Vạn Biến Hư Ảo

Chương 43: Cực Khổ Rèn Luyện

Vũ Dương Thiên Tử

28/09/2019

Nhưng việc tới Hội Tam Hoàng không phải đi chơi, tới lúc đó thân mình còn chưa lo xong thì không thể giúp đỡ Rin được. Vắt óc nghĩ một hồi hắn chợt nhìn thấy thanh đoản kiếm bên hông Rin, lòng chợt cân nhắc.

- Này, cô có thấy khi chiến đấu mình chưa thể hiện được hết khả năng không?

- Ý tên ngốc ngươi nói ta đánh đấm như mèo cào?

- Ấy, đừng suy diễn mạnh mẽ như vậy. Tôi không có ý đó. Đoản đao, nó hình như không hợp với cô đâu.

- Nhưng từ nhỏ nó đã là thứ ta quen luyện tập.

Rin nhíu mày nói.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Thứ lúc nhỏ không phải luôn thích hợp nhất, theo thời gian trưởng thành sẽ có nhiều thứ thay đổi.

- Ừm, cũng như tên khốn Toshiro.

“Đầu cô gái này bị tên kia làm hỏng rồi.”

Hắn thầm nói trong lòng rồi chạy vào trong kho.

Rin không hiểu làm sao cũng đi theo xem tên này định làm gì.

- Này.

Rin vừa tới cửa đã thấy một ánh sáng léo lên lao tới, theo bản năng cô định dùng đao chém, nhưng tiếng Dương Tuấn Vũ vang lên ngăn hành động phá hoại lại:

- Đón lấy, là kiếm.

- Ồ.

Rất nhanh bàn tay nhỏ túm lấy cán kiếm, cổ tay không tự chủ mà múa lên vài đường kỳ ảo.

Dương Tuấn Vũ nhìn thấy khẽ gật đầu, đúng là kiếm hợp với cô ấy hơn.

Nhưng Rin vẫn không hài lòng, cô bướng bỉnh nói:

- Ta phải dùng đao.

- Tại sao? Đao lớn thì quá nặng, tiểu Đao trước nay cô sử dụng thì quá nhiều nhược điểm, nếu không đánh bất ngờ rất khó tạo thành uy hiếp cho kẻ địch, trong khi đó chúng có thể chém cô thành mấy phần rồi.

- Nhưng ...

Rin hậm hực, nhưng ánh nhìn chợt dừng lại phía góc nhà, đôi chân thanh thoát hóa thành làn gió thơm tiến tới.

Dương Tuấn Vũ tò mò nhìn sang thì thấy cô đang ngó nghiêng một thanh đại đao to tướng, trán hắn bỗng đổ mồ hôi lạnh. Phương pháp chiến đấu của ninja yêu cầu quan trọng nhất chính là nhanh, gọn, dứt khoát, ít động tác mà hiệu quả. Nghĩ tới hình tượng cô gái nhỏ một tay cầm kiếm, trên lưng còn vác thêm một thanh đại đao, hình tượng này có chút ... đả kích người khác.

Nhưng mặc kệ hắn tưởng tượng phong phú, bàn tay nhỏ nhắn đã cầm chuôi đại đao lên, cánh tay nhỏ khẽ nổi gân xanh, nhưng không ngăn cản được ý định cố chấp của Rin.



Khóe miệng cô hơi nhếch lên, thanh đao đã bị cô giơ thẳng đứng lên, nhưng thoáng chốc đã méo xẹo vì nó đổ xuống, đao... quá nặng.

- Từ bỏ thôi.

Nghe thấy hắn nói vậy, tính cố chấp, hiếu thắng từ lâu đã biến mất nay chợt dâng lên mạnh mẽ, Rin kiên quyết nói:

- Nhất định tôi sẽ hàng phục nó.

- Ài.

Dương Tuấn Vũ thở dài, coi như xong, biết vậy không mở cửa kho vũ khí, giờ thì hay rồi, cô nhóc cầm cũng không xong, còn định đem nó xông pha cùng hắn sao? Mặc dù hai người chỉ tạm thời đi cùng với nhau nhưng dù thế nào cũng đã từng đồng sinh cộng tử, nếu Rin theo hắn tới Dead Town mà nằm lại đó thì Dương Tuấn Vũ hắn khó mà chấp nhận được.

Nghĩ vậy, hắn ra quyết định giúp cô nâng cao năng lực một chút.

...

Sau khi nói với Rin thời gian tới làm quen với đao kiếm cho thuần thục, còn hắn sẽ tới xem qua lò rèn một chút, dù sao các loại vũ khí kia mặc dù chất đầy kho nhưng đa phần đều là Phàm Binh Trung Phẩm khi giao đấu khó mà phát huy được hết sức mạnh. Ở cấp độ của họ, một thanh vũ khí thuận tay ít nhất cũng đạt tới Thần Binh cấp bậc Chiến Tướng.

Mà theo phán đoán của hắn, tam đại ma đầu của Hội Tam Hoàng chắc chắn ánh mắt sẽ không kém, có lẽ cũng giống như Envy, nhiều khả năng mỗi Vương đều có một thanh Thần Binh Thống Lĩnh bậc Trung Phẩm trở lên. Tam Hoàng mặc dù kém với Cửu Giới, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Đó là lý do mà họ là một thế lực tồn tại song song ở vùng đất Tu La Giới này đã nhiều năm.

Nếu bọn họ dùng Thần Binh cấp Chiến Tướng cứng đối cứng chỉ sợ được vài hiệp sẽ bị sứt mẻ, nói gì là Phàm Binh, bị cắt qua so với cắt đậu hũ không khá hơn là bao.

Sau khi giữ lại hai phần tài liệu từ ba con yêu thú, Dương Tuấn Vũ liền đem chỗ còn lại tới Công Xưởng của Cửu Giới để đổi lấy tài liệu luyện khí khác cấp bậc tương đương.

Cũng may thu hoạch lần đi săn này tương đối khá, ngoài 2 phần tài liệu để rèn đao kiếm, vẫn còn thừa một chút để hắn chữa trị cho Độc Long Thương. Mặc dù lần đó ở trên cầu, Faith đã đưa cho hắn một cây Bạch Ngọc Thương cấp bậc khá cao, nhưng bí mật tự thăng cấp của Độc Long là thứ mà các loại vũ khí khác không có, bên nào tốt bên nào kém tự nhiên đã rõ.

Dù thế nào lần này giúp Envy cũng đồng thời hoàn thành một nhiệm vụ cấp S của tổ chức, hắn tích lũy được không ít điểm kinh nghiệm. Sẵn trong túi không có tiền, hắn dùng hết số điểm này thuê một gian xưởng để rèn. Nhớ lần trước rèn Thần Binh Chiến Tướng đã tốn của hắn thời gian kha khá, lần này chỉ sợ sẽ mất thêm vài tuần tới mấy tháng chưa biết chừng.

Rin biết hắn đi tới khu xưởng, nhớ ra hắn cũng là một thợ rèn, có ý định mở một tiệm rèn cũng tốt, nên cô không hỏi mà bắt đầu tập trung làm quen với hai loại vũ khí mới này.

Thực ra nói là mới cũng không hẳn đúng, bởi vì ninja khi được đào tạo đều tinh thông rất nhiều loại vũ khí. Nhưng chân chính cô sử dụng nhiều nhất ngoài Shuriken ra thì chính là đôi song tiểu đao thường dắt bên hông.

Một lý do mà cô không chịu đổi loại vũ khí thực ra là do ngày đó có một kẻ đã nói với cô rằng: “Khi em dùng song tiểu đao, động tác rất đẹp”.

Nhưng hắn đã phạm phải sai lầm to lớn, bị liệt vào danh sách đen cần giết, cô không dám chắc mình vứt bỏ tình cảm gia nhập Ám Vệ Quân có phải là do hắn không, nhưng chắc chắn cô muốn tự mình tìm ra hắn, đánh bại hắn, và ép hắn phải nói rõ lý do vì sao lại làm ra quyết định ngu xuẩn như thế.

Giờ người đã tìm được, lời cũng đã nói, nhưng trong khoảnh khắc ấy cô chợt nhận ra hắn vẫn là tên ngu ngốc như xưa, nhìn thấy vậy cô cảm thấy vô cùng đau đớn. Chỉ là hiện tại cô không đủ tư cách để đánh bại hắn, vì thế, cô cần thay đổi để mạnh hơn.

Khi Dương Tuấn Vũ ném cho cô thanh kiếm, thuận tay múa vài đường không ngờ lúc đó cô đã cảm thấy có thứ gì đấy thôi thúc mình, cô đã biết điều đầu tiên cần thay đổi là thứ gì.

Còn việc cô chọn một thanh đại đao rất nặng, đây không phải là giận dỗi làm càn, bởi vì tộc Yamamoto có một loại bí kíp võ công tổ truyền cần phải khổ công rèn luyện mới thành. Mà việc sử dụng đại đao giúp đôi tay có thể chịu thêm lực rất có ích cho môn võ học này, một khi hạ trọng đao dùng đoản kiếm thì chẳng phải tốc độ và lực công kích sẽ tăng cực lớn sao?

Trước đây sở dĩ cô không thử là vẫn bị câu nói kia ám ảnh tới mê man, giờ cô tự biết dùng tiểu đao thì cả đời không theo kịp hắn, làm sao cô can tâm?

Dương Tuấn Vũ vắt kiệt sức trong lò rèn thì cô cũng chẳng lãng phí chút thời gian nào. Một ngày chỉ nghỉ ngơi 4 giờ, ăn uống vệ sinh 1 giờ, toàn bộ 19 giờ còn lại đều miệt mài rèn luyện kiếm pháp cùng đao pháp.

Mà sự nỗ lực âm thầm này không phải không có người công nhận, lần nào hắn ở trong thành thì đều nằm ngả người trên một phiến đá lớn, ánh mắt dõi theo thân ảnh nhỏ bé linh hoạt với mái tóc bạc kia. Nhìn cô mồ hôi đầm đìa, tập tới đôi tay đẹp bầm tím sưng vù, vô lực ngã sõng soài ra đất thì tiếng thở dài loáng thoáng vang lên, nhưng hắn không tiến tới giúp đỡ. Hắn biết cô gái nhỏ ngày đó vẫn giữ tính cách cố chấp, thứ cô muốn đạt được nhất định sẽ nỗ lực tới khi thành công mới thôi.

Rin sau mỗi ngày tập toàn thân có bao nhiêu khớp xương đều muốn rã rời, nhất là cổ tay dùng đao vô cùng đau đớn, đến bát cơm cầm cũng không nổi, cô cũng không sợ bẩn, gương mặt kiên cường gục xuống ăn làm những hạt cơm trắng dính khắp mũi miệng. Chỉ là Rin không quan tâm, cô ăn xong mệt quá liền thiếp đi, tới khi tỉnh lại tay đã có chút lực, cô lau mặt mũi một chút lại tiếp tục ra sân rèn luyện dưới trời gió tuyết.

Cứ thế tới ngày thứ ba, lúc toàn thân cô cứng đờ vì những cơn đau khủng khiếp thì bỗng dưng ngoài cửa vang lên tiếng gọi:



- Nam mô a di đà phật, bần tăng từ Đông Thổ Đại Đường đi tới Tây Trúc Thỉnh Kinh, tới đây bụng đã đói, không biết gia chủ tốt bụng có thể cho bần tăng xin ít cơm chay được không?

Rin đang mê man nghe nửa tỉnh nửa không, cứ nghĩ mình mệt quá nằm mơ thấy bộ phim Tây Du Ký hồi nhỏ được xem, nhưng mơ màng ngồi dậy một lúc chợt thấy có cái gì đấy không đúng lắm bởi vì tiếng nói kia rõ ràng đang phát ra ở ngoài cửa.

Kì quái !

Cô cố lết thân hình đau nhức ra mở cửa, nhìn thấy kẻ tới chính là tên hòa thượng trọc lần đó ở trên đại điện, cô có xúc động muốn chửi lên.

“Tên này còn rỗi hơi đi đóng giả Đường Tam Tạng sao?”

Tuy vậy hai bên suy cho cùng không có hiềm khích, lời kia cô cũng không nói ra, nhìn nụ cười trên khóe môi hắn, cô lắc đầu:

- Đường Tam Tạng đã tạo hóa thành phật rồi, không còn đi xin cơm chay nữa, sư phụ mời đi chỗ khác, nhà tôi cũng không còn cơm chay.

Gray tay cầm chuỗi phật châu cười gãi đầu:

- Nữ thí chủ không cho cơm chay cũng được, chỉ là nhìn khí sắc của cô có vẻ không tốt lắm. Tiện tay bần tăng đang có loại thần dược trị thương, chỉ cần bôi một chút liền khỏi mọi loại thương thế, gặp mặt chính là có duyên, bần tăng mạnh dạn giảm 90% giá cho thí chủ, chỉ lấy 10 ngàn khối tinh thạch 1 lọ.

Mặt Rin lập tức đen như đít nồi, nếu không phải tay chân khó cử động, cô thực sự đã đá con lừa trọc này ra ngoài rồi. Mở miệng là thần dược chữa khỏi mọi loại thương thế, khép miệng là 1 vạn tinh thạch, trên đời làm gì có thần dược, cho dù có thì 1 vạn tinh thạch cô cũng không có. Nếu có cô cũng không ném số tiền đấy bằng mấy tháng làm ăn của cả gia tộc để mua thứ đồ giả.

- Không có tiền!

Rin lạnh lùng đáp, đôi tay sưng tím không kiên nhẫn khép lại cánh cửa.

Nhưng Gray mạnh mẽ chặn lại làm tay cô nhói lên một hồi đau đớn, đôi mày liễu nhíu chặt, chỉ là tên kia tay không đau nhưng mặt nhăn còn hơn cô, hắn như bị xẻo mất mấy miệng thịt, thở dài nói:

- Ài, nữ thí chủ thật biết làm giá mà, được rồi, duyên là do trời định, tôi không thể trái mệnh trời, hôm nay coi như ta xui xẻo, lọ thuốc này liền bán 100 tinh thạch.

Rin tí phun ba lít máu, tên này đúng là biết làm ăn, từ 10 ngàn thoắt cái hóa 100, giảm giá cũng thật mạnh mẽ.

Nhưng càng như thế cô lại càng không tin, thần dược khỉ khô gì có 100 tinh thạch, cái đầu nhỏ lắc lắc:

- Không có tiền, 1 xu cũng không có. Ngươi đừng giả vờ ngu, ta làm con tin thì lấy đâu ra tiền.

- Cái này ... hình như rất có lý. Lần này lỗ vốn rồi, tên khốn ... à không. Lần này gặp mặt coi như làm quen, lọ thần dược này tặng cho thí chủ.

Nói xong hắn nhét lọ thuốc màu xanh lục vào tay cô, sau đấy quay đầu chạy mất dạng trước con mắt ngỡ ngàng đang trợn trừng lên của Rin.

Cô cầm lọ thủy tinh định ném đi, nhưng nghĩ nếu bọn họ muốn hạ độc mình cũng không cần phải tốn công phu như vậy, trực tiếp đem đi hành hạ chém giết thế nào thì tùy. Đột nhiên cơn đau làm cả người cô co rút, đôi răng trắng nghiến chặt, bất giác nhìn lọ thuốc, sau một chút liền ném sự lưỡng lự qua sau đầu, nắp mở ra, một mùi thơm thanh mát làm tâm trí dịu lại, Rin lấy chút kem xanh ngọc bích bên trong rồi xoa lên tay.

Cảm giác mát lạnh rất nhanh thẩm thấu qua da, một chút sau chợt nóng bừng lên làm Rin lo lắng, nhưng cô bỗng cảm thấy cơn đau giảm đi không ít. Mạnh dạn lấy thêm dược phẩm xoa khắp tay chân. Càng dùng cô càng khiếp sợ, miệng bất giác lẩm bẩm:

- Không ngờ thực sự trị thương tốt như vậy. Cái này ... thậm chí còn hơn dược phẩm cao cấp của gia tộc. Ừm, nói là thần dược mặc dù không tới nhưng cũng rất kỳ diệu. Tại sao hắn lại giúp mình?

Nghĩ nghĩ một hồi không nghĩ ra, cô mặc kệ, có lẽ do tên ngốc kia lần này đem về nhiều tài liệu tốt nên được ban thưởng sao?

“Vậy là mình đang dùng đồ của hắn? Được rồi, sau này có cơ hội sẽ đền bù cho hắn, hiện tại muốn luyện bộ võ công tổ truyền kia có lẽ không thể thiếu loại dược phẩm này rồi.”

Dưới sự trợ giúp của thần dược trị thương, tiến độ tu luyện của cô được đẩy nhanh gấp không chỉ vài lần, tới hơn 1 tháng sau dược liệu hết, cô đã nắm được sơ bộ cách tập luyện, cơ thể theo đó cũng được cải thiện khá nhiều, các cơn đau giảm đi, giờ chỉ còn kiệt lực sau mỗi lần tập luyện thôi. Nhưng sau một hồi nghỉ ngơi lấy lại sức thì không có vấn đề gì, vì thế Rin ngày đêm chìm đắm luyện công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Biến Hư Ảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook