Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 162:

Kirigaya T

07/07/2021

Chap 162:

Hôm nay là mùng năm tết, tôi vươn vải uể oải đón chào những tia nắng ấm ám đang len lỏi qua bên khung cửa sổ. Định ngày hôm nay chỉ muốn ngủ nướng cho sướng cái thân nhưng do bác Minh có rủ qua nhà chơi nên tôi phải dậy sớm. Làm vscn xong tôi bước ra bên ngoài, cánh cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt nhưng mấy ngày nữa Trinh sẽ quay trở lại và mang đến sức sống cho căn phòng đó. Tôi mỉm cười rồi bước xuống bên dưới đã có bác Minh đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bố mẹ.

- Cháu xong chưa, chúng ta đi thôi!

- Dạ xong rồi ạ, bố mẹ con đi sang nhà bác ấy chơi một lúc!

Chào bố mẹ xong tôi cùng bác ấy ngồi vào xe rồi xuất phát. Chạy một lúc thì xe dừng lại trước một căn nhà cấp bốn đơn sơ giản dị, tôi cùng bác ấy bước xuống, cái cảm nhận đầu tiên là nơi đây vắng vẻ đầy dân dã với mảnh vườn rau xanh cùng đàn gà do bác ấy nuôi. Từ trên thềm nhà con chó chạy ào ra vui vẻ vẫy đuôi với bác ấy, nhìn con chó tôi lại nhớ đến cảnh bị mấy con cẩu này nó dí cho chạy bạt mạng làm tôi rụt lại phía sau.

- Không sao đâu cháu nó khôn lắm, đừng sợ, nào Lu ra chào khách đi! – Bác ấy vuốt ve nó rồi chỉ tay vào tôi.

Con chó liền vẫy đuôi chạy đến đuội vào chân, nhìn sự niềm nở của nó tôi cảm thấy đỡ sợ hơn phần nào rồi đưa tay vuốt ve. Sau đó tôi cùng bác ấy bước vào căn nhà, mọi thứ bên trong tuy đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ cùng chậu cây bông thọ được đặt ở giữa bàn tiếp khách.

- Cháu ngồi xuống đi, đợi bác một chút.

Tôi gật đầu rồi bước lại ghế ngồi, một lúc sau bác ấy mang ra mấy món ăn như chả, bò khô, dĩa thịt heo luộc và thùng bia.

- Nhà bác không có gì ngoài mấy món này!

- Dạ không sao đâu bác, mấy món này nhắm mồi là hết sảy luôn, à mà người nhà bác đâu ạ! – Tôi thắc mắt hỏi bởi từ lúc vào đây chẳng thấy bóng dáng ai cả.

- Bác có một mình thôi cháu không có ai cả, thôi lên ly chúc đầu năm nè cháu!

Tôi cùng bác ấy khui lon bia đầu tiên rồi nâng ly lên. Hai bác cháu nói chuyện rất nhiều nhưng toàn là chuyện liên quan đến tôi. Khi đã ngà ngà tôi mạnh miệng hỏi bác ấy.

- Mà sao bác lại sống một mình vậy!



Nghe câu hỏi của tôi bác ấy trầm buồn, đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài rồi lặng lẽ nói.

- Thật ra vợ bác đã mất lâu rồi, cũng chỉ vì tội lỗi do bác đã đánh mất gia đình ấy, bác hối hận lắm! – Đến đấy nước mắt bác đã rơi trên gò má đã đầy những nếp nhăn của tuổi già,

- Cháu xin lỗi đã hỏi bác điều không nên hỏi! – Tôi chột dạ đành lên tiếng.

- Không sao đâu cháu, nếu cháu muốn nghe bác sẽ kể cho cháu, thực ra Mi là con ruột của bác!

- Hả! – Tôi ngạc nhiên mà thốt lên,

Bác Minh vẫn đưa ánh mắt ra bên ngoài rồi bắt đầu câu chuyện của mình.

***

Năm 1999, tại một căn nhà nhỏ ở thị xã AK, tiếng cãi nhau giữa hai con người càng ngày càng kịch liệt.

- Em dẫn con nó đi đến đâu sao lại để lạc vậy hả, trả lời anh nghe xem, đấy bây giờ thì biết làm sao hả! – Tiếng quát rất to từ người chồng.

- Em không biết huhu, em dẫn hai đứa nó đi chơi ở hội chợ, vì đông quá em… em làm mất con rồi hức hức! – Người mẹ đã khóc đến sưng cả đôi mắt.

Minh không nói gì đập bàn rồi bước thẳng ra bên ngoài, cả nhà tìm kiếm đứa con của mình ròng rã suốt một năm nhưng vẫn không có tung tích. Minh tiều tụy đi rất nhiều, công việc sa sút làm cho nợ nầng cứ thế chồng chất. Người vợ thì mắc bệnh trầm cảm chỉ biết mỗi ngày nhìn ra bên ngoài mong ngóng đứa con trở về.

