Chương 277: Thầy không ra thầy, trò không giống trò
Thập Vĩ Hồ
27/04/2021
Hỏa Lam Linh đã phải khuyên gãy cả lưỡi mới khiến Hồ Nguyệt Hi kiềm chế
đến vậy, ngoài chuyện hơi ranh ma một chút thì tên học trò này nhìn đâu
cũng thấy ưu điểm. Có tên đệ tử như thế này thì cũng không cần phải dạy
dỗ cái gì nhiều, rất tiện lợi cho một người chuyên tâm nghiên cứu phù
đạo như nàng.
Vừa muốn có đệ tử xịn, lại không muốn mất công sức dạy dỗ thì chỉ còn cách nhịn nhục thôi, chỉ cần hắn đồng ý làm đệ tử thì cái gì cũng dễ nói. Ngay từ đầu Thiên Tiếu đã nhắm tới nàng rồi nên cũng không quá lo lắng chuyện hắn sẽ thay đổi suy nghĩ.
Chuyện chọn sư phụ Thiên Tiếu cũng đã nghĩ rất kỹ rồi, hắn ta có tri thức luyện đan, luyện phù. Trong đó lại không bao gồm đan phương và phù họa, trong hai người Hồ Nguyệt Hi và Đan Vương hắn chỉ có thể bái một người làm sư phụ, bởi chỉ có hai người cho Thiên Tiếu thứ hắn cần.
Tiếc thay Đan Vương lại thu đủ đệ tử từ rất lâu rồi, sự lựa chọn khả dĩ nhất chỉ còn mỗi Hồ Nguyệt Hi thôi. Hắn khẽ giọng thăm dò:
“Mấy cái nghi lễ với quà bái sư ngài có thể miễn cho ta được chứ, đệ tử hiện tại nghèo quá.”
Da mặt của Hồ Nguyệt Hi co giật, nàng chưa gặp kẻ nào đê tiện như Thiên Tiếu cả, được đằng chân lại muốn leo lên đằng đầu. Nhưng nàng đã quyết định nhịn rồi thì sẽ nhịn tới cùng, nếu không thì công sức nín nhịn nãy giờ sẽ trở thành vô ích.
Hồ Nguyệt Hi bình thản nói:
“Chỉ cần ngươi bái sư thì những thứ đó không quan trọng.”
Thiên Tiếu không ngờ nàng ấy nhịn được, hắn chắp tay cúi đầu:
“Thế thì đệ tử Thiên Tiếu bái kiến sư phụ.”
Vậy cũng được, cặp sư đồ này có chút tùy tiện thì phải. Đệ tử không cần hỏi bất cứ cái gì, còn trêu sư phụ, lễ bái sư không có, cũng chẳng thèm dập đầu quỳ luôn. Sư phụ thì càng tùy tiện, ngươi cứ bái sư là được, uy nghiêm của một phó điện chủ bị nàng ném thẳng vào sọt rác.
Thiên Tiếu xòe tay:
“Đệ tử muốn tu luyện phù đạo nhưng thiếu phù họa, sư phụ cho ta chút phù họa để luyện tập được không?”
Hồ Nguyệt Hi lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Thiên Tiếu, nàng lạnh giọng:
“Trong đây là phù họa từ thấp đến cao của Nguyệt Thần Cung và các phù họa ta tình cờ biết được, cũng có một ít thu thập được trong lúc đi khám phá. Ngươi cứ lấy về tu luyện có gì không hiểu đến tìm ta hỏi, không có đừng đến.”
Thiên Tiếu nhận sách liền mở ra xem, trên khóe môi hắn xuất hiện nụ cười:
“Chắc cũng không cần đến đâu.”
Hồ Nguyệt Hi thấy hơi nóng bốc lên đầu nhưng vẫn nhịn, xoay người lập tức muốn rời đi, nàng tưởng mình kỳ lạ rồi bây giờ lại gặp kẻ kỳ lạ hơn. Ai ngờ bị Thiên Tiếu giữ lấy tay không cho đi.
Nàng nhíu mày hỏi:
“Lại có chuyện gì nữa?”
Thiên Tiếu rất nghiêm túc nói:
“Ngài dù gì cũng là phó điện chủ, nhận đệ tử thì mấy trưởng lão cũng phải tặng ít quà mừng chứ.”
Hồ Nguyệt Hi nghĩ ngợi một chút rồi nói:
“Chẳng phải ngươi bảo bỏ bớt lễ nghi đi rồi sao?”
Thiên Tiếu rất nghiêm túc:
“Bỏ cũng phải có chọn lọc chứ, chuyện các trưởng lão khác tặng quà cho ta là thể hiện sự tôn trọng của họ cho ngài, đâu phải nói bỏ là bỏ được. Chúng ta càng ngày càng cấp tiến, tuy nhiên vẫn có những nét văn hóa cần được bảo tồn, không nói nhiều nữa, sư phụ giúp ta đi thu đồ đi.”
Mấy trưởng lão khác nghe vậy da mặt co rúm, Hồ Nguyệt Hi rốt cuộc là thu đồ đệ hay kiếm tới một cái tổ tông. Tiểu tử này sai khiến nàng ta như ô sin vậy, nói chuyện kiểu này thật sự khiến người ta không biết trả lời kiểu gì, nhưng đó là người bình thường, còn Hồ Nguyệt Hi thì không có vấn đề gì cả.
Hồ Nguyệt Hi to giọng:
“Mấy vị nghe thấy rồi chứ, mau đưa quà mừng cho đệ tử của ta, rồi thông báo cho mấy người khác gửi quà tới đây nhanh nhanh một chút, đừng để ta phải nói nhiều. Trước tiên nhưng người có mặt ở đây nhanh nhanh đưa quà, quà càng lớn tức là càng tôn trọng ta, không thì có nghĩa là khinh thường ta.”
Đụng tới Hồ Nguyệt Hi là không có tốt ăn, nàng ấy là một trong số ít những người có tu vi Tái Tạo Đỉnh Phong, có thể nàng sẽ đặt chân lên Hư Vô Cảnh bất cứ lúc nào. Cả đám người ở đây tụ lại cũng không ai đánh lại nàng ta cả, lần này coi như của đi thay người, lấy tiền tiêu tai.
Xong chuyện Hồ Nguyệt Hi tính quay đầu rời đi thì thấy tay mình vẫn bị Thiên Tiếu nắm chặt, nàng bực bội hỏi:
“Lại chuyện gì nữa?”
Thiên Tiếu chỉ vào quyển sách ghi giữ phù họa rồi nói:
“Ngài cho ta phù họa, không cho nguyên liệu thì ta lấy gì luyện tập.”
Nàng lấy ra một ít nguyên liệu đưa cho hắn, Thiên Tiếu lắc đầu:
“Ít như vầy không được, nhỡ ngài có mệnh hệ gì hay phi thăng mất thì ta kiếm đâu ra nguyên liệu dự phòng để tiếp tục luyện phù. Ngài phải nhìn xa trông rộng một chút, đưa nhiều lần cũng bằng đó, đưa hết một lần không phải tốt hơn hay sao.”
Tạ Khiết cùng mấy tên đệ tử khác không khỏi kính nể Thiên Tiếu, câu này hắn cũng dám mở mồm nói ra. Tuy rằng vô lý nhưng lại rất thuyết phục. Mấy cái trưởng lão đang tiếc đồ vừa đưa lập tức hết buồn, cả người run rẩy vì buồn cười, Hỏa Lam Linh che mặt lắc đầu, tên này rốt cuộc là thể loại gì thế.
Hồ Nguyệt Hi tức run cả người, lấy luôn giới chỉ đang đeo đưa cho hắn, trong đó chứa toàn bộ nguyên liệu nàng hiện có. Lúc này nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, sống mấy ngàn năm rồi chưa bao giờ nàng cảm thấy nhục như thế này, tuyển trúng tên đệ tử như thế này không biết là phúc hay họa nữa.
Thiên Tiếu mỉm cười đầy hài lòng khẽ giọng thì thầm:
“Sư phụ ngoan ghê.”
Xong rồi nàng thở dài hỏi lần cuối:
“Ngươi còn cần gì nữa không?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Không cần gì nữa.”
Hồ Nguyệt Hi quay đầu rời đi thì tay nàng lại bị nắm chặt, nàng hít một hơi thật sâu quay đầu lại hỏi:
“Lại gì nữa?”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Lúc nãy ta nghèo quá nên không có quà bái sư, bây giờ có rồi, sư phụ ở lại đây nhận quà của ta.”
Hồ Nguyệt Hi xua tay:
“Không cần thiết.”
Thiên Tiếu nhíu mày, tỏ rõ vẻ không vui:
“Sư phụ khinh thường ta sao?”
Hồ Nguyệt Hi muốn khóc rồi, trong lòng thầm nghĩ: “Đại ca, ta làm gì dám khinh ngươi.”
Cố tỏ ra bình tĩnh nàng nói:
“Được rồi, ngươi tặng quà nhanh đi, ta thật sự có việc bận cần đi.”
Ánh mắt hắn sáng lên:
“Ta muốn làm một món dược thiện cho sư phụ, tiện thể chứng minh khả năng của mình, ngài muốn nhanh thì truyền năng lượng để cho ta chế biến.”
Hồ Nguyệt Hi trầm tư một lát rồi hỏi:
“Truyền một nửa thôi có được không?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Ít nhất bảy thành, theo ta biết ngài có tu vi Tái Tạo, món ăn ở cấp Thần không tác dụng lên Tái Tạo Cảnh được. Ta đành làm một món thật đặc biệt, một món ăn cấp độ Tái Tạo, với năng lực của ta thì miễn cưỡng chế biến được, tuy nhiên cần lấy thật nhiều năng lượng để bù vào. Nếu không thì căn bản sơ chế đồ ăn cũng không nói nói gì đến nấu.”
Là một người có tâm hồn ăn uống Hồ Nguyệt Hi nuốt ngụm nước miếng rồi đồng ý, Hỏa Lam Linh chỉ biết lắc đầu, cô bạn của mình dễ bị lợi dụng quá. Bình thường nàng ta sẽ lạnh lùng từ chối, nhưng tiểu tử này quá là ranh ma.
Theo như Hỏa Lam Linh đánh giá thì Thiên Tiếu chính là khắc tinh của Hồ Nguyệt Hi, người ta bảo lắm tài nhiều tật không sai. Đệ tử dắt mũi sư phụ như dắt cún thế này từ khi sinh ra lần đầu tiên nàng thấy được, đến chính nàng cũng không đoán ra được.
Hồ Nguyệt Hi truyền hết bảy phần năng lượng của mình cho Thiên Tiếu, nàng ngồi bên cảnh đơ hết cả người. Chỉ hy vọng tài nấu nướng của hắn giỏi một chút để nàng không phải hối hận.
Tử Linh Phá Nguyên Quyết vận động hết công suất, năng lượng của Tái Tạo Cảnh thật khủng bố. Một mình nàng ta đã gấp cả vạn lần chấp sự Siêu Thoát Cảnh, nhưng có lẽ đây là do đặc thù nghề nghiệp và thiên phú thôi.
Vừa muốn có đệ tử xịn, lại không muốn mất công sức dạy dỗ thì chỉ còn cách nhịn nhục thôi, chỉ cần hắn đồng ý làm đệ tử thì cái gì cũng dễ nói. Ngay từ đầu Thiên Tiếu đã nhắm tới nàng rồi nên cũng không quá lo lắng chuyện hắn sẽ thay đổi suy nghĩ.
Chuyện chọn sư phụ Thiên Tiếu cũng đã nghĩ rất kỹ rồi, hắn ta có tri thức luyện đan, luyện phù. Trong đó lại không bao gồm đan phương và phù họa, trong hai người Hồ Nguyệt Hi và Đan Vương hắn chỉ có thể bái một người làm sư phụ, bởi chỉ có hai người cho Thiên Tiếu thứ hắn cần.
Tiếc thay Đan Vương lại thu đủ đệ tử từ rất lâu rồi, sự lựa chọn khả dĩ nhất chỉ còn mỗi Hồ Nguyệt Hi thôi. Hắn khẽ giọng thăm dò:
“Mấy cái nghi lễ với quà bái sư ngài có thể miễn cho ta được chứ, đệ tử hiện tại nghèo quá.”
Da mặt của Hồ Nguyệt Hi co giật, nàng chưa gặp kẻ nào đê tiện như Thiên Tiếu cả, được đằng chân lại muốn leo lên đằng đầu. Nhưng nàng đã quyết định nhịn rồi thì sẽ nhịn tới cùng, nếu không thì công sức nín nhịn nãy giờ sẽ trở thành vô ích.
Hồ Nguyệt Hi bình thản nói:
“Chỉ cần ngươi bái sư thì những thứ đó không quan trọng.”
Thiên Tiếu không ngờ nàng ấy nhịn được, hắn chắp tay cúi đầu:
“Thế thì đệ tử Thiên Tiếu bái kiến sư phụ.”
Vậy cũng được, cặp sư đồ này có chút tùy tiện thì phải. Đệ tử không cần hỏi bất cứ cái gì, còn trêu sư phụ, lễ bái sư không có, cũng chẳng thèm dập đầu quỳ luôn. Sư phụ thì càng tùy tiện, ngươi cứ bái sư là được, uy nghiêm của một phó điện chủ bị nàng ném thẳng vào sọt rác.
Thiên Tiếu xòe tay:
“Đệ tử muốn tu luyện phù đạo nhưng thiếu phù họa, sư phụ cho ta chút phù họa để luyện tập được không?”
Hồ Nguyệt Hi lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Thiên Tiếu, nàng lạnh giọng:
“Trong đây là phù họa từ thấp đến cao của Nguyệt Thần Cung và các phù họa ta tình cờ biết được, cũng có một ít thu thập được trong lúc đi khám phá. Ngươi cứ lấy về tu luyện có gì không hiểu đến tìm ta hỏi, không có đừng đến.”
Thiên Tiếu nhận sách liền mở ra xem, trên khóe môi hắn xuất hiện nụ cười:
“Chắc cũng không cần đến đâu.”
Hồ Nguyệt Hi thấy hơi nóng bốc lên đầu nhưng vẫn nhịn, xoay người lập tức muốn rời đi, nàng tưởng mình kỳ lạ rồi bây giờ lại gặp kẻ kỳ lạ hơn. Ai ngờ bị Thiên Tiếu giữ lấy tay không cho đi.
Nàng nhíu mày hỏi:
“Lại có chuyện gì nữa?”
Thiên Tiếu rất nghiêm túc nói:
“Ngài dù gì cũng là phó điện chủ, nhận đệ tử thì mấy trưởng lão cũng phải tặng ít quà mừng chứ.”
Hồ Nguyệt Hi nghĩ ngợi một chút rồi nói:
“Chẳng phải ngươi bảo bỏ bớt lễ nghi đi rồi sao?”
Thiên Tiếu rất nghiêm túc:
“Bỏ cũng phải có chọn lọc chứ, chuyện các trưởng lão khác tặng quà cho ta là thể hiện sự tôn trọng của họ cho ngài, đâu phải nói bỏ là bỏ được. Chúng ta càng ngày càng cấp tiến, tuy nhiên vẫn có những nét văn hóa cần được bảo tồn, không nói nhiều nữa, sư phụ giúp ta đi thu đồ đi.”
Mấy trưởng lão khác nghe vậy da mặt co rúm, Hồ Nguyệt Hi rốt cuộc là thu đồ đệ hay kiếm tới một cái tổ tông. Tiểu tử này sai khiến nàng ta như ô sin vậy, nói chuyện kiểu này thật sự khiến người ta không biết trả lời kiểu gì, nhưng đó là người bình thường, còn Hồ Nguyệt Hi thì không có vấn đề gì cả.
Hồ Nguyệt Hi to giọng:
“Mấy vị nghe thấy rồi chứ, mau đưa quà mừng cho đệ tử của ta, rồi thông báo cho mấy người khác gửi quà tới đây nhanh nhanh một chút, đừng để ta phải nói nhiều. Trước tiên nhưng người có mặt ở đây nhanh nhanh đưa quà, quà càng lớn tức là càng tôn trọng ta, không thì có nghĩa là khinh thường ta.”
Đụng tới Hồ Nguyệt Hi là không có tốt ăn, nàng ấy là một trong số ít những người có tu vi Tái Tạo Đỉnh Phong, có thể nàng sẽ đặt chân lên Hư Vô Cảnh bất cứ lúc nào. Cả đám người ở đây tụ lại cũng không ai đánh lại nàng ta cả, lần này coi như của đi thay người, lấy tiền tiêu tai.
Xong chuyện Hồ Nguyệt Hi tính quay đầu rời đi thì thấy tay mình vẫn bị Thiên Tiếu nắm chặt, nàng bực bội hỏi:
“Lại chuyện gì nữa?”
Thiên Tiếu chỉ vào quyển sách ghi giữ phù họa rồi nói:
“Ngài cho ta phù họa, không cho nguyên liệu thì ta lấy gì luyện tập.”
Nàng lấy ra một ít nguyên liệu đưa cho hắn, Thiên Tiếu lắc đầu:
“Ít như vầy không được, nhỡ ngài có mệnh hệ gì hay phi thăng mất thì ta kiếm đâu ra nguyên liệu dự phòng để tiếp tục luyện phù. Ngài phải nhìn xa trông rộng một chút, đưa nhiều lần cũng bằng đó, đưa hết một lần không phải tốt hơn hay sao.”
Tạ Khiết cùng mấy tên đệ tử khác không khỏi kính nể Thiên Tiếu, câu này hắn cũng dám mở mồm nói ra. Tuy rằng vô lý nhưng lại rất thuyết phục. Mấy cái trưởng lão đang tiếc đồ vừa đưa lập tức hết buồn, cả người run rẩy vì buồn cười, Hỏa Lam Linh che mặt lắc đầu, tên này rốt cuộc là thể loại gì thế.
Hồ Nguyệt Hi tức run cả người, lấy luôn giới chỉ đang đeo đưa cho hắn, trong đó chứa toàn bộ nguyên liệu nàng hiện có. Lúc này nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, sống mấy ngàn năm rồi chưa bao giờ nàng cảm thấy nhục như thế này, tuyển trúng tên đệ tử như thế này không biết là phúc hay họa nữa.
Thiên Tiếu mỉm cười đầy hài lòng khẽ giọng thì thầm:
“Sư phụ ngoan ghê.”
Xong rồi nàng thở dài hỏi lần cuối:
“Ngươi còn cần gì nữa không?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Không cần gì nữa.”
Hồ Nguyệt Hi quay đầu rời đi thì tay nàng lại bị nắm chặt, nàng hít một hơi thật sâu quay đầu lại hỏi:
“Lại gì nữa?”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Lúc nãy ta nghèo quá nên không có quà bái sư, bây giờ có rồi, sư phụ ở lại đây nhận quà của ta.”
Hồ Nguyệt Hi xua tay:
“Không cần thiết.”
Thiên Tiếu nhíu mày, tỏ rõ vẻ không vui:
“Sư phụ khinh thường ta sao?”
Hồ Nguyệt Hi muốn khóc rồi, trong lòng thầm nghĩ: “Đại ca, ta làm gì dám khinh ngươi.”
Cố tỏ ra bình tĩnh nàng nói:
“Được rồi, ngươi tặng quà nhanh đi, ta thật sự có việc bận cần đi.”
Ánh mắt hắn sáng lên:
“Ta muốn làm một món dược thiện cho sư phụ, tiện thể chứng minh khả năng của mình, ngài muốn nhanh thì truyền năng lượng để cho ta chế biến.”
Hồ Nguyệt Hi trầm tư một lát rồi hỏi:
“Truyền một nửa thôi có được không?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Ít nhất bảy thành, theo ta biết ngài có tu vi Tái Tạo, món ăn ở cấp Thần không tác dụng lên Tái Tạo Cảnh được. Ta đành làm một món thật đặc biệt, một món ăn cấp độ Tái Tạo, với năng lực của ta thì miễn cưỡng chế biến được, tuy nhiên cần lấy thật nhiều năng lượng để bù vào. Nếu không thì căn bản sơ chế đồ ăn cũng không nói nói gì đến nấu.”
Là một người có tâm hồn ăn uống Hồ Nguyệt Hi nuốt ngụm nước miếng rồi đồng ý, Hỏa Lam Linh chỉ biết lắc đầu, cô bạn của mình dễ bị lợi dụng quá. Bình thường nàng ta sẽ lạnh lùng từ chối, nhưng tiểu tử này quá là ranh ma.
Theo như Hỏa Lam Linh đánh giá thì Thiên Tiếu chính là khắc tinh của Hồ Nguyệt Hi, người ta bảo lắm tài nhiều tật không sai. Đệ tử dắt mũi sư phụ như dắt cún thế này từ khi sinh ra lần đầu tiên nàng thấy được, đến chính nàng cũng không đoán ra được.
Hồ Nguyệt Hi truyền hết bảy phần năng lượng của mình cho Thiên Tiếu, nàng ngồi bên cảnh đơ hết cả người. Chỉ hy vọng tài nấu nướng của hắn giỏi một chút để nàng không phải hối hận.
Tử Linh Phá Nguyên Quyết vận động hết công suất, năng lượng của Tái Tạo Cảnh thật khủng bố. Một mình nàng ta đã gấp cả vạn lần chấp sự Siêu Thoát Cảnh, nhưng có lẽ đây là do đặc thù nghề nghiệp và thiên phú thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.