Vai Ác Ngăn Cản Ta Công Lược Nam Chính
Chương 31: Tiếng Khóc Của Chim Đỗ Quyên (1)
Liên Lý Chi Chi
14/10/2024
Hắn ngẩng cằm lên, dường như còn có chút kiêu ngạo, như thể đang nói, mau đến khen ta đi, mau đến khen ta đi.
Ngươi thì biết cái quái gì!
Lý Tư Niệm cảm thấy có chút mệt mỏi, sự mệt mỏi này xuất phát từ tinh thần và linh hồn, vì bây giờ cơ thể nàng hoàn toàn không có cảm giác. Linh hồn giống như bị nhốt trong một không gian kín, không gian không thay đổi, nhưng linh hồn lại co lại và giãn ra, kết quả chỉ có linh hồn là bị tổn thương.
Là đại ca lớp trung học số 7, là đại tỷ của của trường tiểu học Hoa Hướng Dương, tiểu bá vương nhà trẻ Táo Vàng, lại trải qua một cuộc sống thất bại trong cuốn sách này.
Nhưng, nàng không thể bị đánh bại!
Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, sẽ có một ngày, nàng giành lại cơ thể của mình, đá bay tiểu bệnh kiều này, rồi đi chinh phục thẳng nam lôi thôi kia, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo và vui vẻ trở về nhà!
Đêm hè oi ả khó chịu, thịt heo để trong hoàn cảnh như này sẽ rất nhanh bị hư thối, thi thể cũng vậy.
Mặc dù bây giờ Lý Tư Niệm không ngửi thấy mùi, nhưng cũng có thể nhìn thấy được những bầy sâu bọ bay đến, vo ve trên những miếng thịt nát. Không muốn ở cùng với một khối thi thể đã sắp thối rữa, nàng xoay người đi ra ngoài.
Nhưng có thể đi đâu đây? Bây giờ vẫn còn ở bên trong thân thể của Kính Trường Sinh, thân thể của nàng vẫn chưa đổi lại được.
“Ngươi muốn đi?” Kính Trường Sinh chú ý thấy động tác của nàng, lập tức nắm lấy tay của nàng, lạnh giọng nói: “Không được đi.”
Ngươi nói không được là không được à? Ngươi là ai hả?
Đương nhiên, đây chỉ là những lời bực tức Lý Tư Niệm tự nói trong lòng. Tình hình thực tế hiện tại chính là, nàng không thể đi được.
Chủ yếu là muốn thanh minh một tiếng, là vì tình hình hiện tại nên nàng chỉ có thể ở lại, chứ không phải vì Kính Trường Sinh ra lệnh nàng không được đi nên mới không đi.
“Không đi, ta ra ngoài hít thở không khí.” Nàng nói.
Kính Trường Sinh nắm chặt không buông: “Bây giờ ngươi không cần phải hít thở không khí.”
Đúng là vậy, thậm chí nàng còn không cần hô hấp, sự khác biệt duy nhất của khối thân thể này với thi thể có lẽ chính là biết cử động biết nói chuyện. Cái lý do "hít thở không khí" mà nàng thường dùng bây giờ nghe thật là buồn cười.
Quả nhiên không thể coi Kính Trường Sinh như một món đồ bình thường, bất kể là thân thể hay là linh hồn của hắn.
Ngươi thì biết cái quái gì!
Lý Tư Niệm cảm thấy có chút mệt mỏi, sự mệt mỏi này xuất phát từ tinh thần và linh hồn, vì bây giờ cơ thể nàng hoàn toàn không có cảm giác. Linh hồn giống như bị nhốt trong một không gian kín, không gian không thay đổi, nhưng linh hồn lại co lại và giãn ra, kết quả chỉ có linh hồn là bị tổn thương.
Là đại ca lớp trung học số 7, là đại tỷ của của trường tiểu học Hoa Hướng Dương, tiểu bá vương nhà trẻ Táo Vàng, lại trải qua một cuộc sống thất bại trong cuốn sách này.
Nhưng, nàng không thể bị đánh bại!
Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, sẽ có một ngày, nàng giành lại cơ thể của mình, đá bay tiểu bệnh kiều này, rồi đi chinh phục thẳng nam lôi thôi kia, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo và vui vẻ trở về nhà!
Đêm hè oi ả khó chịu, thịt heo để trong hoàn cảnh như này sẽ rất nhanh bị hư thối, thi thể cũng vậy.
Mặc dù bây giờ Lý Tư Niệm không ngửi thấy mùi, nhưng cũng có thể nhìn thấy được những bầy sâu bọ bay đến, vo ve trên những miếng thịt nát. Không muốn ở cùng với một khối thi thể đã sắp thối rữa, nàng xoay người đi ra ngoài.
Nhưng có thể đi đâu đây? Bây giờ vẫn còn ở bên trong thân thể của Kính Trường Sinh, thân thể của nàng vẫn chưa đổi lại được.
“Ngươi muốn đi?” Kính Trường Sinh chú ý thấy động tác của nàng, lập tức nắm lấy tay của nàng, lạnh giọng nói: “Không được đi.”
Ngươi nói không được là không được à? Ngươi là ai hả?
Đương nhiên, đây chỉ là những lời bực tức Lý Tư Niệm tự nói trong lòng. Tình hình thực tế hiện tại chính là, nàng không thể đi được.
Chủ yếu là muốn thanh minh một tiếng, là vì tình hình hiện tại nên nàng chỉ có thể ở lại, chứ không phải vì Kính Trường Sinh ra lệnh nàng không được đi nên mới không đi.
“Không đi, ta ra ngoài hít thở không khí.” Nàng nói.
Kính Trường Sinh nắm chặt không buông: “Bây giờ ngươi không cần phải hít thở không khí.”
Đúng là vậy, thậm chí nàng còn không cần hô hấp, sự khác biệt duy nhất của khối thân thể này với thi thể có lẽ chính là biết cử động biết nói chuyện. Cái lý do "hít thở không khí" mà nàng thường dùng bây giờ nghe thật là buồn cười.
Quả nhiên không thể coi Kính Trường Sinh như một món đồ bình thường, bất kể là thân thể hay là linh hồn của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.