Chương 79:
Kirigaya T
23/05/2021
Chap 79:
Tôi từ từ mở cửa bước vào, căn phòng lâu ngày chưa ai quét dọn bây giờ có rất nhiều bụi ở khắp nơi. Tôi lần mò tới công tắc điện , bật được điện lên thì cái tay tôi nó cũng dính cả lớp bụi luôn ấy chứ lị. Tôi nhìn xung quanh căn phòng được sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, cũng có những miếng vải che lên những vật dụng như bên nhà Trinh. Tôi bắt đầu từ những tủ sách trước vì có để ảnh thì cũng chỉ quanh quẩn ở những chỗ này, lọ mò cả mớ sách mà muốn vứt luôn cái lỗ mũi đi. Đang xem mấy cuốn sách, thì thấy dưới gầm giường có cái hộp gỗ gì đó, tôi vội vàng vức hết mớ sách trên tay chạy sang mò lấy cái hộp ra. Tôi thổi đi cái lớp bụi đã đóng dày đặc trên mặt hộp làm tôi ho sặc sụa tại lỡ thổi ngu mà hề hề. Cầm cái hộp lên ngó đông ngó tây rồi nhìn vào cái ổ khóa.
- Thế này thì sao mà mở đây! Tôi thầm nghĩ.
Nhìn quanh quất thì thấy có cái xà ben mini đang nằm dưới gầm tủ sách, tôi cầm cái hộp tới chỗ cái xà beng nạy cái khóa ra. Tiếng rắc vang lên, cái chìa khóa đã bay ra bên ngoài, tôi vội vàng ngồi xuống mở cái hộp ra. Bên trong là những tờ giấy gì đó toàn tiếng anh tôi chả hiểu gì, lật một hồi thì thấy cái bức ảnh đã bạc màu bị xé mất một phần, chỉ còn lại hình ảnh cô bé đáng yêu đang nở nụ cười tỏa nắng. Tôi chăm chú nhìn vào bức ảnh cảm giác nó rất quen, những đường viền cũng vô cùng giống với bức ảnh từ nhà Trinh mà tôi đã xem qua. Đang suy nghĩ thì tiếng hét của nàng từ phòng bên cạnh vang lên, tôi vội chạy thật nhanh qua, tiện tay nhét tấm ảnh vào túi quần. Sang đến phòng bên, nàng đang ngồi co ro lại một góc, tay ôm đầu.
- Đừng… đừng lại đây, tôi không muốn thay thế cô!
Thấy nàng đang hoảng loạn, tôi lao tới ôm chầm lấy thân hình ấy.
- Không sao rồi có anh đây, đừng sợ, đừng sợ! Tôi nhẹ nhàng vỗ về trấn an nàng.
- Hu… hu… hức… hức! Nàng khóc nghẹn trong lòng tôi.
Ngồi với nhau được một lúc, nàng cũng từ từ không còn khóc nữa, ngẩng gương mặt đã lấm lem hàng nước mắt.
- Coi kìa khóc ra bộ dạng gì đây xấu quá nè! Tôi trêu nàng.
- Thế xấu có yêu không mà chê!
- Có chứ anh yêu em bằng con tim mà chứ đâu bằng mắt đâu hề hề.
- Ghét! Nàng lại dựa vào ngực tôi.
- Mà nè nãy thấy cái gì mà sợ vậy!
- Là… là….! Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt tôi.
- Nè có tin anh không đó, cứ nói cho anh biết đừng sợ!
- Là em gái, là căn phòng cuối hành lang, aaaaa! Nàng lại sợ hãi ôm chầm lấy tôi.
Tôi cảm thấy căn phòng bỗng trở nên âm u hơn bao giờ hết. Tôi thoáng rùng mình, da gà hơi nổi lên.
- Thôi đi xuống đi em, bên kia anh tìm không thấy!
Tôi lập tức dẫn nàng ra khỏi căn phòng u ám ấy, rồi tắt điện mau chóng đưa nàng đi xuống bên dưới thật lẹ. Tôi quay mặt nhìn lại hành lang cùng căn phòng cuối cùng kia mà khẽ rùng mình mấy cái bởi bóng tối đã làm khu trên ấy trở nên lạnh lẽo đáng sợ bấy nhiêu. Rồi một ngày nào đó tôi sẽ trở lại căn phòng đó để biết một bí mật. Tôi cùng nàng trở lại phòng khách rồi cùng nhau ngồi xuống thở phào. Sau khi tĩnh tâm tôi chợt nhớ tới anh trai với em gái gì đó, cảm giác đầy thắc mắc xuất hiện.
- Em này, nãy anh trai với em gái là sao vậy! Tôi nhìn sang nàng hỏi.
-Anh trai em giờ đang đi du học chưa về. còn… còn em gái em nó… nó…. mất lâu rồi!
- Anh… anh xin lỗi! thôi mình về nhé cũng đã muộn rồi.
Nàng cũng gật đầu rồi cùng nhau ra xe đi về, bỏ lại căn nhà mà đến giờ hai chúng tôi cảm thấy còn sợ hơn cái gì nữa. Trên đường về, nàng khẽ tựa vào vai tôi rồi thiếp đi vì mệt mỏi, còn tôi thì vẫn tiếp tục suy nghĩ về hai bức ảnh bị xé kia và vị ni cô nào đó trông rất quen mà không thể nào nhớ ra, rồi lại còn câu nói lúc nàng hoảng sợ kia rồi em gái mất, anh trai nữa, những suy nghĩ rối như tơ vò kia làm tôi dẹp hết sang chả buồn suy nghĩ gì thêm nữa. Về đến nhà tôi ra dấu cho bác Minh im lặng rồi đưa nàng lên phòng gõ cửa. Hai người con gái kia mở cửa ra,
- Ủa T Mi làm sao thế này! Trinh mỏ to mắt hỏi tôi.
- À không có gì đâu, Mi mệt quá nên ngủ thiếp đi ấy mà!
Sau đó họ phụ tôi đưa nàng vào bên trong đặt nàng ngay ngắn nằm lên giường, kéo cái chăn lên đắp cho nàng rồi tôi cùng hai người con gái kia đi ra ngoài ban công.
- T này, hôm nay đã sảy ra chuyện gì mà hai người đi qua đó bây giờ về như người mất hồn thế này! Trinh hỏi tôi.
- Không biết, chỉ biết Mi lên tầng hai và bắt đầu hoảng sợ! Tôi thở dài.
- Cái gì lên tầng hai, sao lại lên đó! Trinh ngạc nhiên hỏi tôi.
- Ừ!
- Lần sau Mi đòi lên tầng hai nhất định không được để lên nữa nhé T! Trinh nhìn vào tôi.
- Chắc sẽ không có lần sau nữa đâu!
Tôi thở dài chứ đến ngay cả bản thân mình còn sợ hãi cái tầng hai đó nữa huống chi là nàng. Cả hai ngồi xuống thì Phương đã đem đồ ăn với ba lon pepsi đưa lên
- Hihi thôi ăn chút gì rồi đi ngủ nè! Phương nhẹ nhàng đưa mỗi người một lon.
Vẫn không gian đó, vẫn màn đêm đó nhưng hôm nay không có một ngôi sao nào cả, ba con người ngồi đó mỗi người một suy nghĩ riêng, còn tôi cùng với những chuyện đã sảy ra như một đống lộn xộn chẳng thấy được điểm nào để thông suốt.
- Sau này mình biến mất khỏi nơi này, mọi người có nhớ mình không! Phương nhìn vào khoảng không gian đen tối nói với hai người bọn tôi.
- Biến mất là sao, mà cứ cho là như vậy đi thì bọn mình vẫn có một người bạn tên là Phương mà! Tôi nhìn chăm chú vào Phương.
- Mình hy vọng là vậy, sẽ không biến mất đâu nhỉ! Phương nói xong quay sang nở nụ cười.
Sau đó cả ba người cầm lon pepsi cụng vào nhau như đang uống bia rồi lại trở lại tâm trạng của mỗi người suy nghĩ, lại một ngày nữa trôi qua với rất nhiều chuyện đến với tôi như thế đấy.
Tôi từ từ mở cửa bước vào, căn phòng lâu ngày chưa ai quét dọn bây giờ có rất nhiều bụi ở khắp nơi. Tôi lần mò tới công tắc điện , bật được điện lên thì cái tay tôi nó cũng dính cả lớp bụi luôn ấy chứ lị. Tôi nhìn xung quanh căn phòng được sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, cũng có những miếng vải che lên những vật dụng như bên nhà Trinh. Tôi bắt đầu từ những tủ sách trước vì có để ảnh thì cũng chỉ quanh quẩn ở những chỗ này, lọ mò cả mớ sách mà muốn vứt luôn cái lỗ mũi đi. Đang xem mấy cuốn sách, thì thấy dưới gầm giường có cái hộp gỗ gì đó, tôi vội vàng vức hết mớ sách trên tay chạy sang mò lấy cái hộp ra. Tôi thổi đi cái lớp bụi đã đóng dày đặc trên mặt hộp làm tôi ho sặc sụa tại lỡ thổi ngu mà hề hề. Cầm cái hộp lên ngó đông ngó tây rồi nhìn vào cái ổ khóa.
- Thế này thì sao mà mở đây! Tôi thầm nghĩ.
Nhìn quanh quất thì thấy có cái xà ben mini đang nằm dưới gầm tủ sách, tôi cầm cái hộp tới chỗ cái xà beng nạy cái khóa ra. Tiếng rắc vang lên, cái chìa khóa đã bay ra bên ngoài, tôi vội vàng ngồi xuống mở cái hộp ra. Bên trong là những tờ giấy gì đó toàn tiếng anh tôi chả hiểu gì, lật một hồi thì thấy cái bức ảnh đã bạc màu bị xé mất một phần, chỉ còn lại hình ảnh cô bé đáng yêu đang nở nụ cười tỏa nắng. Tôi chăm chú nhìn vào bức ảnh cảm giác nó rất quen, những đường viền cũng vô cùng giống với bức ảnh từ nhà Trinh mà tôi đã xem qua. Đang suy nghĩ thì tiếng hét của nàng từ phòng bên cạnh vang lên, tôi vội chạy thật nhanh qua, tiện tay nhét tấm ảnh vào túi quần. Sang đến phòng bên, nàng đang ngồi co ro lại một góc, tay ôm đầu.
- Đừng… đừng lại đây, tôi không muốn thay thế cô!
Thấy nàng đang hoảng loạn, tôi lao tới ôm chầm lấy thân hình ấy.
- Không sao rồi có anh đây, đừng sợ, đừng sợ! Tôi nhẹ nhàng vỗ về trấn an nàng.
- Hu… hu… hức… hức! Nàng khóc nghẹn trong lòng tôi.
Ngồi với nhau được một lúc, nàng cũng từ từ không còn khóc nữa, ngẩng gương mặt đã lấm lem hàng nước mắt.
- Coi kìa khóc ra bộ dạng gì đây xấu quá nè! Tôi trêu nàng.
- Thế xấu có yêu không mà chê!
- Có chứ anh yêu em bằng con tim mà chứ đâu bằng mắt đâu hề hề.
- Ghét! Nàng lại dựa vào ngực tôi.
- Mà nè nãy thấy cái gì mà sợ vậy!
- Là… là….! Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt tôi.
- Nè có tin anh không đó, cứ nói cho anh biết đừng sợ!
- Là em gái, là căn phòng cuối hành lang, aaaaa! Nàng lại sợ hãi ôm chầm lấy tôi.
Tôi cảm thấy căn phòng bỗng trở nên âm u hơn bao giờ hết. Tôi thoáng rùng mình, da gà hơi nổi lên.
- Thôi đi xuống đi em, bên kia anh tìm không thấy!
Tôi lập tức dẫn nàng ra khỏi căn phòng u ám ấy, rồi tắt điện mau chóng đưa nàng đi xuống bên dưới thật lẹ. Tôi quay mặt nhìn lại hành lang cùng căn phòng cuối cùng kia mà khẽ rùng mình mấy cái bởi bóng tối đã làm khu trên ấy trở nên lạnh lẽo đáng sợ bấy nhiêu. Rồi một ngày nào đó tôi sẽ trở lại căn phòng đó để biết một bí mật. Tôi cùng nàng trở lại phòng khách rồi cùng nhau ngồi xuống thở phào. Sau khi tĩnh tâm tôi chợt nhớ tới anh trai với em gái gì đó, cảm giác đầy thắc mắc xuất hiện.
- Em này, nãy anh trai với em gái là sao vậy! Tôi nhìn sang nàng hỏi.
-Anh trai em giờ đang đi du học chưa về. còn… còn em gái em nó… nó…. mất lâu rồi!
- Anh… anh xin lỗi! thôi mình về nhé cũng đã muộn rồi.
Nàng cũng gật đầu rồi cùng nhau ra xe đi về, bỏ lại căn nhà mà đến giờ hai chúng tôi cảm thấy còn sợ hơn cái gì nữa. Trên đường về, nàng khẽ tựa vào vai tôi rồi thiếp đi vì mệt mỏi, còn tôi thì vẫn tiếp tục suy nghĩ về hai bức ảnh bị xé kia và vị ni cô nào đó trông rất quen mà không thể nào nhớ ra, rồi lại còn câu nói lúc nàng hoảng sợ kia rồi em gái mất, anh trai nữa, những suy nghĩ rối như tơ vò kia làm tôi dẹp hết sang chả buồn suy nghĩ gì thêm nữa. Về đến nhà tôi ra dấu cho bác Minh im lặng rồi đưa nàng lên phòng gõ cửa. Hai người con gái kia mở cửa ra,
- Ủa T Mi làm sao thế này! Trinh mỏ to mắt hỏi tôi.
- À không có gì đâu, Mi mệt quá nên ngủ thiếp đi ấy mà!
Sau đó họ phụ tôi đưa nàng vào bên trong đặt nàng ngay ngắn nằm lên giường, kéo cái chăn lên đắp cho nàng rồi tôi cùng hai người con gái kia đi ra ngoài ban công.
- T này, hôm nay đã sảy ra chuyện gì mà hai người đi qua đó bây giờ về như người mất hồn thế này! Trinh hỏi tôi.
- Không biết, chỉ biết Mi lên tầng hai và bắt đầu hoảng sợ! Tôi thở dài.
- Cái gì lên tầng hai, sao lại lên đó! Trinh ngạc nhiên hỏi tôi.
- Ừ!
- Lần sau Mi đòi lên tầng hai nhất định không được để lên nữa nhé T! Trinh nhìn vào tôi.
- Chắc sẽ không có lần sau nữa đâu!
Tôi thở dài chứ đến ngay cả bản thân mình còn sợ hãi cái tầng hai đó nữa huống chi là nàng. Cả hai ngồi xuống thì Phương đã đem đồ ăn với ba lon pepsi đưa lên
- Hihi thôi ăn chút gì rồi đi ngủ nè! Phương nhẹ nhàng đưa mỗi người một lon.
Vẫn không gian đó, vẫn màn đêm đó nhưng hôm nay không có một ngôi sao nào cả, ba con người ngồi đó mỗi người một suy nghĩ riêng, còn tôi cùng với những chuyện đã sảy ra như một đống lộn xộn chẳng thấy được điểm nào để thông suốt.
- Sau này mình biến mất khỏi nơi này, mọi người có nhớ mình không! Phương nhìn vào khoảng không gian đen tối nói với hai người bọn tôi.
- Biến mất là sao, mà cứ cho là như vậy đi thì bọn mình vẫn có một người bạn tên là Phương mà! Tôi nhìn chăm chú vào Phương.
- Mình hy vọng là vậy, sẽ không biến mất đâu nhỉ! Phương nói xong quay sang nở nụ cười.
Sau đó cả ba người cầm lon pepsi cụng vào nhau như đang uống bia rồi lại trở lại tâm trạng của mỗi người suy nghĩ, lại một ngày nữa trôi qua với rất nhiều chuyện đến với tôi như thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.