Chương 319: Có nợ phải trả
Thập Vĩ Hồ
18/05/2021
Hoàn cảnh khác biệt, vận mệnh khắc biệt, lập trường cũng khác biệt, Tạ Khiết thật sự ngây thơ khi tới thuyết phục hắn. Có thể là cao tầng của Tạ gia chỉ muốn cầu may, bọn họ chắc cũng chẳng nghĩ tới chuyện này có thể trở thành sự thật.
Người bình thường chỉ cần hơi dùng não một chút liền biết khi Thiên Tiếu từ chối Tạ Hồng thì mọi chuyện đã không còn có thể thương lượng được nữa. Kể cả có là họ hàng thì nếu bọn họ giết ông bà, cha mẹ của ngươi, ai là người có đủ rộng lượng để tha thứ.
Tạ Khiết được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ, kể cả không thích thì cũng có công ơn, Thiên Tiếu thì không được gì cả. Nhờ bọn họ mà hắn muốn được sống như một đứa trẻ bình thường cũng là điều xa xỉ. Khó khăn của Thiên Tiếu một cái công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ làm sao hiểu được, trong mắt hắn thì Tạ gia cực kỳ cao quý, thần thánh.
Không cha, không mẹ, bị bắt nạt, một đứa trẻ phải lăn lộn giữa xã hội, chịu đủ thứ khổ đau từ bé đến lớn. Lúc mà Tạ Khiết ăn tiêu thoải mái, Thiên Tiếu phải cúi đầu cảm ơn để kiếm từng đồng xu lẻ khi giao hàng. Trong khi Tạ Khiết lựa chọn Hồn Ngọc khởi đầu phải đắn đo xem xài loại nào mới tốt, Thiên Tiếu lại phải dùng tiền tiết kiệm trong suốt hai năm, cái hắn quan tâm nhất không phải loại nào tốt nhất, bởi giá tiền thứ tốt nhất quá xa vời.
Nếu hắn không gặp được Họa Mỹ Nhân, nhỡ không có Vạn Biến, rồi không gặp được Băng Mị thì sao. Câu trả lời cực kỳ đơn giản, may mắn thì sống tầm thường tới hết đời, xui xẻo thì bị Hắc Lâu sát thủ tìm ra rồi giết chết. Chẳng có lý do nào để họ gây ra tất cả những chuyện khổ đau cho hắn rồi nói một câu bất đắc dĩ.
Thật sự là bất đắc dĩ, Thiên Tiếu cũng đang rất rối bời bởi nữ nhân của hắn vẫn có vài người không hiểu được. Hắn ra tay với Tạ gia và Vân gia khiến họ lo lắng, nhưng không diệt được Vân gia và Tạ gia lòng của hắn có thể yên ổn hay sao, đương nhiên là không rồi.
Một tháng sau trôi qua tương đối êm đềm, các lão sư chủ yếu truyền cho những học sinh mới kinh nghiệm chiến đấu của bản thân. Ngoài ra còn có những kiến thức phụ khác, nhận biết dược liệu, ngôn ngữ, pháp thuật, phù đạo, trận pháp đều được dạy riêng, kể cả nấu dược thiện cũng được mang ra giảng dạy.
Tuy nhiên không phải những kiến thức thông thường, khi Thiên Tiếu đi tới lớp dạy nấu dược thiện thì đã rất bất ngờ với những gì mình được học. Người ta thường nghĩ dược thiện nấu ra chuẩn bị sẵn để tăng khả năng chiến đấu và hồi phục. Nhưng thứ hắn ta học ở đây lại là dược thiện chiến đấu, thật sự khó tưởng tượng nhưng đây là thật.
Một số thứ nếu được kết hợp với nhau sẽ sinh ra những phản ứng tiêu cực, ví dụ như một thứ quả mang tên Cuồng Hỏa Quả, một thứ đồ ăn mang thuộc tính hỏa. Một thứ khác gọi là Ngưng Băng Dịch, được chế biến từ một số loại thảo dược mang thuộc tính âm. Trong chiến đấu khoét một lỗ trong Cuồng Hỏa Quả đổ một ít Ngưng Băng Dịch vào sẽ gây ra phản ứng nổ. Đẩy thêm Nguyên lực vào sẽ gây ra một vụ nổ ngang tầm tu vi, nhưng với diện tích rộng hơn.
Không nhất thiết phải dùng đến Nguyên lực, những loại năng lượng khác cũng có thể, chỉ là tác dụng gây ra sẽ khác biệt. Nguyên lực và Đấu Khí sẽ gây ra sát thương vật lý lớn hơn, tăng cường sát thương trực tiếp cho vụ nổ. Trong khi nếu sử dụng Ma lực có thể khiến cho vụ nổ được mở rộng phạm vi hơn. Hồn lực thì khiến cho hậu quả lâu dài nặng nề hơn cho người trúng chiêu.
Học được những thứ này khiến cho Thiên Tiếu nhớ lại trong quyển sách dạy nấu ăn Băng Mị đưa cho cũng có thứ này, nó không phải là dược thiện chiến đấu. Trong cuốn sách chỉ lưu ý những thứ gì không được thêm vào món gì, thêm vào thì sẽ có những hậu quả gì. Những thứ đó cũng không quá nhiều, nó chỉ nhận mạnh tính tương sinh tương khắc giữa các loại đồ ăn.
Thiên Tiếu theo học lớp dược thiện, Vũ Giả, Ma pháp sư, Trận Sư, Phù Sư. Lịch học của hắn có thể nói là kín kẽ không chỗ hở, đôi khi ban đêm hắn cũng dành thời gian để nghiên cứu thêm. Những người khác thấy hắn đăng ký học nhiều thứ như vậy còn tưởng Thiên Tiếu bị điên, tuy nhiên học chung mới biết người này thực sự tiếp thu tất cả những kiến thức đã học.
Sự chăm chỉ của Thiên Tiếu khiến cho những người không ưa gì hắn như Tạ Khiết cũng phải cảm thấy nể phục. Rõ ràng không phải cứ có thiên phú liền sẽ mạnh mẽ, ai thì cũng phải cố gắng phấn đấu thì sức mạnh trả lại mới tương ứng. Cũng nhờ hắn chăm chỉ, tại học viện đã tạo ra một làn sóng học tập đầy bất ngờ.
Thực ra mọi người cố gắng như vậy cũng vì một chuyện thú vị xảy ra, nó xảy ra tại lớp Vũ Giả. Một siêu cấp mỹ nhân, thiên tài mới nổi của Liễu gia, vì có thắc mắc nên nàng đã nói chuyện với Thiên Tiếu. Liễu Mị Yên từ bé vì che giấu nhan sắc đã ngụy trang rất kỹ, mãi đến bây giờ mới lộ diện ra ngoài bởi không thể đánh lừa Thiên Địa Bảng được, trừ khi nàng tự rạch mặt.
Không làm cho cô cô của mình mất mặt, Liễu Mị Yên xếp thứ 8 trên bảng xếp hạng mỹ nữ ngay sau Lệ Thiên Tuyết.
Lúc gặp mặt Thiên Tiếu cũng có chút ấn tượng với nhan sắc của nàng, nhưng vẫn chưa hề biết nàng là ai. Liễu Mị Yên từ bé cũng không được giao tiếp nhiều, lên nàng đã suy nghĩ rất kỹ, lập phương án để nói chuyện với Thiên Tiếu được trôi chảy.
Liễu Mị Yên chặn Thiên Tiếu lại hỏi:
“Ngươi làm sao lại mạnh như vậy, có phải nhờ năng lực đặc biệt hơn người hay không?”
Thiên Tiếu đang vội vàng tới lớp Ma Pháp Sư liền đáp ngắn gọn:
“Ta có chẳng ngươi không có hay sao?”
Không có cái gì hơn ngươi thì làm sao vào được Thiên Hồn học viện, Liễu Mị Yên cũng có, nàng gật đầu:
“Ta cũng có.”
Thiên Tiếu gượng mặt bất đắc dĩ nói:
“Thế thì do ngươi lười thôi, cố gắng khuếch đại khả năng của mình, lúc đó tự nhiên sẽ mạnh hơn thôi.”
Liễu Mị Yên lại hỏi:
“Có nghĩa nếu ta cố gắng hơn ngươi thì có thể thắng được ngươi?”
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Cũng có thể, có điều chuyện này không đơn giản đâu. Kể cả không thắng được ta thì ít nhất cũng ăn đứt đám quái vật Hư Không.”
Nhớ đến trận chiến của mình với Dạ Nguyệt trước kia nên hắn mới nói vậy, khi đó hắn có Vạn Biến nhưng cũng chỉ là khả năng biến đổi hình dạng vũ khí. Tất cả những thứ khác đều thua thiệt so với Dạ Nguyệt, cuối cùng chỉ nhờ khả năng ứng biến, kinh nghiệm thi đấu mà gần như chiến thắng. Khi đó nếu hắn ta có thể chất tốt hơn một chút thì đã thắng rồi, suy ra chỉ cần phấn đấu đủ lớn thì có thể bù đắp được một phần của thiên phú.
Câu chuyện này lan truyền thì ai cũng đăng ký thêm lớp, bọn họ cũng có năng khiếu, cứ thử cố gắng xem thế nào. Kể cả có không thắng được đám siêu cấp thiên tài như Thiên Tiếu thì ít nhất cũng ăn được đám quái vật Hư Không. Những lời giáo viên ngày ngày hò hét không vào tai, thông qua mấy câu đơn giản của Thiên Tiếu lại cảm thấy dễ nghe hơn nhiều.
Cũng nhờ thế Thiên Tiếu có được một biệt đội fan não tàn, khác với mấy người như Tạ Khiết, fan của Thiên Tiếu nam nữ có đủ chứ không phải chỉ đam mê mỗi nhan sắc của hắn. Thiên Tiếu đã cực kỳ bất ngờ khi phát hiện mình có fan, ban đầu còn tưởng đùa, nhưng số điểm Niệm Lực mà Vạn Biến thu thập cứ tăng đều đều cho hắn biết tất cả đều là thật.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua.
Còn hai ngày nữa là tới kỳ thi thực chiến giữa kỳ, tại một hoang mạc thuộc lãnh địa của Thiên Hồn học viện, cảnh vật trở nên vô cùng lạ lẫm khi cả một vùng rộng vạn dặm lại bị đóng băng toàn bộ.
Đông Phương Bất Nhã lên tiếng:
“Được đó đội trưởng, chúng ta hoàn thành được một phần ba nhiệm vụ rồi.”
Hóa ra là tổ đội của Thiên Tiếu và bốn chị em Phương gia vừa mới mở cổng, bọn họ đang tích cực để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mở ra chức năng bang hội.
Thiên Tiếu nhìn lên mặt trăng, gương mặt có chút buồn bực giống như vẫn chưa hài lòng.
Hắn khẽ giọng nói:
“Mọi người giải tán, chúng ta ngày mai vẫn còn tiết, nghỉ ngơi cho tốt, tối mai đúng giờ lại tập hợp.”
Hắn ta vừa đi vừa lấy ra một quyển sổ ghi chép, dược thiện gây hắn vừa rồi mất tới gần năm giây để tạo ra. Tốc độ như vậy dùng để đánh với quái vật thì được, áp dụng vào thực chiến với nhân loại thì hơi khó, trừ khi là đánh lén, như thế mới có thời gian để chuẩn bị.
Người bình thường chỉ cần hơi dùng não một chút liền biết khi Thiên Tiếu từ chối Tạ Hồng thì mọi chuyện đã không còn có thể thương lượng được nữa. Kể cả có là họ hàng thì nếu bọn họ giết ông bà, cha mẹ của ngươi, ai là người có đủ rộng lượng để tha thứ.
Tạ Khiết được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ, kể cả không thích thì cũng có công ơn, Thiên Tiếu thì không được gì cả. Nhờ bọn họ mà hắn muốn được sống như một đứa trẻ bình thường cũng là điều xa xỉ. Khó khăn của Thiên Tiếu một cái công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ làm sao hiểu được, trong mắt hắn thì Tạ gia cực kỳ cao quý, thần thánh.
Không cha, không mẹ, bị bắt nạt, một đứa trẻ phải lăn lộn giữa xã hội, chịu đủ thứ khổ đau từ bé đến lớn. Lúc mà Tạ Khiết ăn tiêu thoải mái, Thiên Tiếu phải cúi đầu cảm ơn để kiếm từng đồng xu lẻ khi giao hàng. Trong khi Tạ Khiết lựa chọn Hồn Ngọc khởi đầu phải đắn đo xem xài loại nào mới tốt, Thiên Tiếu lại phải dùng tiền tiết kiệm trong suốt hai năm, cái hắn quan tâm nhất không phải loại nào tốt nhất, bởi giá tiền thứ tốt nhất quá xa vời.
Nếu hắn không gặp được Họa Mỹ Nhân, nhỡ không có Vạn Biến, rồi không gặp được Băng Mị thì sao. Câu trả lời cực kỳ đơn giản, may mắn thì sống tầm thường tới hết đời, xui xẻo thì bị Hắc Lâu sát thủ tìm ra rồi giết chết. Chẳng có lý do nào để họ gây ra tất cả những chuyện khổ đau cho hắn rồi nói một câu bất đắc dĩ.
Thật sự là bất đắc dĩ, Thiên Tiếu cũng đang rất rối bời bởi nữ nhân của hắn vẫn có vài người không hiểu được. Hắn ra tay với Tạ gia và Vân gia khiến họ lo lắng, nhưng không diệt được Vân gia và Tạ gia lòng của hắn có thể yên ổn hay sao, đương nhiên là không rồi.
Một tháng sau trôi qua tương đối êm đềm, các lão sư chủ yếu truyền cho những học sinh mới kinh nghiệm chiến đấu của bản thân. Ngoài ra còn có những kiến thức phụ khác, nhận biết dược liệu, ngôn ngữ, pháp thuật, phù đạo, trận pháp đều được dạy riêng, kể cả nấu dược thiện cũng được mang ra giảng dạy.
Tuy nhiên không phải những kiến thức thông thường, khi Thiên Tiếu đi tới lớp dạy nấu dược thiện thì đã rất bất ngờ với những gì mình được học. Người ta thường nghĩ dược thiện nấu ra chuẩn bị sẵn để tăng khả năng chiến đấu và hồi phục. Nhưng thứ hắn ta học ở đây lại là dược thiện chiến đấu, thật sự khó tưởng tượng nhưng đây là thật.
Một số thứ nếu được kết hợp với nhau sẽ sinh ra những phản ứng tiêu cực, ví dụ như một thứ quả mang tên Cuồng Hỏa Quả, một thứ đồ ăn mang thuộc tính hỏa. Một thứ khác gọi là Ngưng Băng Dịch, được chế biến từ một số loại thảo dược mang thuộc tính âm. Trong chiến đấu khoét một lỗ trong Cuồng Hỏa Quả đổ một ít Ngưng Băng Dịch vào sẽ gây ra phản ứng nổ. Đẩy thêm Nguyên lực vào sẽ gây ra một vụ nổ ngang tầm tu vi, nhưng với diện tích rộng hơn.
Không nhất thiết phải dùng đến Nguyên lực, những loại năng lượng khác cũng có thể, chỉ là tác dụng gây ra sẽ khác biệt. Nguyên lực và Đấu Khí sẽ gây ra sát thương vật lý lớn hơn, tăng cường sát thương trực tiếp cho vụ nổ. Trong khi nếu sử dụng Ma lực có thể khiến cho vụ nổ được mở rộng phạm vi hơn. Hồn lực thì khiến cho hậu quả lâu dài nặng nề hơn cho người trúng chiêu.
Học được những thứ này khiến cho Thiên Tiếu nhớ lại trong quyển sách dạy nấu ăn Băng Mị đưa cho cũng có thứ này, nó không phải là dược thiện chiến đấu. Trong cuốn sách chỉ lưu ý những thứ gì không được thêm vào món gì, thêm vào thì sẽ có những hậu quả gì. Những thứ đó cũng không quá nhiều, nó chỉ nhận mạnh tính tương sinh tương khắc giữa các loại đồ ăn.
Thiên Tiếu theo học lớp dược thiện, Vũ Giả, Ma pháp sư, Trận Sư, Phù Sư. Lịch học của hắn có thể nói là kín kẽ không chỗ hở, đôi khi ban đêm hắn cũng dành thời gian để nghiên cứu thêm. Những người khác thấy hắn đăng ký học nhiều thứ như vậy còn tưởng Thiên Tiếu bị điên, tuy nhiên học chung mới biết người này thực sự tiếp thu tất cả những kiến thức đã học.
Sự chăm chỉ của Thiên Tiếu khiến cho những người không ưa gì hắn như Tạ Khiết cũng phải cảm thấy nể phục. Rõ ràng không phải cứ có thiên phú liền sẽ mạnh mẽ, ai thì cũng phải cố gắng phấn đấu thì sức mạnh trả lại mới tương ứng. Cũng nhờ hắn chăm chỉ, tại học viện đã tạo ra một làn sóng học tập đầy bất ngờ.
Thực ra mọi người cố gắng như vậy cũng vì một chuyện thú vị xảy ra, nó xảy ra tại lớp Vũ Giả. Một siêu cấp mỹ nhân, thiên tài mới nổi của Liễu gia, vì có thắc mắc nên nàng đã nói chuyện với Thiên Tiếu. Liễu Mị Yên từ bé vì che giấu nhan sắc đã ngụy trang rất kỹ, mãi đến bây giờ mới lộ diện ra ngoài bởi không thể đánh lừa Thiên Địa Bảng được, trừ khi nàng tự rạch mặt.
Không làm cho cô cô của mình mất mặt, Liễu Mị Yên xếp thứ 8 trên bảng xếp hạng mỹ nữ ngay sau Lệ Thiên Tuyết.
Lúc gặp mặt Thiên Tiếu cũng có chút ấn tượng với nhan sắc của nàng, nhưng vẫn chưa hề biết nàng là ai. Liễu Mị Yên từ bé cũng không được giao tiếp nhiều, lên nàng đã suy nghĩ rất kỹ, lập phương án để nói chuyện với Thiên Tiếu được trôi chảy.
Liễu Mị Yên chặn Thiên Tiếu lại hỏi:
“Ngươi làm sao lại mạnh như vậy, có phải nhờ năng lực đặc biệt hơn người hay không?”
Thiên Tiếu đang vội vàng tới lớp Ma Pháp Sư liền đáp ngắn gọn:
“Ta có chẳng ngươi không có hay sao?”
Không có cái gì hơn ngươi thì làm sao vào được Thiên Hồn học viện, Liễu Mị Yên cũng có, nàng gật đầu:
“Ta cũng có.”
Thiên Tiếu gượng mặt bất đắc dĩ nói:
“Thế thì do ngươi lười thôi, cố gắng khuếch đại khả năng của mình, lúc đó tự nhiên sẽ mạnh hơn thôi.”
Liễu Mị Yên lại hỏi:
“Có nghĩa nếu ta cố gắng hơn ngươi thì có thể thắng được ngươi?”
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Cũng có thể, có điều chuyện này không đơn giản đâu. Kể cả không thắng được ta thì ít nhất cũng ăn đứt đám quái vật Hư Không.”
Nhớ đến trận chiến của mình với Dạ Nguyệt trước kia nên hắn mới nói vậy, khi đó hắn có Vạn Biến nhưng cũng chỉ là khả năng biến đổi hình dạng vũ khí. Tất cả những thứ khác đều thua thiệt so với Dạ Nguyệt, cuối cùng chỉ nhờ khả năng ứng biến, kinh nghiệm thi đấu mà gần như chiến thắng. Khi đó nếu hắn ta có thể chất tốt hơn một chút thì đã thắng rồi, suy ra chỉ cần phấn đấu đủ lớn thì có thể bù đắp được một phần của thiên phú.
Câu chuyện này lan truyền thì ai cũng đăng ký thêm lớp, bọn họ cũng có năng khiếu, cứ thử cố gắng xem thế nào. Kể cả có không thắng được đám siêu cấp thiên tài như Thiên Tiếu thì ít nhất cũng ăn được đám quái vật Hư Không. Những lời giáo viên ngày ngày hò hét không vào tai, thông qua mấy câu đơn giản của Thiên Tiếu lại cảm thấy dễ nghe hơn nhiều.
Cũng nhờ thế Thiên Tiếu có được một biệt đội fan não tàn, khác với mấy người như Tạ Khiết, fan của Thiên Tiếu nam nữ có đủ chứ không phải chỉ đam mê mỗi nhan sắc của hắn. Thiên Tiếu đã cực kỳ bất ngờ khi phát hiện mình có fan, ban đầu còn tưởng đùa, nhưng số điểm Niệm Lực mà Vạn Biến thu thập cứ tăng đều đều cho hắn biết tất cả đều là thật.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua.
Còn hai ngày nữa là tới kỳ thi thực chiến giữa kỳ, tại một hoang mạc thuộc lãnh địa của Thiên Hồn học viện, cảnh vật trở nên vô cùng lạ lẫm khi cả một vùng rộng vạn dặm lại bị đóng băng toàn bộ.
Đông Phương Bất Nhã lên tiếng:
“Được đó đội trưởng, chúng ta hoàn thành được một phần ba nhiệm vụ rồi.”
Hóa ra là tổ đội của Thiên Tiếu và bốn chị em Phương gia vừa mới mở cổng, bọn họ đang tích cực để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mở ra chức năng bang hội.
Thiên Tiếu nhìn lên mặt trăng, gương mặt có chút buồn bực giống như vẫn chưa hài lòng.
Hắn khẽ giọng nói:
“Mọi người giải tán, chúng ta ngày mai vẫn còn tiết, nghỉ ngơi cho tốt, tối mai đúng giờ lại tập hợp.”
Hắn ta vừa đi vừa lấy ra một quyển sổ ghi chép, dược thiện gây hắn vừa rồi mất tới gần năm giây để tạo ra. Tốc độ như vậy dùng để đánh với quái vật thì được, áp dụng vào thực chiến với nhân loại thì hơi khó, trừ khi là đánh lén, như thế mới có thời gian để chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.