Vạn Biến Hư Ảo

Chương 2: Tiên Nữ Giáng Trần

Vũ Dương Thiên Tử

18/09/2019

Là một gia tộc chuyên đi giảng lý lẽ, việc luyện Huyết Tinh Đan đương nhiên là phải làm bí mật. Một điều mà không ai nói nhưng tất cả đều tự hiểu: Có sức mạnh là có tất cả, không có sức mạnh thì chỉ là miếng mồi ngon trước sau cũng bị người khác nuốt mất.

Tuy vậy, điều này không đồng nghĩa với việc muốn làm trò ác gì thì làm, đặc biệt là ở phe phái được coi là chính nghĩa. Hành vi giết chóc tàn nhân, thủ đoạn tàn độc âm hiểm chỉ gặp ở phe ác, phe tự nhận mình là nhân đạo chính nghĩa đương nhiên phải lấy “đức” thu phục người.

Vì lẽ đó, việc Đường gia luyện tập công pháp Hấp Huyết Thần Công, sử dụng Huyết Tinh Đan là điều cấm kị.

Nhưng đó là chuyện của những kẻ khác, còn đối với Dương Tuấn Vũ hiện tại hắn đã không có tâm trí tìm hiểu, mà dù có biết đi nữa hắn cũng không thể dùng nó mà thoát khỏi đây.

Đã vào đây đến hôm nay là ngày thứ 10, hắn chỉ biết nơi này nằm sâu dưới lòng đất, quanh năm suốt tháng chỉ toàn một màu tối tăm, một mùi hôi hám, tanh tưởi sộc lên mũi.

Chân mày khẽ nhíu lại, cơn đau từ tứ chi truyền đến thực sự rất khó chịu. Mặc dù biết số phận mình sau khi bị bắt đi sẽ chẳng tốt lành gì nhưng việc bị xuyên xích sắt qua tứ chi, hàng ngày đều bị một kẻ tới cắt mấy nhát vào da thịt để máu chảy từ từ nhỏ xuống cái máng bên dưới thực sự vượt quá giới hạn suy đoán của hắn. Ai mà ngờ được ở cái thời đại này rồi còn có những hành vi ghê tởm, độc ác như vậy?

Hắn không biết ở đây có bao nhiêu người đang bị nhốt, nhưng theo quá trình bị đưa xuống, hầm ngục này chí ít phải có tới 6 tầng, nếu mỗi phòng giam đều có kích thước 5 mét vuông tương tự nơi đây thì có lẽ tổng cộng lên đến 500-600 phòng.

Hắn không rõ tại sao mình được nhốt ở tầng 6, nhưng theo lý, càng nhốt xuống sâu, được nhiều kẻ giám sát hơn sẽ là những tên tử tù đặc biệt cần chăm sóc kỹ. Từ đó có thể thấy việc giam giữ này không phải qua loa mà ngược lại, nó rất có quy củ, kẻ thiết kế trại giam này rõ ràng đã tính toán tỉ mỉ đường đi nước bước.

Bên cạnh phòng giam của hắn ít nhất có hai nam một nữ, một tên chết ngay ngày hôm hắn được đưa tới. Theo như mấy tên canh gác nói thì kẻ đó đã bị nhốt ở đây suốt 8 năm, hàng ngày đều trải qua nỗi đau cắt da thịt vậy mà vẫn tồn tại được tới bây giờ đã là rất hiếm, đa phần những kẻ khác chỉ trụ được 6 tháng là cùng.

Mấy tên cai ngục còn tặc lưỡi nói: Không hổ danh đã đạt tới cấp độ Thân Vương viên mãn, sắp đột phá Đại Công Tước, da thịt thật dày béo.

Một nam một nữ còn lại hầu như cả ngày không phát ra âm thanh nào, nếu không phải qua mấy lời bán tán của đám cai ngục chắc hắn cũng không biết tới sự tồn tại của họ.

Nữ nhân và nam nhân này nghe nói là huynh muội của gia tộc Yamamoto, hai người này đều là cao thủ thiên tài của gia tộc nọ nghe nói vì đắc tội với Đại Thiếu Gia: Đường Nhất Quân mà bị bắt vào đây.

Những gia tộc khác hắn không biết thế nào nhưng kẻ hạ nhân mà bất kính với người của Đường gia chỉ có một kết cục là: Chết. Ở đây, bọn họ tôn sùng chủ nhân của mình còn hơn cha mẹ đẻ, kẻ có thực lực dù không ít nhưng đa phần đều là lũ nịnh hót đáng ghê tởm.

...

Trong lúc Dương Tuấn Vũ đang phải chịu những cơn đau đớn sâu dưới ngục tối, thì ở bên ngoài đang vô cùng sôi nổi, náo nhiệt.

Đúng vậy, đã qua 10 ngày kể từ khi hắn bước chân tới vùng đất mới này, cũng tương ứng với thời điểm Đại Lễ Tế Tổ của Đường gia.

Hôm nay, Đại Lễ có rất đông người tới tham dự nhưng tuyệt nhiên không có những kẻ tạp nham, ai ai tới đây cũng đều là những kẻ có máu mặt tại Zero, trong đó đương nhiên phải kể tới thành viên hai phe Chính Đạo và phe Trung Lập, còn phe Tà Đạo rõ ràng không được hoan nghênh.

Ngồi bên phải gia chủ Đường gia- Đường Càn, ông nội của Đường Nhất Quân và Đường Hạo Thiên (Thập Tam) lần lượt là ba gia chủ gia tộc Diệp- Ninh- Gia Cát: Diệp Dạ Mạc, Ninh Nguyên Đế, Gia Cát Tư Mã. Bên trái lão là các gia chủ khác Satou, Yoshida, Yamamoto, Yoon, Jang, Rothschild, Rockefeller, Morgan.



Người tới cuối cùng nhưng lại khiến Đường Càn phải để trống trước một chiếc ghế bên phải ngay cạnh mình chính là một cô gái tên là Họa Y.

Họa Y không phải gia chủ của bất cứ gia tộc nào nhưng cô có một hậu đài vững chắc phía sau khiến tất cả những lão quái ngồi đây cũng phải xuống nước nịnh nọt nói vài tiếng lấy lòng: Con gái của Thiên Hậu- nữ nhân duy nhất đạt tới cảnh giới sức mạnh cấp độ Nữ Hoàng, kẻ nắm trong tay nửa giang sơn của Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo- một giáo phái Trung Lập có sức mạnh ngang với 2 đại thế lực Chính – Tà.

Zero mặc dù cao thủ nhiều như mây nhưng kẻ có khả năng tự xưng là Thiên Hậu chỉ có một người, và điều này cũng được rất nhiều cao thủ dùng cả tính mạng để kiểm chứng. Sức mạnh của bà ta thực sự khiến một tên Đại Công Tước, không, thậm chí là Quốc Vương cũng có cảm giác như một con kiến dễ dàng bị bóp chết.

Từ đó có thể thấy, Họa Y dù chỉ là một đứa con gái bình thường đi nữa thì bất cứ ai trong số những kẻ ngồi đây cũng phải cấp cho mấy phần mặt mũi. Nhưng Phượng không thể sinh ra gà, Thiên Hậu đương nhiên cũng thế, Họa Y mới 17 tuổi nhưng đã có sức mạnh đạt tới Đại Công Tước, ngang ngửa với sức mạnh của hầu hết các vị gia chủ ngồi đây. Nói Họa Y là thiên tài thì thực sự đã hạ nhục nàng rồi, siêu cấp thiên tài có lẽ miễn cưỡng chấp nhận được.

Không chỉ có sức mạnh được dự đoán ngày sau thay thế được mẹ mình, Họa Y còn có diện mạo xứng thực với tên: Một mầm Đại Họa.

Tuyệt thế mỹ nhân, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành có lẽ cũng chỉ tới mức như thế. Mắt phượng mày ngài, đôi mắt trong như thu thủy, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh tế, đôi môi xinh đẹp tươi tắn chín mọng, gương mặt với mọi đường nét đều hoàn hảo tới từng chi tiết.

Bất cứ kẻ nào có diễm phúc nhìn qua gương mặt ấy một lần cũng đều bị câu hồn đoạt phách. Không chỉ nam nhân chỉ sợ ngay cả nữ nhân cũng đều sinh ra dục niệm với nàng, nhưng đương nhiên không kẻ nào chán sống dám buông lời trêu ghẹo mỹ nhân, vì người ta không chỉ có vẻ ngoài mà còn là một cao thủ hàng thật giá thật.

Vóc dáng như đi từ trong tranh vẽ ra, uyển chuyển nhẹ nhàng, thanh trần thoát tục, mỗi bước nàng đi, mỗi nơi nàng bước đều khiến người ta có cảm giác sinh ra ảo mộng, thực sự là tiên cảnh chốn nhân gian, mọi mỹ từ đều không đủ để điêu khắc được vẻ đẹp ấy.

Đó là một cô gái vận xiêm y màu trắng, không sang trọng quý phái, nhưng vẫn toát lên một vẻ tôn quý kiêu sa đến lạ lùng, một nét kiêu sa vĩnh viễn trường tồn, thản nhiên trước thời gian, bất tử bất diệt.

Mười vạn sợi tóc đen được buộc ngang bởi một sợi tơ màu vàng, tùy ý buông dài, ôm lấy một bờ vai, một vòng eo lả lướt đến hút hồn. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, y phục lay động, thiên kiều bá mị, như tiên tử giáng trần cho những kẻ phàm tục chứng kiến, cho tất cả chìm vào mộng ảo mê say.

Da trắng thịt trong, tinh khiết vô ngần, mịn màng như lụa. Một nét ửng hồng thoáng qua đủ khiến bao người như ngất như ngây, một nụ cười nhẹ nhàng như khói xuân, ấm áp mà dịu êm. Nếu mơ hồ bắt gặp nụ cười đó, phàm nhân sẽ cảm thấy bao nhiêu buồn phiền uất hận liền tan biến vào cõi hư vô.

Một người con gái như vậy, thật như do linh khí của thiên địa dưỡng dục mà thành. Một tiên nữ hoàn mỹ không tì vết!

Nàng mỉm cười!

Một nụ cười đột ngột xuất hiện trên môi, như hoa quỳnh bất ngờ nở bung ra trong đêm tối, làm sáng bừng cả trời đất thiên khung. Vô số ánh mắt bắt gặp nụ cười kia, đã mất hồn lạc trí!

Nhất tiếu khuynh thành! Điên đảo chúng sinh!

Bàn tay trắng nõn với những ngón tay như ngó sen trong ngần vươn ra, nửa vuốt nhẹ lên mái tóc, nửa hờ hững trong gió. Trong đôi mắt trong vắt như nước hồ thu khẽ điểm lên một chút niềm vui nho nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả mê ly.

Gót sen từng bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đường Càn chắp tay mỉm cười, đôi môi đào hé mở, làn hương thơm ngan ngát bay ra cùng với âm thanh nhẹ nhàng như tiếng suối khe khẽ ngân vang:

- Đường gia chủ, chúc mừng!



Âm thanh như tiếng hót thiên cầm khiến ngay cả mấy lão quái đã quá tuổi thành gia lập thất cũng bị chấn động tâm phách. Nhưng rất nhanh bọn họ đều giật mình tự cảnh tỉnh trong lòng: “Mọi thứ không nên chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài a”, một chút quá phận có thể khiến tất cả nỗ lực xưng hùng xưng bá bao nhiêu năm chỉ trong nháy mắt bóp nát, càng nghĩ cả đám lão gia đều cảm thấy sống lưng lạnh, một số kẻ còn thầm lau trộm mồ hôi hột trên trán.

Đường Càn không hổ là kẻ tâm ngoan thủ lạt, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nụ cười trên gương mặt nhăn nheo càng thêm đậm:

- Ai da, thật không phải, không biết Họa Y tiểu thư sẽ tới nên không thể đón tiếp từ xa, thất kính thất kính rồi, mong tiểu thư không trách phạt.

Người không biết có lẽ bị lời nói của hắn lừa gạt mà cảm kích thật, nhưng việc lão ta đã sắp xếp ngay vị trí bên cạnh mình một chiếc ghế trống thì đương nhiên biết sẽ có người của Liên Minh Công Hội tới tham dự, lời nói khi nãy chỉ là vuốt mông ngựa thôi.

Họa Y không rõ có nhìn ra không, chỉ thấy cô khẽ che miệng cười:

- Đường gia chủ khách khí quá tôi thật cảm thấy có lỗi. Trong thư ngài mời mẫu thân tôi tới nhưng bà đang có việc bận không tiện đi nên Họa Y mạn phép tới, mong Đường gia chủ không trách tiểu nữ.

- Không trách không trách. Họa Y tiểu thư đích thân tới điều đó đủ thấy Thiên Thánh Giáo đã cho Đường mỗ và gia tộc đủ mặt mũi rồi. Hân hạnh còn không kịp nữa lấy đâu ra trách phạt. Mời tiểu thư ngồi.

Họa Y gật đầu chào các vị gia chủ xung quanh, cô tuy vậy nhưng rất có lễ phép, gặp người có bối phận trên cô đều mở lời.

Nhìn xuống vị trí Đường Càn giơ tay mời, Họa Y khiêm tốn hỏi:

- Tiểu nữ ngồi đây dường như quá phận, chỗ này là của các vị gia chủ mà.

- Không quá phận chút nào.

Mấy vị gia chủ ở đây đều xua tay vội nói đỡ lời.

Thấy mọi người đều không phản đối Họa Y khẽ cảm ơn rồi ngồi xuống ghế. Nhìn xuống dưới đài đã có nhiều người tập trung lại, hầu hết đều là những gương mặt thiếu niên, thanh niên trẻ tuổi, cô quay sang hỏi:

- Chúc mừng Đường gia đã có thế hệ các thiếu niên anh hùng, được người người mến mộ.

- Cảm ơn tiểu thư, chỉ là bọn chúng so với tiểu thư thật không đáng nhắc tới. Thiên Hậu thực sự đã được ban thiên phúc nên mới sinh thành được một thánh nữ như Họa Y tiểu thư đây, xinh đẹp giỏi giang, hoàn hảo mọi mặt.

- Đường gia chủ đã quá khen rồi, núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, người kỳ tài trong thiên địa không hiếm. Khoan hãy nói tiếp việc này, không biết khi nào buổi lễ bắt đầu tiến hành?

Đường Càn mỉm cười vuốt chòm râu bạc:

- Ngay bây giờ đây, mời tiểu thư cùng các vị cùng thưởng thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Biến Hư Ảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook