Vai Diễn Ngọt Ngào Của Anh Chờ Em Chắp Bút
Chương 22
Lam Phuc
08/01/2024
Lạc Lạc im lặng nuốt xuống một cái.
Đây là lần đầu tiên cô nghe có người khen cô xinh.
Tính từ “xinh” này đặt trên người cô luôn khiến cô cảm thấy rất lạ, nhưng mà lúc nghe thấy từ này từ trong miệng Phó Nhiên thì lại cảm thấy không có gì là không hài hòa cả.
Cô bất an cầm nước bên cạnh uống một hớp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu trước mặt, con ngươi cũng khảm trong hốc mắt, không hề chớp cái nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau cô mới hận hực giơ tay sờ lên bím tóc đuôi ngựa của mình, trong lòng buồn bực gì đó. Phó Nhiên ở xa chống cằm nhìn thoáng qua phía cô, trong mắt nảy ra một tia ấm áp.
Chẳng mấy chốc đại hội chính thức bắt đầu, ánh đèn muôn màu muôn vẻ trên sân khấu lần lượt mở lên đan xen vào nhau khiến cho người ta hoa mắt. Sau khi MC và chủ tổ chức lãnh đạo bước lên nói vài điều để mở màn đại hội thì một vài tác giả lão làng và bạn hợp tác lên sân khấu tuyên truyền tác phẩm của mình, tương tác hoặc chơi các trò chơi với fan hâm mộ.
Mặc dù Lạc Lạc không được nhắc lên sân khấu nhưng cô ngồi ở hàng đầu nên rất căng thẳng, gần như không thể nghiêm túc xem hoạt động trên sân khấu, cô luôn cảm thấy sẽ có ai đó nhìn về phía cô.
Đương nhiên mấy người kia đa phần chỉ muốn nhìn Phó Nhiên, hoặc là chụp lén Phó Nhiên mà thôi.
Không lâu sau, Phó Nhiên là khách quý đặc biệt nên được mời lên sân khấu, cùng đi lên với anh còn có vài minh tinh trong giới giải trí, ánh sáng trên sân khấu lập tức soi khiến người ta có hơi chói mắt.
Trên sân khấu, Phó Nhiên vẫn giữ bộ dạng ôn hòa nho nhã kia, không quá mức kiêu căng cũng hoàn toàn không khiến người ta phớt lờ sự tồn tại của anh, mỗi một vấn đề mà MC và fan hâm mộ hỏi tới, anh luôn trả lời rất tốt.
Đa số thời điểm Lạc Lạc đều cúi đầu nhưng khi Phó Nhiên nói chuyện thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ liếc mắt ngó lên vài lần. Thật sự giống như là một lần nọ của rất nhiều năm về trước, cô cũng ngồi trên bậc thang đầu tiên của giảng đường nhìn anh đứng diễn thuyết chia sẻ kinh nghiệm nhận giải nhất cuộc thi Olympic trước thầy cô và học sinh toàn trường.
Toàn bộ phòng học đều quanh quẩn giọng nói của cậu: Trầm nhưng lại có sức mạnh hấp dẫn một cách khó hiểu.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt nay càng thêm tự tin, càng trưởng thành hơn, hào quang trên người cùng ngày càng chói mắt, giống như cho dù cô có cố gắng cỡ nào thì vẫn không đủ tư cách đứng bên cạnh anh. Cho dù anh không chịu đựng được thì mấy năm nay anh thật sự đã nương theo những ưu thế của mình để leo lên vị trí cao mà người bình thường không thể với tới được, còn cô thì cứ luôn khép kín thân mình, đứng yên tại chỗ.
Lạc Lạc nhanh chóng cụp mắt xuống, không biết sao trước mắt cô có hơi nóng, mũi cũng có phần ê ẩm.
Cô đứng dậy lén chạy vào toilet muốn rửa mặt một chút, vất vả lắm mới dò bảng hướng dẫn tìm được toilet, còn chưa kịp đi vào thì đã gặp được một cô gái ngay ở cửa.
“Lạc Lạc?”
Lạc Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua phía người gọi mình.
Một cô gái ăn mặc trưởng thành giẫm giày cao gót mỉm cười đi tới chỗ cô, cô ta mặc một bộ đồ chức nghiệp chuyên cần nhưng từ đồng hồ đến dây chuyền toàn là những đơn phẩm có kiểu dáng đơn giản như giá trị không nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Lạc chỉ nhìn cô ta một cái là lập tức nhận ra ngay, vì thế cô vội cúi đầu theo thói quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái kia hơi sửng sốt, sau đó chợt mỉm cười nói: “Xem ra em vẫn còn nhớ chị.”
Mặc dù Lạc Lạc sợ giao tiếp với người khác nhưng cô cũng không bị mù mặt, ngày thường cô gặp ai đó một lần là cô sẽ nhớ kỹ ngay, huống chi người trước mặt cô còn là chị của Phó Nhiên.
Chị của Phó Nhiên tên là Phó Uyển Hủy, lớn hơn Phó Nhiên ba tuổi, lúc trước trong lớp có buổi họp phụ huynh như ba mẹ Phó Nhiên không có thời gian, Phó Uyển Hủy khi ấy vẫn còn đang học đại học lại đặc biệt chạy tới tham dự.
Dung mạo của chị ta rất xinh đẹp lại rất tài trí nhưng dáng dấp không hề giống với Phó Nhiên. Nếu thật sự phải nói ra chỗ giống nhau thì có đôi khi cách nói chuyện và mỉm cười của hai chị em đối với người bình thường rất giống nhau, hơn nữa hai người còn rất ưu tú, từ trường học ra tới xã hội, ở bất kỳ nơi đâu cũng là người nổi bật.
“Công ty của bọn chị là một trong những bên đảm nhận hoạt động lần này, có quan hệ hợp tác với công ty của bên Phó Nhiên. Lần này công ty phái chị tới trông coi, không ngờ lại gặp được em. Còn em thì sao Lạc Lạc, sao em cũng ở đây vậy?”
Vừa rồi Lạc Lạc đã nhìn thấy thẻ trước ngực của chị ta rồi, bên trên viết “Tổng thanh tra truyền thông Phó thị”.
Người nhỏ tuổi như chị ta mà đã làm được tới vị trí tổng thanh tra của một công ty lớn thì một là trong nhà có quan hệ, có điều kiện, hai là phải cần năng lực rất mạnh mới làm được, mà hiển nhiên là Phó Uyển Hủy có hết mấy điều kiện này.
“Em…”
Lạc Lạc hơi căng thẳng lui về sau một bước nhỏ, úp úp mở mở có hơi nghèo vốn từ.
“Để chị đoán xem… Chắc em là người được mời tới đúng không? Chị nhớ hồi cấp ba em đã thích viết tiểu thuyết rồi, hình như mấy năm trước chị còn đọc được một bản “Cậu bạn ngồi cùng bàn” của em trên tạp chí thanh xuân đó. Em viết rất tốt, vậy nên bây giờ em cũng đã trở thành một tác giả lớn rồi đúng không?”
Lúc Phó Uyển Hủy mỉm cười trông rất đẹp, thật sự giống một chị gái nhà bên.
Mặc dù bản tiểu thuyết cũ kỹ đó thật sự là do Lạc Lạc viết nhưng cô hơi xấu hổ lại không thể phủ nhận được, đành phải thành thật khẽ gật đầu.
Phó Uyển Hủy đi tới trước gương tô lại son môi, Lạc Lạc thì ngoan ngoãn đi qua cúi đầu rửa mặt, cô vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra Phó Uyển Hủy vẫn đang mỉm cười đánh giá mình.
“Lạc Lạc à, nhiều năm vậy rồi mà em thật sự chẳng thay đổi tí nào cả.” Phó Uyển Hủy mỉm cười cảm khái.
Lạc Lạc giật mình rồi gật đầu, lúc trước Phó Nhiên nhìn thấy mình cũng đã nói như thế.
Phó Uyển Hủy bỏ son môi vào túi, đột nhiên nhớ tới gì đó, vừa cười vừa nói: “Chị nhớ lúc em tốt nghiệp cấp ba, Phó Nhiên đã từng đề cử cho em một trung tâm trị liệu phục hồi tâm lý, trung tâm phục hồi đó còn là do vị tiến sĩ Địch Sâm, một người bạn cũ của ba chị mở. Vậy bây giờ bệnh tình của em phục hồi thế nào rồi?”
Tay Lạc Lạc khựng lại dưới vòi nước ba giây, cô cũng nhớ lại một chút chuyện, cúi đầu im lặng tắt van nước, lắc đầu không nói gì thêm.
Phó Uyển Hủy lại cười nói: “Không sao đâu, chuyện này vốn phải từ từ mới được, vội vàng cũng không làm được gì. Chỉ là rất lâu rồi chị không gặp lại em, muốn hỏi một chút tình hình của em mà thôi. Nhưng mà nói tới mấy năm trước thì hình như chị từng thấy em trong một đại học phương Nam, lúc đó còn định gọi em lại, nếu không thì cũng không đến mức bây giờ mới gặp lại em. Vả lại có phải mấy năm nay em vẫn luôn giữ liên lạc với Phó Nhiên không?”
Sắc mặt Lạc Lạc ngày càng rối rắm, trán của cô đã suýt dán vào xương quai xanh luôn rồi, dường như cô đang nhớ lại chuyện cô không muốn nhớ tới nhất.
“Lúc đó em không có… không có lên đại học…”
Chuyện xảy ra vào mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba cũng không chỉ có một chuyện tỏ tình bị Phó Nhiên từ chối. Chuyện xảy ra vào mùa hè đó gần như đã thay đổi hết cuộc đời của cô, cũng đủ đè ép cả đời cô không thở nổi, cô cũng sẽ nhớ mãi chuyện đó.
Phó Uyển Hủy cũng lúng túng mất nửa giây rồi không nói gì thêm, chỉ mỉm cười vươn tay vỗ vai Lạc Lạc.
“Hai người làm gì ở đây vậy?”
Phó Nhiên đột nhiên xuất hiện trên hành lang, Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt tột cùng.
Phó Nhiên cũng nhíu mày lại, đi tới dùng sức kéo Lạc Lạc tránh khỏi Phó Uyển Hủy, vẻ mặt táo bạo của anh lúc này trông không giống anh cho lắm.
Phó Uyển Hủy thấy Phó Nhiên tới cũng chỉ nở nụ cười ưu nhã, cúi đầu chỉnh sửa đồ vật trong túi xách của mình rồi mới nói: “Phó Nhiên, em kích động như vậy làm gì? Lâu rồi chị với Lạc Lạc không gặp nhau, chỉ tình cờ gặp được rồi tâm sự tí thôi, hơn nữa ở đây cũng là nhà vệ sinh nữ, coi chừng bị người ta nhìn thấy đại minh tinh như em đi vào chỗ này rồi bị truyền là kẻ biến thái đó. Nói không chừng hình tượng mà em khổ tâm xây dựng cũng sụp đổ hết.”
Phó Nhiên bạnh cằm, khóe môi khẽ cong lên, không thèm để ý tới Phó Uyển Hủy.
Một giây sau anh đã kéo Lạc Lạc ra khỏi toilet, kéo cô ra lối đi bên ngoài.
“Khi nãy chị ấy đã nói gì với cậu?”
Lạc Lạc nhìn sắc mặt của anh lúc này, cô rất ít khi thấy anh sốt ruột vì chuyện gì như thế.
Cô vẫn nhớ rõ hình như lúc trước quan hệ của Phó Nhiên với người chị này của anh không được tốt cho lắm, nhưng Lạc Lạc cho rằng đây chỉ là do mấy đứa con trai tới tuổi dậy thì thích tranh cãi với người nhà mà thôi. Nhưng không ngờ thái độ bây giờ của Phó Nhiên đối với Phó Uyển Hủy vẫn như vậy, có lẽ trên đời này vốn có rất nhiều chuyện mà người khác không thể nào hiểu được, cũng không thể nhìn thấy được.
Xung quanh vành mắt của anh đã ửng đỏ lên, anh nhìn ra ánh trăng chậm chạp bên ngoài rất lâu, hô hấp của anh vẫn chập trùng lên tiếng không ngừng. Cổ họng anh căng chặt, có thể nhìn ra được bây giờ anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Nhưng cảm xúc lúc này là gì chứ?
Lạc Lạc nhìn thấy được toàn bộ quá trình, cô cũng bình tĩnh đứng bên cạnh không nói câu nào.
Người vốn không vui là cô nhưng giây phút này cô lại có xúc động muốn vươn tay ra ôm anh một cái, ôm một Phó Nhiên vừa mất khống chế lại vừa yếu ớt, cũng ôm cái bóng mà người khác không nhìn thấy của anh.
“Phó Uyển Hủy nói gì với cậu?”
Lạc Lạc hơi khựng lại, vội giấu cái tay đang định vươn ra, lắc đầu khẽ nói: “Không có gì…”
Phó Nhiên ngửa mặt hít sâu một hơi, trong đôi mắt vẫn còn một chút sắc bén ác liệt. Anh thở dài một tiếng rồi đổi thành vẻ dịu dàng ôm lấy Lạc Lạc.
Động tác dịu dàng nhưng sức lực lại rất lớn.
“Sau này cậu tránh xa Phó Uyển Hủy một chút, chị ta còn đáng sợ hơn cả tôi đó.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe có người khen cô xinh.
Tính từ “xinh” này đặt trên người cô luôn khiến cô cảm thấy rất lạ, nhưng mà lúc nghe thấy từ này từ trong miệng Phó Nhiên thì lại cảm thấy không có gì là không hài hòa cả.
Cô bất an cầm nước bên cạnh uống một hớp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu trước mặt, con ngươi cũng khảm trong hốc mắt, không hề chớp cái nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau cô mới hận hực giơ tay sờ lên bím tóc đuôi ngựa của mình, trong lòng buồn bực gì đó. Phó Nhiên ở xa chống cằm nhìn thoáng qua phía cô, trong mắt nảy ra một tia ấm áp.
Chẳng mấy chốc đại hội chính thức bắt đầu, ánh đèn muôn màu muôn vẻ trên sân khấu lần lượt mở lên đan xen vào nhau khiến cho người ta hoa mắt. Sau khi MC và chủ tổ chức lãnh đạo bước lên nói vài điều để mở màn đại hội thì một vài tác giả lão làng và bạn hợp tác lên sân khấu tuyên truyền tác phẩm của mình, tương tác hoặc chơi các trò chơi với fan hâm mộ.
Mặc dù Lạc Lạc không được nhắc lên sân khấu nhưng cô ngồi ở hàng đầu nên rất căng thẳng, gần như không thể nghiêm túc xem hoạt động trên sân khấu, cô luôn cảm thấy sẽ có ai đó nhìn về phía cô.
Đương nhiên mấy người kia đa phần chỉ muốn nhìn Phó Nhiên, hoặc là chụp lén Phó Nhiên mà thôi.
Không lâu sau, Phó Nhiên là khách quý đặc biệt nên được mời lên sân khấu, cùng đi lên với anh còn có vài minh tinh trong giới giải trí, ánh sáng trên sân khấu lập tức soi khiến người ta có hơi chói mắt.
Trên sân khấu, Phó Nhiên vẫn giữ bộ dạng ôn hòa nho nhã kia, không quá mức kiêu căng cũng hoàn toàn không khiến người ta phớt lờ sự tồn tại của anh, mỗi một vấn đề mà MC và fan hâm mộ hỏi tới, anh luôn trả lời rất tốt.
Đa số thời điểm Lạc Lạc đều cúi đầu nhưng khi Phó Nhiên nói chuyện thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ liếc mắt ngó lên vài lần. Thật sự giống như là một lần nọ của rất nhiều năm về trước, cô cũng ngồi trên bậc thang đầu tiên của giảng đường nhìn anh đứng diễn thuyết chia sẻ kinh nghiệm nhận giải nhất cuộc thi Olympic trước thầy cô và học sinh toàn trường.
Toàn bộ phòng học đều quanh quẩn giọng nói của cậu: Trầm nhưng lại có sức mạnh hấp dẫn một cách khó hiểu.
Nhưng mà người đàn ông trước mắt nay càng thêm tự tin, càng trưởng thành hơn, hào quang trên người cùng ngày càng chói mắt, giống như cho dù cô có cố gắng cỡ nào thì vẫn không đủ tư cách đứng bên cạnh anh. Cho dù anh không chịu đựng được thì mấy năm nay anh thật sự đã nương theo những ưu thế của mình để leo lên vị trí cao mà người bình thường không thể với tới được, còn cô thì cứ luôn khép kín thân mình, đứng yên tại chỗ.
Lạc Lạc nhanh chóng cụp mắt xuống, không biết sao trước mắt cô có hơi nóng, mũi cũng có phần ê ẩm.
Cô đứng dậy lén chạy vào toilet muốn rửa mặt một chút, vất vả lắm mới dò bảng hướng dẫn tìm được toilet, còn chưa kịp đi vào thì đã gặp được một cô gái ngay ở cửa.
“Lạc Lạc?”
Lạc Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua phía người gọi mình.
Một cô gái ăn mặc trưởng thành giẫm giày cao gót mỉm cười đi tới chỗ cô, cô ta mặc một bộ đồ chức nghiệp chuyên cần nhưng từ đồng hồ đến dây chuyền toàn là những đơn phẩm có kiểu dáng đơn giản như giá trị không nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Lạc chỉ nhìn cô ta một cái là lập tức nhận ra ngay, vì thế cô vội cúi đầu theo thói quen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái kia hơi sửng sốt, sau đó chợt mỉm cười nói: “Xem ra em vẫn còn nhớ chị.”
Mặc dù Lạc Lạc sợ giao tiếp với người khác nhưng cô cũng không bị mù mặt, ngày thường cô gặp ai đó một lần là cô sẽ nhớ kỹ ngay, huống chi người trước mặt cô còn là chị của Phó Nhiên.
Chị của Phó Nhiên tên là Phó Uyển Hủy, lớn hơn Phó Nhiên ba tuổi, lúc trước trong lớp có buổi họp phụ huynh như ba mẹ Phó Nhiên không có thời gian, Phó Uyển Hủy khi ấy vẫn còn đang học đại học lại đặc biệt chạy tới tham dự.
Dung mạo của chị ta rất xinh đẹp lại rất tài trí nhưng dáng dấp không hề giống với Phó Nhiên. Nếu thật sự phải nói ra chỗ giống nhau thì có đôi khi cách nói chuyện và mỉm cười của hai chị em đối với người bình thường rất giống nhau, hơn nữa hai người còn rất ưu tú, từ trường học ra tới xã hội, ở bất kỳ nơi đâu cũng là người nổi bật.
“Công ty của bọn chị là một trong những bên đảm nhận hoạt động lần này, có quan hệ hợp tác với công ty của bên Phó Nhiên. Lần này công ty phái chị tới trông coi, không ngờ lại gặp được em. Còn em thì sao Lạc Lạc, sao em cũng ở đây vậy?”
Vừa rồi Lạc Lạc đã nhìn thấy thẻ trước ngực của chị ta rồi, bên trên viết “Tổng thanh tra truyền thông Phó thị”.
Người nhỏ tuổi như chị ta mà đã làm được tới vị trí tổng thanh tra của một công ty lớn thì một là trong nhà có quan hệ, có điều kiện, hai là phải cần năng lực rất mạnh mới làm được, mà hiển nhiên là Phó Uyển Hủy có hết mấy điều kiện này.
“Em…”
Lạc Lạc hơi căng thẳng lui về sau một bước nhỏ, úp úp mở mở có hơi nghèo vốn từ.
“Để chị đoán xem… Chắc em là người được mời tới đúng không? Chị nhớ hồi cấp ba em đã thích viết tiểu thuyết rồi, hình như mấy năm trước chị còn đọc được một bản “Cậu bạn ngồi cùng bàn” của em trên tạp chí thanh xuân đó. Em viết rất tốt, vậy nên bây giờ em cũng đã trở thành một tác giả lớn rồi đúng không?”
Lúc Phó Uyển Hủy mỉm cười trông rất đẹp, thật sự giống một chị gái nhà bên.
Mặc dù bản tiểu thuyết cũ kỹ đó thật sự là do Lạc Lạc viết nhưng cô hơi xấu hổ lại không thể phủ nhận được, đành phải thành thật khẽ gật đầu.
Phó Uyển Hủy đi tới trước gương tô lại son môi, Lạc Lạc thì ngoan ngoãn đi qua cúi đầu rửa mặt, cô vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra Phó Uyển Hủy vẫn đang mỉm cười đánh giá mình.
“Lạc Lạc à, nhiều năm vậy rồi mà em thật sự chẳng thay đổi tí nào cả.” Phó Uyển Hủy mỉm cười cảm khái.
Lạc Lạc giật mình rồi gật đầu, lúc trước Phó Nhiên nhìn thấy mình cũng đã nói như thế.
Phó Uyển Hủy bỏ son môi vào túi, đột nhiên nhớ tới gì đó, vừa cười vừa nói: “Chị nhớ lúc em tốt nghiệp cấp ba, Phó Nhiên đã từng đề cử cho em một trung tâm trị liệu phục hồi tâm lý, trung tâm phục hồi đó còn là do vị tiến sĩ Địch Sâm, một người bạn cũ của ba chị mở. Vậy bây giờ bệnh tình của em phục hồi thế nào rồi?”
Tay Lạc Lạc khựng lại dưới vòi nước ba giây, cô cũng nhớ lại một chút chuyện, cúi đầu im lặng tắt van nước, lắc đầu không nói gì thêm.
Phó Uyển Hủy lại cười nói: “Không sao đâu, chuyện này vốn phải từ từ mới được, vội vàng cũng không làm được gì. Chỉ là rất lâu rồi chị không gặp lại em, muốn hỏi một chút tình hình của em mà thôi. Nhưng mà nói tới mấy năm trước thì hình như chị từng thấy em trong một đại học phương Nam, lúc đó còn định gọi em lại, nếu không thì cũng không đến mức bây giờ mới gặp lại em. Vả lại có phải mấy năm nay em vẫn luôn giữ liên lạc với Phó Nhiên không?”
Sắc mặt Lạc Lạc ngày càng rối rắm, trán của cô đã suýt dán vào xương quai xanh luôn rồi, dường như cô đang nhớ lại chuyện cô không muốn nhớ tới nhất.
“Lúc đó em không có… không có lên đại học…”
Chuyện xảy ra vào mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba cũng không chỉ có một chuyện tỏ tình bị Phó Nhiên từ chối. Chuyện xảy ra vào mùa hè đó gần như đã thay đổi hết cuộc đời của cô, cũng đủ đè ép cả đời cô không thở nổi, cô cũng sẽ nhớ mãi chuyện đó.
Phó Uyển Hủy cũng lúng túng mất nửa giây rồi không nói gì thêm, chỉ mỉm cười vươn tay vỗ vai Lạc Lạc.
“Hai người làm gì ở đây vậy?”
Phó Nhiên đột nhiên xuất hiện trên hành lang, Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt tột cùng.
Phó Nhiên cũng nhíu mày lại, đi tới dùng sức kéo Lạc Lạc tránh khỏi Phó Uyển Hủy, vẻ mặt táo bạo của anh lúc này trông không giống anh cho lắm.
Phó Uyển Hủy thấy Phó Nhiên tới cũng chỉ nở nụ cười ưu nhã, cúi đầu chỉnh sửa đồ vật trong túi xách của mình rồi mới nói: “Phó Nhiên, em kích động như vậy làm gì? Lâu rồi chị với Lạc Lạc không gặp nhau, chỉ tình cờ gặp được rồi tâm sự tí thôi, hơn nữa ở đây cũng là nhà vệ sinh nữ, coi chừng bị người ta nhìn thấy đại minh tinh như em đi vào chỗ này rồi bị truyền là kẻ biến thái đó. Nói không chừng hình tượng mà em khổ tâm xây dựng cũng sụp đổ hết.”
Phó Nhiên bạnh cằm, khóe môi khẽ cong lên, không thèm để ý tới Phó Uyển Hủy.
Một giây sau anh đã kéo Lạc Lạc ra khỏi toilet, kéo cô ra lối đi bên ngoài.
“Khi nãy chị ấy đã nói gì với cậu?”
Lạc Lạc nhìn sắc mặt của anh lúc này, cô rất ít khi thấy anh sốt ruột vì chuyện gì như thế.
Cô vẫn nhớ rõ hình như lúc trước quan hệ của Phó Nhiên với người chị này của anh không được tốt cho lắm, nhưng Lạc Lạc cho rằng đây chỉ là do mấy đứa con trai tới tuổi dậy thì thích tranh cãi với người nhà mà thôi. Nhưng không ngờ thái độ bây giờ của Phó Nhiên đối với Phó Uyển Hủy vẫn như vậy, có lẽ trên đời này vốn có rất nhiều chuyện mà người khác không thể nào hiểu được, cũng không thể nhìn thấy được.
Xung quanh vành mắt của anh đã ửng đỏ lên, anh nhìn ra ánh trăng chậm chạp bên ngoài rất lâu, hô hấp của anh vẫn chập trùng lên tiếng không ngừng. Cổ họng anh căng chặt, có thể nhìn ra được bây giờ anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Nhưng cảm xúc lúc này là gì chứ?
Lạc Lạc nhìn thấy được toàn bộ quá trình, cô cũng bình tĩnh đứng bên cạnh không nói câu nào.
Người vốn không vui là cô nhưng giây phút này cô lại có xúc động muốn vươn tay ra ôm anh một cái, ôm một Phó Nhiên vừa mất khống chế lại vừa yếu ớt, cũng ôm cái bóng mà người khác không nhìn thấy của anh.
“Phó Uyển Hủy nói gì với cậu?”
Lạc Lạc hơi khựng lại, vội giấu cái tay đang định vươn ra, lắc đầu khẽ nói: “Không có gì…”
Phó Nhiên ngửa mặt hít sâu một hơi, trong đôi mắt vẫn còn một chút sắc bén ác liệt. Anh thở dài một tiếng rồi đổi thành vẻ dịu dàng ôm lấy Lạc Lạc.
Động tác dịu dàng nhưng sức lực lại rất lớn.
“Sau này cậu tránh xa Phó Uyển Hủy một chút, chị ta còn đáng sợ hơn cả tôi đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.