Chương 197: Bí cảnh tầm bảo
Thập Vĩ Hồ
16/03/2021
Mọi người đều giật mình khi có người dám nói như vậy, phải biết ở đây có các vị Hồn Thần chứng kiến. Thiên Tiếu không thể nào đồng ý được, nếu đồng ý chẳng khác nào vỗ mặt chính Yến Long học viện.
Thiên Tiếu ngẩn người rồi hỏi:
“Ngươi bị ấm đầu à.”
Vẻ mặt khó hiểu của Thiên Tiếu khiến mấy người khác phì cười, tên thanh niên kia trong mắt ánh sáng đỏ càng lúc càng đại thịnh.
Hắn gắt giọng lập lại:
“Đổi với ta.”
Băng Mị quan sát một chút rồi nói:
“Phối hợp chút đi, người ta có Đế Hoàng Thể Chất, nãy giờ thi triển năng lực đặc biệt mệt mỏi lắm đây. Ngươi cứ ngơ ra thì người ta ngại chết mất.”
Thiên Tiếu không hiểu:
“Đế Hoàng Thể Chất là cái gì?”
Thái Dương Thần ngạc nhiên:
“Hai người kia không bị tác động bởi thể chất của cháu ta.”
“Rác rưởi thể chất mà đòi ảnh hưởng tới học trò của ta.”
Đợi mọi người đã tới một hồi thật lâu Miêu Thần mới đủng đỉnh tới, vừa kịp lúc tới được cảnh này.
Thái Dương Thần tức giận:
“Ngươi nói chuyện đàng hoàng chút đi.”
Miêu Thần cười to:
“Chẳng phải bình thường ngươi rất tự tin với thể chất của cháu mình hay sao, kêu tiểu tử đó cố thêm chút nữa xem nào. Xem đệ tử của ta đi, hắn còn chẳng biết chuyện gì xảy ra kìa.”
Một luồng uy áp ép xuống chỗ hai người Thiên Tiếu, khi uy áp còn chưa kịp tiếp cận thì cả hai đều đồng loạt liếc lên nhìn. Kiếm Thánh nhanh chóng phát ra uy áp cản lại, Thái Dương Thần phóng ra uy áp nhanh chóng bị át mất.
“Ngươi tính làm gì?”
Bị cản lại bởi Kiếm Thánh khiến Thái Dương Thần ngạc nhiên, Yến Thần còn chưa ra tay mà một người ngoài như Kiếm Thánh lại ra tay giúp. Đã thế Kiếm Thánh còn lộ rõ vẻ khó chịu khi đặt câu hỏi.
Thái Dương Thần bình thản:
“Ta chỉ muốn kiểm tra một chút, Kiếm Thánh đại ca làm gì mà tức giận như thế.”
Phụng Hậu lúc này cười nói:
“Kiếm Thánh chỉ không muốn Đông Phương gia chủ mất mặt thôi, ta đã thử qua rồi, uy áp hoàn toàn không có tác dụng gì với hai người này. Nói thật Đông Phương gia chủ đừng buồn, chứ đứng trước hai người kia thì Đế Hoàng Thể Chất đúng chỉ là rác rưởi.”
Thái Dương Thần cười nhạt:
“Thiên Vương Tinh của chúng ta ra một thiên tài như thế thật tốt.”
Nụ cười không vui của Thái Dương Thần khiến cho Phụng Hậu có chút lo lắng, không biết Thái Dương Thần có ý gì không. Với lại nàng còn sợ Thái Dương Thần sẽ để cháu trai mình làm khó Thiên Tiếu, như thế vô cùng nguy hiểm.
Ai cũng biết người của các đại gia tộc thường kìm nén tu vi, bọn họ thường sẽ vào Linh Thị Bí Cảnh trễ hơn một năm. Trong khoảng thời gian này họ sẽ tối ưu sức chiến đấu, cố gắng để trở thành cùng cấp vô địch, dư sức vượt cấp chiến đấu.
Thế nên dù tổng thể thì mấy cái học viện đó yếu hơn, nhưng tranh đoạt tại bí cảnh lớn thì bọn họ thường xuyên chiếm lợi lớn. Đương nhiên điều đó đồng nghĩa với việc họ không thể tham gia Thăng Thiên Đài và rất nhiều thứ khác.
Thanh niên đòi đổi bốc thăm với Thiên Tiếu tên là Đông Phương Huyễn, năm nay đã hai mươi ba rồi. Để chắc chắn lấy được Linh Đài mạnh nhất hắn đã tiến thành ép cấp, mười tám đã Hồn Đồ, dùng phong ấn để khóa chặt tu vi tới tận giờ với chỉ Hồn Đồ tam trọng.
Sau khi Linh Thị Bí Cảnh kết thúc bọn họ sẽ cởi phong ấn, Hồn Lực tích trữ sẽ khiến tốc độ của bọn họ tăng thần tốc. Thêm vào Thất Diệp Linh Đài trở nên thì chắc chắn sẽ không có rủi ro nào mà xuất hiện Hồn Vương.
Cũng nhờ thế mà có thể đảm bảo không có thành viên nào trong gia tộc vẫn lạc trong quá trình độ kiếp cả. Lực lượng của gia tộc không phải quá mạnh nhưng lại rất ổn định.
Đông Phương Huyễn chăm chú nhìn Thiên Tiếu rồi nói:
“Hai người các ngươi đi vào Linh Thị Bí Cảnh tốt nhất đừng đụng phải ta.”
Thiên Tiếu cười nói:
“Nếu không thì sao, gặp nhau ngươi lại dùng đôi mắt đang bị đau mắt đỏ để nhìn chằm chằm ta sao?”
Đối phương đã không khách khí thì Thiên Tiếu cũng không còn gì giữ thể diện cho hắn ta cả.
Các thế lực lần lượt đi vào bên trong bí cảnh theo thứ tự, mỗi một nhóm sẽ cách nhóm tiếp theo khoảng một phút. Nếu thế lực nào ít người thì sẽ đi cùng lúc với thế lực khác đi vào bên trong.
Thời gian ở bên trong bí cảnh là có hạn, thế nên những người bốc được thứ tự thấp đương nhiên rất bực mình.
“Ù…...ù….ù”
Thiên Tiếu và Băng Mị nắm tay đứng trên không trung, do là một tổ đội nên bọn họ phải nắm tay nhau để xuất hiện cùng một chỗ. Gió chỗ bọn họ hiện tại thổi mạnh vô cùng, nhìn kỹ thì chỗ họ đứng chính là một hẻm núi, nơi giao thoa giữa hai ngọn núi cao chọc trời.
Cánh rừng xanh biếc với những cái cây cổ thụ cao, các loại yêu thú cấp thấp lẫn cao xuất hiện ở khắp nơi. Phía xa xa còn có một hồ nước khổng lồ có màu xanh ngọc đẹp mê hồn, quang cảnh hài hòa khó tả.
Hai người lướt nhanh ra khỏi hẻm núi, từ khe núi đi ra khiến cho hắn có cảm giác mình đang bước từ nhân gian tới Thần giới với.
Mùi thảo dược tràn ngập khoang phổi, cảm giác giống như đâu đâu cũng có thảo dược cấp cao đã thành thục vậy.
Thiên Tiếu nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Chúng ta có nên dừng lại để thu thập thảo dược không? Hay nghe lời lão sư phóng thẳng tới khu vực cấp cao hơn.”
Băng Mị cũng cảm nhận được thảo dược liền nói:
“Ngoài thảo dược thì còn rất nhiều các loại linh quả, đều là thứ có trong sách dạy nấu ăn của cha ta. Nếu chúng ta thu thập đủ nhiều thì sau này ăn uống không cần phải lo thiếu nguyên liệu, ngươi luyện thành thạo chế tạo Dược Thiện thì cũng chẳng cần tới đan dược luôn.”
Thiên Tiếu dường như có điều suy nghĩ:
“Thế nhưng ở lại thì sẽ hơi mất thời gian.”
Thời gian là vàng bạc, bí cảnh không biết sẽ trục xuất bọn họ khi nào nên phí phạm thời gian chính là một loại tội lỗi.
Băng Mị đương nhiên hiểu vấn đề.
Sau khi suy nghĩ một hồi nàng liền có cách, nàng ta hóa thành bán yêu rồi bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó. Nhờ hồn lực và tác dụng của không gian hẹp trong khe núi kiến tiếng gọi của nàng vang rất xa.
Phía dưới các yêu thú đều ngẩng đầu nhìn về một phía, chúng rất nhanh liền quay đầu đi thu thập các loại thảo dược và linh quả.
Thiên Tiếu quay sang hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
Băng Mị bình thản:
“Chúng ta là sinh linh có huyết mạch cao cấp, đặc biệt khả năng tác động tới yêu thú rất mạnh. Thế nên ta dùng thú ngữ để giao tiếp, nhờ đó có thể ra lệnh cho toàn bộ yêu thú trong thung lũng tìm kiếm đồ đạc rồi mang tới cho chúng ta.”
Thiên Tiếu mắt sáng lên:
“Ta cũng có thể làm được chứ, ngươi dạy cho ta ít thú ngữ coi.”
Nàng từ chối:
“Cái này chỉ tác động tới yêu thú có linh trí kém hoặc không có linh trí thôi, đối với yêu thú cấp cao thì hoàn toàn vô dụng. Ngươi học vừa mất thời gian lại chẳng có tác dụng gì.”
Nghe đến mất thời gian thì hắn không năn nỉ nàng nữa.
Không phải là Thiên Tiếu từ bỏ việc học mà hắn muốn đợi ra khỏi bí cảnh rồi mới học. Ở trong đây tuyệt đối không thể phí nhiều thời gian được. Với lại hắn cần thời gian để xác minh một ít thứ trước khi học.
Đầu tiên hắn phải biết được huyết mạch của hắn có làm được điều tương tự hay không. Dù sao thì theo nàng nói hắn là huyết mạch đối lập của nàng, chắc gì hắn đã làm được thứ nàng làm được. . truyện kiếm hiệp hay
Bỏ chuyện này qua một bên thì hai ngươi nhanh chóng thu thập các loại bảo vật có trong hẻm núi, một thứ cũng không bỏ sót. Phía dưới vô số yêu thú cũng tích cực làm việc, nhìn yêu thú kéo tới nườm nượp Thiên Tiếu liền muốn thử xem.
Thiên Tiếu ngẩn người rồi hỏi:
“Ngươi bị ấm đầu à.”
Vẻ mặt khó hiểu của Thiên Tiếu khiến mấy người khác phì cười, tên thanh niên kia trong mắt ánh sáng đỏ càng lúc càng đại thịnh.
Hắn gắt giọng lập lại:
“Đổi với ta.”
Băng Mị quan sát một chút rồi nói:
“Phối hợp chút đi, người ta có Đế Hoàng Thể Chất, nãy giờ thi triển năng lực đặc biệt mệt mỏi lắm đây. Ngươi cứ ngơ ra thì người ta ngại chết mất.”
Thiên Tiếu không hiểu:
“Đế Hoàng Thể Chất là cái gì?”
Thái Dương Thần ngạc nhiên:
“Hai người kia không bị tác động bởi thể chất của cháu ta.”
“Rác rưởi thể chất mà đòi ảnh hưởng tới học trò của ta.”
Đợi mọi người đã tới một hồi thật lâu Miêu Thần mới đủng đỉnh tới, vừa kịp lúc tới được cảnh này.
Thái Dương Thần tức giận:
“Ngươi nói chuyện đàng hoàng chút đi.”
Miêu Thần cười to:
“Chẳng phải bình thường ngươi rất tự tin với thể chất của cháu mình hay sao, kêu tiểu tử đó cố thêm chút nữa xem nào. Xem đệ tử của ta đi, hắn còn chẳng biết chuyện gì xảy ra kìa.”
Một luồng uy áp ép xuống chỗ hai người Thiên Tiếu, khi uy áp còn chưa kịp tiếp cận thì cả hai đều đồng loạt liếc lên nhìn. Kiếm Thánh nhanh chóng phát ra uy áp cản lại, Thái Dương Thần phóng ra uy áp nhanh chóng bị át mất.
“Ngươi tính làm gì?”
Bị cản lại bởi Kiếm Thánh khiến Thái Dương Thần ngạc nhiên, Yến Thần còn chưa ra tay mà một người ngoài như Kiếm Thánh lại ra tay giúp. Đã thế Kiếm Thánh còn lộ rõ vẻ khó chịu khi đặt câu hỏi.
Thái Dương Thần bình thản:
“Ta chỉ muốn kiểm tra một chút, Kiếm Thánh đại ca làm gì mà tức giận như thế.”
Phụng Hậu lúc này cười nói:
“Kiếm Thánh chỉ không muốn Đông Phương gia chủ mất mặt thôi, ta đã thử qua rồi, uy áp hoàn toàn không có tác dụng gì với hai người này. Nói thật Đông Phương gia chủ đừng buồn, chứ đứng trước hai người kia thì Đế Hoàng Thể Chất đúng chỉ là rác rưởi.”
Thái Dương Thần cười nhạt:
“Thiên Vương Tinh của chúng ta ra một thiên tài như thế thật tốt.”
Nụ cười không vui của Thái Dương Thần khiến cho Phụng Hậu có chút lo lắng, không biết Thái Dương Thần có ý gì không. Với lại nàng còn sợ Thái Dương Thần sẽ để cháu trai mình làm khó Thiên Tiếu, như thế vô cùng nguy hiểm.
Ai cũng biết người của các đại gia tộc thường kìm nén tu vi, bọn họ thường sẽ vào Linh Thị Bí Cảnh trễ hơn một năm. Trong khoảng thời gian này họ sẽ tối ưu sức chiến đấu, cố gắng để trở thành cùng cấp vô địch, dư sức vượt cấp chiến đấu.
Thế nên dù tổng thể thì mấy cái học viện đó yếu hơn, nhưng tranh đoạt tại bí cảnh lớn thì bọn họ thường xuyên chiếm lợi lớn. Đương nhiên điều đó đồng nghĩa với việc họ không thể tham gia Thăng Thiên Đài và rất nhiều thứ khác.
Thanh niên đòi đổi bốc thăm với Thiên Tiếu tên là Đông Phương Huyễn, năm nay đã hai mươi ba rồi. Để chắc chắn lấy được Linh Đài mạnh nhất hắn đã tiến thành ép cấp, mười tám đã Hồn Đồ, dùng phong ấn để khóa chặt tu vi tới tận giờ với chỉ Hồn Đồ tam trọng.
Sau khi Linh Thị Bí Cảnh kết thúc bọn họ sẽ cởi phong ấn, Hồn Lực tích trữ sẽ khiến tốc độ của bọn họ tăng thần tốc. Thêm vào Thất Diệp Linh Đài trở nên thì chắc chắn sẽ không có rủi ro nào mà xuất hiện Hồn Vương.
Cũng nhờ thế mà có thể đảm bảo không có thành viên nào trong gia tộc vẫn lạc trong quá trình độ kiếp cả. Lực lượng của gia tộc không phải quá mạnh nhưng lại rất ổn định.
Đông Phương Huyễn chăm chú nhìn Thiên Tiếu rồi nói:
“Hai người các ngươi đi vào Linh Thị Bí Cảnh tốt nhất đừng đụng phải ta.”
Thiên Tiếu cười nói:
“Nếu không thì sao, gặp nhau ngươi lại dùng đôi mắt đang bị đau mắt đỏ để nhìn chằm chằm ta sao?”
Đối phương đã không khách khí thì Thiên Tiếu cũng không còn gì giữ thể diện cho hắn ta cả.
Các thế lực lần lượt đi vào bên trong bí cảnh theo thứ tự, mỗi một nhóm sẽ cách nhóm tiếp theo khoảng một phút. Nếu thế lực nào ít người thì sẽ đi cùng lúc với thế lực khác đi vào bên trong.
Thời gian ở bên trong bí cảnh là có hạn, thế nên những người bốc được thứ tự thấp đương nhiên rất bực mình.
“Ù…...ù….ù”
Thiên Tiếu và Băng Mị nắm tay đứng trên không trung, do là một tổ đội nên bọn họ phải nắm tay nhau để xuất hiện cùng một chỗ. Gió chỗ bọn họ hiện tại thổi mạnh vô cùng, nhìn kỹ thì chỗ họ đứng chính là một hẻm núi, nơi giao thoa giữa hai ngọn núi cao chọc trời.
Cánh rừng xanh biếc với những cái cây cổ thụ cao, các loại yêu thú cấp thấp lẫn cao xuất hiện ở khắp nơi. Phía xa xa còn có một hồ nước khổng lồ có màu xanh ngọc đẹp mê hồn, quang cảnh hài hòa khó tả.
Hai người lướt nhanh ra khỏi hẻm núi, từ khe núi đi ra khiến cho hắn có cảm giác mình đang bước từ nhân gian tới Thần giới với.
Mùi thảo dược tràn ngập khoang phổi, cảm giác giống như đâu đâu cũng có thảo dược cấp cao đã thành thục vậy.
Thiên Tiếu nhìn xung quanh rồi hỏi:
“Chúng ta có nên dừng lại để thu thập thảo dược không? Hay nghe lời lão sư phóng thẳng tới khu vực cấp cao hơn.”
Băng Mị cũng cảm nhận được thảo dược liền nói:
“Ngoài thảo dược thì còn rất nhiều các loại linh quả, đều là thứ có trong sách dạy nấu ăn của cha ta. Nếu chúng ta thu thập đủ nhiều thì sau này ăn uống không cần phải lo thiếu nguyên liệu, ngươi luyện thành thạo chế tạo Dược Thiện thì cũng chẳng cần tới đan dược luôn.”
Thiên Tiếu dường như có điều suy nghĩ:
“Thế nhưng ở lại thì sẽ hơi mất thời gian.”
Thời gian là vàng bạc, bí cảnh không biết sẽ trục xuất bọn họ khi nào nên phí phạm thời gian chính là một loại tội lỗi.
Băng Mị đương nhiên hiểu vấn đề.
Sau khi suy nghĩ một hồi nàng liền có cách, nàng ta hóa thành bán yêu rồi bắt đầu lẩm nhẩm cái gì đó. Nhờ hồn lực và tác dụng của không gian hẹp trong khe núi kiến tiếng gọi của nàng vang rất xa.
Phía dưới các yêu thú đều ngẩng đầu nhìn về một phía, chúng rất nhanh liền quay đầu đi thu thập các loại thảo dược và linh quả.
Thiên Tiếu quay sang hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
Băng Mị bình thản:
“Chúng ta là sinh linh có huyết mạch cao cấp, đặc biệt khả năng tác động tới yêu thú rất mạnh. Thế nên ta dùng thú ngữ để giao tiếp, nhờ đó có thể ra lệnh cho toàn bộ yêu thú trong thung lũng tìm kiếm đồ đạc rồi mang tới cho chúng ta.”
Thiên Tiếu mắt sáng lên:
“Ta cũng có thể làm được chứ, ngươi dạy cho ta ít thú ngữ coi.”
Nàng từ chối:
“Cái này chỉ tác động tới yêu thú có linh trí kém hoặc không có linh trí thôi, đối với yêu thú cấp cao thì hoàn toàn vô dụng. Ngươi học vừa mất thời gian lại chẳng có tác dụng gì.”
Nghe đến mất thời gian thì hắn không năn nỉ nàng nữa.
Không phải là Thiên Tiếu từ bỏ việc học mà hắn muốn đợi ra khỏi bí cảnh rồi mới học. Ở trong đây tuyệt đối không thể phí nhiều thời gian được. Với lại hắn cần thời gian để xác minh một ít thứ trước khi học.
Đầu tiên hắn phải biết được huyết mạch của hắn có làm được điều tương tự hay không. Dù sao thì theo nàng nói hắn là huyết mạch đối lập của nàng, chắc gì hắn đã làm được thứ nàng làm được. . truyện kiếm hiệp hay
Bỏ chuyện này qua một bên thì hai ngươi nhanh chóng thu thập các loại bảo vật có trong hẻm núi, một thứ cũng không bỏ sót. Phía dưới vô số yêu thú cũng tích cực làm việc, nhìn yêu thú kéo tới nườm nượp Thiên Tiếu liền muốn thử xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.