạn ở đây, đối diện với những căn phòng đó là một mặt hồ đầy tĩnh lặng.
- Chỗ nãy đẹp thật đấy! – Tôi buông lời với không gian đầy nhẹ nhàng như thế này.
- Anh thích không hihi! – Liên nói.
- Ừ, chỗ nãy không như những nhà hàng khác em nhỉ.
Cả hai im lặng chìm đắm vào không gian nơi đây, đợi một lúc sau món ăn được đem ra cùng hai chai rượu vang. Âm thanh của hai ly rượu va vào nhau, cả hai chẳng nói với nhau câu nào, bởi lẽ mỗi người đều đang mãi say mê theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng mình, Rồi cứ thế tôi uống hết ly này đến ly khác rồi đổ gục xuống bàn mà chìm vào giấc ngủ, người con gái ấy kẽ nở một nụ cười đầy hạnh phúc trên đôi môi kia.
- Hôm nay anh làm tốt lắm, cứ như vậy nhé anh, em sẽ giúp anh trưởng thành hơn, còn mọi thứ khác em sẽ làm thay anh.
- Alo! – Âm thanh bên kia điện thoại vang lên.
- Đến lúc bắt hết mấy cái đuôi lại rồi.
Tôi cảm thấy lo lắng, mọi thứ đến quá bất ngờ với độ tuổi của một người con trai còn đang cắp sách đến trường. Những ánh mắt vẫn đang đổ dồn vào tôi thì cánh của mở toang một cách đầy bạo lực.
- Tôi không cho phép đấy, tại sao lại để cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa quản lý hết hả, người thân của mày còn chưa chết đâu! – Âm thanh từ ông Ba vang lên.
Sau người đàn ông đó là vợ và người thanh niên tên Nam ấy đang đưa ánh mắt đầy tức giận hướng thẳng vào tôi.
- Thưa cô chủ hai người này nói là người thân của cô rồi xông vao đây! – Anh bảo vệ hớt hãi nói.
- Tôi không có người thân mau lôi ba người đó ra ngoài đi.
- Này con nhỏ kia, ai cho mày ăn nói mất dạy với người nhà vậy hả, tao chăm sóc cho mày, cho mày cái nới để ở sau khi bố mẹ mày mất, bây giờ còn không thèm nhận, mầy bất hiếu vừa vừa thôi! – Ông ta tức giận đập hai tay lên mặt bàn.
- Ông là cái gì, người thân, chỉ vì muốn cái công ty của bố mẹ tôi ông dùng mọi thủ đoạn để giành lấy, cả cái dòng họ nữa coi tôi là cái gì, đã có được công ty rồi giờ còn muốn tới đây nữa hả, công ty của tôi, tôi muốn giao ai là việc của tôi, các người quản được sao! – Liên tức giận đứng lên nói.
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người đang đối lập với nhau.
- Mọi người thấy chưa đến người thân của của nó, nó còn chẳng thèm nhận, tôi là cậu ba của nó, là người thân thiết chăm sóc cho nó sau khi bố mẹ nó mất, bây giờ nó có tiền rồi lại chẳng xem chúng tôi ra gì, thử hỏi sau này các người có còn yên vị mà ngồi đây không! – Ông ta buông lời với mấy người xung quanh.
Tôi nhìn sang Liên đang tức giận, hai bàn tay đã nắm chặt lại, tôi thở dài cho số phận của người con gái ấy. Những người xung quanh bắt đầu dùng những ánh mắt e dè nhìn lấy Liên, tôi phải làm cái gì đó, biết là người ngoài nhưng người thân với nhau sao lại ác độc tàn nhẫn như thế.
- Này cháu xin phép được xen vào, mấy người nói như thế thật không đúng, các người nói chăm sóc nuôi nấng Liên các người có công hả, cho hỏi hai người chăm sóc như thế nào ngoài khinh miệt, hắt hủi, đánh đập một cô gái đã mất đi bố mẹ, chiếm được công ty người ta rồi bây giờ thấy người ta có công ty khác làm ăn tốt hơn giờ định muốn nhúng tay vào cướp lấy hả, cháu nói có sai không! – Tôi không kìm chế được bản thân dùng hết sức nói thẳng ra.
- Mày là cái gì ở đây được phép lên tiếng, chuyện nhà tao mày có quyền xen vào hả, câm cái mồm lại đi! – Người thanh niên đứng đằng sau bước lên nói.
- Tôi có quyền gì hả, như vừa mới lúc nãy thôi, hiện tại tôi đang quản lý tất cả cơ sở ở đây, tôi đã có quyền được nói chưa!
- Tao chưa đồng ý ai cho mày cái gan ấy, bảo vệ lôi cổ thằng nhóc này ném ra ngoài cho tao.
- Đây là công ty của tôi, ai cho ông có quyền nói ở đây, lôi họ ra ngoài nhanh! – Liên chen ngang quát thẳng vào người con trai đó.
- Được lắm ranh con, đợi đấy rồi tao sẽ cho mày biết thế nào là cuộc đời nhé nhóc, không cần đuổi tao tự đi, bỏ tay ra!
Ba người đó hậm hực bước thẳng ra bên ngoài, cánh cửa căn phòng đóng lại. Tôi thở phào một cái rồi lại quay trở lại trạng thái đầy lo lắng, bởi những con người ở đây đều đang quay sang nhìn vào người con trai ấy. Liên quay sang nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười.
- Được rồi mọi người đừng để ý đến chuyện hồi nãy nữa, mấy người đó không phải người thân của tôi đâu, nếu họ có được công ty này thì các người ở đây đều sẽ biết thế nào là thua lỗ chứ không được như bây giờ đâu, các vị có thể về thông báo được rồi! – Liên lạnh lùng nói.
- Vâng thưa cô chủ.
Mọi người bắt đầu lần lượt đi ra hết bên ngoài, trong căn phòng ấy bây giờ chỉ còn tôi và người con gái đó, không gian im ắng bủa vây lấy, chẳng ai nói với ai câu nào. Tôi thở dài rồi bước đến cái ghế bên cạnh rồi thả mình ngồi hẳn lên.
- Cảm ơn anh hồi nãy, đối với em tuy họ không phải người thân nữa nhưng dù gì họ cũng có họ hàng với bố mẹ, em không biết phải làm sao nữa! – Liên đưa ánh mắt nhìn vào cánh cửa mà thở dài.
- Không có gì đâu, anh thấy họ có hơi quá đáng nên nói vậy thôi, à mà tại sao lại giao cho anh, anh đâu có biết gì trong khoảng này.
- Anh cứ nhận lấy đi, sau này anh sẽ biết, với lại đây cũng chỉ là một chi nhánh ở đây thôi, công ty chính thức ở Sài Gòn, sau này anh ra trường thì sẽ biết, còn bây giờ anh chỉ cần vui vẻ học tập đi là được, còn lại cứ để em! – Liên vui vẻ nhìn sang tôi.
Tôi ngơ ngác, ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn lấy người con gái kia, ở độ tuổi này đã có một cơ ngơi đồ sộ như thế này rồi. Liên đứng dậy gọi tôi bước ra bên ngoài, trời đã về đêm nhưng ở đây ánh đèn vẫn được thắng sáng, ở đâu đó xa xa vẫn còn ánh đèn từ các công xưởng sản xuất vẫn đang hoạt động. Bước ra đến cổng, tôi cùng người con gái bước lên xe.
- Anh có một làm một chút gì đó không, hôm nay tâm trạng em không được tốt, làm với em vài ly nhé! – Liên đưa ánh mắt đầy mệt mỏi quay sang nói.
- Ừ!
Tôi cũng không thể từ chối người con gái đó, những chuyện vừa mới sảy ra đúng thật là có chút gì đó làm cho tâm trạng con người không được thoải mái chút nào. Xe đưa tôi về trở lại thành phố rồi chạy thẳng vào bên trong công viên DH. Băng qua con đê, xe rẽ vào bên tay trái, ở đó là một nhà hàng với không gian đầy yên tĩnh với những ánh đèn đang tỏa sáng khắp một không gian ở một góc bên trong công viên. Tôi bước xuống đã có nhân viên ra chào đón đưa chúng tôi đi vào. Nhà hàng tuy chỉ đón tiếp những buổi hội nghị hoặc các tiệc lễ cưới hỏi, nhưng vẫn có vài căn phòng nhỏ nhắn dành cho những khách thích sự yên tĩnh không có sự ồn ào của thành phố bên ngoài. Tôi bước vào căn phòng nhỏ chỉ dành cho hai hoặc bốn người, cầm menu lên tôi thở phào nhẹ nhõm vì những món ăn ở đây có giả cả khá bình dân không đắt đỏ như những nhà hàng khác. Nhìn ra không gian bên ngoài là khoảng không gian đen tối của màn đêm, đâu đó bên dưới cầu thang dẫn xuống bên dưới là những ánh đèn le lói từ những căn phòng theo tôi được biết là những căn phòng của khách sạn ở đây, đối diện với những căn phòng đó là một mặt hồ đầy tĩnh lặng.
- Chỗ nãy đẹp thật đấy! – Tôi buông lời với không gian đầy nhẹ nhàng như thế này.
- Anh thích không hihi! – Liên nói.
- Ừ, chỗ nãy không như những nhà hàng khác em nhỉ.
Cả hai im lặng chìm đắm vào không gian nơi đây, đợi một lúc sau món ăn được đem ra cùng hai chai rượu vang. Âm thanh của hai ly rượu va vào nhau, cả hai chẳng nói với nhau câu nào, bởi lẽ mỗi người đều đang mãi say mê theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng mình, Rồi cứ thế tôi uống hết ly này đến ly khác rồi đổ gục xuống bàn mà chìm vào giấc ngủ, người con gái ấy kẽ nở một nụ cười đầy hạnh phúc trên đôi môi kia.
- Hôm nay anh làm tốt lắm, cứ như vậy nhé anh, em sẽ giúp anh trưởng thành hơn, còn mọi thứ khác em sẽ làm thay anh.
- Alo! – Âm thanh bên kia điện thoại vang lên.
- Đến lúc bắt hết mấy cái đuôi lại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.