- Bố ơi mẹ cứ như vậy hoài con lo lắm bố ạ! – Mi chạy đến lắc lắc cánh tay bố mếu máo hỏi.

- Tao không quan tâm, cô ta làm gì cô ta tự gánh lấy hậu quả, làm mẹ mà đến đứa con cũng không giữ được! – Minh tức giận hất tay của Mi ra.

Mi sợ hãi chạy đến chỗ của mẹ trốn tránh, Hiền đưa tay ra ôm lấy đứa trẻ ấy, ánh mắt vẫn nhận ra đứa con gái bé bỏng của mình.



- Đừng sợ có mẹ đây, đừng sợ có mẹ đây! – Nước mắt lại tuôn rơi ôm chầm lấy đứa con gái còn lại của mình.

Rồi đến một ngày người ta đến đòi nợ, vì không đủ tiền trả họ đánh đập Minh tàn nhẫn, những vết bầm trên thân thể bắt đầu xuất hiện nhưng những tên đó vẫn không buông bỏ. Chợt có tiếng phụ nữ vang lên.

- Tôi trả thay cho họ các người có thể cút đi được rồi! – Người phụ nữ ấy cầm lấy tiền rồi để cho tài xế đến đưa.

Những tên đòi nợ ấy nhận lấy tiền rồi mau chóng bỏ đi, chỉ còn lại người phụ nữ ấy và Minh đang ngồi trên thềm nhà với cơn đau thấu xương.

- Em đã bảo rồi, cô ta không có gì tốt đẹp tại sao anh lại lấy làm vợ chứ, bây giờ anh đã hiểu ra chưa! – Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nói.

- Tôi không cần cô quan tâm, cô đến đây có việc gì, còn tiền tôi sẽ từ từ trả.

- Em có công việc cần anh quản lý, số tiền ấy coi như em cho anh làm vốn, anh cứ suy nghĩ đi ngày mai em tới đón.

Người phụ nữ ấy đưa một cọc tiền rồi quay lưng bước ra xe chạy đi. Minh cầm lấy số tiền, trong lòng lại dâng lên kiếm tiền thật mãnh liệt. Bên trong căn nhà là ánh mắt của Hiền đau khổ bất lực nhìn người chồng của mình lại phải mang nợ người phụ nữ đã từng tranh giành. Minh cầm cọc tiền rồi lặng lẽ đi vào bên trong, lướt thật nhanh qua người vợ mà chẳng thèm nhìn. Sáng hôm sau xe của người phụ nữ ấy đã đến trước cổng, Mình gói gém đồ đạc cho vào vali rồi bước ra bên ngoài, Hiền bất lực đừng nép ở cánh cửa, bên cạnh là đứa con gái cũng đang dõi theo bóng lưng của bố. Con bé lao ra ôm chặt lấy chân của bố.

- Bố ơi bố đừng bỏ mẹ với con mà đi, đừng bỏ con mà bố huhu! – Mi vừa khóc vừa cố ôm chặt lấy.

- Bỏ tao ra, đi mà kiếm mẹ của mầy đấy! – Minh dùng tay hất mạnh làm Mi ngã ngửa ra nền đất lạnh lẽo.

- Con ơi về với mẹ nè con, còn có mẹ đây để bố đi đi! – Hiền chạy ra ôm chặt lấy đứa con mà khóc.

Minh thở dài một cái rồi cầm lấy tờ giấy li dị đã được ký sẵn ném xuống đất trước mặt Hiền.

- Cô ký vào đấy đi, tôi ký sẵn rồi, tạm biệt.

Minh quay lưng bước thật nhanh leo lên con xe sang trọng rồi lao vút đi. Căn nhà hạnh phúc êm ấm ấy bây giờ chỉ còn lại người mẹ cùng đứa con gái bẻ nhỏ ôm lấy nhau mà khóc cho số phận. Mất con, người chồng cũng li dị bỏ đi, Hiền sức khỏe tụt dốc, một cô gái xinh đẹp bao người mê đắm đến bây giờ chỉ còn lại một cái xác không hồn nằm bất động trên giường trong căn nhà chẳng còn đồ vật gì đáng giá, bên cạnh Mi vẫn chăm lo từng chút từng miếng ăn cho mẹ. Nhưng rồi đến một ngày, Mi mang tô cháo đến cho mẹ thì người phụ nữ ấy cũng đã buông xuôi rời bỏ cõi đời, tiếng khóc của đứa con gái thật thảm thiết, thê lương, gào thét gọi mẹ tỉnh dậy. Hàng xóm bên cạnh nghe thấy liền chạy sang ôm lấy đứa con gái bé bỏng nay chỉ còn lại một thân một mình. Nhà không còn gì, hàng xóm gom từng chút tiền lại tổ chức đám tang cho người phụ nữ xấu số ấy. Nhìn người con gái còn nhỏ dại chưa biết gì đang khóc nghẹn ngào bên linh cữu của mẹ, tất cả mọi người cũng phải nghẹn đắng khóc theo, khóc cho gia đình tan thương, cho đứa con bây giờ chỉ còn lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook