Chương 85:
Kirigaya T
26/05/2021
Chap 85:
Đã gần chín km, tôi lè lưỡi như mấy con cờ hó thở lấy thở để, đôi chân nặng như đang mang cả tấn cát, đôi lúc cũng hoa mắt lảo đảo mấy lần, cũng may khi quay sang lấy nước từ nàng tôi lại có thêm động lực tiếp tục thi đấu. Nhìn đoàn người ở phía sau đã bỏ cuộc rất nhiều, còn có những tiếng còi phát ra từ xe cứu thương tôi cá là đã có mấy người xỉu đi vì quá sức. Tôi vẫn tiếp tục giữ sức nhìn về đằng trước đã thấy ở phía xa xa là một ông anh người dân tộc nào đó vẫn đang chạy những bước đều đặn dẫn đầu đoàn đua. Mười bốn km đã trôi qua, tôi bây giờ chả còn biết cái chân nó có còn dính trên trên cơ thể mình nữa không, cảm giác như sắp ngã khụy xuống nhưng cắn thật chăn răng để không ngã nữa, vì chỉ cần ngã là sẽ bị loại trong khi phía trước vẫn còn mười người nữa. Tôi thầm nghĩ.
- Phải cố lên không được ngã, nhất định không được, vì phần thưởng của nàng mầy phải cố lên! – Tôi tự cổ vũ bản thân mình.
Sau khi uống thêm một ngụm nước cùng nụ cười và ánh mắt lo lắng cho tôi, tôi bắt đầu những nước rút cuối cùng, đôi chân căng hết cỡ vươn lên. Dần dần vượt qua từng người, mặc dù đã cố hết sức nhưng tôi vẫn đang duy trì ở vị trí thứ ba, đôi chân đã mệt, hơi thở càng ngày bị nghẹn lại, tôi đưa ánh mắt nhìn lên phía xa, vạch đích đã hiện ra. Ở đó đã có rất nhiều người cổ vũ cho tình thần của những con người miệt mài không biết mệt mỏi.
- T ơi cố lên em, nhanh cố lên ! – Tiếng thầy Thắng hô to.
Tôi thì chẳng còn nghe gì nữa vì đôi tai đã ù đi, tôi chỉ còn nhìn thấy nàng đang vẫy gọi tôi, hình ảnh giấc mơ lại hiện về. Tôi bắt đầu đưa những bước chạy vô cùng nhanh như chưa bao giờ mệt, đôi mắt vẫn cứ hướng về người con gái ấy lao lên.
- Em à anh tới rồi đây, đừng xa anh em nhé!
Tôi lao lên như một mãnh thú, vượt qua người thứ hai, những tiếng hô từ khắp mọi nơi càng ngày càng lớn. Tôi vẫn nhìn về cô gái mà tôi yêu, hình ảnh nàng đứng sau vạch đích một đoạn đang từ từ dang đôi tay ra như muốn nói với tôi rằng “Em đang đợi anh”. Và rồi tôi chỉ biết lao thẳng tới chỗ nàng, ôm nàng thật chặt, ôm nàng như sợ nàng sẽ biến mất khỏi tôi, xung quanh là những tiếng vỗ tay vang lên.
- Em ơi tuyệt vời quá em ơi! – Tiếng thầy Thằng vang lên.
- Xin chúc mừng NĐT chi đoàn trường LL đã hoàn thành bài thi với vị trí thứ nhất, thứ hai là Rơ ô-Long chi đoàn Phường CL, thứ ba NVĐ chi đoàn PBC.! – Âm thanh phát ra từ ban tổ chức vang lên.
Tôi chẳng còn nghe thấy những âm thanh ấy nữa, tôi chỉ còn biết ôm em ấy và dựa cả cơ thể cho nàng giữ lấy. Thầy Thắng cùng đám bạn giúp tôi giữ hai bên đứng thẳng đợi một lúc mới đặt tôi ngồi xuống. Tôi nhìn mọi người nở cụ cười mệt nhoài sau quãng đường chạy rất xa, tuy mệt nhưng cũng vui vì bên cạnh tôi giờ này là nàng và tiếng chúc mừng từ mọi người xung quanh. Sau khi những đoàn người phía sau đã về đích thì tiếng nói từ ban giảm khảo vang lên.
- Sau đây là buổi lễ trao giải xin mời các vận động viên có tên bước lên.
Lần lượt từng người bước lên cùng một người đi bên cạnh để dìu vì đôi chân ai nấy đều đã mệt rã rời. Sau đó tên tôi được vinh danh gọi lên nhận giải nhất phần thi Việt dã, tôi được hai người bạn trong lớp khoát tay lên vai dìu đi, nhưng đi được một đoạn.
- Hì cảm ơn hai bọn mầy nhé nhưng để tự tao! – Tôi đẩy hai thằng bạn ra.
- Em ơi lại đây dìu anh! – Tôi quay lại gọi nàng.
Nàng từ từ bước tới với vẻ mặt ngơ ngác, đợi nàng bước tới gần tôi choàng tay lên đôi vai mỏng manh ấy.
- Hì lên nhận giải với anh nhé!
Nàng vui vẻ dìu tôi bước lên bục cao nhất của phần thi, đứng lên trên đó tôi mới hiểu được những con người đã vất vả bỏ bao công sức để thi đấu và giành được giải ở sea game nó vinh hạnh biết nhường nào. Tôi quay sang khẽ nhìn nàng, cô gái ấy đang nở những nụ cười nhìn về bên dưới, người tôi muốn hưởng niềm vui, cùng hưởng được cảm giác lần đầu được dứng ở nơi cao nhất trong cuộc thi thể thao, bởi vì sức khỏe nàng yếu, nàng chưa được bao giờ tham gia những gì mà thể thao mang lại.
- Vui không em! – Tôi mở miệng hỏi nàng.
- Hihi vui lắm anh, cảm ơn anh đã cho em biết cảm giác mới lạ này.
Tôi đơn giản chỉ cần thế thôi, nụ cười của người con gái ấy là thứ tôi luôn muốn được nhìn ngắm nó mỗi ngày. Sau khi nhận tấm huy chương vàng mặc dù chả biết nó là vàng thật hay mạ vàng đi nữa nhưng nó làm cho tôi cảm thấy thật vinh dự biết bao nhiêu. Trở về nhà trên chính xe của nhà nàng tôi mệt mỏi thiếp đi. Tới phòng tôi lại lê lết như mấy thằng bị dị tật ở chân đi cà nhắc vào tắm rửa thay đồ rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon lành. Ngày hôm sau cũng may là không có môn thi đấu nào nên tôi được ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức chuẩn bị cho môn thi tiếp theo môn nhảy cao. Ngồi trên ghế ở bàn ăn nhìn mấy bóng dáng đang cùng nhau làm bữa cơm, tôi đứng dậy đi ra phòng khách ngồi xuống nhâm nhi ly trà, chép chép cái miệng tôi thấy điện thoại của nàng để trên bàn, tôi lấm lét nhìn xung quanh, ngó hết các ngóc ngách có cái gì không, tôi cầm lên vuốt vuốt như người ta thường hay làm, chả hiểu vuốt hoài nó chả hiện lên. Lần mò mấy nút bấm bên cạnh thì màn hình hiện lên báo nhập mật khẩu, tôi đau lòng nhìn vào vì chả biết mật khẩu của nàng là gì, nhập sai nhiều lại sợ như lần nghịch dại lần trước, nhập bậy bạ là nó khóa mất tiêu cái máy làm phải đem ra tiệm cho người ta mở. Tôi thầm nghỉ đến tên nàng rồi đến ngày sinh nhật, nhưng đều thông báo sai. Tôi vẫn cố tò mò dùng hết công suất suy nghĩ rồi như phản xạ tôi nhập chính tên của mình vào thì điện thoại đã mở thành công. Tôi nở nụ cười hạnh phúc khi nàng dùng tên tôi làm mật khẩu, tôi lấm la lấm lét xem nàng có trở ra không rồi bắt đầu công cuộc xem trộm bất đắc dĩ. Trong danh bạ của nàng chỉ lưu có số của tôi, Phương, Trinh, bố mẹ, anh trai và một con số lạ hoắc được lưu dưới tên “Chị”. Tôi tần ngần rồi nhanh tay lưu cái số chị ấy vào đt của tôi. Mở sang hình cũng chỉ toàn hình của tôi với nàng. Đang xem thì có mục video và một bài hát mà nàng thích nhất “Tong hua” ấy, tôi mở video lên, âm nhạc từ từ nhẹ nhàng phát ra, tôi luống cuống như gà mất tóc bịt lại cái lỗ loa chứ có biết bật nhỏ ở đâu đâu. Vừa che vừa xem, đoạn video của bản nhạc này hay thật tôi đắm chìm vào nó rồi quên luôn nàng đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ. Mồ hôi rơi lả chả khi vừa bị bắt tại trận đang xem trộm.
- Anh…. anh xin lỗi!
Đã gần chín km, tôi lè lưỡi như mấy con cờ hó thở lấy thở để, đôi chân nặng như đang mang cả tấn cát, đôi lúc cũng hoa mắt lảo đảo mấy lần, cũng may khi quay sang lấy nước từ nàng tôi lại có thêm động lực tiếp tục thi đấu. Nhìn đoàn người ở phía sau đã bỏ cuộc rất nhiều, còn có những tiếng còi phát ra từ xe cứu thương tôi cá là đã có mấy người xỉu đi vì quá sức. Tôi vẫn tiếp tục giữ sức nhìn về đằng trước đã thấy ở phía xa xa là một ông anh người dân tộc nào đó vẫn đang chạy những bước đều đặn dẫn đầu đoàn đua. Mười bốn km đã trôi qua, tôi bây giờ chả còn biết cái chân nó có còn dính trên trên cơ thể mình nữa không, cảm giác như sắp ngã khụy xuống nhưng cắn thật chăn răng để không ngã nữa, vì chỉ cần ngã là sẽ bị loại trong khi phía trước vẫn còn mười người nữa. Tôi thầm nghĩ.
- Phải cố lên không được ngã, nhất định không được, vì phần thưởng của nàng mầy phải cố lên! – Tôi tự cổ vũ bản thân mình.
Sau khi uống thêm một ngụm nước cùng nụ cười và ánh mắt lo lắng cho tôi, tôi bắt đầu những nước rút cuối cùng, đôi chân căng hết cỡ vươn lên. Dần dần vượt qua từng người, mặc dù đã cố hết sức nhưng tôi vẫn đang duy trì ở vị trí thứ ba, đôi chân đã mệt, hơi thở càng ngày bị nghẹn lại, tôi đưa ánh mắt nhìn lên phía xa, vạch đích đã hiện ra. Ở đó đã có rất nhiều người cổ vũ cho tình thần của những con người miệt mài không biết mệt mỏi.
- T ơi cố lên em, nhanh cố lên ! – Tiếng thầy Thắng hô to.
Tôi thì chẳng còn nghe gì nữa vì đôi tai đã ù đi, tôi chỉ còn nhìn thấy nàng đang vẫy gọi tôi, hình ảnh giấc mơ lại hiện về. Tôi bắt đầu đưa những bước chạy vô cùng nhanh như chưa bao giờ mệt, đôi mắt vẫn cứ hướng về người con gái ấy lao lên.
- Em à anh tới rồi đây, đừng xa anh em nhé!
Tôi lao lên như một mãnh thú, vượt qua người thứ hai, những tiếng hô từ khắp mọi nơi càng ngày càng lớn. Tôi vẫn nhìn về cô gái mà tôi yêu, hình ảnh nàng đứng sau vạch đích một đoạn đang từ từ dang đôi tay ra như muốn nói với tôi rằng “Em đang đợi anh”. Và rồi tôi chỉ biết lao thẳng tới chỗ nàng, ôm nàng thật chặt, ôm nàng như sợ nàng sẽ biến mất khỏi tôi, xung quanh là những tiếng vỗ tay vang lên.
- Em ơi tuyệt vời quá em ơi! – Tiếng thầy Thằng vang lên.
- Xin chúc mừng NĐT chi đoàn trường LL đã hoàn thành bài thi với vị trí thứ nhất, thứ hai là Rơ ô-Long chi đoàn Phường CL, thứ ba NVĐ chi đoàn PBC.! – Âm thanh phát ra từ ban tổ chức vang lên.
Tôi chẳng còn nghe thấy những âm thanh ấy nữa, tôi chỉ còn biết ôm em ấy và dựa cả cơ thể cho nàng giữ lấy. Thầy Thắng cùng đám bạn giúp tôi giữ hai bên đứng thẳng đợi một lúc mới đặt tôi ngồi xuống. Tôi nhìn mọi người nở cụ cười mệt nhoài sau quãng đường chạy rất xa, tuy mệt nhưng cũng vui vì bên cạnh tôi giờ này là nàng và tiếng chúc mừng từ mọi người xung quanh. Sau khi những đoàn người phía sau đã về đích thì tiếng nói từ ban giảm khảo vang lên.
- Sau đây là buổi lễ trao giải xin mời các vận động viên có tên bước lên.
Lần lượt từng người bước lên cùng một người đi bên cạnh để dìu vì đôi chân ai nấy đều đã mệt rã rời. Sau đó tên tôi được vinh danh gọi lên nhận giải nhất phần thi Việt dã, tôi được hai người bạn trong lớp khoát tay lên vai dìu đi, nhưng đi được một đoạn.
- Hì cảm ơn hai bọn mầy nhé nhưng để tự tao! – Tôi đẩy hai thằng bạn ra.
- Em ơi lại đây dìu anh! – Tôi quay lại gọi nàng.
Nàng từ từ bước tới với vẻ mặt ngơ ngác, đợi nàng bước tới gần tôi choàng tay lên đôi vai mỏng manh ấy.
- Hì lên nhận giải với anh nhé!
Nàng vui vẻ dìu tôi bước lên bục cao nhất của phần thi, đứng lên trên đó tôi mới hiểu được những con người đã vất vả bỏ bao công sức để thi đấu và giành được giải ở sea game nó vinh hạnh biết nhường nào. Tôi quay sang khẽ nhìn nàng, cô gái ấy đang nở những nụ cười nhìn về bên dưới, người tôi muốn hưởng niềm vui, cùng hưởng được cảm giác lần đầu được dứng ở nơi cao nhất trong cuộc thi thể thao, bởi vì sức khỏe nàng yếu, nàng chưa được bao giờ tham gia những gì mà thể thao mang lại.
- Vui không em! – Tôi mở miệng hỏi nàng.
- Hihi vui lắm anh, cảm ơn anh đã cho em biết cảm giác mới lạ này.
Tôi đơn giản chỉ cần thế thôi, nụ cười của người con gái ấy là thứ tôi luôn muốn được nhìn ngắm nó mỗi ngày. Sau khi nhận tấm huy chương vàng mặc dù chả biết nó là vàng thật hay mạ vàng đi nữa nhưng nó làm cho tôi cảm thấy thật vinh dự biết bao nhiêu. Trở về nhà trên chính xe của nhà nàng tôi mệt mỏi thiếp đi. Tới phòng tôi lại lê lết như mấy thằng bị dị tật ở chân đi cà nhắc vào tắm rửa thay đồ rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon lành. Ngày hôm sau cũng may là không có môn thi đấu nào nên tôi được ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức chuẩn bị cho môn thi tiếp theo môn nhảy cao. Ngồi trên ghế ở bàn ăn nhìn mấy bóng dáng đang cùng nhau làm bữa cơm, tôi đứng dậy đi ra phòng khách ngồi xuống nhâm nhi ly trà, chép chép cái miệng tôi thấy điện thoại của nàng để trên bàn, tôi lấm lét nhìn xung quanh, ngó hết các ngóc ngách có cái gì không, tôi cầm lên vuốt vuốt như người ta thường hay làm, chả hiểu vuốt hoài nó chả hiện lên. Lần mò mấy nút bấm bên cạnh thì màn hình hiện lên báo nhập mật khẩu, tôi đau lòng nhìn vào vì chả biết mật khẩu của nàng là gì, nhập sai nhiều lại sợ như lần nghịch dại lần trước, nhập bậy bạ là nó khóa mất tiêu cái máy làm phải đem ra tiệm cho người ta mở. Tôi thầm nghỉ đến tên nàng rồi đến ngày sinh nhật, nhưng đều thông báo sai. Tôi vẫn cố tò mò dùng hết công suất suy nghĩ rồi như phản xạ tôi nhập chính tên của mình vào thì điện thoại đã mở thành công. Tôi nở nụ cười hạnh phúc khi nàng dùng tên tôi làm mật khẩu, tôi lấm la lấm lét xem nàng có trở ra không rồi bắt đầu công cuộc xem trộm bất đắc dĩ. Trong danh bạ của nàng chỉ lưu có số của tôi, Phương, Trinh, bố mẹ, anh trai và một con số lạ hoắc được lưu dưới tên “Chị”. Tôi tần ngần rồi nhanh tay lưu cái số chị ấy vào đt của tôi. Mở sang hình cũng chỉ toàn hình của tôi với nàng. Đang xem thì có mục video và một bài hát mà nàng thích nhất “Tong hua” ấy, tôi mở video lên, âm nhạc từ từ nhẹ nhàng phát ra, tôi luống cuống như gà mất tóc bịt lại cái lỗ loa chứ có biết bật nhỏ ở đâu đâu. Vừa che vừa xem, đoạn video của bản nhạc này hay thật tôi đắm chìm vào nó rồi quên luôn nàng đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ. Mồ hôi rơi lả chả khi vừa bị bắt tại trận đang xem trộm.
- Anh…. anh xin lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.