Chương 27: Mối Tình Sâu Nặng
Vũ Dương Thiên Tử
23/09/2019
Không lâu sau đó, dưới đôi tay khéo léo của bác sĩ, cùng với máu của Phương và ba người khác không ngờ đã cứu được Vũ Chấn Phong từ tay tử
thần. Và mối tình tuổi trẻ của họ theo đó mà nhen nhóm lên.
Tới lúc biết được tin em mình đã lén gia nhập đội nữ thanh niên xung phong thì Lê Quân rất tức giận, nhưng hắn chỉ có thể thở dài. Em gái hắn đương nhiên hắn rất yêu thương, nhưng những cô gái khác chẳng lẽ không phải là người được gia đình họ quan tâm, lo lắng? Họ ra chiến trường được không lý gì tiểu Phương không thể đi.
Lê Quân chủ động viết thư gửi cho em, rồi cũng thở phào khi nhận lại được phản hồi.
Mọi chuyện không có gì tới khi lần gửi thư thứ 10, em gái hắn chủ động nói về mối tình duyên của mình với một người lính tên Vũ Chấn Phong ở Sư đoàn 308.
Trong thư, cô em gái của hắn đã tỏ rõ mối tình sâu đậm của mình, rồi nói về ước mơ sau khi chiến tranh kết thúc, hai người có thể kết hôn với nhau, sinh cho hắn hai đứa cháu kháu khỉnh.
Lê Quân bật cười khi đọc chúng, cô em gái của hắn mặc dù rất mạnh mẽ nhưng bản chất lại rất thích được nuông chiều. Hắn vuốt ve lá thư, rồi cất gọn vào một chiếc hộp gỗ.
Sau đó dùng bút lông gà viết thư đáp lại.
Hắn cũng không tỏ ý phản đối, hắn biết, Phương rất có ánh mắt nhìn người, nhưng nội dung đa phần nhắc cô khi làm việc nên cẩn thận, tính mạng phải đặt lên hàng đầu, không nên làm gì vì nông nổi.
Mọi việc cứ thế diễn ra hơn 1 năm, chiến dịch vô hình chung càng lúc càng trở lên quyết liệt. Cho tới một hôm, ngày 12/06/1945, khi đại cách mạng đã có dấu hiệu thành công rõ nét, thì giữa đêm trăng sáng, Lê Quân chấn động khi nghe tin đội tàn quân Pháp đột nhiên liều mạng đánh trả ở Thái Nguyên, mặc dù quân ta đã thành công trấn áp, nhưng diễn biết bất ngờ khiến quân ta tổn thương thảm trọng.
Trái tim hắn thắt lại như có gì đó vỡ ra, và không lâu sau đó, tin sét đánh đã làm hắn đau đớn, suy sụp một thời gian: Lê Phương đã mất trong trận chiến đó. Cô vì ngăn cản đám quân lính kích hoạt một loạt bom ở chân đồi Chống Sét. Nếu để địch cho phát nổ lượng thuốc lớn như thế thì e rằng hơn 300 người phải mất mạng.
Đánh đổi sự yên bình của những chiến sĩ nọ chính là mạng sống của cô gái trẻ đang mang trong mình một tình yêu bỏng cháy, một ước mơ gia đình nhỏ êm ấm, đơn sơ của bất cứ người con gái nào.
Nghe nói, lúc cô liều mạng ngăn cản biến cố, một thanh niên vóc người gầy gò, nhỏ bé, làn da ngăm đen, trong đêm tối đôi mắt đỏ như máu đã điên cuồng một mình tiêu diệt hết hơn 50 tên lính Pháp còn lại.
Nhưng chiến tích khiến người ta kinh ngạc kia không khiến hắn cảm thấy tự hào, ngược lại, suốt đêm ấy người ta chỉ nghe được tiếng gào xé lòng vang vọng khắp núi đồi.
...
Sau đó, hai người lính, một cao lớn, một gầy gò thấp bé cũng có dịp đối diện với nhau ở một nơi yên tĩnh trong một gian phòng hẹp.
Lẫn trong lờ mờ sương khói do nén nhang cháy tạo ra là một gương mặt thanh thuần, xinh xắn của cô gái năm nào.
Nhìn bức ảnh ấy, Lê Quân siết chặt nắm tay, ngẩng đầu cho nước mắt không rơi nhưng hai má hắn đã ướt đẫm.
Đứng cạnh hắn, người thanh niên trẻ thấp hơn một cái đầu, gương mặt khắc khổ, nắm chặt tay tới mức phát ra tiếng xương kẽo kẹt, đôi mắt hằn lên những tia máu, nhưng một giọt lệ cũng không thấy.
Không phải hắn không muốn khóc, không muốn gào lên, nhưng suốt hơn 3 tháng, nước mắt không đêm nào không ướt gối, hình ảnh kia chưa một lần nào không làm hắn choàng tỉnh trong đêm, rồi lại gục đầu hai tay ôm mặt. Hắn hít sâu một hơi, tới khi nói ra, giọng cũng đã khàn đi gần như mất tiếng, nhưng dù vậy vẫn không khó để nhận thấy một tình yêu thương mãnh liệt trong đó:
- Phương! Anh em đến rồi, em ... có đang nhìn thấy không? Anh ...
Lê Quân lấy tay gạt đi nước mắt, đôi môi cố nở nụ cười nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc, âm thanh phát ra mang theo ý trách mắng nhưng nhiều hơn là sự cưng chiều vô hạn, chỉ là tới cuối cùng lại không kìm được mà thét lên thống thiết như xé rách tâm can:
- Con bé ngốc ... Anh tới rồi đây. Cách mạng đã thành công rồi ... ước mơ của em ... Tại sao? Tại sao em không cố gắng?
Nghe thấy hai từ “ước mơ” ấy, Chấn Phong cắn môi tới bật máu, hắn đương nhiên biết hai từ này đại biểu cho điều gì. Hắn vẫn nhớ rõ cảm giác ôm chặt lấy cô vào trong lòng, khi đó cô lúc nào cũng nhắc tới mong ước đơn sơ ấy, thậm chí còn không ít lần gấp gáp đem ra rất nhiều cái tên đáng yêu.
“- Nha. Em rất thích con gái tên Tú, vừa xinh đẹp, lại vừa mạnh mẽ. Hì hì. Sau này nhất định nó phải xinh xắn như em, không thể vừa thấp vừa đen thui như anh được. Xấu lắm.
- Ha hả. Được rồi. Vậy thì nếu là con gái thì đặt tên Tú.
- Ừm. Tên đệm là gì nhỉ? Đừng nghĩ chỉ là “đệm” mà coi thường như, nó rất quan trọng đấy. Ngọc Tú? Cũng hay, Lan Tú? Cũng hay. Này này, anh đừng ngủ, mau nghĩ xem nên đặt là gì?
Vũ Chấn Phong ngái ngủ mở mắt, thấy mấy ánh mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi thật yên bình, hắn gãi gãi đầu nói:
- Vân Tú thì sao?
- Oa. Tên thật đẹp. Vậy lấy là Vân Tú đi. Hì hì. Được rồi, anh nghỉ đi, mai còn xuất quân sớm.
Vũ Chấn Phong cười ngây ngô, hắn cũng không rõ đẹp xấu ra sao, chỉ biết ánh mắt cô vốn xinh đẹp nay càng thêm long lanh rạng ngời thì cũng thích cái tên ấy.”
- Ông! Ông ơi.
Vân Tú vỗ vỗ lưng ông đang có chút thất thần, hơi kì quặc khẽ gọi. Không biết giữa cuộc họp quan trọng ông lại nghĩ cái gì? Điều này rất ít khi xảy ra.
Lê Quân ngồi đối diện thấy ông bạn già ánh mắt khẽ đỏ lên thì thở dài. Đã bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn không quên được Lê Phương. Mặc dù vóc người hơi nhỏ bé nhưng khí chất và ngoại hình cũng không tới nỗi nào, người lọt được vào mắt của em gái ông đương nhiên không phải chỉ có tài năng mà đủ.
Thế nhưng, sau biến cố năm đó, kẻ ngoan cố này kiên quyết không lấy vợ, cũng chẳng có ý định với bất cứ người con gái nào, dù dựa vào danh vọng của hắn vung tay là sẽ vơ được một nắm, muốn xinh đẹp, tài năng kiểu gì cũng có.
Khẽ lắc đầu, sâu trong đôi mắt cũng nhòe đi, hắn hít sâu một hơi kiềm chế lại cảm xúc. Lê Phương mất ngày đó chắc chắn ít nhiều cũng có nguyên nhân vì Chấn Phong, nhưng ông không trách hắn ta. Bởi lẽ, nếu đặt hắn trong hoàn cảnh em gái bị hiểm nguy, nhất định thân làm anh trai cũng phải liều cái mạng này cứu nó.
Phương rất mạnh mẽ, nhưng tấm lòng sắt son, cô liều mạng như vậy phần nào khẳng định rõ với kẻ làm anh như hắn rằng, người nam nhân này cô đã yêu hơn bản thân mình.
Chút oán trách theo năm tháng đã hết, nhưng phần áy náy lại theo đó mà tăng. Người thanh niên tài tuấn, hô phong hoán vũ năm đó vậy mà ở một mình tới già. Trong căn phòng đơn sơ bằng tre rừng trong Quân khu, giữa ban thờ chỉ có hai tấm linh vị ghi tên cha mẹ hắn và một tấm ảnh của Phương.
Vũ Chấn Phong nhìn Vân Tú gọi thì cố nén cơn sóng trong lòng, hắn mỉm cười khi nói không ngờ giọng đã khàn đi:
- Ừ.
Vân Tú khẽ nhắc:
- Bộ trưởng Lê hỏi ông nhận xét sao về tình hình hiện tại trên biển.
- À.
Phong lão đã ổn định tâm thế, nhìn người bạn già bất chợt nhận thấy ánh mắt hắn có chút ý nhị thì cười cười biết hắn đã nhìn ra sự thất thố của mình. Lão hắng giọng, tâm trí quay lại tập trung vào công việc, giọng nói đanh thép hùng hồn:
- Tình hình Biển Đông như mọi người thấy đang rất leo thang. Tuy vậy, bọn chúng càng phô trương thanh thế thì lại càng thể hiện sự lo lắng của mình. Rõ ràng, việc công bố thành công sản xuất ra 6 chiến tàu ngầm TT-01, và tiến hành duyệt trận với Nhật Bản tại Hoàng Sa vào 3/3/2014, đã như một lời khẳng định mạnh mẽ rằng sức mạnh Hải Quân Việt Nam chúng ta không phải chỉ là con hổ giấy.
Nếu như trong vòng 5 tháng tới, chiếc Trục Hạm Mắt Bão kịp thời ra mắt chứng minh hỏa lực của mình, tôi tin bọn chúng phải thu liễm lại “nhiệt huyết” của mình. Định thè cái lưỡi bò liếm trọn cả vùng Hoàng Sa, Trường Sa sao? Bọn chúng là cường quốc thật đấy, nhưng miếng bánh động tới lợi ích của nhiều người e rằng không dễ nuốt như vậy.
Mọi người nghe thấy trong 5 tháng nữa có thể ra mắt Trục Hạm đầu tiên áp dụng công nghệ tiên tiến như các nước khác thì ngạc nhiên, phải biết dự án này mới bắt đầu tiến hành được hơn 6 tháng.
- Điều này...
Lê Quân cũng rất ngạc nhiên về tiến độ này.
Trước khi triệt thoái khỏi Việt Nam theo Hiệp định Geneve 1954, quân đội Pháp đã để lại cho Quân đội Quốc gia Việt Nam một số chiến hạm và giang đĩnh. Sau đó, cộng thêm với những giang đĩnh của các đoàn tuần giang bán chính quy sáp nhập vào, lực lượng thủy quân Quốc gia Việt Nam gồm có những đơn vị sau:
-3 Hộ tống hạm (Patrol Craft - PC)
-2 Hải vận hạm (Landing Ship Medium-LSM)
-1 Tàu thủy đạo (Batiment Hydrographe)
-3 Trục lôi hạm (Dragueur, Yard Mine Sweeper-YMS)
-2 Trợ chiến hạm (Landing Ship Support Large-LSSL)
-5 Giang pháo hạm (Landing Ship Infantery Large-LSIL)
-4 Giang vận hạm (Landing Craft Utility - LCU)
-2 Tuần duyên hạm (Garde Côtière - GC)
-70 Quân vận đĩnh (Landing Craft Mechanized-LCM).
Trong số này có 2 Tiền phong đĩnh (LCM Monitor), 4 Soái đĩnh (LCM de Commandement), 53 quân vận đĩnh bọc thép (LCM Blinde) và 11 Quân vận đĩnh loại nhẹ (LCM leger).
-95 Tiểu đĩnh gọi chung là Vơ-đét (Vedette), trong đó có 17 chiếc loại ứng chiến (Vedette d'Interception), 1 Vơ-đét canh phòng (Vedette de Surveillance), 6 chiếc loại Tuần cảng Y (Yard). Ngoài ra là các Tiểu Giáp Đĩnh: 36 chiếc loại STCAN, 12 chiếc loại FOM dài 8 mét và 23 chiếc loại FOM dài 11 mét.
-100 Tiểu vận đĩnh LCVP (Landing Craft Vehicle Personnel), tức là loại tàu nhỏ cỡ như Vơ-đét chở được 6 người, trong đó có 81 loại bình thường và 19 loại nhẹ.
-15 Sà lan trong đó một Sà lan máy, 1 Sà lan chở nước và 13 Sà lan thường.
-3 tàu dòng (Remorqueur)
Nhìn thì nhiều vậy, nhưng phần lớn các chiến hạm đã cũ và có một vài chiếc không còn dùng được. Và đặc biệt, nói về thực chất thì e rằng chỉ có 6 chiến còn có thể ra khơi, nhưng mặt hiệu quả chiến đấu thì đều không tốt.
Tới lúc biết được tin em mình đã lén gia nhập đội nữ thanh niên xung phong thì Lê Quân rất tức giận, nhưng hắn chỉ có thể thở dài. Em gái hắn đương nhiên hắn rất yêu thương, nhưng những cô gái khác chẳng lẽ không phải là người được gia đình họ quan tâm, lo lắng? Họ ra chiến trường được không lý gì tiểu Phương không thể đi.
Lê Quân chủ động viết thư gửi cho em, rồi cũng thở phào khi nhận lại được phản hồi.
Mọi chuyện không có gì tới khi lần gửi thư thứ 10, em gái hắn chủ động nói về mối tình duyên của mình với một người lính tên Vũ Chấn Phong ở Sư đoàn 308.
Trong thư, cô em gái của hắn đã tỏ rõ mối tình sâu đậm của mình, rồi nói về ước mơ sau khi chiến tranh kết thúc, hai người có thể kết hôn với nhau, sinh cho hắn hai đứa cháu kháu khỉnh.
Lê Quân bật cười khi đọc chúng, cô em gái của hắn mặc dù rất mạnh mẽ nhưng bản chất lại rất thích được nuông chiều. Hắn vuốt ve lá thư, rồi cất gọn vào một chiếc hộp gỗ.
Sau đó dùng bút lông gà viết thư đáp lại.
Hắn cũng không tỏ ý phản đối, hắn biết, Phương rất có ánh mắt nhìn người, nhưng nội dung đa phần nhắc cô khi làm việc nên cẩn thận, tính mạng phải đặt lên hàng đầu, không nên làm gì vì nông nổi.
Mọi việc cứ thế diễn ra hơn 1 năm, chiến dịch vô hình chung càng lúc càng trở lên quyết liệt. Cho tới một hôm, ngày 12/06/1945, khi đại cách mạng đã có dấu hiệu thành công rõ nét, thì giữa đêm trăng sáng, Lê Quân chấn động khi nghe tin đội tàn quân Pháp đột nhiên liều mạng đánh trả ở Thái Nguyên, mặc dù quân ta đã thành công trấn áp, nhưng diễn biết bất ngờ khiến quân ta tổn thương thảm trọng.
Trái tim hắn thắt lại như có gì đó vỡ ra, và không lâu sau đó, tin sét đánh đã làm hắn đau đớn, suy sụp một thời gian: Lê Phương đã mất trong trận chiến đó. Cô vì ngăn cản đám quân lính kích hoạt một loạt bom ở chân đồi Chống Sét. Nếu để địch cho phát nổ lượng thuốc lớn như thế thì e rằng hơn 300 người phải mất mạng.
Đánh đổi sự yên bình của những chiến sĩ nọ chính là mạng sống của cô gái trẻ đang mang trong mình một tình yêu bỏng cháy, một ước mơ gia đình nhỏ êm ấm, đơn sơ của bất cứ người con gái nào.
Nghe nói, lúc cô liều mạng ngăn cản biến cố, một thanh niên vóc người gầy gò, nhỏ bé, làn da ngăm đen, trong đêm tối đôi mắt đỏ như máu đã điên cuồng một mình tiêu diệt hết hơn 50 tên lính Pháp còn lại.
Nhưng chiến tích khiến người ta kinh ngạc kia không khiến hắn cảm thấy tự hào, ngược lại, suốt đêm ấy người ta chỉ nghe được tiếng gào xé lòng vang vọng khắp núi đồi.
...
Sau đó, hai người lính, một cao lớn, một gầy gò thấp bé cũng có dịp đối diện với nhau ở một nơi yên tĩnh trong một gian phòng hẹp.
Lẫn trong lờ mờ sương khói do nén nhang cháy tạo ra là một gương mặt thanh thuần, xinh xắn của cô gái năm nào.
Nhìn bức ảnh ấy, Lê Quân siết chặt nắm tay, ngẩng đầu cho nước mắt không rơi nhưng hai má hắn đã ướt đẫm.
Đứng cạnh hắn, người thanh niên trẻ thấp hơn một cái đầu, gương mặt khắc khổ, nắm chặt tay tới mức phát ra tiếng xương kẽo kẹt, đôi mắt hằn lên những tia máu, nhưng một giọt lệ cũng không thấy.
Không phải hắn không muốn khóc, không muốn gào lên, nhưng suốt hơn 3 tháng, nước mắt không đêm nào không ướt gối, hình ảnh kia chưa một lần nào không làm hắn choàng tỉnh trong đêm, rồi lại gục đầu hai tay ôm mặt. Hắn hít sâu một hơi, tới khi nói ra, giọng cũng đã khàn đi gần như mất tiếng, nhưng dù vậy vẫn không khó để nhận thấy một tình yêu thương mãnh liệt trong đó:
- Phương! Anh em đến rồi, em ... có đang nhìn thấy không? Anh ...
Lê Quân lấy tay gạt đi nước mắt, đôi môi cố nở nụ cười nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc, âm thanh phát ra mang theo ý trách mắng nhưng nhiều hơn là sự cưng chiều vô hạn, chỉ là tới cuối cùng lại không kìm được mà thét lên thống thiết như xé rách tâm can:
- Con bé ngốc ... Anh tới rồi đây. Cách mạng đã thành công rồi ... ước mơ của em ... Tại sao? Tại sao em không cố gắng?
Nghe thấy hai từ “ước mơ” ấy, Chấn Phong cắn môi tới bật máu, hắn đương nhiên biết hai từ này đại biểu cho điều gì. Hắn vẫn nhớ rõ cảm giác ôm chặt lấy cô vào trong lòng, khi đó cô lúc nào cũng nhắc tới mong ước đơn sơ ấy, thậm chí còn không ít lần gấp gáp đem ra rất nhiều cái tên đáng yêu.
“- Nha. Em rất thích con gái tên Tú, vừa xinh đẹp, lại vừa mạnh mẽ. Hì hì. Sau này nhất định nó phải xinh xắn như em, không thể vừa thấp vừa đen thui như anh được. Xấu lắm.
- Ha hả. Được rồi. Vậy thì nếu là con gái thì đặt tên Tú.
- Ừm. Tên đệm là gì nhỉ? Đừng nghĩ chỉ là “đệm” mà coi thường như, nó rất quan trọng đấy. Ngọc Tú? Cũng hay, Lan Tú? Cũng hay. Này này, anh đừng ngủ, mau nghĩ xem nên đặt là gì?
Vũ Chấn Phong ngái ngủ mở mắt, thấy mấy ánh mây trắng bồng bềnh nhẹ trôi thật yên bình, hắn gãi gãi đầu nói:
- Vân Tú thì sao?
- Oa. Tên thật đẹp. Vậy lấy là Vân Tú đi. Hì hì. Được rồi, anh nghỉ đi, mai còn xuất quân sớm.
Vũ Chấn Phong cười ngây ngô, hắn cũng không rõ đẹp xấu ra sao, chỉ biết ánh mắt cô vốn xinh đẹp nay càng thêm long lanh rạng ngời thì cũng thích cái tên ấy.”
- Ông! Ông ơi.
Vân Tú vỗ vỗ lưng ông đang có chút thất thần, hơi kì quặc khẽ gọi. Không biết giữa cuộc họp quan trọng ông lại nghĩ cái gì? Điều này rất ít khi xảy ra.
Lê Quân ngồi đối diện thấy ông bạn già ánh mắt khẽ đỏ lên thì thở dài. Đã bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn không quên được Lê Phương. Mặc dù vóc người hơi nhỏ bé nhưng khí chất và ngoại hình cũng không tới nỗi nào, người lọt được vào mắt của em gái ông đương nhiên không phải chỉ có tài năng mà đủ.
Thế nhưng, sau biến cố năm đó, kẻ ngoan cố này kiên quyết không lấy vợ, cũng chẳng có ý định với bất cứ người con gái nào, dù dựa vào danh vọng của hắn vung tay là sẽ vơ được một nắm, muốn xinh đẹp, tài năng kiểu gì cũng có.
Khẽ lắc đầu, sâu trong đôi mắt cũng nhòe đi, hắn hít sâu một hơi kiềm chế lại cảm xúc. Lê Phương mất ngày đó chắc chắn ít nhiều cũng có nguyên nhân vì Chấn Phong, nhưng ông không trách hắn ta. Bởi lẽ, nếu đặt hắn trong hoàn cảnh em gái bị hiểm nguy, nhất định thân làm anh trai cũng phải liều cái mạng này cứu nó.
Phương rất mạnh mẽ, nhưng tấm lòng sắt son, cô liều mạng như vậy phần nào khẳng định rõ với kẻ làm anh như hắn rằng, người nam nhân này cô đã yêu hơn bản thân mình.
Chút oán trách theo năm tháng đã hết, nhưng phần áy náy lại theo đó mà tăng. Người thanh niên tài tuấn, hô phong hoán vũ năm đó vậy mà ở một mình tới già. Trong căn phòng đơn sơ bằng tre rừng trong Quân khu, giữa ban thờ chỉ có hai tấm linh vị ghi tên cha mẹ hắn và một tấm ảnh của Phương.
Vũ Chấn Phong nhìn Vân Tú gọi thì cố nén cơn sóng trong lòng, hắn mỉm cười khi nói không ngờ giọng đã khàn đi:
- Ừ.
Vân Tú khẽ nhắc:
- Bộ trưởng Lê hỏi ông nhận xét sao về tình hình hiện tại trên biển.
- À.
Phong lão đã ổn định tâm thế, nhìn người bạn già bất chợt nhận thấy ánh mắt hắn có chút ý nhị thì cười cười biết hắn đã nhìn ra sự thất thố của mình. Lão hắng giọng, tâm trí quay lại tập trung vào công việc, giọng nói đanh thép hùng hồn:
- Tình hình Biển Đông như mọi người thấy đang rất leo thang. Tuy vậy, bọn chúng càng phô trương thanh thế thì lại càng thể hiện sự lo lắng của mình. Rõ ràng, việc công bố thành công sản xuất ra 6 chiến tàu ngầm TT-01, và tiến hành duyệt trận với Nhật Bản tại Hoàng Sa vào 3/3/2014, đã như một lời khẳng định mạnh mẽ rằng sức mạnh Hải Quân Việt Nam chúng ta không phải chỉ là con hổ giấy.
Nếu như trong vòng 5 tháng tới, chiếc Trục Hạm Mắt Bão kịp thời ra mắt chứng minh hỏa lực của mình, tôi tin bọn chúng phải thu liễm lại “nhiệt huyết” của mình. Định thè cái lưỡi bò liếm trọn cả vùng Hoàng Sa, Trường Sa sao? Bọn chúng là cường quốc thật đấy, nhưng miếng bánh động tới lợi ích của nhiều người e rằng không dễ nuốt như vậy.
Mọi người nghe thấy trong 5 tháng nữa có thể ra mắt Trục Hạm đầu tiên áp dụng công nghệ tiên tiến như các nước khác thì ngạc nhiên, phải biết dự án này mới bắt đầu tiến hành được hơn 6 tháng.
- Điều này...
Lê Quân cũng rất ngạc nhiên về tiến độ này.
Trước khi triệt thoái khỏi Việt Nam theo Hiệp định Geneve 1954, quân đội Pháp đã để lại cho Quân đội Quốc gia Việt Nam một số chiến hạm và giang đĩnh. Sau đó, cộng thêm với những giang đĩnh của các đoàn tuần giang bán chính quy sáp nhập vào, lực lượng thủy quân Quốc gia Việt Nam gồm có những đơn vị sau:
-3 Hộ tống hạm (Patrol Craft - PC)
-2 Hải vận hạm (Landing Ship Medium-LSM)
-1 Tàu thủy đạo (Batiment Hydrographe)
-3 Trục lôi hạm (Dragueur, Yard Mine Sweeper-YMS)
-2 Trợ chiến hạm (Landing Ship Support Large-LSSL)
-5 Giang pháo hạm (Landing Ship Infantery Large-LSIL)
-4 Giang vận hạm (Landing Craft Utility - LCU)
-2 Tuần duyên hạm (Garde Côtière - GC)
-70 Quân vận đĩnh (Landing Craft Mechanized-LCM).
Trong số này có 2 Tiền phong đĩnh (LCM Monitor), 4 Soái đĩnh (LCM de Commandement), 53 quân vận đĩnh bọc thép (LCM Blinde) và 11 Quân vận đĩnh loại nhẹ (LCM leger).
-95 Tiểu đĩnh gọi chung là Vơ-đét (Vedette), trong đó có 17 chiếc loại ứng chiến (Vedette d'Interception), 1 Vơ-đét canh phòng (Vedette de Surveillance), 6 chiếc loại Tuần cảng Y (Yard). Ngoài ra là các Tiểu Giáp Đĩnh: 36 chiếc loại STCAN, 12 chiếc loại FOM dài 8 mét và 23 chiếc loại FOM dài 11 mét.
-100 Tiểu vận đĩnh LCVP (Landing Craft Vehicle Personnel), tức là loại tàu nhỏ cỡ như Vơ-đét chở được 6 người, trong đó có 81 loại bình thường và 19 loại nhẹ.
-15 Sà lan trong đó một Sà lan máy, 1 Sà lan chở nước và 13 Sà lan thường.
-3 tàu dòng (Remorqueur)
Nhìn thì nhiều vậy, nhưng phần lớn các chiến hạm đã cũ và có một vài chiếc không còn dùng được. Và đặc biệt, nói về thực chất thì e rằng chỉ có 6 chiến còn có thể ra khơi, nhưng mặt hiệu quả chiến đấu thì đều không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.