Chương 32: Hắc Lôi Báo
Vũ Dương Thiên Tử
23/09/2019
Khi mặt trời bắt đầu ngả bóng, Dương Tuấn Vũ bước vào một nhà trọ ở thị trấn Paul, ngay dưới chân dãy U Minh.
Nhà trọ bằng gỗ này được thiết kế theo kiểu cổ xưa, bên ngoài ghi tấm biển “Ong Mật, bên trong mọi người sử dụng các loại đồ uống và thức ăn dường như cũng thơm mùi vị mật ngọt, cùng với các giai điệu cổ điển từ những năm 70 của thập kỷ trước vô hình chung tạo thành một bầu không khí rất thoải mái, dễ chịu.
Dương Tuấn Vũ gọi cho mình một suất Bò bít tết nướng mật ong rừng, một chút sa lát tươi, và một suất bánh mì nóng giòn. Vừa thưởng thức, hắn vừa nghe ngóng đủ các kiểu tin tức bát quái xung quanh, trong đó có vài thứ khiến hắn khá để tâm.
- Này, biết tin gì chưa?
Một ông chú trung niên với bộ râu rậm rạp che hết cả miệng, hắn vừa hớp một ngụm bia tươi nên trên râu còn đọng lại ít đám bọt trắng, vỗ vai lão bạn híp mắt nói.
- Ồ. Tin gì? Có phải là vợ thằng Thomas lại cắm sừng nó lần thứ 51? Con ả đó đúng là đáng khinh, nhưng không thể phủ nhận ba vòng mượt mà, nhìn là muốn chảy nước miếng thật.
- Không phải. Tin tức về nguyên nhân động đất gần đây xảy ra trong dãy U Minh.
- Có kết quả khảo sát rồi sao? Mau nói nghe chút.
- Là do Hắc Lôi Báo gây ra.
- Hắc Lôi Báo? Những con yêu thú đó muốn làm gì mà gây ra động tĩnh lớn như vậy? Tin tức có chính xác không?
- Chính xác. Tin này tôi dùng 1000 tinh thạch mua từ một tên người quen trong Đội Săn Bảo Châu đấy, tuyệt không thể sai được. Hắc Lôi Báo gây ra động tĩnh lớn như vậy là do tranh chấp một lãnh thổ với Hỏa Mãng Hổ. Nghe nói con Hắc Lôi Báo đầu đàn vừa chết, Hỏa Mãng Hổ nhân cơ hội muốn chiếm địa bàn, hai bên xảy ra một hồi ác chiến. Cả hai loài yêu thú này toàn thân đều là bảo vật a, nếu như có cơ hội nhặt được một miếng da cũng đủ ăn cả tháng rồi. Sao hả, có muốn đi thử vận may không?
Nghe hắn nói vậy, tên kia lập tức mắt sáng như sao gật đầu lia lịa.
Không ngờ vừa tới chân núi đã nghe thấy tin tức về Hắc Lôi Báo, Dương Tuấn Vũ xoa xoa cằm. Nếu bình thường muốn xâm nhập vào địa bàn Hắc Báo, rút gân một con rồi yên lặng rời đi là chuyện không thể. Hắc Lôi Báo sống theo bầy, cấp độ một con trưởng thành tương đương một cao thủ Thân Vương, hắn tin chắc mình sẽ bị chúng xé thành mảnh nhỏ. Nhưng hiện tại thì khác, Hắc Lôi Báo ác chiến với Hỏa Mãng Hổ, cơ hội thương vong gần như rất lớn, khả năng thu được nguyên liệu đầu tiên rất cao.
Tuy vậy, hắn nhìn ra không có nghĩa là không có ai nhìn ra, tên kia cố tình lôi câu chuyện này ra nói trong một nơi có rất nhiều người như quán trọ chắc chắn có ẩn ý.
Không ngoài dự đoán của hắn, rất nhanh có một nhóm người toàn thân khí tức mạnh mẽ đi tới, nhìn chúng ẩn ẩn mùi vị hoang dại, trên người có những vết sẹo do móng vuốt cào xé, có lẽ là một nhóm thường xuyên lên núi săn yêu thú.
- Này, tin tức của ngươi không sai chứ?
Tên thủ lĩnh trọc đầu, trên cổ chi chít hình săm, bộ mặt hung ác vỗ bàn nói.
Tên kia giật mình, bộ dạng lo sợ gật đầu:
- Các ngài là Đội Săn Huyết Lang? Đúng ... đúng vậy. Tin này tuyệt đối đúng.
- Hừ. Thảo nào dạo này không thấy đám rùa rụt đầu Bảo Châu đâu, thì ra là đi làm ngư ông đắc lợi, định qua mặt Huyết Lang của ta sao, còn non lắm.
Nói xong hắn ngửa cổ cười ha hả.
- Đi!
Theo tiếng quát, hơn 20 người nhanh chóng đứng lên, hông đeo đao kiếm lập tức rời khỏi quán
trọ.
U Minh xưa nay là dãy núi lớn, bên trong là lãnh thổ của rất nhiều các loài yêu ma, dã thú khác nhau, đa phần chúng đều sống theo bầy đàn, vì thế muốn có được các nguyên liệu quý thì đều cần mạo hiểm lập đội đi săn, dần dần nó trở thành một loại nghề nghiệp của con người nơi đây.
Dương Tuấn Vũ nhìn đám người khí thế trùng trùng rời khỏi quán trọ, ngay sau đó mọi người cũng lục tục rời đi, bộ dạng gấp gáp thì khẽ lắc đầu, đây rõ ràng là bị tính kế, vậy mà vẫn ngu ngốc lao đầu vào. Vừa rồi rõ ràng hắn quan sát được nụ cười âm hiểm của hai tên tung tin tức kia, bọn chúng muốn Bảo Sơn và Huyết Lang gặp nhau, tranh cướp chém giết, rồi nhân cơ hội đấy trục lợi.
Đây mới là tọa sơn quan hổ đấu. Đợi hai kẻ này rời khỏi, Dương Tuấn Vũ mặc dù không hi vọng nhiều nhưng sau một hồi chần chừ hắn vẫn đứng dậy rời khỏi nhà trọ Ong Mật, cẩn thận bám theo.
Vào ban đêm trong rừng càng u tối, mọi người quyết định cắm trại nghỉ chân ở lưng chừng núi, Dương Tuấn Vũ cũng chọn được một chỗ cách họ khá xa. Từ lúc Apollo mượn thân xác hắn sử dụng, Dương Tuấn Vũ cũng thu được chỗ tốt đó là đôi mắt nhìn trong bóng đêm càng lúc càng trở nên rõ ràng. Vì thế, cho dù không ở sát bọn chúng, hắn vẫn có thể không bị mất dấu con mồi.
Ngay khi trời tờ mờ sáng, đám người kia lén lút di chuyển, hắn cũng như một u linh nhẹ nhàng đi theo. Nói về khoản sinh tồn trong rừng, hiện nay hắn hoàn toàn có thể di chuyển dễ dàng, một chút tiếng động dù có phát ra cũng sẽ bị tiếng lá xào xạc che khuất, mỗi bước hắn đi qua đều không tồn tại dấu vết sót lại.
Hai bên Đội Săn đều đang ẩn nấp chờ cuộc chiến của Hỏa Mãng Hổ và Hắc Lôi Báo kết thúc, và đây cũng là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy hai con yêu thú chiến đấu với nhau.
Trong khu rừng luôn ẩn chứa nhiều biến cố bất ngờ, hai loài yêu thú đạt tới tầng thứ sức mạnh này đã có chút linh trí, hai bên dù có tranh chấp cũng chỉ do hai con đầu đàn quyết đấu với nhau. Bên nào thua, bên đó sẽ rời đi.
Nếu cả hai đàn yêu thú lao vào cắn xé nhau thì chỉ sợ sẽ bị các đàn dã thú khác thôn tính toàn bộ, cho nên, không tới trường hợp xấu nhất, bọn chúng sẽ không tổ chức cuộc chiến toàn diện. Chẳng nói đâu xa, Bảo Sơn và Huyết Lang chẳng phải đang đỏ mắt tìm cơ hội kiếm chác sao?
Một chút cảm thán về trí tuệ yêu thú qua đi, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng bị cuộc chiến ác liệt của hai con đầu đàn thu hút.
Hỏa Mãng Hổ có kích thước rất lớn, toàn thân màu đỏ cam, cao hơn ba mét, dài hơn 6 mét, đầu hổ, đuôi rắn, tỏa ra khí tức nóng rực. Miệng nó có khả năng phun lửa, mỗi lấn xuất chiêu là cả mảng lớn rừng bị đốt cháy trong nháy mắt.
Đối đầu với nó là Hắc Lôi Báo, toàn thân màu đen, thi thoảng bộ lông lóe lên những tia chớp sáng, làm nổ không khí xung quanh phát ra những tiếng “tanh tách” “rẹt rẹt”. Hắc Lôi Báo có kích thước nhỏ hơn một chút, cao khoảng 2 mét 6, chiều dài khoảng 4 mét 8, nhưng nó có tốc độ di chuyển rất nhanh, sát chiêu mạnh nhất là phun ra một luồng sét cực mạnh, đủ để phát nổ cả chục mét xung quanh.
Hai con yêu thú hung ác thảm chiến làm cả một mảng rừng rộng lớn cả cây số đều bị phá nát, khí tức đã suy yếu, chỉ là độ hung hãn dường như lại tăng lên.
Hai bên gần như ngang tầm nhau, nhưng Dương Tuấn Vũ nhận thấy con Hắc Lôi Báo là kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng kém hơn, thể lực bị hao tổn nhiều hơn, nếu tin tức là đúng thì con đầu đàn vừa chết, cuộc chiến chọn ra kẻ đứng đầu đương nhiên không dễ dàng gì. Lôi Báo rõ ràng đã có thương thế từ trước, thể lực đang suy giảm nhanh chóng, Hỏa Mãng Hổ chọn thời điểm công kích tuyệt đối rất gian xảo.
Theo thời gian trôi đi càng dài, Hỏa Mãng Hổ đã ép Lôi Báo tới bờ vực bị đánh chết, các con yêu thú bên đó đang rục rịch sẵn sàng rời đi, chấp nhận lãnh thổ bị xâm chiếm.
Đúng lúc đấy, không hẹn mà gặp, Bảo Sơn cùng Huyết Lang đột nhiên nhảy ra tham chiến, hai thủ lĩnh điên cuồng tấn công hai con yêu thú đang lúc yếu ớt nhất, còn đám đội viên thì quăng lưới, bắn tên, dùng đủ các thủ đoạn ào ạt tấn công vào đám dã thú đang ngơ ngẩn quan sát cuộc chiến của hai con đầu đàn.
Hai con dã thú bị trúng đòn hiểm, một đao một kiếm đâm xuyên qua người, máu chảy lênh láng, mùi tanh nồng lan khắp núi rừng. Thủ lĩnh Huyết Lang và Bảo Sơn đều bị thương nhưng lực chiến không bị ảnh hưởng nhiều, thấy hai con mồi hoảng loạn chạy trốn, chúng ăn ý chia nhau đuổi theo.
Dương Tuấn Vũ sau một hồi quan sát, cuối cùng hắn chọn hướng Lôi Báo chạy đi, dù sao nguyên liệu Envy cần cũng là Gân Hắc Báo, Hỏa Mãng Hổ nhìn rất mạnh mẽ nhưng lần này không có duyên với hắn. Thân hình nhẹ nhàng lướt đi, giữ vững khoảng cách với Huyết Lang, hai người đuổi, một thú chạy.
Mặc dù thủ đoạn của hai tên thủ lĩnh Đội Săn này khá hèn hạ, nhưng hiệu quả lại rất cao, Dương Tuấn Vũ cũng không phải kẻ không biết điều, hắn muốn bám theo rồi đợi khi Huyết Lang xử lý xong con mồi sẽ thương lượng mua một chút gân báo chắc không thành vấn đề.
Hắc Lôi Báo bị thương rất nặng, sức chiến đấu chẳng còn bao nhiêu, sau mấy tiếng truy sát cuối cùng cũng gục ngã.
Huyết Lang cười lớn, đi tới thu hoạch chiến lợi phẩm.
- Người anh em, có thể để lại cho tôi chút gân báo được không?
- Hừ
Đang rất khoái chí đột nhiên thấy có kẻ xuất hiện, Huyết Lang lập tức hừ lạnh, tập trung cảnh giác.
- Không bán.
Hắn lạnh lùng quát.
- Tiền trao cháo múc thôi, có gì phải làm căng như vậy?
Huyết Lang nhếch mép cười gằn, là kẻ chuyên tính kế người khác, hắn đương nhiên không tin kẻ lạ mặt bám theo lại chỉ muốn mua một chút gân. Nhưng khi hắn còn đang tính xem phải giải quyết tình huống này ra sao, ra tay giải quyết tên bám đuôi hay đợi người của mình tới rồi xử lý thì đột nhiên cơn đau kinh khủng ập tới, hắn trợn tròn mắt khó tin, khi quay đầu lại mặt chỉ còn một vẻ sợ hãi, kinh hoàng.
Dương Tuấn Vũ cũng giật mình, khiếp sợ.
Con Hắc Lôi Báo một giây trước toàn thân không còn một chút khí tức, nằm mềm oặt một chỗ, thì một giây sau đã hung ác cực nhanh há cái miệng cực lớn cắn đứt nửa người tên thủ lĩnh Huyết Lang, trong khi cắn, ánh mắt nó nhìn về Dương Tuấn Vũ chỉ còn một sự lạnh lẽo hung tàn tới xương tủy.
Huyết Lang không biết chết vì bị kinh hoàng hay vì bị nuốt gọn vào miệng ác thú, một tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Con dã thú hai mắt đã chuyển sang một màu đỏ như máu, Dương Tuấn Vũ biết mình đã rơi vào xui xẻo rồi, Lôi Báo đang trong trạng thái cuồng bạo khát máu.
Nhà trọ bằng gỗ này được thiết kế theo kiểu cổ xưa, bên ngoài ghi tấm biển “Ong Mật, bên trong mọi người sử dụng các loại đồ uống và thức ăn dường như cũng thơm mùi vị mật ngọt, cùng với các giai điệu cổ điển từ những năm 70 của thập kỷ trước vô hình chung tạo thành một bầu không khí rất thoải mái, dễ chịu.
Dương Tuấn Vũ gọi cho mình một suất Bò bít tết nướng mật ong rừng, một chút sa lát tươi, và một suất bánh mì nóng giòn. Vừa thưởng thức, hắn vừa nghe ngóng đủ các kiểu tin tức bát quái xung quanh, trong đó có vài thứ khiến hắn khá để tâm.
- Này, biết tin gì chưa?
Một ông chú trung niên với bộ râu rậm rạp che hết cả miệng, hắn vừa hớp một ngụm bia tươi nên trên râu còn đọng lại ít đám bọt trắng, vỗ vai lão bạn híp mắt nói.
- Ồ. Tin gì? Có phải là vợ thằng Thomas lại cắm sừng nó lần thứ 51? Con ả đó đúng là đáng khinh, nhưng không thể phủ nhận ba vòng mượt mà, nhìn là muốn chảy nước miếng thật.
- Không phải. Tin tức về nguyên nhân động đất gần đây xảy ra trong dãy U Minh.
- Có kết quả khảo sát rồi sao? Mau nói nghe chút.
- Là do Hắc Lôi Báo gây ra.
- Hắc Lôi Báo? Những con yêu thú đó muốn làm gì mà gây ra động tĩnh lớn như vậy? Tin tức có chính xác không?
- Chính xác. Tin này tôi dùng 1000 tinh thạch mua từ một tên người quen trong Đội Săn Bảo Châu đấy, tuyệt không thể sai được. Hắc Lôi Báo gây ra động tĩnh lớn như vậy là do tranh chấp một lãnh thổ với Hỏa Mãng Hổ. Nghe nói con Hắc Lôi Báo đầu đàn vừa chết, Hỏa Mãng Hổ nhân cơ hội muốn chiếm địa bàn, hai bên xảy ra một hồi ác chiến. Cả hai loài yêu thú này toàn thân đều là bảo vật a, nếu như có cơ hội nhặt được một miếng da cũng đủ ăn cả tháng rồi. Sao hả, có muốn đi thử vận may không?
Nghe hắn nói vậy, tên kia lập tức mắt sáng như sao gật đầu lia lịa.
Không ngờ vừa tới chân núi đã nghe thấy tin tức về Hắc Lôi Báo, Dương Tuấn Vũ xoa xoa cằm. Nếu bình thường muốn xâm nhập vào địa bàn Hắc Báo, rút gân một con rồi yên lặng rời đi là chuyện không thể. Hắc Lôi Báo sống theo bầy, cấp độ một con trưởng thành tương đương một cao thủ Thân Vương, hắn tin chắc mình sẽ bị chúng xé thành mảnh nhỏ. Nhưng hiện tại thì khác, Hắc Lôi Báo ác chiến với Hỏa Mãng Hổ, cơ hội thương vong gần như rất lớn, khả năng thu được nguyên liệu đầu tiên rất cao.
Tuy vậy, hắn nhìn ra không có nghĩa là không có ai nhìn ra, tên kia cố tình lôi câu chuyện này ra nói trong một nơi có rất nhiều người như quán trọ chắc chắn có ẩn ý.
Không ngoài dự đoán của hắn, rất nhanh có một nhóm người toàn thân khí tức mạnh mẽ đi tới, nhìn chúng ẩn ẩn mùi vị hoang dại, trên người có những vết sẹo do móng vuốt cào xé, có lẽ là một nhóm thường xuyên lên núi săn yêu thú.
- Này, tin tức của ngươi không sai chứ?
Tên thủ lĩnh trọc đầu, trên cổ chi chít hình săm, bộ mặt hung ác vỗ bàn nói.
Tên kia giật mình, bộ dạng lo sợ gật đầu:
- Các ngài là Đội Săn Huyết Lang? Đúng ... đúng vậy. Tin này tuyệt đối đúng.
- Hừ. Thảo nào dạo này không thấy đám rùa rụt đầu Bảo Châu đâu, thì ra là đi làm ngư ông đắc lợi, định qua mặt Huyết Lang của ta sao, còn non lắm.
Nói xong hắn ngửa cổ cười ha hả.
- Đi!
Theo tiếng quát, hơn 20 người nhanh chóng đứng lên, hông đeo đao kiếm lập tức rời khỏi quán
trọ.
U Minh xưa nay là dãy núi lớn, bên trong là lãnh thổ của rất nhiều các loài yêu ma, dã thú khác nhau, đa phần chúng đều sống theo bầy đàn, vì thế muốn có được các nguyên liệu quý thì đều cần mạo hiểm lập đội đi săn, dần dần nó trở thành một loại nghề nghiệp của con người nơi đây.
Dương Tuấn Vũ nhìn đám người khí thế trùng trùng rời khỏi quán trọ, ngay sau đó mọi người cũng lục tục rời đi, bộ dạng gấp gáp thì khẽ lắc đầu, đây rõ ràng là bị tính kế, vậy mà vẫn ngu ngốc lao đầu vào. Vừa rồi rõ ràng hắn quan sát được nụ cười âm hiểm của hai tên tung tin tức kia, bọn chúng muốn Bảo Sơn và Huyết Lang gặp nhau, tranh cướp chém giết, rồi nhân cơ hội đấy trục lợi.
Đây mới là tọa sơn quan hổ đấu. Đợi hai kẻ này rời khỏi, Dương Tuấn Vũ mặc dù không hi vọng nhiều nhưng sau một hồi chần chừ hắn vẫn đứng dậy rời khỏi nhà trọ Ong Mật, cẩn thận bám theo.
Vào ban đêm trong rừng càng u tối, mọi người quyết định cắm trại nghỉ chân ở lưng chừng núi, Dương Tuấn Vũ cũng chọn được một chỗ cách họ khá xa. Từ lúc Apollo mượn thân xác hắn sử dụng, Dương Tuấn Vũ cũng thu được chỗ tốt đó là đôi mắt nhìn trong bóng đêm càng lúc càng trở nên rõ ràng. Vì thế, cho dù không ở sát bọn chúng, hắn vẫn có thể không bị mất dấu con mồi.
Ngay khi trời tờ mờ sáng, đám người kia lén lút di chuyển, hắn cũng như một u linh nhẹ nhàng đi theo. Nói về khoản sinh tồn trong rừng, hiện nay hắn hoàn toàn có thể di chuyển dễ dàng, một chút tiếng động dù có phát ra cũng sẽ bị tiếng lá xào xạc che khuất, mỗi bước hắn đi qua đều không tồn tại dấu vết sót lại.
Hai bên Đội Săn đều đang ẩn nấp chờ cuộc chiến của Hỏa Mãng Hổ và Hắc Lôi Báo kết thúc, và đây cũng là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy hai con yêu thú chiến đấu với nhau.
Trong khu rừng luôn ẩn chứa nhiều biến cố bất ngờ, hai loài yêu thú đạt tới tầng thứ sức mạnh này đã có chút linh trí, hai bên dù có tranh chấp cũng chỉ do hai con đầu đàn quyết đấu với nhau. Bên nào thua, bên đó sẽ rời đi.
Nếu cả hai đàn yêu thú lao vào cắn xé nhau thì chỉ sợ sẽ bị các đàn dã thú khác thôn tính toàn bộ, cho nên, không tới trường hợp xấu nhất, bọn chúng sẽ không tổ chức cuộc chiến toàn diện. Chẳng nói đâu xa, Bảo Sơn và Huyết Lang chẳng phải đang đỏ mắt tìm cơ hội kiếm chác sao?
Một chút cảm thán về trí tuệ yêu thú qua đi, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng bị cuộc chiến ác liệt của hai con đầu đàn thu hút.
Hỏa Mãng Hổ có kích thước rất lớn, toàn thân màu đỏ cam, cao hơn ba mét, dài hơn 6 mét, đầu hổ, đuôi rắn, tỏa ra khí tức nóng rực. Miệng nó có khả năng phun lửa, mỗi lấn xuất chiêu là cả mảng lớn rừng bị đốt cháy trong nháy mắt.
Đối đầu với nó là Hắc Lôi Báo, toàn thân màu đen, thi thoảng bộ lông lóe lên những tia chớp sáng, làm nổ không khí xung quanh phát ra những tiếng “tanh tách” “rẹt rẹt”. Hắc Lôi Báo có kích thước nhỏ hơn một chút, cao khoảng 2 mét 6, chiều dài khoảng 4 mét 8, nhưng nó có tốc độ di chuyển rất nhanh, sát chiêu mạnh nhất là phun ra một luồng sét cực mạnh, đủ để phát nổ cả chục mét xung quanh.
Hai con yêu thú hung ác thảm chiến làm cả một mảng rừng rộng lớn cả cây số đều bị phá nát, khí tức đã suy yếu, chỉ là độ hung hãn dường như lại tăng lên.
Hai bên gần như ngang tầm nhau, nhưng Dương Tuấn Vũ nhận thấy con Hắc Lôi Báo là kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng kém hơn, thể lực bị hao tổn nhiều hơn, nếu tin tức là đúng thì con đầu đàn vừa chết, cuộc chiến chọn ra kẻ đứng đầu đương nhiên không dễ dàng gì. Lôi Báo rõ ràng đã có thương thế từ trước, thể lực đang suy giảm nhanh chóng, Hỏa Mãng Hổ chọn thời điểm công kích tuyệt đối rất gian xảo.
Theo thời gian trôi đi càng dài, Hỏa Mãng Hổ đã ép Lôi Báo tới bờ vực bị đánh chết, các con yêu thú bên đó đang rục rịch sẵn sàng rời đi, chấp nhận lãnh thổ bị xâm chiếm.
Đúng lúc đấy, không hẹn mà gặp, Bảo Sơn cùng Huyết Lang đột nhiên nhảy ra tham chiến, hai thủ lĩnh điên cuồng tấn công hai con yêu thú đang lúc yếu ớt nhất, còn đám đội viên thì quăng lưới, bắn tên, dùng đủ các thủ đoạn ào ạt tấn công vào đám dã thú đang ngơ ngẩn quan sát cuộc chiến của hai con đầu đàn.
Hai con dã thú bị trúng đòn hiểm, một đao một kiếm đâm xuyên qua người, máu chảy lênh láng, mùi tanh nồng lan khắp núi rừng. Thủ lĩnh Huyết Lang và Bảo Sơn đều bị thương nhưng lực chiến không bị ảnh hưởng nhiều, thấy hai con mồi hoảng loạn chạy trốn, chúng ăn ý chia nhau đuổi theo.
Dương Tuấn Vũ sau một hồi quan sát, cuối cùng hắn chọn hướng Lôi Báo chạy đi, dù sao nguyên liệu Envy cần cũng là Gân Hắc Báo, Hỏa Mãng Hổ nhìn rất mạnh mẽ nhưng lần này không có duyên với hắn. Thân hình nhẹ nhàng lướt đi, giữ vững khoảng cách với Huyết Lang, hai người đuổi, một thú chạy.
Mặc dù thủ đoạn của hai tên thủ lĩnh Đội Săn này khá hèn hạ, nhưng hiệu quả lại rất cao, Dương Tuấn Vũ cũng không phải kẻ không biết điều, hắn muốn bám theo rồi đợi khi Huyết Lang xử lý xong con mồi sẽ thương lượng mua một chút gân báo chắc không thành vấn đề.
Hắc Lôi Báo bị thương rất nặng, sức chiến đấu chẳng còn bao nhiêu, sau mấy tiếng truy sát cuối cùng cũng gục ngã.
Huyết Lang cười lớn, đi tới thu hoạch chiến lợi phẩm.
- Người anh em, có thể để lại cho tôi chút gân báo được không?
- Hừ
Đang rất khoái chí đột nhiên thấy có kẻ xuất hiện, Huyết Lang lập tức hừ lạnh, tập trung cảnh giác.
- Không bán.
Hắn lạnh lùng quát.
- Tiền trao cháo múc thôi, có gì phải làm căng như vậy?
Huyết Lang nhếch mép cười gằn, là kẻ chuyên tính kế người khác, hắn đương nhiên không tin kẻ lạ mặt bám theo lại chỉ muốn mua một chút gân. Nhưng khi hắn còn đang tính xem phải giải quyết tình huống này ra sao, ra tay giải quyết tên bám đuôi hay đợi người của mình tới rồi xử lý thì đột nhiên cơn đau kinh khủng ập tới, hắn trợn tròn mắt khó tin, khi quay đầu lại mặt chỉ còn một vẻ sợ hãi, kinh hoàng.
Dương Tuấn Vũ cũng giật mình, khiếp sợ.
Con Hắc Lôi Báo một giây trước toàn thân không còn một chút khí tức, nằm mềm oặt một chỗ, thì một giây sau đã hung ác cực nhanh há cái miệng cực lớn cắn đứt nửa người tên thủ lĩnh Huyết Lang, trong khi cắn, ánh mắt nó nhìn về Dương Tuấn Vũ chỉ còn một sự lạnh lẽo hung tàn tới xương tủy.
Huyết Lang không biết chết vì bị kinh hoàng hay vì bị nuốt gọn vào miệng ác thú, một tiếng kêu cũng không kịp phát ra.
Con dã thú hai mắt đã chuyển sang một màu đỏ như máu, Dương Tuấn Vũ biết mình đã rơi vào xui xẻo rồi, Lôi Báo đang trong trạng thái cuồng bạo khát máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.