Chương 26: Hồi Ức Vũ Chấn Phong
Vũ Dương Thiên Tử
23/09/2019
- Đinh đang!
Tiếng kim thiết vang lên đều đặn, mỗi một nhịp nện xuống đều tỏa ra khí thế trầm ổn và theo một quy luật kì lạ.
Đi dạo một vòng, dừng lại ở khu chế tác thô, A Cường nở nụ cười hồn hậu, âm thanh ẩn chứa một tia khen ngợi:
- Không hổ danh là Cuồng Long Chuy Pháp, mặc dù chỉ là một chút da lông bên ngoài nhưng vẫn đem lại hiệu quả khác biệt rõ rệt. Món thủ pháp này của Tuấn Vũ thật sự tinh diệu.
Vân Tú khẽ gật đầu, cô chưa bao giờ thôi tự hào về tài năng của anh.
A Cường giơ tay hướng về khu trung tâm, vừa đi vừa nói:
- Theo chỉ thị của cậu ấy, một phần đội thợ rèn của chúng ta đã tham gia vào công tác chế tạo, với thủ pháp tinh diệu kia đã giúp thời gian làm việc rút ngắn đi không ít. Cho tới nay, 6 chiếc tàu ngầm đã được xuất xưởng và đều vượt qua được các bài kiểm tra khắt khe nhất của Hải quân.
Vân Tú hơi đi chậm cước bộ, mắt nhìn vào mô hình thiết kế đang trôi lơ lửng, chầm chậm xoay vòng ở trung tâm khu sản xuất, gật đầu:
- Tiến độ rất tốt, như vậy đã bắt tay vào làm Trục hạm Mắt Bão rồi?
A Cường nhìn theo ánh mắt của cô, thấy hình chiếu 3D của một con tàu chiến vô cùng mạnh mẽ, dựa theo kiến thức cơ giới- vũ khí hóa của mình, hắn nở nụ cười không che dấu được sự cuồng nhiệt:
- Ừ. Lần này Hope cũng được huy động vào sản xuất, không nghi giờ chính là sự hỗ trợ vô cùng to lớn. Các người thợ ở đây ai cũng là tay lành nghề, được sự trợ giúp chính xác của một trí tuệ nhân tạo nữa quá là như hổ thêm cánh.
Vân Tú mỉm cười, đôi mắt đẹp lấp lánh tinh quang nhìn vào thao tác của những người thợ lành nghề. Theo ánh mắt cô, mỗi một cánh tay robot đều được điều khiển linh hoạt, còn những công đoạn mà chỉ có thể làm bằng sức người cũng được Hope dùng các vạch sáng đánh dấu vô cùng chuẩn xác.
Gần như bọn họ vừa nghĩ trong đầu cần làm gì, Hope đã đánh dấu xong vị trí, họ chỉ cần đưa lên máy cắt, dùng thủ pháp rèn của mình nhanh chóng gia công. Ngay khi họ quên, một màn sáng liền hiện ra trước mắt công việc cần làm tiếp theo. Sự phối hợp này rất nhanh trở nên nhuần nhuyễn, các thao tác thừa hầu như không có.
Tiến độ sản xuất theo đó mà tăng lên, thời gian sản xuất được rút ngắn, các chi tiết máy nhờ được kiểm duyệt gắt gao mà chất lượng rất tốt, không chỉ vậy, qua quá trình làm việc như vậy, tay nghề và trình độ của những nhân công này cũng tăng rõ rệt.
Ngồi vào phòng họp đã có sẵn các vị quan chức cấp cao của chính phủ, Vân Tú mỉm cười lên tiếng:
- Đã để mọi người phải đợi lâu rồi.
- Không có gì. Tổng giám đốc Tú đã vất vả rồi.
Lê Quân cười ha hả lắc đầu.
Đương nhiên không có ai phàn nàn cả, họ cũng đã được một chuyên viên cấp cao khác của công ty đóng tàu Thịnh Thế dẫn đường tham quan, nhìn vào tốc độ làm việc nhanh chóng, tiến độ công việc có thể chỉ có thể nói hai từ “khủng khiếp” để hình dung, lại có minh chứng xác đáng thông qua cuộc kiểm tra của 5 chiếc tàu ngầm mới nhất thì không ai còn bất cứ dị nghị gì về năng lực của công ty đóng tàu này.
Phong lão trước ánh mắt của mọi người liền đứng lên đi tới đỡ cô cẩn thận ngồi vào ghế thì ánh mắt lóe lên những tia kinh ngạc, nhưng bọn họ rất nhanh nhớ tới tin đồn rằng hai người này đã nhận nhau làm ông cháu thì cũng không tỏ ý gì thêm.
Lê Quân dường như đã biết việc này từ khá sớm, ông ta cười híp mắt nhìn Phong lão:
- Lão Phong, không ngờ tới khi về già ông lại có được phúc phận này. Chậc chậc, Vân Tú à, lão già khó tính này có gì thú vị chứ? Chi bằng nhận ta làm ông ngoại nuôi đi.
Phong lão trừng mắt hổ không kiêng kị gì mắng:
- Lão điên, ông lại phát bệnh rồi à?
Hai người không ai nhường ai làm các tướng sĩ ở đây khẽ lắc đầu, bật cười, hai người này năm xưa đều là những vị tướng quân kiệt xuất, ngang tài ngang sức, dưới sự lãnh đạo tài tình của vĩ nhân kia tên tuổi đã sớm vang danh một cõi, thậm chí, ngay cả báo chí quốc tế cũng đều có những bài viết ca ngợi tài năng điều binh khiển tưởng của hai người.
Mặc dù tuổi trẻ họ luôn ngấm ngầm tranh đua, nhưng chính điều này lại khiến tình cảm đồng chí hai người thêm gắn chặt. Người không biết thì thấy vậy, người biết nội tình thì càng rõ hơn.
Nhớ năm đó, Lê Quân có một cô em gái xinh đẹp, mặc dù đã nhất quyết can ngăn không cho cô gia nhập chiến trường, nhưng khi Lê Quân nhận nhiệm vụ ở phương xa, cô gái này đã lén lút tham gia ngày hội tuyển quân.
Lê Phương không chỉ có vẻ ngoài thuần khiết mà còn rất thông minh nhanh trí, trong nhóm nữ thanh niên xung phong, cô nhanh chóng được đôn lên làm tiểu đội trưởng.
Tuy vậy, biến cố trong chiến tranh luôn khó lường, trong một lần dò mìn lấp đường, một cô gái ở tổ đội đã không may làm kích hoạt một quả bom nổ chậm.
Vụ nổ bất ngờ khiến đoạn núi đất đổ sập xuống, vùi lấp những người đồng đội vào bên trong.
Không khí vì quả bom mà bị dồn ép bay hết, lại bị đất đá đè xuống làm các nữ thanh niên xung phong nhanh chóng đối mặt với nguy cơ chết ngạt.
Không biết là duyên số hay định mệnh, khi nghe tiếng nổ vang vọng cả khu đồi, người thanh niên cả người đẫm máu rõ ràng vừa thoát chết từ trong một trận chiến gam go liền vội vàng chạy đến.
Hắn vừa dùng tay vừa dùng báng và mũi súng để đào đất, bẩy đá cứu người.
Tổ đội bảy người nhưng chỉ ba người được cứu thoát, những người còn lại sau đó được đưa lên thì đã tím ngắt vì chết ngạt. Trong lúc bọn họ bàng hoàng tỉnh táo lại thì thấy người thanh niên khắp người đẫm máu kia đang cô cứu một cô gái cách đó không xa.
- Lê Phương!
Một người trong số họ nhanh chóng nhận ra tiểu đội trưởng vội chạy tới, hai người còn lại cũng choàng tỉnh bước theo.
Khi họ nhìn thấy cô đã tắt thở, trên hông đã thấm đẫm một mảng máu đỏ tươi thì giật mình.
Đột nhiên thấy người lính kia ngửa mắt hít sâu một hơi rồi áp mặt xuống thì mặt khẽ biến sắc quát:
- Này! Anh đang làm gì đấy. Cô ấy mất rồi mà anh còn làm bậy!
Cô định lao vào ngăn cản thì một trong hai người bên cạnh nghĩ ra điều gì đó liền giữ lại:
- Chị Lam. Không phải đâu, hình như anh ta cố cứu Phương.
Cô gái kia nghe thấy thì hơi khựng người lại, thấy anh ta hết thổi thổi lại còn lấy tay ấn trước ngực bạn thân thì suýt gào lên lần nữa, nhưng nhìn thao tác thành thạo, ánh mắt nghiêm túc kia thì lý trí mách bảo hắn đang cố làm gì đó cứu Phương.
Nghi hoặc cuối cùng cũng biến mất khi Lê Phương không ngờ đột nhiên ho lên khù khụ, mí mắt nheo nheo lại rồi khó khăn mở ra. Nhìn thấy trước mặt là một người mặt mũi đen nhẻm vì thuốc súng, phía sau còn lấp ló mấy người chị em mặt mũi lem luốc đầy bùn đất đỏ thì miếng khó khăn cố nói:
- Mọi người ... không sao ... chứ?
Ba cô gái như khóc òa đẩy tên kia ra rồi ôm cô vào lòng.
Thanh niên Vũ Chấn Phong cười khổ, chợt ánh mắt tối sầm lại rồi “rầm” cái ngã ngửa ra ngất đi.
Bốn người bị tiếng động bên cạnh làm giật mình, quay lại liền hoảng loạn.
Lê Phương đã đỡ hơn nhiều, mặc dù lồng ngực còn đau do đứng trong phạm vi bom nổ tạo ra sức ép kinh khủng nhưng hiện nay đã tỉnh táo hơn. Cô chợt nhớ lại tình cảnh khi nãy, đầu rất nhanh nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn vào thân ảnh có chút gầy gò thấp bé kia.
Lúc này cô mới thấy toàn thân hắn đẫm máu, chiếc áo xanh bộ đội đã biến thành sậm màu, cô vội chống đỡ đứng dậy, miệng cũng khẽ hô lên:
- Mau mau đưa anh chiến sĩ ấy vào quân y.
Ba người kia thấy vậy thì choàng tỉnh, bọn họ xúm lại khênh hắn đi. Mặc dù người hắn nhìn nhỏ con nhưng cũng tương đối nặng, bốn cô gái thật vất vả mới đưa được người này đi.
...
Vào trạm, bác sĩ cắt quần áo của hắn ra để bộc lộ và đánh giá vết thương, dưới ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, trong đó có cả bốn cô gái, bác sĩ vội quát lên:
- Mau chuẩn bị giường phẫu thuật. Những thanh niên khỏe mạnh xếp thành hai hàng, cậu ta cần phải được truyền máu.
Lam che miệng, đôi mắt khó tin nói:
- Làm thế nào mà ... hắn ta làm được.
Hai cô gái khi nãy chứng kiến quá trình hắn cứu cả bốn người, nhất là còn hà hơi thổi ngạt cho Phương thì đôi mắt đẹp cũng trợn lớn.
Phương bước tới hai hàng người đang đợi hiến máu, trong đầu mông lung một trận. Không cần mọi người nói cũng đoán được hiểm cảnh mà cả tổ đội của cô gặp phải, nhìn bộ dạng ba người kia chắc chắn cũng bị núi đất đá đè lên, xung quanh hiển nhiên không có ai, vậy mà dưới sức một người bị 12 viên đạn bắn vào vẫn có thể liều mạng cứu người khác.
Cô là người rất mạnh mẽ chứ không phải vẻ yếu đuối như bề ngoài, nhưng nghĩ tới việc làm của hắn, khóe mắt không tự chủ đã ươn ướt.
Tiếng kim thiết vang lên đều đặn, mỗi một nhịp nện xuống đều tỏa ra khí thế trầm ổn và theo một quy luật kì lạ.
Đi dạo một vòng, dừng lại ở khu chế tác thô, A Cường nở nụ cười hồn hậu, âm thanh ẩn chứa một tia khen ngợi:
- Không hổ danh là Cuồng Long Chuy Pháp, mặc dù chỉ là một chút da lông bên ngoài nhưng vẫn đem lại hiệu quả khác biệt rõ rệt. Món thủ pháp này của Tuấn Vũ thật sự tinh diệu.
Vân Tú khẽ gật đầu, cô chưa bao giờ thôi tự hào về tài năng của anh.
A Cường giơ tay hướng về khu trung tâm, vừa đi vừa nói:
- Theo chỉ thị của cậu ấy, một phần đội thợ rèn của chúng ta đã tham gia vào công tác chế tạo, với thủ pháp tinh diệu kia đã giúp thời gian làm việc rút ngắn đi không ít. Cho tới nay, 6 chiếc tàu ngầm đã được xuất xưởng và đều vượt qua được các bài kiểm tra khắt khe nhất của Hải quân.
Vân Tú hơi đi chậm cước bộ, mắt nhìn vào mô hình thiết kế đang trôi lơ lửng, chầm chậm xoay vòng ở trung tâm khu sản xuất, gật đầu:
- Tiến độ rất tốt, như vậy đã bắt tay vào làm Trục hạm Mắt Bão rồi?
A Cường nhìn theo ánh mắt của cô, thấy hình chiếu 3D của một con tàu chiến vô cùng mạnh mẽ, dựa theo kiến thức cơ giới- vũ khí hóa của mình, hắn nở nụ cười không che dấu được sự cuồng nhiệt:
- Ừ. Lần này Hope cũng được huy động vào sản xuất, không nghi giờ chính là sự hỗ trợ vô cùng to lớn. Các người thợ ở đây ai cũng là tay lành nghề, được sự trợ giúp chính xác của một trí tuệ nhân tạo nữa quá là như hổ thêm cánh.
Vân Tú mỉm cười, đôi mắt đẹp lấp lánh tinh quang nhìn vào thao tác của những người thợ lành nghề. Theo ánh mắt cô, mỗi một cánh tay robot đều được điều khiển linh hoạt, còn những công đoạn mà chỉ có thể làm bằng sức người cũng được Hope dùng các vạch sáng đánh dấu vô cùng chuẩn xác.
Gần như bọn họ vừa nghĩ trong đầu cần làm gì, Hope đã đánh dấu xong vị trí, họ chỉ cần đưa lên máy cắt, dùng thủ pháp rèn của mình nhanh chóng gia công. Ngay khi họ quên, một màn sáng liền hiện ra trước mắt công việc cần làm tiếp theo. Sự phối hợp này rất nhanh trở nên nhuần nhuyễn, các thao tác thừa hầu như không có.
Tiến độ sản xuất theo đó mà tăng lên, thời gian sản xuất được rút ngắn, các chi tiết máy nhờ được kiểm duyệt gắt gao mà chất lượng rất tốt, không chỉ vậy, qua quá trình làm việc như vậy, tay nghề và trình độ của những nhân công này cũng tăng rõ rệt.
Ngồi vào phòng họp đã có sẵn các vị quan chức cấp cao của chính phủ, Vân Tú mỉm cười lên tiếng:
- Đã để mọi người phải đợi lâu rồi.
- Không có gì. Tổng giám đốc Tú đã vất vả rồi.
Lê Quân cười ha hả lắc đầu.
Đương nhiên không có ai phàn nàn cả, họ cũng đã được một chuyên viên cấp cao khác của công ty đóng tàu Thịnh Thế dẫn đường tham quan, nhìn vào tốc độ làm việc nhanh chóng, tiến độ công việc có thể chỉ có thể nói hai từ “khủng khiếp” để hình dung, lại có minh chứng xác đáng thông qua cuộc kiểm tra của 5 chiếc tàu ngầm mới nhất thì không ai còn bất cứ dị nghị gì về năng lực của công ty đóng tàu này.
Phong lão trước ánh mắt của mọi người liền đứng lên đi tới đỡ cô cẩn thận ngồi vào ghế thì ánh mắt lóe lên những tia kinh ngạc, nhưng bọn họ rất nhanh nhớ tới tin đồn rằng hai người này đã nhận nhau làm ông cháu thì cũng không tỏ ý gì thêm.
Lê Quân dường như đã biết việc này từ khá sớm, ông ta cười híp mắt nhìn Phong lão:
- Lão Phong, không ngờ tới khi về già ông lại có được phúc phận này. Chậc chậc, Vân Tú à, lão già khó tính này có gì thú vị chứ? Chi bằng nhận ta làm ông ngoại nuôi đi.
Phong lão trừng mắt hổ không kiêng kị gì mắng:
- Lão điên, ông lại phát bệnh rồi à?
Hai người không ai nhường ai làm các tướng sĩ ở đây khẽ lắc đầu, bật cười, hai người này năm xưa đều là những vị tướng quân kiệt xuất, ngang tài ngang sức, dưới sự lãnh đạo tài tình của vĩ nhân kia tên tuổi đã sớm vang danh một cõi, thậm chí, ngay cả báo chí quốc tế cũng đều có những bài viết ca ngợi tài năng điều binh khiển tưởng của hai người.
Mặc dù tuổi trẻ họ luôn ngấm ngầm tranh đua, nhưng chính điều này lại khiến tình cảm đồng chí hai người thêm gắn chặt. Người không biết thì thấy vậy, người biết nội tình thì càng rõ hơn.
Nhớ năm đó, Lê Quân có một cô em gái xinh đẹp, mặc dù đã nhất quyết can ngăn không cho cô gia nhập chiến trường, nhưng khi Lê Quân nhận nhiệm vụ ở phương xa, cô gái này đã lén lút tham gia ngày hội tuyển quân.
Lê Phương không chỉ có vẻ ngoài thuần khiết mà còn rất thông minh nhanh trí, trong nhóm nữ thanh niên xung phong, cô nhanh chóng được đôn lên làm tiểu đội trưởng.
Tuy vậy, biến cố trong chiến tranh luôn khó lường, trong một lần dò mìn lấp đường, một cô gái ở tổ đội đã không may làm kích hoạt một quả bom nổ chậm.
Vụ nổ bất ngờ khiến đoạn núi đất đổ sập xuống, vùi lấp những người đồng đội vào bên trong.
Không khí vì quả bom mà bị dồn ép bay hết, lại bị đất đá đè xuống làm các nữ thanh niên xung phong nhanh chóng đối mặt với nguy cơ chết ngạt.
Không biết là duyên số hay định mệnh, khi nghe tiếng nổ vang vọng cả khu đồi, người thanh niên cả người đẫm máu rõ ràng vừa thoát chết từ trong một trận chiến gam go liền vội vàng chạy đến.
Hắn vừa dùng tay vừa dùng báng và mũi súng để đào đất, bẩy đá cứu người.
Tổ đội bảy người nhưng chỉ ba người được cứu thoát, những người còn lại sau đó được đưa lên thì đã tím ngắt vì chết ngạt. Trong lúc bọn họ bàng hoàng tỉnh táo lại thì thấy người thanh niên khắp người đẫm máu kia đang cô cứu một cô gái cách đó không xa.
- Lê Phương!
Một người trong số họ nhanh chóng nhận ra tiểu đội trưởng vội chạy tới, hai người còn lại cũng choàng tỉnh bước theo.
Khi họ nhìn thấy cô đã tắt thở, trên hông đã thấm đẫm một mảng máu đỏ tươi thì giật mình.
Đột nhiên thấy người lính kia ngửa mắt hít sâu một hơi rồi áp mặt xuống thì mặt khẽ biến sắc quát:
- Này! Anh đang làm gì đấy. Cô ấy mất rồi mà anh còn làm bậy!
Cô định lao vào ngăn cản thì một trong hai người bên cạnh nghĩ ra điều gì đó liền giữ lại:
- Chị Lam. Không phải đâu, hình như anh ta cố cứu Phương.
Cô gái kia nghe thấy thì hơi khựng người lại, thấy anh ta hết thổi thổi lại còn lấy tay ấn trước ngực bạn thân thì suýt gào lên lần nữa, nhưng nhìn thao tác thành thạo, ánh mắt nghiêm túc kia thì lý trí mách bảo hắn đang cố làm gì đó cứu Phương.
Nghi hoặc cuối cùng cũng biến mất khi Lê Phương không ngờ đột nhiên ho lên khù khụ, mí mắt nheo nheo lại rồi khó khăn mở ra. Nhìn thấy trước mặt là một người mặt mũi đen nhẻm vì thuốc súng, phía sau còn lấp ló mấy người chị em mặt mũi lem luốc đầy bùn đất đỏ thì miếng khó khăn cố nói:
- Mọi người ... không sao ... chứ?
Ba cô gái như khóc òa đẩy tên kia ra rồi ôm cô vào lòng.
Thanh niên Vũ Chấn Phong cười khổ, chợt ánh mắt tối sầm lại rồi “rầm” cái ngã ngửa ra ngất đi.
Bốn người bị tiếng động bên cạnh làm giật mình, quay lại liền hoảng loạn.
Lê Phương đã đỡ hơn nhiều, mặc dù lồng ngực còn đau do đứng trong phạm vi bom nổ tạo ra sức ép kinh khủng nhưng hiện nay đã tỉnh táo hơn. Cô chợt nhớ lại tình cảnh khi nãy, đầu rất nhanh nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn vào thân ảnh có chút gầy gò thấp bé kia.
Lúc này cô mới thấy toàn thân hắn đẫm máu, chiếc áo xanh bộ đội đã biến thành sậm màu, cô vội chống đỡ đứng dậy, miệng cũng khẽ hô lên:
- Mau mau đưa anh chiến sĩ ấy vào quân y.
Ba người kia thấy vậy thì choàng tỉnh, bọn họ xúm lại khênh hắn đi. Mặc dù người hắn nhìn nhỏ con nhưng cũng tương đối nặng, bốn cô gái thật vất vả mới đưa được người này đi.
...
Vào trạm, bác sĩ cắt quần áo của hắn ra để bộc lộ và đánh giá vết thương, dưới ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, trong đó có cả bốn cô gái, bác sĩ vội quát lên:
- Mau chuẩn bị giường phẫu thuật. Những thanh niên khỏe mạnh xếp thành hai hàng, cậu ta cần phải được truyền máu.
Lam che miệng, đôi mắt khó tin nói:
- Làm thế nào mà ... hắn ta làm được.
Hai cô gái khi nãy chứng kiến quá trình hắn cứu cả bốn người, nhất là còn hà hơi thổi ngạt cho Phương thì đôi mắt đẹp cũng trợn lớn.
Phương bước tới hai hàng người đang đợi hiến máu, trong đầu mông lung một trận. Không cần mọi người nói cũng đoán được hiểm cảnh mà cả tổ đội của cô gặp phải, nhìn bộ dạng ba người kia chắc chắn cũng bị núi đất đá đè lên, xung quanh hiển nhiên không có ai, vậy mà dưới sức một người bị 12 viên đạn bắn vào vẫn có thể liều mạng cứu người khác.
Cô là người rất mạnh mẽ chứ không phải vẻ yếu đuối như bề ngoài, nhưng nghĩ tới việc làm của hắn, khóe mắt không tự chủ đã ươn ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.