Chương 5: Vạn Sự An Bài
Vũ Dương Thiên Tử
18/09/2019
Ở khu chờ dưới võ đài, ánh mắt của 11 đứa cháu còn lại không khỏi
nhìn lên vị trí ông nội, nhìn thấy ông tức giận thì lờ mờ đoán ra được
điều gì, tuy vậy, tất cả vẫn thi thoảng lén lút nhìn lên chiêm ngưỡng
sắc đẹp thần tiên của Họa Y.
Nàng! Thực sự là người chứ không phải là tiên sao?
Dục hỏa trong lòng tất cả đám thanh niên tuổi trẻ khí thịnh này đều bốc lên ngùn ngụt, miệng họng khô khốc, ngay cả Đường Nhất Quân cũng cảm thấy khổ sở, lý do hắn nhắm mắt từ đầu tới giờ chính là không muốn nhìn về phía người con gái ấy, hắn tuyệt nhiên không lo mình thất bại, chỉ lo khi thấy mỹ nhân rồi mắt không rời nàng đi được thì hỏng đại sự.
Đường Hạo Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ, Họa Y đẹp hoàn mĩ như thế mới xứng đáng làm vợ của hắn, nhưng hắn tâm ngoan thủ lạt có thừa hiểu nàng cao ngạo, bá đạo ra sao, nếu như không đạt tới sức mạnh áp đảo quần hùng, vượt trội hơn nàng thì chắc chắn không thể đem người đẹp thu về dưới trướng.
Họa Y sau này gần như chắc chắn sẽ là Nữ Hoàng mới của Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, nắm trong tay thế lực bao trùm 1/3 cả vùng Zero, muốn có được nàng bước đầu tiên hắn phải đạt được chính là vị trí gia chủ của một gia tộc, mở rộng địa bàn, tăng sức ảnh hưởng và ...
Càng nghĩ ánh mắt âm hiểm càng thêm đậm, chỉ có điều hắn đang nhìn xuống chân nên không ai phát hiện ra được.
Trận đấu thứ nhất mặc dù dưới con mắt của nhiều người vẫn còn sạn, nhưng các vị quan khách đều rất mong chờ những cuộc chiến tiếp theo.
Đại trưởng lão thấy võ đài đã được dọn dẹp sơ qua, trong tay cũng đã cầm sẵn hai thẻ tên được bốc ngẫu nhiên, miệng lên giọng chuẩn bị tuyên bố cặp đấu tiếp theo thì bỗng Đường Nhất Quân mở mắt, chân đạp một bước chỉ trong tích tắc đã nhảy lên lôi đài rơi vào hoa văn hình bông sen ở chính giữa sân, miệng hô lớn:
- Những kẻ còn lại lên hết cho ta!
Theo tiếng hô của hắn, võ đài vốn bất động đột nhiên ầm ầm vận chuyển.
- Ầm ầm!
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy lôi đài rất nhanh đã xuất hiện một bông hoa sen đá. Đứng vị trí trung tâm đài sen là Đường Nhất Quân, xung quanh là 12 cánh hoa tỏa ra rất lớn.
Nhiều người không biết đều ngơ ngác khó hiểu, sao lôi đài bỗng dưng biến đổi, còn Đường Nhất Quân dường như đang muốn một mình chấp hết?
Đại gia chủ và Đại trưởng lão nhìn thấy đứa cháu ngông cuồng kiêu ngạo như vậy chẳng những không bất mãn, mà ngược lại đều vuốt râu nở nụ cười hài lòng kèm theo chút đắc ý không che giấu.
Như để giải đáp khúc mắc của mọi người, Đại trưởng lão giải thích:
- Chắc các vị đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi xin được giải thích ngắn gọn. Võ đài của Đường gia có tên Liên Hoa không phải là chỉ vì sân đấu trạm trổ hình sen, mà thực chất nó phải có hình dạng như hiện tại.
Ý nghĩa của nó đơn giản chính là người nào có đủ tự tin về sức mạnh của mình, không muốn chiến thắng lần lượt đơn giản đánh bại từng người mà muốn có một thứ gì đấy kích thích.
Người này hoàn toàn không cần đợi tới lượt đấu của mình, lập tức có thể nhảy lên chính giữa võ đài, giẫm chân vào hình đài sen, cơ quan sẽ được khởi động, Liên Hoa dựng lên, hắn sẽ là kẻ thách đấu, tất cả những thí sinh tham gia tỉ võ đều bắt buộc phải lên đài đánh bại kẻ này.
Mọi người tai vừa nghe Đại trưởng lão, mắt đồng thời cũng nhìn thấy 10 người huynh đệ còn lại của Đường gia chưa thi đấu đều đồng loạt nhảy lên đứng trên các cánh hoa, khí thế lập tức đề thăng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thực ra, ngoại trừ Đường Hổ đang bất động nằm trên cáng, Đường Bá Xuyên bị thương nhưng không phải đã hết lực thi đấu, chỉ là hắn biết mình có lên đài hiện tại cũng chỉ là cái con cá nhỏ để đại ca làm gỏi.
Ban đầu hắn hi vọng Đường Nhất Quân lần lượt trải qua các cuộc chiến làm hao mòn sức mạnh, tăng thêm thương tích, còn hắn đã có đủ thời gian để hồi phục khí lực, khi lên đài còn có ít khả năng may mắn thắng lợi, độc chiếm vị trí gia chủ, nhưng lời tuyên bố hùng hồn khi nãy của Đường Nhất Quân lập tức đập tan hi vọng mong manh này. Bởi vì kẻ nào không lên Liên Hoa, kẻ đó coi như thua cuộc và bị hủy quyền thi đấu.
Đường Nhất Quân đương nhiên biết quyết định này sẽ đem lại những rủi ro khó lường, nhưng có hai thứ khiến hắn phải làm vậy. Thứ nhất, quan trọng nhất đó chính là hắn muốn có được ánh mắt thưởng thức của Họa Y, nếu như lọt vào được mắt xanh của nàng, cơ hội tiếp cận sau này chắc chắn thuận lợi thêm một chút.
Thứ hai, hắn muốn mình trở thành một gia chủ uy chấn danh vọng như gia gia Đường Càn. Chính ông nội là người 40 năm trước, đã giẫm lên Liên Hoa, một mình chống lại 8 người anh em, để từ một kẻ là thất đệ, lật đổ tất cả, độc chiếm vị trí gia chủ, chấn nhiếp toàn gia tộc và toàn bộ cao thủ thời bấy giờ.
Hắn xưa nay luôn được gia gia coi trọng, là kẻ trầm ổn, tâm cơ sâu như biển, nhiều lần nhìn ánh mắt mong chờ của ông nội, hắn đã điên cuồng luyện tập để đạt được sức mạnh như ngày hôm nay. Hắn muốn ông biết mình chính là người thích hợp nhất ngồi lên vị trí gia chủ này.
Chân giẫm liên hoa, mắt hướng nơi xa, nhận được cái gật đầu tán thưởng kia, Đường Nhất Quân biết mình đã làm ra lựa chọn rất đúng đắn.
Khí thế toàn thân lập tức đề thăng lên cực nhanh chóng, áp lực từ hắn sinh ra làm cho 10 đệ đệ xung quanh mặt mũi đau rát, hô hấp trì trệ, thân hình bị đẩy lùi lại phía sau mấy bước nhưng vẫn phải cố gắng không ít mới có thể đứng vững được trên Liên Hoa.
Trong số đó Đường Hạo Thiên là kẻ xưa nay vẫn yếu nhược nên hiện giờ thực sự rất vật vã, hắn bị đẩy sát hẳn về phía rìa cánh hoa, ấy vậy mà cả người vẫn chao đảo, nghiêng ngả như bất cứ khi nào cũng có thể rơi khỏi sàn đấu.
Đường Nhất Quân nhíu mày, hắn không cố ý làm đứa em út này mất mặt trước quan khách cao quý ở đây nên hảo tâm nhắc nhở:
- Thập Tam, đệ xuống đi, đừng cố gắng vô ích, tránh phải nằm liệt giường mấy tháng như lần tỉ võ trước.
Đường Hạo Thiên tay luống cuống vuốt mồ hôi trán, hắn nở nụ cười hiền lành:
- Đại ca, không phải lần nào cũng có cơ hội được tranh tài cùng các huynh, hơn nữa chẳng phải gia gia luôn nói kẻ yếu mặc dù có thể chết, nhưng đã là con cháu Đường gia, tuyệt không được chưa đánh đã chạy. Đệ không sợ xấu mặt, nhưng nếu hôm nay làm thỏ đế chẳng phải sẽ làm ông nội và Đường gia mất hết thể diện hay sao?
- Ài.
Đường Nhất Quân thờ dài gật đầu khích lệ hắn, mấy vị ca ca khác nghe vậy, kẻ nhếch mép cười, kẻ khinh bỉ ra mặt, chẳng qua trước cái nhìn của các vị khách quý bọn chúng đều không dám làm ra hành động khó coi, nếu như thường ngày, nhiều khả năng bây giờ tên thỏ đế này đã bị tẩn cho một trận, mặt mũi bầm dập, lăn lộn kêu rên dưới đất kêu trời rồi.
- Chiến!
Khi tiếng hô “Chiến” vang lên, tất cả mọi thứ tư tình cá nhân đều bị loại bỏ, trên sân đấu chỉ còn lại 10 người lao về phía trung tâm đánh kẻ thách thức.
Các võ kĩ hỏa, thổ tương ứng với hai hệ Ki chủ yếu của Đường gia được thể hiện vô cùng mạnh mẽ, thành thạo, mặc dù chỉ là tỉ võ nhưng rõ ràng chiêu nào chiêu ấy đều mang theo sát khí không hề che giấu.
Có một điều mà Đại trưởng lão chưa nói rõ với mọi người ở đây biết đó là kẻ nào chân giẫm Liên Hoa đồng nghĩa với việc bỏ qua luật thi đấu thông thường, thậm chí tử vong cũng được phép xảy ra. Điều này càng thể hiện rõ kẻ dám thách đấu phải rất tự tin với khả năng của mình thì mới dám đem mạng đặt cược vào đó.
Thắng làm vua, thua mất tất cả.
Mặc dù chưa được nghe giải thích điều này, nhưng qua khí thế của các thí sinh, cùng với thái độ dửng dưng không có ý ngăn cản của Đại trưởng lão Đường gia lập tức khiến bọn họ hiểu ý nghĩa của việc thách đấu này. Theo đó, sức hấp dẫn và ánh mắt khen thưởng càng lúc càng được ném về phía Đường Nhất Quân nhiều hơn. Nếu hắn thực sự thắng lợi, đây nhất định sẽ là một tin chấn động không nhỏ tại Zero trong thời gian tới.
Trái ngược với sức mạnh Ki của các huynh đệ khác, Đường Nhất Quân lại có Ki Phong hệ, một loại hệ đặc biệt, dù ở Zero nhưng cũng khá hiếm có.
Phong Tinh Kiếm, thanh kiếm luôn sát cánh cùng Đường Nhất Quân mỗi trận chiến đã được rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm trắng bạc, nhưng lờ mờ hiện lên những tia huyết sắc, đây chính là do lưỡi kiếm đã dính máu rất nhiều người tích tụ huyết khí lại tạo nên. Huyết khí này không phải chỉ làm thanh kiếm trở nên thêm một màu đỏ tươi mà khí tức nó sinh ra như trực tiếp đánh vào tâm trí của kẻ đối diện, nếu tâm lý yếu, lập tức sẽ sinh ra ý định quay đầu bỏ chạy, kẻ tâm lý tốt cũng ít nhiều bị nó quấy nhiễu làm ảnh hưởng tới quyết định ra đòn.
Nhiều người sau khi được tận mắt chứng kiến quá trình xuống tay lạnh lùng, tàn nhẫn của Đường Nhất Quân trước đây đã đặt cho hắn cái tên Đường Huyết Nhân, còn thanh kiếm được gọi là Phong Huyết Tinh Kiếm.
Cứ tưởng hắn ngông cuồng tự đại, nhưng dưới ánh mắt chứng kiến của hàng trăm, hàng ngàn người, Đường Nhất Quân đã dùng sức mạnh, uy thế của mình chứng minh tất cả: Hắn tự đại nhưng tự đại có cơ sở.
Khí thế của 10 người kia rõ ràng không phải yếu, kẻ nào kẻ đấy đều đạt tới cấp độ Công Tước, kém nhất là Thập Tam cũng đạt tới cấp độ Hầu Tước, võ kĩ đều thuộc dạng Trung- Thượng Phẩm ấy vậy mà đều bị Đường Nhất Quân tránh né, công phá tan tành.
Điều này càng chứng minh rõ một điều, sự chênh lệch về cấp độ sức mạnh không phải chỉ dựa vào số đông mà hi vọng có thể san lấp, một Thân Vương xuất chiến vẫn dễ dàng áp đảo Công Tước, dù cho số lượng đối thủ có gấp 10 lần đi chăng nữa.
Cuộc chiến kéo dài hơn 30 phút đồng hồ, người xem chỉ thấy 10 huynh đệ Đường gia đang thở dốc, khí thế suy giảm, trên người kẻ nào cũng có vết cắt do kiếm khí tạo nên, máu tươi chảy vương vãi khắp nơi trên Liên Đài, thấm ướt quần áo, tên nào tên đó đều vô cùng chật vật.
Thập Tam yếu nhất đương nhiên là kẻ thảm nhất, tóc tai rũ rợi, quần áo tả tơi nhìn chẳng khác gì tên ăn mày, hắn đang nằm bẹt một chỗ, tay chân quờ quạng nãy giờ vẫn chưa vịn đứng được lên, ánh mắt mọi người khi tình cờ lướt qua chỉ đọng lại chút thương hại nhưng nhiều hơn là sự khinh thường không hề che dấu.
- Phong Tình Thiên Trảm Kiếm!
Đường Nhất Quân biết mọi sự đã an bài, hắn lập tức tung ra chiêu thức mạnh mẽ nhất, cũng là đẹp mắt nhất, uy thế nhất để có được cái kết hoàn mĩ như trong kế hoạch.
Một câu hô lên, tay hắn liên tục chém ra vô tận kiếm khí, khiến xung quanh hắn tất cả đều lấp đầy bởi các lưỡi phong kiếm sắc bén, lấy hắn là trung tâm, kiếm quang bay ngợt trời, kết hợp với bộ dạng phong trần, tóc dài xõa tự do, áo bào trắng tung hoành, Đường Nhất Quân đã thành công tạo nên hình tượng hiên ngang lẫm liệt, uy chấn thiên hạ của mình trong mắt các vị khách trên khán đài. Thậm chí Họa Y khi nhìn một chiêu này cũng khẽ gật đầu dường như cũng đang tán thưởng.
Vạn sự đã an bài.
Tất cả các huynh đệ khi nhìn thấy lão đại tung ra một chiêu kinh người này thì đều điên cuồng dùng hết khả năng, ào ào huy động Ki trong cơ thể tạo ra lớp phòng thủ, tăng tốc né tránh hoặc lấy cứng đối cứng. Cuộc chiến bởi vì một chiêu Phong Tình Thiên Trảm mà được đẩy lên tới đỉnh điểm cao trào.
Nàng! Thực sự là người chứ không phải là tiên sao?
Dục hỏa trong lòng tất cả đám thanh niên tuổi trẻ khí thịnh này đều bốc lên ngùn ngụt, miệng họng khô khốc, ngay cả Đường Nhất Quân cũng cảm thấy khổ sở, lý do hắn nhắm mắt từ đầu tới giờ chính là không muốn nhìn về phía người con gái ấy, hắn tuyệt nhiên không lo mình thất bại, chỉ lo khi thấy mỹ nhân rồi mắt không rời nàng đi được thì hỏng đại sự.
Đường Hạo Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ, Họa Y đẹp hoàn mĩ như thế mới xứng đáng làm vợ của hắn, nhưng hắn tâm ngoan thủ lạt có thừa hiểu nàng cao ngạo, bá đạo ra sao, nếu như không đạt tới sức mạnh áp đảo quần hùng, vượt trội hơn nàng thì chắc chắn không thể đem người đẹp thu về dưới trướng.
Họa Y sau này gần như chắc chắn sẽ là Nữ Hoàng mới của Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, nắm trong tay thế lực bao trùm 1/3 cả vùng Zero, muốn có được nàng bước đầu tiên hắn phải đạt được chính là vị trí gia chủ của một gia tộc, mở rộng địa bàn, tăng sức ảnh hưởng và ...
Càng nghĩ ánh mắt âm hiểm càng thêm đậm, chỉ có điều hắn đang nhìn xuống chân nên không ai phát hiện ra được.
Trận đấu thứ nhất mặc dù dưới con mắt của nhiều người vẫn còn sạn, nhưng các vị quan khách đều rất mong chờ những cuộc chiến tiếp theo.
Đại trưởng lão thấy võ đài đã được dọn dẹp sơ qua, trong tay cũng đã cầm sẵn hai thẻ tên được bốc ngẫu nhiên, miệng lên giọng chuẩn bị tuyên bố cặp đấu tiếp theo thì bỗng Đường Nhất Quân mở mắt, chân đạp một bước chỉ trong tích tắc đã nhảy lên lôi đài rơi vào hoa văn hình bông sen ở chính giữa sân, miệng hô lớn:
- Những kẻ còn lại lên hết cho ta!
Theo tiếng hô của hắn, võ đài vốn bất động đột nhiên ầm ầm vận chuyển.
- Ầm ầm!
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy lôi đài rất nhanh đã xuất hiện một bông hoa sen đá. Đứng vị trí trung tâm đài sen là Đường Nhất Quân, xung quanh là 12 cánh hoa tỏa ra rất lớn.
Nhiều người không biết đều ngơ ngác khó hiểu, sao lôi đài bỗng dưng biến đổi, còn Đường Nhất Quân dường như đang muốn một mình chấp hết?
Đại gia chủ và Đại trưởng lão nhìn thấy đứa cháu ngông cuồng kiêu ngạo như vậy chẳng những không bất mãn, mà ngược lại đều vuốt râu nở nụ cười hài lòng kèm theo chút đắc ý không che giấu.
Như để giải đáp khúc mắc của mọi người, Đại trưởng lão giải thích:
- Chắc các vị đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi xin được giải thích ngắn gọn. Võ đài của Đường gia có tên Liên Hoa không phải là chỉ vì sân đấu trạm trổ hình sen, mà thực chất nó phải có hình dạng như hiện tại.
Ý nghĩa của nó đơn giản chính là người nào có đủ tự tin về sức mạnh của mình, không muốn chiến thắng lần lượt đơn giản đánh bại từng người mà muốn có một thứ gì đấy kích thích.
Người này hoàn toàn không cần đợi tới lượt đấu của mình, lập tức có thể nhảy lên chính giữa võ đài, giẫm chân vào hình đài sen, cơ quan sẽ được khởi động, Liên Hoa dựng lên, hắn sẽ là kẻ thách đấu, tất cả những thí sinh tham gia tỉ võ đều bắt buộc phải lên đài đánh bại kẻ này.
Mọi người tai vừa nghe Đại trưởng lão, mắt đồng thời cũng nhìn thấy 10 người huynh đệ còn lại của Đường gia chưa thi đấu đều đồng loạt nhảy lên đứng trên các cánh hoa, khí thế lập tức đề thăng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thực ra, ngoại trừ Đường Hổ đang bất động nằm trên cáng, Đường Bá Xuyên bị thương nhưng không phải đã hết lực thi đấu, chỉ là hắn biết mình có lên đài hiện tại cũng chỉ là cái con cá nhỏ để đại ca làm gỏi.
Ban đầu hắn hi vọng Đường Nhất Quân lần lượt trải qua các cuộc chiến làm hao mòn sức mạnh, tăng thêm thương tích, còn hắn đã có đủ thời gian để hồi phục khí lực, khi lên đài còn có ít khả năng may mắn thắng lợi, độc chiếm vị trí gia chủ, nhưng lời tuyên bố hùng hồn khi nãy của Đường Nhất Quân lập tức đập tan hi vọng mong manh này. Bởi vì kẻ nào không lên Liên Hoa, kẻ đó coi như thua cuộc và bị hủy quyền thi đấu.
Đường Nhất Quân đương nhiên biết quyết định này sẽ đem lại những rủi ro khó lường, nhưng có hai thứ khiến hắn phải làm vậy. Thứ nhất, quan trọng nhất đó chính là hắn muốn có được ánh mắt thưởng thức của Họa Y, nếu như lọt vào được mắt xanh của nàng, cơ hội tiếp cận sau này chắc chắn thuận lợi thêm một chút.
Thứ hai, hắn muốn mình trở thành một gia chủ uy chấn danh vọng như gia gia Đường Càn. Chính ông nội là người 40 năm trước, đã giẫm lên Liên Hoa, một mình chống lại 8 người anh em, để từ một kẻ là thất đệ, lật đổ tất cả, độc chiếm vị trí gia chủ, chấn nhiếp toàn gia tộc và toàn bộ cao thủ thời bấy giờ.
Hắn xưa nay luôn được gia gia coi trọng, là kẻ trầm ổn, tâm cơ sâu như biển, nhiều lần nhìn ánh mắt mong chờ của ông nội, hắn đã điên cuồng luyện tập để đạt được sức mạnh như ngày hôm nay. Hắn muốn ông biết mình chính là người thích hợp nhất ngồi lên vị trí gia chủ này.
Chân giẫm liên hoa, mắt hướng nơi xa, nhận được cái gật đầu tán thưởng kia, Đường Nhất Quân biết mình đã làm ra lựa chọn rất đúng đắn.
Khí thế toàn thân lập tức đề thăng lên cực nhanh chóng, áp lực từ hắn sinh ra làm cho 10 đệ đệ xung quanh mặt mũi đau rát, hô hấp trì trệ, thân hình bị đẩy lùi lại phía sau mấy bước nhưng vẫn phải cố gắng không ít mới có thể đứng vững được trên Liên Hoa.
Trong số đó Đường Hạo Thiên là kẻ xưa nay vẫn yếu nhược nên hiện giờ thực sự rất vật vã, hắn bị đẩy sát hẳn về phía rìa cánh hoa, ấy vậy mà cả người vẫn chao đảo, nghiêng ngả như bất cứ khi nào cũng có thể rơi khỏi sàn đấu.
Đường Nhất Quân nhíu mày, hắn không cố ý làm đứa em út này mất mặt trước quan khách cao quý ở đây nên hảo tâm nhắc nhở:
- Thập Tam, đệ xuống đi, đừng cố gắng vô ích, tránh phải nằm liệt giường mấy tháng như lần tỉ võ trước.
Đường Hạo Thiên tay luống cuống vuốt mồ hôi trán, hắn nở nụ cười hiền lành:
- Đại ca, không phải lần nào cũng có cơ hội được tranh tài cùng các huynh, hơn nữa chẳng phải gia gia luôn nói kẻ yếu mặc dù có thể chết, nhưng đã là con cháu Đường gia, tuyệt không được chưa đánh đã chạy. Đệ không sợ xấu mặt, nhưng nếu hôm nay làm thỏ đế chẳng phải sẽ làm ông nội và Đường gia mất hết thể diện hay sao?
- Ài.
Đường Nhất Quân thờ dài gật đầu khích lệ hắn, mấy vị ca ca khác nghe vậy, kẻ nhếch mép cười, kẻ khinh bỉ ra mặt, chẳng qua trước cái nhìn của các vị khách quý bọn chúng đều không dám làm ra hành động khó coi, nếu như thường ngày, nhiều khả năng bây giờ tên thỏ đế này đã bị tẩn cho một trận, mặt mũi bầm dập, lăn lộn kêu rên dưới đất kêu trời rồi.
- Chiến!
Khi tiếng hô “Chiến” vang lên, tất cả mọi thứ tư tình cá nhân đều bị loại bỏ, trên sân đấu chỉ còn lại 10 người lao về phía trung tâm đánh kẻ thách thức.
Các võ kĩ hỏa, thổ tương ứng với hai hệ Ki chủ yếu của Đường gia được thể hiện vô cùng mạnh mẽ, thành thạo, mặc dù chỉ là tỉ võ nhưng rõ ràng chiêu nào chiêu ấy đều mang theo sát khí không hề che giấu.
Có một điều mà Đại trưởng lão chưa nói rõ với mọi người ở đây biết đó là kẻ nào chân giẫm Liên Hoa đồng nghĩa với việc bỏ qua luật thi đấu thông thường, thậm chí tử vong cũng được phép xảy ra. Điều này càng thể hiện rõ kẻ dám thách đấu phải rất tự tin với khả năng của mình thì mới dám đem mạng đặt cược vào đó.
Thắng làm vua, thua mất tất cả.
Mặc dù chưa được nghe giải thích điều này, nhưng qua khí thế của các thí sinh, cùng với thái độ dửng dưng không có ý ngăn cản của Đại trưởng lão Đường gia lập tức khiến bọn họ hiểu ý nghĩa của việc thách đấu này. Theo đó, sức hấp dẫn và ánh mắt khen thưởng càng lúc càng được ném về phía Đường Nhất Quân nhiều hơn. Nếu hắn thực sự thắng lợi, đây nhất định sẽ là một tin chấn động không nhỏ tại Zero trong thời gian tới.
Trái ngược với sức mạnh Ki của các huynh đệ khác, Đường Nhất Quân lại có Ki Phong hệ, một loại hệ đặc biệt, dù ở Zero nhưng cũng khá hiếm có.
Phong Tinh Kiếm, thanh kiếm luôn sát cánh cùng Đường Nhất Quân mỗi trận chiến đã được rút ra khỏi vỏ.
Thân kiếm trắng bạc, nhưng lờ mờ hiện lên những tia huyết sắc, đây chính là do lưỡi kiếm đã dính máu rất nhiều người tích tụ huyết khí lại tạo nên. Huyết khí này không phải chỉ làm thanh kiếm trở nên thêm một màu đỏ tươi mà khí tức nó sinh ra như trực tiếp đánh vào tâm trí của kẻ đối diện, nếu tâm lý yếu, lập tức sẽ sinh ra ý định quay đầu bỏ chạy, kẻ tâm lý tốt cũng ít nhiều bị nó quấy nhiễu làm ảnh hưởng tới quyết định ra đòn.
Nhiều người sau khi được tận mắt chứng kiến quá trình xuống tay lạnh lùng, tàn nhẫn của Đường Nhất Quân trước đây đã đặt cho hắn cái tên Đường Huyết Nhân, còn thanh kiếm được gọi là Phong Huyết Tinh Kiếm.
Cứ tưởng hắn ngông cuồng tự đại, nhưng dưới ánh mắt chứng kiến của hàng trăm, hàng ngàn người, Đường Nhất Quân đã dùng sức mạnh, uy thế của mình chứng minh tất cả: Hắn tự đại nhưng tự đại có cơ sở.
Khí thế của 10 người kia rõ ràng không phải yếu, kẻ nào kẻ đấy đều đạt tới cấp độ Công Tước, kém nhất là Thập Tam cũng đạt tới cấp độ Hầu Tước, võ kĩ đều thuộc dạng Trung- Thượng Phẩm ấy vậy mà đều bị Đường Nhất Quân tránh né, công phá tan tành.
Điều này càng chứng minh rõ một điều, sự chênh lệch về cấp độ sức mạnh không phải chỉ dựa vào số đông mà hi vọng có thể san lấp, một Thân Vương xuất chiến vẫn dễ dàng áp đảo Công Tước, dù cho số lượng đối thủ có gấp 10 lần đi chăng nữa.
Cuộc chiến kéo dài hơn 30 phút đồng hồ, người xem chỉ thấy 10 huynh đệ Đường gia đang thở dốc, khí thế suy giảm, trên người kẻ nào cũng có vết cắt do kiếm khí tạo nên, máu tươi chảy vương vãi khắp nơi trên Liên Đài, thấm ướt quần áo, tên nào tên đó đều vô cùng chật vật.
Thập Tam yếu nhất đương nhiên là kẻ thảm nhất, tóc tai rũ rợi, quần áo tả tơi nhìn chẳng khác gì tên ăn mày, hắn đang nằm bẹt một chỗ, tay chân quờ quạng nãy giờ vẫn chưa vịn đứng được lên, ánh mắt mọi người khi tình cờ lướt qua chỉ đọng lại chút thương hại nhưng nhiều hơn là sự khinh thường không hề che dấu.
- Phong Tình Thiên Trảm Kiếm!
Đường Nhất Quân biết mọi sự đã an bài, hắn lập tức tung ra chiêu thức mạnh mẽ nhất, cũng là đẹp mắt nhất, uy thế nhất để có được cái kết hoàn mĩ như trong kế hoạch.
Một câu hô lên, tay hắn liên tục chém ra vô tận kiếm khí, khiến xung quanh hắn tất cả đều lấp đầy bởi các lưỡi phong kiếm sắc bén, lấy hắn là trung tâm, kiếm quang bay ngợt trời, kết hợp với bộ dạng phong trần, tóc dài xõa tự do, áo bào trắng tung hoành, Đường Nhất Quân đã thành công tạo nên hình tượng hiên ngang lẫm liệt, uy chấn thiên hạ của mình trong mắt các vị khách trên khán đài. Thậm chí Họa Y khi nhìn một chiêu này cũng khẽ gật đầu dường như cũng đang tán thưởng.
Vạn sự đã an bài.
Tất cả các huynh đệ khi nhìn thấy lão đại tung ra một chiêu kinh người này thì đều điên cuồng dùng hết khả năng, ào ào huy động Ki trong cơ thể tạo ra lớp phòng thủ, tăng tốc né tránh hoặc lấy cứng đối cứng. Cuộc chiến bởi vì một chiêu Phong Tình Thiên Trảm mà được đẩy lên tới đỉnh điểm cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.