Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 166:

Kirigaya T

11/07/2021

Chap 166:

Nhìn đồng hồ thì cũng đã gần tám giờ tối, trên bàn thờ bây giờ cũng đã đầy đủ mấy món ăn trên đó, cũng may lúc mẹ tôi ở nhà nấu mấy đồ ăn để cúng ông bà thì tôi cũng hay lọ mọ tót vào ngắm nghía các kiểu nên cũng nhớ được đôi chút. Nhìn vậy chứ mọi thứ đều do một tay Liên nấu sau khi tôi đề xuất, nhìn bên ngoài thì là một cô tiểu thư nhưng lúc này thì là một gái thật đảm đang trong việc bếp núc. Làm xong tôi cùng người con gái ấy thưởng thức bữa cơm do hai người làm. Không biết có phải do tôi có mặt ở đây hay là đang tự sướng với thành quả của mình nấu không mà Liên vừa ăn vừa mỉm cười suốt.

- Em này ăn cơm thôi có cần cười hoài vậy không! – Tôi ngây ngô hỏi.

- Hihi em thích vậy đấy, không cho à! – Liên liếc mắt lườm tôi.

- Thôi ăn đi, anh cho là được hề hề! – Thấy cái liếc mắt ấy mà tôi tót cả mồ hôi.

Bưa cơm kết thúc, Liên đưa tôi quay trở lại con đường vào thành phố, đến một đoạn đường người con gái ấy đảo xe chạy vào một đỉnh đồi. Ở đấy tôi nhìn từ trong xe ra, khung cảnh của cả một thành phố về đêm hiện lên đầy màu sắc rực rỡ từ những ánh đèn. Xuống xe Liên bước lên phía trước dang đôi tay mình ra hít một hơi thật sâu.

- Anh nè, mỗi lần em cảm thấy một mình hay áp lực cuộc sống, em vẫn luôn ra đây, nó làm em cảm thấy thoải mái lắm anh có thể làm thử xem hihi! – Liên mỉm cười quay sang nhìn tôi.

Tôi cũng bước đến bên cạnh đưa hai cánh tay của mình làm theo hít một hơi thật sâu. Cái không khí lạnh lẽo lan tỏa bên trong lồng ngực rồi từ từ thở ra ngoài, công nhận cảm giác thật sảng khoái biết bao, đứng trên đây nhìn xuống bên dưới tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, thành phố về đêm yên bình nằm gọn giữa những dãy núi đồi bao quanh.

- Anh biết không, những lúc cảm thấy mệt mỏi, em quay lại ngôi nhà ấy vức bỏ hết mọi phiền muộn để cảm nhận những kỷ niệm của bố mẹ, mỗi lần như thế em thấy mình thật cô đơn, nhưng sau khi gặp được anh em đã thay đổi để có thêm dũng khí bước tiếp con đường của em.

- Em có thể nghe anh nói được không! – Tôi trầm ngâm một lúc rồi quay sang nói.

- Ừ anh nói đi!

- Em à đừng làm những chuyện không tốt kia nữa được không, anh muốn em là một người con gái sống thoải mái, vui vẻ như những người bình thường cùng trang lứa. Mỗi lần nhìn em với ánh mắt ấy anh thấy không còn là em nữa.

- Anh à em biết chứ, nhưng em chỉ còn một mình anh để nương tựa tìm cho mình một cái lý do để bước tiếp, em biết tình cảm của anh thuộc về đứa em gái kia, nhưng em vẫn muốn làm điều gì đó để anh quan tâm, để anh biết bên cạnh anh vẫn luôn có em, nhưng em hứa sẽ không làm những chuyện xấu ấy nữa.



- Ừa miễn em vẫn chính là em là anh đã thấy vui rồi.

Cả hai lại tiếp tục chìm vào khoảng lặng, cùng nhau tận hưởng, cảm giác ngắm nhìn thành phố về đêm trên ngọn đồi này. Về đến nhà tôi trở lại thành con người lúc trước, nỗi nhớ về nàng lại ùa về. Bước vào bên trong căn phòng, tôi cầm điện thoại mở ra, vẫn không có tin nhắn hay liên lạc được, tôi thở dài rồi chìm vào giấc ngủ. Những ngày sau đó, đám bạn của lớp tôi không đi net nữa nhưng vẫn có mấy chuyện.

- Ê Long chiều nay cho tao qua nhà mầy chơi tiếp nhé! – Thằng Mạnh khoát tay lên vai nó.

- Ông nội mầy, chơi lắm chơi lốn, ngày nào cũng cắm làm tao chả chơi được, nhất định hôm nay tao chơi méo cho mầy chơi nữa chím cút.

***

- Hưng đi lau bảng đi, ngày nào đến phiên trực cũng chả chịu làm hả mầy, ở đây chẳng có ai chiều chuộng mấy thằng thiếu gia đâu! – Thằng Nhân hùng hổ cầm cái khăn lau bảng đến,

- Tao không làm đấy, mấy cái thứ dơ bẩn đó có người làm thay tao rồi! – Nó hậm hực nhìn lên.

- Mợ làm không, ai cũng phải làm, lau có cái bảng mà cũng không làm hả mầy, tao đánh vào sổ cho mầy xuống dọn nhà vệ sinh giờ! – Thằng Nhân bắt đầu dùng quyền uy.

- Được tao làm, mợ nó nhớ tao đấy! – Thằng Hưng hậm hực đứng dậy.

- Nhớ kỹ đi nhé, mặt tao lúc nào cũng ở đây, mơ thấy tao cũng được, làm đi!

Nhìn nó bực bội cầm cái khăn đi lên lau mà chả hiểu cái bảng có gây thù với nó không. Ngoài lần đó còn có thêm vụ cả bọn thấy nó bước vào lớp lập tức giả bộ đang chơi trò bắn thun giấy. Đợi nó gần đi đến, thằng Long liền cúi người xuống thì thằng Mạnh thả tay, cục giấy cứng như viên đá bay thẳng vào cánh tay nó, thằng Hưng bực tức lao đến.

- Con mẹ bọn bây chơi mấy cái trò mất dạy hả, có ngứa đòn không tao đập luôn.

- Ơ hay lỡ tay bắn trượt trúng có xíu mà căng vậy mầy, tao thay nó xin lỗi mầy được chưa, có nhiêu đó như con nít ấy, đàn bà vừa thôi! – Thằng Duy chen vô.

- Mầy nói ai đàn bà nói lại coi! – Thằng Hưng hùng hổ lấn lới.



Nó vừa lấn tới thì thằng Sâm cầm ở đâu ra cái xô nước lau bảng trắng đục lao vào làm đổ hết lên người nó.

- Ấy ấy xin lỗi bạn hiền, sao lại không để ý tông trúng mình thế, có sao không để mình lau cho bạn hiền nhé!

Nói xong thằng Sâm liền lập tức cầm cái khăn trong xô lau cật lực lên người nó. Nhìn thằng Hưng lảo đảo né với sắc mặt đầy sự phẫn nộ.

- Con mợ nó tránh xa tao ra, bọn bây được lắm nhớ đấy, mấy thằng nhóc con!

Nó chẳng thèm quan tâm quay lưng bước thẳng ra bên ngoài lớp đi xuống thay đồ. Cả đám cười sảng khoái hả hê khi nhìn thấy cái bản mặt ấy, ngồi ở đằng xa tôi nở nụ cười đầy nham hiểm.

- Cuối cùng cá cắn câu rồi!

Sau đó tôi gọi cả bọn tới để bàn tiếp kế hoạch.

- Giờ nó đang bực, chút nữa thằng Long giả bộ đi qua bàn tán chiều nay đi chơi net, còn lại canh me trả thù cho thằng Hùng mới được.

Cả đám vui vẻ ung dung bước về chỗ của mình, đến lúc ra chơi thằng Long bá vai thằng Mạnh đi ngang qua chỗ nó.

- Nhà tao bị hỏng cái wifi rồi, chiều chắc tao ra nét chơi quá, mầy đi không?

- Không chiều tao có việc rồi, mầy đi đi!

- Ừ vậy thôi tao đi một mình vậy!

Nói xong cả hai đứa nó bước thẳng ra bên ngoài, tôi ngồi bên trong quan sát ánh mắt của nó. Lúc hai thằng kia đang nói chuyện, thằng Hưng cố gắng im lặng nghe câu chuyện, khi hai người đó bước ra bên ngoài thì nó dùng ánh mắt đầy hận thù cùng nụ cười mỉm. Tôi biết đã đến lúc có thể gặp mặt cái đám đã cho thằng Hùng phải nằm nhà kia rồi. Lúc đó tôi chỉ có thể thay mặt cho đứa bạn của mình bị đánh oan uổng kia được xả giận lại thôi, chứ thật sự vẫn không có cách gì có thể giải quyết triệt để cả. Cho đến một ngày tôi sẽ nhận được một thứ cứ như trời ban phát vậy. Cái thứ ấy đến tôi còn giật mình chứ nói gì đến ai, chỉ cần thứ đó đến tay đúng người đảm bảo mọi việc có thể được giải quyết nhanh chóng nhưng nó sẽ lấy đi của tôi một người con gái nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook