Chương 17: Trưởng Công Chúa Hoàng Triều 17
Bất Ngôn Quy
02/11/2023
Sách số mệnh mặc dù không có viết chi tiết lắm, nhưng trong vận mệnh đã được định ra từ trước, mặc dù Sở gia không bị chém đầu cả nhà, nhưng cũng mất đi rất nhiều con cháu. Có vài nữ quyến trinh liệt, không chịu nỗi nhục nhã vì cấm vệ quân tay chân không sạch sẽ, đã tự sát mà chết. Kiếp nạn của Sở gia đã đặt nền móng cho sự diệt vong của Cảnh quốc. Mặc dù tân đế cuối cùng bị văn nhân khắp thiên dùng ngòi bút làm vũ khí bức ép cùng với uy thế triều đình mà không thể không thu tay lại, nhưng trong lòng lại ghi hận Sở gia, Đại lang Sở gia vẫn trở thành phò mã, nhưng Nhị lang Sở gia cùng với con trai út Sở gia lại bị đày đến một nơi xa xôi, ở đó họ đã gặp được tiềm long Viên Thương mang khí vận của vương triều đời sau.
Con trai của Trấn Bắc tướng quân Viên Thương, hoàng đế khai quốc của Thương quốc đời tiếp theo, cũng là người mang khí vận duy nhất trong hàng ngàn thế giới nhỏ này trong gần trăm năm qua. Viên Viên Thương mang trên vai sứ mệnh của một thời kỳ hòa bình thịnh vượng, khí vận có thể xưng là trụ cột của một giới. Ở trong vận mệnh sớm đã được định sẵn, Viên Thương thân là nhi tử của Trấn Bắc tướng quân, mặc dù từ nhỏ đã học võ, nhưng lại thích thích viết văn và giao thiệp với con nhà nghèo. Hắn có một người bạn thân tên là Lâm Mạch Thâm, nhưng đệ tử hàn môn tên là Lâm Mạch Thâm trong khoa cử đã chọc giận quyền quý, bị dánh gãy tay chân ném vào sông Hán, sống chết không rõ.
Viên Thương biết được bạn tốt xảy ra chuyện, trong lòng cực kỳ đau đớn, vội vàng chạy tới kinh thành, không ngờ vừa vặn tránh được đại kiếp nạn của Bắc thành. An Đô vương của Cảnh Quốc là Vương Hạng, cũng chính là huynh đệ của Thường Minh đế, là Vương thúc của Vương Kiểu Nhiên và Vương Ngưng, thấy tân đế đăng cơ, dân tâm bất ổn, đã sinh ra dã tâm không nên có. Vương Hạng muốn giết chết Vương Kiểu Nhiên, lại nâng Thập Thất hoàng tử còn nhỏ tuổi đăng cơ, mình thì làm Nhiếp Chính Vương, nhưng y kiêng kỵ Trấn Bắc tướng quân tay nắm quân quyền, sợ bị thanh quân trắc, liền nghĩ ra một chiêu độc kế, nội ứng ngoại với Lương Di quốc, thừa dịp đại quân Trấn Bắc phát quân mà giết Viên gia.
Vương Hạng ngụy trang cái chết của Viên gia là do thích khách Lương Di gây nên, Trấn Bắc tướng quân cùng hai con trai đã cập quan lĩnh binh bên ngoài, nghe nói việc này trong lòng đại loạn. Trấn Bắc tướng quân tuổi tác đã cao, hơn nữa có người lén bỏ thuốc điều trị trụy tim vào cơm canh của ông, khiến ông chết trong cơn tức giận,. Tướng lĩnh được An Đô vương phái đi thừa cơ đoạt quyền, ám sát hai lang quân Viên gia, cuối cùng dẫn đến thành phá.
Đây là bước ngoặt trong vận mệnh của Viên Thương, chỉ trong một đêm hắn cửa nát nhà tan, trong lòng hận ý ngập trời, từ đó về sau bỏ văn theo võ, quyết ý báo thù cho một người nhà trung can nghĩa đảm lại chết không yên lành.
Viên Thương trên đường trở về gặp đội ngũ áp giải hai vị lang quân của Sở gia. Hắn giả làm giặc cỏ uy hiếp đội ngũ, làm quen với Nhị lang của Sở gia, lại được Sở gia dốc sức tương trợ. Có tiền tài của Sở gia ủng hộ, hắn đã chuẩn bị quân lương đủ để kháng địch, tại biên thành xa xôi ngàn dặm, tại ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc mới bảo vệ được Trấn Bắc quân đã tử thương thảm trọng. Hành động lần này đã khiến hắn thắng được quân tâm, bởi vì năm đó tân đế đăng cơ chấn động thiên hạ, bỏ ra số tiền khổng lồ để tu sửa cung điện, Trấn Bắc quân dũng mãnh thiện chiến, không chết trong tay địch nhân nhưng suýt nữa lại chết đói sa trường, là Viên Thương đã cứu bọn họ một mạng.
Về sau, An Đô Vương mưu phản, vào năm thứ ba độc chết Xương Thuận đế Vương Kiểu Nhiên, nâng Thập Thất hoàng tử lên làm con rối, tự lập Nhiếp Chính vương; còn Viên Thương chịu nhục, suất lĩnh Trấn Bắc quân đoạt lại thành trì biên cảnh, cuối cùng thành công cứu lại núi sông rách nát, chém giết kẻ thù An Đô vương, tiêu diệt Cảnh Quốc, khai sáng Thương quốc thịnh thế.
Còn công chúa Dung Hoa Vương Ngưng, chỉ là một vai phụ nhỏ không đáng kể trong đó—— thế nhưng còn là một vai phụ một phải chết
"... Lỗi của ta, lúc đó ta cho rằng Lâm Mạch Thâm có mệnh cách chết sớm, nghĩ thầm hắn chết còn không bằng để hắn làm nam sủng cho ngài, tốt xấu gì cũng giữ được mạng." Linh Miêu nước mắt lưng tròng: "Nhưng ta không ngờ Lâm Mạch Thâm là bạn tốt của Viên Thương, hiện tại Viên Thương bị Trấn Bắc tướng quân xách lên chiến trường rồi... Ta ngáng chân thế nào cũng không thể khiến Trấn Bắc tướng quân thay đổi chủ ý, bây giờ phải làm sao đây?"
"..." Vọng Ngưng Than trầm mặc trong giây lát, nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng: "Hiện tại ta trở về phủ giết Lâm Mạch Thâm, có kịp không?"
Linh Miêu: "... Năm ngày trước có lẽ còn kịp, nhưng mà hiện tại..." Đại khái Trấn Bắc tướng quân thà chặt đứt chân của đứa con cưng của trời này cũng không chịu để hắn ra sa trường.
Lâm trận bỏ chạy không có khả năng nhưng mùa đông sắp đến, không có quân lương lại hai mặt thụ địch, nghĩ như thế nào đều là ngõ cụt nha!
Linh Miêu gấp đến độ sắp khóc, nếu bọn họ thật sự sơ ý lỡ giết chết con cưng của trời, nhân quả này cắn trả còn đáng sợ hơn Sở gia, Vọng Ngưng Thanh hồn phi phách tán cũng không ly kỳ, dù sao tu chân giả sau khi chết là không thể vào địa phủ. Nghĩ đến bản thân sơ sẩy một chút sẽ hại chết Hàm Quang Tiên Quân, Linh Miêu nhất thời nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
"Đừng khóc." Vọng Ngưng Thanh không hoảng hốt, nàng duỗi ngón tay cái lau nước mắt cho mèo trắng nhỏ, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Ta sẽ giải quyết."
"Cạch", Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tiếng khóc của Linh Miêu nghẹn lại, nó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vô tình đã nhìn thấu hồng trần của Vọng Ngưng Thanh, nhịn không được lúng túng nói: " ... Vậy, nếu không ngài, trước tiên giải quyết chuyện động phòng đi nhé?"
Con trai của Trấn Bắc tướng quân Viên Thương, hoàng đế khai quốc của Thương quốc đời tiếp theo, cũng là người mang khí vận duy nhất trong hàng ngàn thế giới nhỏ này trong gần trăm năm qua. Viên Viên Thương mang trên vai sứ mệnh của một thời kỳ hòa bình thịnh vượng, khí vận có thể xưng là trụ cột của một giới. Ở trong vận mệnh sớm đã được định sẵn, Viên Thương thân là nhi tử của Trấn Bắc tướng quân, mặc dù từ nhỏ đã học võ, nhưng lại thích thích viết văn và giao thiệp với con nhà nghèo. Hắn có một người bạn thân tên là Lâm Mạch Thâm, nhưng đệ tử hàn môn tên là Lâm Mạch Thâm trong khoa cử đã chọc giận quyền quý, bị dánh gãy tay chân ném vào sông Hán, sống chết không rõ.
Viên Thương biết được bạn tốt xảy ra chuyện, trong lòng cực kỳ đau đớn, vội vàng chạy tới kinh thành, không ngờ vừa vặn tránh được đại kiếp nạn của Bắc thành. An Đô vương của Cảnh Quốc là Vương Hạng, cũng chính là huynh đệ của Thường Minh đế, là Vương thúc của Vương Kiểu Nhiên và Vương Ngưng, thấy tân đế đăng cơ, dân tâm bất ổn, đã sinh ra dã tâm không nên có. Vương Hạng muốn giết chết Vương Kiểu Nhiên, lại nâng Thập Thất hoàng tử còn nhỏ tuổi đăng cơ, mình thì làm Nhiếp Chính Vương, nhưng y kiêng kỵ Trấn Bắc tướng quân tay nắm quân quyền, sợ bị thanh quân trắc, liền nghĩ ra một chiêu độc kế, nội ứng ngoại với Lương Di quốc, thừa dịp đại quân Trấn Bắc phát quân mà giết Viên gia.
Vương Hạng ngụy trang cái chết của Viên gia là do thích khách Lương Di gây nên, Trấn Bắc tướng quân cùng hai con trai đã cập quan lĩnh binh bên ngoài, nghe nói việc này trong lòng đại loạn. Trấn Bắc tướng quân tuổi tác đã cao, hơn nữa có người lén bỏ thuốc điều trị trụy tim vào cơm canh của ông, khiến ông chết trong cơn tức giận,. Tướng lĩnh được An Đô vương phái đi thừa cơ đoạt quyền, ám sát hai lang quân Viên gia, cuối cùng dẫn đến thành phá.
Đây là bước ngoặt trong vận mệnh của Viên Thương, chỉ trong một đêm hắn cửa nát nhà tan, trong lòng hận ý ngập trời, từ đó về sau bỏ văn theo võ, quyết ý báo thù cho một người nhà trung can nghĩa đảm lại chết không yên lành.
Viên Thương trên đường trở về gặp đội ngũ áp giải hai vị lang quân của Sở gia. Hắn giả làm giặc cỏ uy hiếp đội ngũ, làm quen với Nhị lang của Sở gia, lại được Sở gia dốc sức tương trợ. Có tiền tài của Sở gia ủng hộ, hắn đã chuẩn bị quân lương đủ để kháng địch, tại biên thành xa xôi ngàn dặm, tại ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc mới bảo vệ được Trấn Bắc quân đã tử thương thảm trọng. Hành động lần này đã khiến hắn thắng được quân tâm, bởi vì năm đó tân đế đăng cơ chấn động thiên hạ, bỏ ra số tiền khổng lồ để tu sửa cung điện, Trấn Bắc quân dũng mãnh thiện chiến, không chết trong tay địch nhân nhưng suýt nữa lại chết đói sa trường, là Viên Thương đã cứu bọn họ một mạng.
Về sau, An Đô Vương mưu phản, vào năm thứ ba độc chết Xương Thuận đế Vương Kiểu Nhiên, nâng Thập Thất hoàng tử lên làm con rối, tự lập Nhiếp Chính vương; còn Viên Thương chịu nhục, suất lĩnh Trấn Bắc quân đoạt lại thành trì biên cảnh, cuối cùng thành công cứu lại núi sông rách nát, chém giết kẻ thù An Đô vương, tiêu diệt Cảnh Quốc, khai sáng Thương quốc thịnh thế.
Còn công chúa Dung Hoa Vương Ngưng, chỉ là một vai phụ nhỏ không đáng kể trong đó—— thế nhưng còn là một vai phụ một phải chết
"... Lỗi của ta, lúc đó ta cho rằng Lâm Mạch Thâm có mệnh cách chết sớm, nghĩ thầm hắn chết còn không bằng để hắn làm nam sủng cho ngài, tốt xấu gì cũng giữ được mạng." Linh Miêu nước mắt lưng tròng: "Nhưng ta không ngờ Lâm Mạch Thâm là bạn tốt của Viên Thương, hiện tại Viên Thương bị Trấn Bắc tướng quân xách lên chiến trường rồi... Ta ngáng chân thế nào cũng không thể khiến Trấn Bắc tướng quân thay đổi chủ ý, bây giờ phải làm sao đây?"
"..." Vọng Ngưng Than trầm mặc trong giây lát, nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng: "Hiện tại ta trở về phủ giết Lâm Mạch Thâm, có kịp không?"
Linh Miêu: "... Năm ngày trước có lẽ còn kịp, nhưng mà hiện tại..." Đại khái Trấn Bắc tướng quân thà chặt đứt chân của đứa con cưng của trời này cũng không chịu để hắn ra sa trường.
Lâm trận bỏ chạy không có khả năng nhưng mùa đông sắp đến, không có quân lương lại hai mặt thụ địch, nghĩ như thế nào đều là ngõ cụt nha!
Linh Miêu gấp đến độ sắp khóc, nếu bọn họ thật sự sơ ý lỡ giết chết con cưng của trời, nhân quả này cắn trả còn đáng sợ hơn Sở gia, Vọng Ngưng Thanh hồn phi phách tán cũng không ly kỳ, dù sao tu chân giả sau khi chết là không thể vào địa phủ. Nghĩ đến bản thân sơ sẩy một chút sẽ hại chết Hàm Quang Tiên Quân, Linh Miêu nhất thời nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
"Đừng khóc." Vọng Ngưng Thanh không hoảng hốt, nàng duỗi ngón tay cái lau nước mắt cho mèo trắng nhỏ, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Ta sẽ giải quyết."
"Cạch", Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tiếng khóc của Linh Miêu nghẹn lại, nó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vô tình đã nhìn thấu hồng trần của Vọng Ngưng Thanh, nhịn không được lúng túng nói: " ... Vậy, nếu không ngài, trước tiên giải quyết chuyện động phòng đi nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.