Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Chương 83:

Kirigaya T

25/05/2021

Chap 83:

Sau bữa tiệc ở nhà thằng Đức, mọi người lần lượt ra về, Phương chở Trinh về trước, còn tôi chở nàng thong thả trên con đường đầy ánh đèn đường. Tôi chở nàng đến nhà thiếu nhi ở trung tâm thành phố, nơi lúc trước đã diễn ra văn nghệ, đến nơi tôi gửi xe rồi cầm tay nàng đi ra phía sau. Lúc này tôi chỉ muốn được bên cạnh người con gái tôi yêu, muốn được nhìn ngắm nụ cười ấy.

- Anh ơi ban đêm ở đây đẹp quá anh ơi hihi! - Nàng tung tăng ngắm nhìn xung quanh đầy yêu thích.

- Hì, đi thôi anh dẫn em tới chỗ này!

Sau đó tôi cầm lấy tay nàng đưa nàng đến với khu vui chơi ở sau nhà thiếu nhi. Trước mặt bọn tôi hiện ra những ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc, tôi kéo nàng tới quầy bán vé.

- Chị ơi cho em vé hai lượt nhé!

Chị bán vé nở nụ cười đưa vé cho tôi, tôi đưa nàng sang chỗ tàu lượn.

- Hề hề, sợ không! - Tôi đảo ánh mắt ma mị sang nàng.

- Có anh mới sợ đó hihi!

- Hề hề ai sợ ai đi thôi hề hề!

Con tàu lượn vừa dừng lại để đón những đợt khách tiếp theo, tôi đưa nàng vào rồi tôi cũng bước vào cùng. Khi dây an toàn đã được ổn định, tôi không biết nàng có sợ không chứ tôi lần đầu đi nên bắt đầu cảm giác hồi hộp hiện lên, mặc dù có chút sợ nhưng tôi vẫn làm cái vẻ mặt ngầu cho nó oai trước mặt nàng. Xe bắt đàu lăn bánh, những đoạn đầu tôi chả thấy sợ tẹo nào, đến khi xe bắt đầu tăng tốc hình ảnh L lái xe với tốc độ cao hiện lên, trên cả cái xe lượn thì tôi đang là người hét to nhất luôn.

- Aaaaaaaa!

Tôi hét mà tim như muốn bay ra ngoài luôn, lượn lên lượn xuống rồi vòng vòng vèo vèo làm tôi chóng cả mặt, quay sang liếc nàng thì nàng đang cười tươi với trò chơi khốn nạn ấy. Xe dừng lại, tôi đi như thằng bị tật ở chân xiêng xiêng vẹo vẹo.

- Haha anh không chứ, đó ai bảo không sợ kia! - Nàng cuối xuống trêu tôi.

Tôi hậm hực đứng dậy kéo nàng sang trò bắn súng, mua xong mấy đồng xèng, tôi cầm cây súng lên quay sang.

- Hề hề lần này xem anh biểu diễn này hề hề!

- Hihi gớm!

Hai người bọn tôi bắt đầu bắn mấy thằng npc ngáo ngơ cứ đưa cái đầu ra.



- Anh sao lại bắn sang bên em, không chịu! - Nàng lườm tôi.

- Hề hề anh lỡ anh lỡ tay ấy mà hề hề!

Sau đó là cú nhéo đau thấy mấy ông trời luôn, vừa xoa xong đã thấy màn hình hiển thị nàng cao điểm hơn tôi.

- Anh bắn kém quá đi kìa! Nàng cười tươi rồi chĩa tay chọc vào hông tôi.

- Hề em chơi gian quá, lợi dụng không à!

- Ai gian anh! – Nàng lại lườm tôi.

- Hề hề anh gian anh gian!

Tôi mếu xệ cái mặt luôn, thôi thì nhịn vậy chứ nàng bực lên rồi véo cho cái là đau lắm luôn. Sau đó tôi thấy cái máy gắp thú bông rồi quay sang nàng.

- Hì lần này xem anh trổ tài nè!

Tôi kéo tay sang sang bên gắp thú, tới quầy vé mua được mấy chục xèng, tôi xắn hai tay áo lên hung hổ đi tới.

- Em hãy xem anh gắp cho em một đống gấu bông này hehehe!

- Được không đó hihi!

- Yên tâm vào anh đi.

Tôi bắt đầu bỏ đồng xèng đầu tiên vào, lúc đầu tưởng dể ai dè.

- Trời ơi, sao cái gắp nó bị đơ à!

- Ê ê ể sao lại rớt ngay vạch đích thế này aaaaa!

Tôi hậm hực cay đắng nhìn vào cái máy khốn nạn kia, nhìn sang nàng đang cười khúc khích khi tôi toàn gắp thất bại, rồi nhìn xuống tay còn mỗi đồng xèng cuối cùng. Tôi cố gắng lần cuối, ngắm nhìn thật kỹ rồi đưa đồng xèng cuối cùng vào, tay run như cầy sấy đưa cái gắp tới con gấu bông tôi đã ngắm. Và rồi,

- Aaaaaaaa em ơi được rồi! – Tôi mừng như nhặt được cả túi vàng ấy mà ôm chầm lấy nàng.



- Hihi thả em ra đi anh ôm thế em chết ngạt mất!

Tôi vội thả tay ra rồi gãi đầu chữa ngượng, cuối xuống cầm con đôrêmon trao đến tay nàng.

- Hì tặng em này, công sức của anh dành hết cho em đó! – Tôi nở nụ cười đưa cho nàng.

- Hihi em cảm ơn!

Chơi đã ở đó, tôi lại chở nàng sang rạp chiếu phim trên đường HV. Bước vào trong, tôi lóa mắt với cả đống áp phích đủ các thể loại phim, đi lòng vòng lòng vèo như trẻ lạc đường, thì tay tôi được nàng kéo lại.

- Anh ơi chúng mình xem phim này đi!

Nàng chỉ tay vào tấm áp phích có để những hàng chữ của bộ phim “Thần Thoại” của Thành Long. Bộ phim ấy tuy đã cũ nhưng rạp chiếu phim ở đó lâu lâu vẫn chiếu lại. Tôi kéo nàng lại mua hai vé, chưa đến giờ chiếu tôi đưa nàng sang chỗ chụp ảnh Hàn Quốc. Bước vào bên trong, tôi cứ nghĩ chỗ này có khác nào cái nhà vệ sinh công cộng đâu chứ, nó chật hẹp làm tôi gần như ôm trọn lấy cơ thể của nàng luôn.

- Hihi cười lên đi anh, ai đời chụp hình mà cái mặt cứ nhòm xuống dưới hihi!

Nàng nói vậy chứ tôi đang mê mệt với cái mùi phảng phất đầy thơm ngát từ mái tóc ấy. Tôi chưa kịp chỉnh chu gì đã thấy rắc rắc từ cái màn hình khốn nạn kia. Sau những phút giây choáng ngợp tôi xem lại hình mà muốn độn thổ xuống đất yên nghỉ luôn cho rồi. Nàng thì cười tươi như hoa mùa xuân nở rộ, còn tôi đang trong cái cảnh mồm thì ngoác hết ra, còn có cái hình mắt tôi nhìn cứ như đang bị lé ấy. Chụp xong nàng cứ khư khư giữ lại mấy tấm hình đấy, rồi cả hai cùng bước vào phòng vì đã đến giờ chiếu phim. Bước vô là căn phòng tối thui, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ cái màn hình to bự ở giữa sân khấu. Khoảng thời gian này có ít người vào xem, tôi cùng nàng chọn một chỗ ở giữa hàng ghế. Bộ phim bắt đầu chiếu, tôi chăm chú rồi bật cười với những cành hài hước của TL, rồi trầm trồ với những màn võ thuật tuyệt đẹp. Đến đoạn mà những ai lần đầu xem thì cứ nghĩ họ sẽ được đến với nhau, nhưng số phận nghiệt ngã đã chia cách họ, tôi quay sang nhìn nàng, nàng đã khóc từ lúc nào, tôi đưa tay sang lau những giọt nước mắt ấy.

- Hì chỉ là phim thôi mà, sao lại khóc thế! – Tôi nói.

- Anh à tình yêu của họ thật đẹp anh nhỉ, tại sao người viết truyện này lại bắt họ chia ly như vậy hả anh!

- À tại ổng bị hâm ấy em, chắc lại ghen gét mấy cặp hạnh phúc đến với nhau đó! – Tôi trêu nàng.

- Anh này người ta viết hay thế mà anh làm nó thành ra cái gì rồi hihi!

Kết thúc bộ phim tôi cùng nàng bước ra phòng chiếu, bên ngoài bầu trời đã về đêm, xe cộ trên đường đã thưa thớt chỉ còn heo hắt một vài chiếc xe.

- Anh à tại sao số phận cứ bắt những con người có tình yêu đẹp đẽ ấy phải chia ly, đức đoạn vậy anh, em sợ một ngày…..!

- Hì em đừng nói thế, chỉ khi nào em không còn cần anh nữa thôi và nếu vẫn còn cần anh, thì anh sẽ luôn bên cạnh em, vẫn luôn che chở cùng em đi hết đoạn đường của chúng ta em nhỉ.

- Ừ, vậy về thôi anh muộn rồi!

Hai con người cùng bên nhau hạnh phúc trên xe đạp khuất dần vào màn đêm. Anh sẽ luôn bên cạnh em, cùng nắm tay em đến những giây cuối cùng em à, người anh yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ước Mơ Hoa Phượng Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook