Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 2: Chương 2

Diệp Chi Linh

26/04/2017

Mơ mơ màng màng ngủ trên giường, tôi gặp một giấc mộng.

Trong mộng có hai đứa bé đang cùng chơi đùa trong hoa viên, đứa nhỏ hơn sở hữu một làn da trắng nõn mềm mịn, ánh mắt trong veo như nước, cánh tay bé xíu núc ních thịt, dường như chỉ khoảng ba bốn tuổi.

Đứa lớn hơn đang cười rất tinh quái, trong tay toàn là bùn, mặt cũng lấm lem bẩn.

”Em trai ngoan, anh cho em ăn đồ ngon nè......”

Nói xong, chú nhóc nặn bùn thành hình miếng bánh đưa cho đứa em.

Đôi mắt đứa bé rất to, khi cười rộ sẽ cong thành hình trăng khuyết, thanh âm mềm mại cất lên, “Anh thật tốt, anh tốt với em nhất......”

Sau đó, nó cầm bùn...... ăn.

Lúc tỉnh lại toàn thân tôi ướt rượt mồ hôi lạnh.

Có lẽ trước đây tôi thật sự rất quậy phá, khi dễ hắn không ít lần.

Kỳ thực bản chất tôi chắc là hư hỏng, từ lúc trứng thụ tinh bắt đầu bại hoại, đến khi phát triển thành phôi thai thì chuyển sang xấu xa [1].

Chỉ là việc này không thể trách tôi hoàn toàn được, ai kêu bộ dạng hắn dễ bắt nạt như vậy làm chi?

Đôi mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh, làn da vừa mềm vừa trơn mịn, tôi có thể kìm lòng không ngắt véo hắn sao?

Môi lại hồng hồng đáng yêu biết bao nhiêu, cám dỗ tôi nhét bùn vào miệng hắn......

Chỉ là khi đó tôi còn nhỏ mà, bất quá chỉ lớn hơn hắn ba tuổi.

Trẻ con lại chẳng có chỉ số thông minh gì.

Mấy chuyện trước đây cũng đâu cần mang ra trả thù nhỉ......

Vậy mà khi lớn lên hắn lại cho tôi ăn miếng trả miếng!!!

Mấy chỗ trước đây lúc tắm tôi bóp thay hắn, sau khi lớn hắn bóp trả toàn bộ, ngay cả chỗ “ấy” cũng giúp tôi, còn cực kỳ vô tội bảo, “Anh, nơi này của anh ‘đứng’......”

Tôi giải thích cả buổi với hắn đó là phản ứng sinh lý bình thường của con trai, kết quả hắn như tỉnh ngộ điều chi mà cười xán lạn với tôi.

“Em cũng sẽ có loại phản ứng này nha, đặc biệt là lúc tắm với anh.”

Một câu này suýt chút nữa khiến tôi sặc chết, đương nhiên là sặc nước miếng.

Từ đó về sau tôi không dám tắm chung với hắn nữa.

Khi đó dường như hắn chỉ mới mười lăm, nhóc con này, trưởng thành quá sớm rồi.

Ấy vậy mà trong đầu tên vô lại kia toàn nghĩ mấy thứ linh tinh, lúc trước còn lấy tôi làm đối tượng để mơ xuân mộng (mộng XXX), uổng công tôi xem hắn là em trai yêu thương nhiều năm như vậy.

Tôi uất ức việc ấy lắm cơ.

Làm anh mà nhịn nhục như tôi quả thực thất bại vô cùng tận. Nếu thế giới có cuộc bình chọn người anh nào uất ức nhất, có lẽ tôi sẽ là quán quân đầu tiên từ lúc chào đời tới nay.

Tôi thở dài, cầm lấy áo gối xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tâm trạng tôi lập tức từ trên trời rơi xuống mười tám tầng.

“A lô, Thường Viễn à, cậu đang ở đâu?”

Tôi vừa mặc quần áo vừa trả lời, “Ưm, trên đường, lập tức đến, lập tức đến.”

“Tôi còn tưởng cậu đã quên buổi họp lúc chiều chứ.” Cô gái ở đầu dây bên kia bắt đầu cười lạnh.

Nghe giọng cười lạnh lùng này, đột nhiên tôi nhớ đến Mai Siêu Phong với chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo”.

“Sao thế được, tôi nào dám quên buổi họp ban chấp hành, ha ha, tôi đang chạy xe đuổi đến đó đây, đến liền.”

“Còn tôi đang đứng trước cửa ký túc xá đây, đi ra nhanh lên!”

Nói xong cô ta cúp điện thoại.

Cô gái tên Lâm Hạ này là một người vô cùng khủng bố.

Một thiếu nữ làm việc mãnh liệt như sấm nhanh nhẹn như gió [2], đi đường y hệt có sói đuổi phía sau, cần gì đến nỗi đó cơ chứ?

Lại nói tiếp, tôi và Lâm Hạ có chút hiềm khích nhỏ.

Tôi với cô ta sống cùng một thành phố, ngay cả trường học cũng vào chung.

Năm đó, ngành tiếng Trung đại học F ở chỗ tôi tuyển sinh mười người, Lâm Hạ đứng nhất, tôi là đứa thứ mười một, cho nên tôi rất vinh quang “được” rớt.

Nhưng điều làm tôi phẫn nộ nhất chính là sau khi nhập học không lâu, cô ta lại chủ động xin chuyển sang ngành khảo cổ.

Thành tích cô ta tốt như vậy, vào ngành tiếng Trung còn muốn ra, cô ta bị bệnh hả?

Bạn nói xem, một cô gái cả ngày chẳng làm gì chỉ nghĩ đến mộ phần, đầu óc có thể bình thường không?

Hơn nữa danh tiếng ngành Trung ngữ của đại học F rất lẫy lừng, khảo cổ học kia có thể so sánh sao?

Tôi gặp Lâm Hạ lần đầu ở hội những người cùng quê tụ họp sau khi nhập học không lâu, nghe nói cô ta cũng tốt nghiệp phổ thông ở thành phố, vì thế bèn nhiệt tình lại gần bắt tay, “Lâm Hạ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Kết quả cô ta dùng toàn tròng trắng thản nhiên liếc tôi, sau đó đáp trả một câu, “Cậu là ai vậy? Tôi chưa nghe nói qua.”

Kể từ lúc đó, tôi với cô ta cứ thế chướng mắt nhau, kết thúc yên bình.

Lúc bạn cùng phòng Từ Tiểu Huy theo đuổi cô ta, tôi có ném một con gián vào thư tình cậu viết, kết quả cô gái kia sau khi thấy con gián mặt vẫn trơ ra tim không đập loạn, còn đặt trong lòng bàn tay lăn qua lăn lại hai lượt, mỉm cười với Từ Tiểu Huy: “Tiểu Huy à, lần sau tặng vật sống đi.”

Tôi phắc

~Này là kiểu con gái gì vậy?

Thế nhưng chuyện càng khó tin hơn là bọn họ thật sự quen nhau.

Tôi đoán có khi hoặc là Từ Tiểu Huy mất trí, hoặc là tình thương của mẹ trong tim Lâm Hạ tràn ra, bọn họ đi cùng nhau rõ ràng không hề hợp, cứ ngẫm lại gã thái giám lút cút theo sau Từ Hi thái hậu là bạn có thể hiểu. =))

“Tiểu Viễn, cậu đi đâu vậy?” Từ Tiểu Huy đột nhiên vươn đầu ra từ ổ chăn, cười tươi rói với tôi.

“Họp.” Tôi trợn mắt, “Cọp mẹ nhà cậu đang canh giữ trước cửa, cậu có muốn biểu lộ chút vui mừng không?”

Và cậu ta thật sự trở mình đứng lên ngay tức thì.

Sau đó vuốt lại tóc ra mở cửa, cười rực rỡ như cảnh sắc khi trời sang xuân.

“Hạ Hạ, sao em lại đứng ngoài cửa, mau vào mau vào.”



Từ Tiểu Huy kéo Lâm Hạ vào phòng, tôi vội vàng kéo chăn lên bao lấy thân thể.

Bố khỉ!

Cậu mẹ nó không phát hiện ông đây đang thay quần áo hả.....

Lâm Hạ hơi đăm chiêu quan sát tôi, cô cười: “Thường Viễn, sao cậu vừa thấy tôi đã chui vào chăn hở?”

Tôi cũng đành chịu, vừa mới tỉnh ngủ nên trên dưới đều trần trùng trục, nam nữ khác biệt, tôi không chui vào chăn thì biết làm gì đây......

“Tôi chả có hứng thú với thân hình gầy trơ xương của cậu đâu, thay đồ nhanh lên, muộn họp rồi.”

Dứt lời thì an tọa trên ghế của Từ Tiểu Huy, cậu ta vội vàng bưng trà rót nước hầu hạ vị thái hậu nương nương kia.

Tôi hơi phiền muộn nha.

Kỳ thực trên người tôi rất nhiều thịt, ai nói gầy trơ xương cơ chứ? Vì xương tôi nhỏ nhưng bù lại thịt nhiều, nhìn qua tưởng gầy, nhưng thật ra hàm lượng vàng [3] khá cao......

“Thường Viễn, cậu có thể đừng nghiêng đầu nghĩ vẩn vơ nữa, mặc quần áo vào trước, ok?”

Ok ok, tôi mặc.

“Đi thôi, chờ cậu này.”

“Ừ.”

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau bọn họ.

Lâm Hạ và Từ Tiểu Huy tay trong tay vai sánh vai, đả kích kẻ cô đơn là tôi đây.

Người ta tuy rằng một kẻ thái hậu một gã thái giám, nhưng nhìn bên ngoài lại rất xứng đôi......

Tôi so với Tiểu Huy hơn bội lần ý, chẳng qua chỉ là vóc dáng nhỏ thôi.

Đồ con gái có mắt không tròng.

* * *

Lúc tới phòng họp, mấy thành viên khác cũng đã đến đông đủ, Lâm Hạ ngồi xuống chính giữa đội hình, ho khan một chút để thanh giọng.

“Buổi họp hôm nay có ba nội dung chính.”

“Thứ nhất, tất cả mọi người hẳn đã thấy thông báo của trường, mỗi sinh viên trước khi tốt nghiệp đều phải tham gia hoạt động xã hội lấy điểm cho hai học phần, nếu lấy không được hậu quả mọi người tự hiểu.”

“Thứ hai, Đoàn ủy thông báo các bí thư chi bộ phụ trách thu đầy đủ Đoàn phí năm trước.”

“Thứ ba, cuối tuần sau trường có tổ chức buổi tiệc vui chơi ngày hè, ủy viên ban văn nghệ chuẩn bị chọn lựa tiết mục biểu diễn.”

“Tốt lắm, mọi người còn ý kiến gì cứ việc đề xuất.”

Tôi quay đầu nhìn nhìn chiếc laptop màu đen trong tay Lâm Hạ, ngoại trừ khâm phục ra thì có hơi ghen tị.

Lâm Hạ rất giỏi, toàn bộ phiếu bầu trong đợt tranh cử trưởng ban chấp hành đều ủng hộ cô ta, đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử khoa chúng tôi, huống chi cô ta chỉ vừa mới chuyển tới.

Nhân tài quả nhiên khác hẳn người thường.

Nghe nói anh cô ta là chủ tịch hội sinh viên, tôi đoán gia đình họ có gen di truyền ai cũng làm lãnh đạo, nơi họ ngồi tồn tại một loại áp suất thấp tỏa tràn ra không gian, nét cười lạnh lùng thản nhiên nơi khóe miệng làm người ta thấy lạnh sống lưng.

Quả nhiên, trừ Từ Tiểu Huy vẫn dịu dàng ngắm nhìn cọp mẹ nhà cậu ta, mấy vị ủy viên còn lại đều gật đầu như giã tỏi.

“Thường Viễn, tốt nhất nên thu đủ Đoàn phí ngay hôm nay, phía trên đang thúc giục.” Lâm Hạ dặn dò.

Tôi ừ một tiếng xem như đáp ứng.

“Tề Duyệt, hội diễn văn nghệ nên thảo luận lại, khoa nhân văn chúng ta hàng năm đều có tiết mục do vài chuyên ngành kết hợp diễn, lần này chỉ có một mình ngành tiếng Trung......”

Mấy câu còn lại với tôi đều vào tai trái ra tai phải.

Dù sao cũng không liên quan đến tôi.

Tôi ca hát tựa như gà trống kêu, khiêu vũ giống bị trẹo thắt lưng, diễn thuyết y hệt đọc tang văn...... =))

Tôi nhất định không có khả năng tham gia cái hội diễn văn nghệ gì gì kia.

Bất quá Đoàn phí cũng là một vấn đề.

Tôi ủ rũ trở về ký túc xá, sau đó giống như chủ nợ đi đòi nợ mà liên tục gõ cửa từng phòng một.

“Thu Đoàn phí......”

Chỉ trong xã hội cũ mới có chủ nợ chân chính.

Sau khi cải cách mở cửa, đòi nợ vất vả biết bao nhiêu..... Đặc biệt là những người có vóc dáng nhỏ nhắn không cường tráng như tôi đây, chẳng có tí lực uy hiếp nào của chủ nợ, kết quả......

“Sao lại thu Đoàn phí? Chả phải năm trước thu rồi à?”

“Haizz, toàn bộ tiền của ông đây mua time card [4] hết rồi, thu Đoàn phí nữa tôi sẽ rút khỏi Đoàn!”

“Hừ, tớ là Đảng viên, cóc thèm nộp Đoàn phí.”

“Thường Viễn à, Đoàn ca Đoàn thanh niên Cộng sản là gì vậy? Cậu nói xem ngay cả Đoàn ca tớ cũng ứ biết hát, còn thu Đoàn phí khỉ mốc gì......”

“Tôi vừa mua thuốc lá không có tiền lẻ, đưa cậu một trăm có tiền thối hử?”

“Giỡn hoài, Đội thiếu niên tiền phong tớ còn chưa vào, Đoàn thanh niên Cộng sản gì chớ?”

Đám trai tráng này sao cứ y hệt mấy bà mẹ vậy, tôi đứng ở cửa mặt không đổi sắc, cố gắng giả làm một tên chủ nợ độc ác.

“Mấy cậu nộp hay không nộp?”

“Nộp nộp, chẳng phải chỉ là ba đồng tiền thôi sao.” Có người móc cả đống tiền lẻ trong túi quần ra, “Không cần thối lại!”

Tôi tức nha.

Vừa định xông vào phòng dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng chế bọn họ giao tiền, phía sau thình lình xuất hiện một luồng áp thấp.

Cảm giác kia tựa như mùa đông khắc nghiệt đột nhiên có cơn gió lạnh lùa vào cổ......

Toàn thân tôi run lập cập, đương nhiên tôi cũng thấy được ánh mắt kinh ngạc của đám đồng môn đang đứng trong phòng, thẳng tắp bắn ra sau lưng tôi.

“Xin hỏi, Thường Viễn có ở đây không?”

Giọng nói tao nhã chết tiệt.

Chân tôi nhũn rồi......



“A, cậu tìm Thường Viễn à, chính là cậu ấy.” Đám người kiêu ngạo vừa rồi bỗng dưng lộ ra nụ cười chói lóa, “Thường Viễn, có người tìm kìa, sao cậu cứng đơ như tượng gỗ vậy.”

Tôi trừng mắt liếc cậu ta, sau đó nửa người trên xoay một trăm tám mươi độ......

Quả nhiên, căn cứ vào mấy thứ lý luận linh tinh gì gì đó, chuyện không nghĩ sẽ xảy ra dễ dàng phát sinh hơn......

“Anh?” Thanh âm của hắn tao nhã chết tôi rồi, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hắn vui vẻ mỉm cười.

Bố khỉ......

“Wow, Thường Viễn, thì ra cậu có em trai nhỏ [5]?”

Van cậu xóa chữ nhỏ dùm tôi đi..... Không biết sẽ có nghĩa khác sao hả?

“Woa, dù thế nào cũng thấy cậu giống em trai hơn, em cậu còn cao hơn cậu nửa cái đầu kìa......”

“Thường Viễn, em cậu rất điển trai nha.”

“Đúng vậy, tên là gì thế? Có thích chơi game không? Vào đây cùng chơi nè.....”

Tôi nhận ra tên chết tiệt này từ nhỏ đến lớn đều có sức hấp dẫn nam nữ già trẻ rất kỳ lạ.

Mặt đẹp thật đúng là tốt.

Tâm hồn tôi đẹp có người thấy được sao?

Tên mắc dịch này không phải cũng giống hệt Lâm Hạ với chiếc gối thêu hoa [6] Từ Tiểu Huy ư?

Tôi với hắn cùng rảo bước trên con đường thật dài, hắn nhìn chằm chằm tôi, tôi liền ngó chòng chọc xuống mặt đất.

“Anh, hình như anh gầy đi.” Hắn đột nhiên cất lời, còn vươn tay vuốt tóc tôi nữa.

Tôi gầy? Mắt hắn quả nhiên chỉ dùng làm đồ trang sức.

Tôi béo hơn rất nhiều, tự mình sờ cánh tay cũng thấy được một đống thịt mềm nhũn.

“Sao không trả lời? Còn giận vì chuyện kia hở?”

“Nào có nào có.” Tôi vội vàng giải thích, “Chỉ là không biết nên nói gì, cậu phổng phao quá......”

Đứa bé trắng trắng mềm mềm trong trí nhớ của tôi mới đây đã cao như vậy rồi, phải nói tôi thật ngưỡng mộ hắn......

“Hôm nay em đặc biệt đến đây thăm anh.”

“Ừ, vất vả vất vả.”

“Anh.....” Hắn đột nhiên thở dài xót xa, “Vì sao anh luôn trốn tránh em?”

Lại nữa lại nữa, dùng gương mặt bảnh trai như vậy ra vẻ như bà vợ nhỏ oán hờn, tôi TMD rất muốn đánh hắn......

“Được rồi, rốt cuộc cậu muốn nói gì, trực tiếp đi.”

“Em có đem quà cho anh nè.”

“Hửm?” Quà à......

Hắn lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ bọc nhung.

Không phải chứ......

Đây rõ ràng là loại hộp đựng nhẫn hay dùng lúc cầu hôn trong phim truyền hình.....

Đầu hắn bị lừa đá?

“Anh, vẻ mặt của anh tếu quá.” Hắn bật cười, sau đó mở cái hộp ra.

Tôi phắc, là một hòn đá!!

“Đây là gì nha?” Tôi chán ghét liếc nhìn khối đá kỳ quái kia.

Hắn cười vô cùng dịu dàng, “Đây là thứ anh cho em ăn lúc mười tuổi, chính là cái anh làm ra......”

Bố khỉ

~Bảo cậu nói trực tiếp, cậu cũng đừng nên thẳng thắn đến vậy chứ......

Sắc mặt của tôi khẳng định rất nhục nhã, cảm giác trên đỉnh đầu có một cụm mây đen, đen nghìn nghịt.

“Lừa anh thôi.” Hắn đột nhiên tới gần nói khẽ bên tai tôi, dọa tôi nhảy dựng lên.

Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn chỉ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Đây là quà em mua khi đi du lịch, viên đá may mắn [7] này sẽ phù hộ anh bình an.”

Dứt lời thì nhét hòn đá quái dị đó vào tay tôi.

Ừm, cảm giác không tệ, so với làn da hắn trước đây thì sờ cũng khá tốt.

Chỉ là, tôi muốn hòn đá này làm chi?

“Anh giữ đi, mấy năm nay em cũng chưa từng tặng gì cho anh.”

Ừm, cậu là em trai, không tặng anh đồ linh tinh là chuyện hiển nhiên rồi. Nhưng mà thứ tặng đầu tiên là một hòn đá cũng quá đáng sợ đi.

Tôi nắn nắn khối đá trong lòng bàn tay, yên lặng thả vào túi.

Được rồi, tôi thừa nhận mình rất vui sướng.

Tuy chỉ là một hòn đá nhưng hắn đã học được việc tặng quà cho tôi, thằng bé này đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện nên biết hiếu kính anh trai...... Đây quả thực là bước tiến vĩ đại quá xá cỡ.

[1] hình như chị Linh chơi chữ =___= bại hoại = phôi đản, đản cũng là trứng, xấu xa = phôi tử, phôi = phôi thai

[2] nguyên văn là “lôi lệ phong hành” = mãnh liệt như sấm nhanh nhẹn như gió, hình dung thái độ làm việc nhanh chóng nghiêm túc

[3] hàm lượng vàng nghĩa rộng chỉ giá trị con người cao =))

[4] time card = là các loại phiếu chứa điểm ảo được đổi bằng tiền mặt, là loại hình thức trả tiền cho dịch vụ của công ty thông qua việc tiêu hao điểm ảo. Time card cũng dùng trong trò chơi trên internet, người chơi thông qua việc mua time card để đổi lấy thời gian chơi tương ứng. Time card bình thường chỉ có thể sử dụng 1 lần, sau đó lại phải kích hoạt mới bằng cách bổ sung tiền (Baike)

[5] nguyên văn là ‘tiểu đệ đệ’, có nghĩa là em trai nhỏ hoặc ‘của quý phía dưới’ =))

[6] tú hoa chẩm đầu = những người/đồ vật bề ngoài đẹp nhưng không có tài năng, giá trị

[7] đá may mắn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Uyên Viễn Lưu Trường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook