Chương 4: Đập đôi cẩu nam nữ
Mộ Vũ Thần Thiên
24/04/2020
VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 4: Đập đôi cẩu nam nữ
Thanh niên mặc lam bào- Phùng Lỗi là chân chó của Lăng Khôn, sau khi gã trở về bẩm báo Lăng Khôn, Lăng Khôn vừa giận vừa sợ. Khiếp sợ Lăng Tiêu chỉ là Khai Mạch cảnh tầng một mà lại có thể đánh thắng Phùng Lỗi Khai Mạch cảnh tầng sáu, tức giận trước đây Lăng Tiêu gọi dạ bảo thưa, bây giờ lại dám phản kháng?
Cho nên Lăng Khôn nổi giận đùng đùng mang Liễu Y Y theo tới tìm Lăng Tiêu tính sổ, lại không nghĩ tới gặp được Lăng Tiêu trên quảng trường Trường Sinh.
"Lăng Khôn, Liễu Y Y?"
Sắc lạnh trong mắt Lăng Tiêu chợt loé lên, hắn cảm giác được trong thân xác phảng phất dâng lên một nỗi oán hận.
"Ngươi yên tâm, nếu đã chiếm thân xác của ngươi, thì đôi cẩu nam nữ này sẽ do ta trừng trị thay ngươi!" Lăng Tiêu nói thầm trong lòng.
"Thế nào? Đường đệ tốt của ta không nhận ra ta sao? Không nghĩ tới lá gan ngươi lại to như vậy, hãm hại sư huynh đồng môn, bây giờ lại dám khinh nhờn tượng thần sư tổ. Quả là tội không thể tha thứ, làm một đệ tử của Chấp Pháp đường, ta phải phế trừ tu vi của ngươi, đuổi ra khỏi tông môn, ngươi có phục không?"
Lăng Khôn lãnh đạm nói, trong đôi mắt lộ ra sát ý không rõ.
Lăng Tiêu bật cười một tiếng, trong mắt loé lên vẻ trào phúng: "Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, muốn giết ta thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải ra vẻ đạo mạo như thế? Vậy mà ta lại không biết ngươi còn có thói quen nhặt giày rách của người khác đấy. Nữ nhân ta không cần mà ngươi vẫn coi như châu báu, khẩu vị của ngươi thật là đặc biệt!"
Trong nháy mắt sắc mặt của Lăng Khôn trầm xuống: "Được lắm, Lăng Tiêu, ngươi chọc giận ta thành công rồi! Vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi tự tìm đường chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Một luồng chân khí to lớn chập chờn từ trên người Lăng Khôn tràn ra, tu vi của hắn ta đã đạt đến Chân Khí cảnh tầng một.
Còn Liễu Y Y bên cạnh Lăng Khôn, vốn đang chờ cười nhạo Lăng Tiêu, lại không nghĩ đến ngay cả ả cũng bị Lăng Tiêu gom vào mắng chung, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thét chói tai.
"Tên phế vật như ngươi có tư cách gì mà nói ta chứ? Nếu không phải vì Tẩy Tuỷ đan trong tay ngươi, thì ngươi nghĩ lão nương sẽ vừa ý ngươi chắc? Tên súc sinh ngay cả cha mẹ cũng không có, cho mình là Tiểu Vương gia thật à? Nơi này là Trường Sinh Môn, không phải phủ Trấn Yêu Vương, Lăng Khôn ca ca, giết hắn!"
"Lăng Tiêu, ngươi còn lời gì muốn nói không, nếu không sau này không còn cơ hội đâu!"
Lăng Khôn bước về phía trước, vẻ mặt hơi dữ tợn.
"Đôi nam nữ chó má!"
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, trong miệng phun ra mấy chữ, trong nháy mắt khiến Lăng Khôn và Liễu Y Y nổi trận lôi đình đứng lên.
"Đi chết đi!"
Lăng Khôn cũng không nhịn được nữa, sát ý trong đôi mắt hừng hực, thân hình nhanh như chớp đánh một quyền về phía Lăng Tiêu.
Trường Sinh quyền pháp!
Đây là quyền pháp cơ sở của Trường Sinh Môn, thi triển ra hơi thở cổ xưa nồng đậm, tiêu sái như nước chảy mây trôi, ẩn chứa ý cảnh sinh sôi không ngừng, chính là Hoàng cấp thượng phẩm võ học.
Võ học chia làm: Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Chí tôn cấp và Thần cấp!
Mỗi một cấp lại phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm.
Lăng Khôn thi triển Trường Sinh quyền pháp, uy vũ mạnh mẽ, thế như chẻ tre, trông vô cùng mạnh bạo.
"Trường Sinh quyền pháp không được dùng như cách ngươi vừa làm!”
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, cũng đánh ra một quyền giống vậy.
Trông tốc độ một quyền này của Lăng Tiêu cũng không nhanh, thậm chí có cảm giác ra tay hơi tuỳ ý, vậy mà lại có một loại tiêu sái ý cảnh, tự nhiên hoàn hảo.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau, cả Lăng Tiêu và Lăng Khôn đều đồng thời lui về sau mấy bước, kẻ tám lạng người nửa cân.
"Sao có thể chứ?"
Trong mắt Lăng Khôn tràn đầy vẻ khó tin, Lăng Tiêu chỉ mới đột phá tu vi đến Khai Mạch cảnh tầng bốn, chênh lệch với hắn ta rất nhiều, thế mà đánh ngang tay một quyền này với hắn ta sao?
Hơn nữa, từ khi Lăng Tiêu thi triển Trường Sinh quyền pháp, Lăng Khôn cảm thấy ý cảnh không ngừng sinh sôi, khiến hắn ta có phần kinh hồn bạt vía.
"Không thể nào, tên súc sinh kia chỉ đánh bậy đánh bạ mà thôi!"
Ánh mắt Lăng Khôn thâm trầm, sát ý trong lòng lại nồng đậm thêm, vọt về phía Lăng Tiêu một lần nữa.
"Sơ hở trăm đường!"
Lăng Tiêu lắc đầu một cái, bước ra một bước, tránh một quyền này của Lăng Khôn, sau đó trở tay tát lại một cái.
Chát!
Tiếng kêu thanh thuý vang lên, Lăng Khôn bị Lăng Tiêu tát một cái xoay tại chỗ mấy vòng, nửa bên mặt cũng sưng lên.
"Đó là đại phế vật Lăng Tiêu sao? Hắn mà lại tát Lăng Khôn một bạt tai ư? Thật là can đảm!"
Lăng Tiêu và Lăng Khôn đánh nhau, trong nháy mắt hấp dẫn một số đệ tử Trường Sinh Môn, khi bọn họ xông tới, thấy hai người đánh nhau, trên mặt đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Đại phế vật trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế? Hình như tu vi của Lăng Khôn là Chân Khí cảnh tầng một, vậy mà không phải là đối thủ của hắn ư?"
"Đại phế vật Lăng Tiêu chắc chắn không đánh lại Lăng Khôn sư huynh. Lăng sư huynh được Đặng trưởng lão thu làm đệ tử ký danh, nay đã là sư huynh nội môn rồi, có điều đại phế vật Lăng Tiêu là con của Trấn Yêu Vương, ta thấy Lăng Khôn để hắn đánh chơi vậy thôi!"
Đệ tử Trường Sinh Môn đứng một bên bàn luận sôi nổi.
"Đánh chơi… đánh chơi… đánh chơi…"
Ba chữ này truyền vào tai Lăng Khôn, thiếu chút nữa khiến hắn ta hộc máu.
Mặt Lăng Khôn đỏ bừng lên, một cảm giác khuất nhục vô cùng mãnh liệt xông lên não hắn ta, hắn ta gào thét một tiếng: "Lăng Tiêu, ta muốn giết ngươi!"
Coong!
Một tay Lăng Khôn rút trường kiếm màu xanh sau lưng ra, chân khí dồi dào rót vào toàn thân, trường kiếm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chém một kiếm vào Lăng Tiêu.
"Quá chậm!"
Lăng Tiêu đứng chắp tay, chân vẫn bước ra một bước, nên Lăng Khôn chỉ chém vào không khí.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lăng Khôn nhanh chóng xuất kiếm, ánh lạnh xé toạc hư không, để lại vài đường tàn ảnh. Nhưng bộ dạng Lăng Tiêu vẫn thong thả, chỉ là dưới chân bước vài bước, đã hoàn toàn tránh thoát trường kiếm của Lăng Khôn, sau đó lại tát một cái.
Chát!
Nửa mặt bên kia của Lăng Khôn cũng sưng lên, một ngụm máu tươi hoà lẫn răng phun ra ngoài, hắn ta bị Lăng Tiêu tát bay mười mấy trượng, hung hăng đập xuống quảng trường.
"Chẳng lẽ Lăng Tiêu vừa mới thi triển Trường Sinh bộ pháp sao? Nhưng Trường Sinh bộ pháp trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?"
Ánh mắt đệ tử Trường Sinh Môn lộ vẻ khó tin, Trường Sinh kiếm pháp của Lăng Khôn, ngay cả quần áo của Lăng Tiêu cũng không chạm tới được, loại bộ pháp này quả là vô cùng kỳ diệu.
"Nó chính là Trường Sinh bộ pháp!"
Một đệ tử nội môn thần sắc ngưng trọng nói: "Mặc dù Trường Sinh kiếm pháp, Trường Sinh quyền pháp, Trường Sinh bộ pháp chỉ là Trúc Cơ võ học của Trường Sinh Môn, cũng chỉ là Hoàng cấp thượng phấm. Nhưng do Trường Sinh Chí Tôn tổ sư để lại, nếu có thể ngộ ra ý cảnh thì sẽ có năng lực mười phần cường đại! Ta đã từng xem Tông chủ thi triển Trường Sinh bộ pháp, mấy chục đệ tử đồng thời vây đánh, nhưng không thể chạm được đến quần áo của Tông chủ!"
"Làm sao có thể? Sao đại phế vật Lăng Tiêu có thể tu luyện Trường Sinh bộ pháp đến trình độ này chứ?"
Đông đảo đệ tử vẫn hơi khó tin nổi.
"Ta cũng không biết! Nhưng trận đấu này xem ra hẳn không phải là đùa giỡn đâu!"
Đệ tử nội môn đó vuốt tay, cười gượng nói.
"Lăng Tiêu, ngươi muốn làm gì?"
Bỗng nhiên Liễu Y Y sợ hãi hô lên một tiếng, nhìn Lăng Tiêu đi về phía ả, trong đôi mắt có phần kinh hoảng lo sợ.
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 4: Đập đôi cẩu nam nữ
Thanh niên mặc lam bào- Phùng Lỗi là chân chó của Lăng Khôn, sau khi gã trở về bẩm báo Lăng Khôn, Lăng Khôn vừa giận vừa sợ. Khiếp sợ Lăng Tiêu chỉ là Khai Mạch cảnh tầng một mà lại có thể đánh thắng Phùng Lỗi Khai Mạch cảnh tầng sáu, tức giận trước đây Lăng Tiêu gọi dạ bảo thưa, bây giờ lại dám phản kháng?
Cho nên Lăng Khôn nổi giận đùng đùng mang Liễu Y Y theo tới tìm Lăng Tiêu tính sổ, lại không nghĩ tới gặp được Lăng Tiêu trên quảng trường Trường Sinh.
"Lăng Khôn, Liễu Y Y?"
Sắc lạnh trong mắt Lăng Tiêu chợt loé lên, hắn cảm giác được trong thân xác phảng phất dâng lên một nỗi oán hận.
"Ngươi yên tâm, nếu đã chiếm thân xác của ngươi, thì đôi cẩu nam nữ này sẽ do ta trừng trị thay ngươi!" Lăng Tiêu nói thầm trong lòng.
"Thế nào? Đường đệ tốt của ta không nhận ra ta sao? Không nghĩ tới lá gan ngươi lại to như vậy, hãm hại sư huynh đồng môn, bây giờ lại dám khinh nhờn tượng thần sư tổ. Quả là tội không thể tha thứ, làm một đệ tử của Chấp Pháp đường, ta phải phế trừ tu vi của ngươi, đuổi ra khỏi tông môn, ngươi có phục không?"
Lăng Khôn lãnh đạm nói, trong đôi mắt lộ ra sát ý không rõ.
Lăng Tiêu bật cười một tiếng, trong mắt loé lên vẻ trào phúng: "Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, muốn giết ta thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải ra vẻ đạo mạo như thế? Vậy mà ta lại không biết ngươi còn có thói quen nhặt giày rách của người khác đấy. Nữ nhân ta không cần mà ngươi vẫn coi như châu báu, khẩu vị của ngươi thật là đặc biệt!"
Trong nháy mắt sắc mặt của Lăng Khôn trầm xuống: "Được lắm, Lăng Tiêu, ngươi chọc giận ta thành công rồi! Vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi tự tìm đường chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!"
Một luồng chân khí to lớn chập chờn từ trên người Lăng Khôn tràn ra, tu vi của hắn ta đã đạt đến Chân Khí cảnh tầng một.
Còn Liễu Y Y bên cạnh Lăng Khôn, vốn đang chờ cười nhạo Lăng Tiêu, lại không nghĩ đến ngay cả ả cũng bị Lăng Tiêu gom vào mắng chung, nhất thời sắc mặt trắng bệch, thét chói tai.
"Tên phế vật như ngươi có tư cách gì mà nói ta chứ? Nếu không phải vì Tẩy Tuỷ đan trong tay ngươi, thì ngươi nghĩ lão nương sẽ vừa ý ngươi chắc? Tên súc sinh ngay cả cha mẹ cũng không có, cho mình là Tiểu Vương gia thật à? Nơi này là Trường Sinh Môn, không phải phủ Trấn Yêu Vương, Lăng Khôn ca ca, giết hắn!"
"Lăng Tiêu, ngươi còn lời gì muốn nói không, nếu không sau này không còn cơ hội đâu!"
Lăng Khôn bước về phía trước, vẻ mặt hơi dữ tợn.
"Đôi nam nữ chó má!"
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, trong miệng phun ra mấy chữ, trong nháy mắt khiến Lăng Khôn và Liễu Y Y nổi trận lôi đình đứng lên.
"Đi chết đi!"
Lăng Khôn cũng không nhịn được nữa, sát ý trong đôi mắt hừng hực, thân hình nhanh như chớp đánh một quyền về phía Lăng Tiêu.
Trường Sinh quyền pháp!
Đây là quyền pháp cơ sở của Trường Sinh Môn, thi triển ra hơi thở cổ xưa nồng đậm, tiêu sái như nước chảy mây trôi, ẩn chứa ý cảnh sinh sôi không ngừng, chính là Hoàng cấp thượng phẩm võ học.
Võ học chia làm: Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Chí tôn cấp và Thần cấp!
Mỗi một cấp lại phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và tuyệt phẩm.
Lăng Khôn thi triển Trường Sinh quyền pháp, uy vũ mạnh mẽ, thế như chẻ tre, trông vô cùng mạnh bạo.
"Trường Sinh quyền pháp không được dùng như cách ngươi vừa làm!”
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, cũng đánh ra một quyền giống vậy.
Trông tốc độ một quyền này của Lăng Tiêu cũng không nhanh, thậm chí có cảm giác ra tay hơi tuỳ ý, vậy mà lại có một loại tiêu sái ý cảnh, tự nhiên hoàn hảo.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau, cả Lăng Tiêu và Lăng Khôn đều đồng thời lui về sau mấy bước, kẻ tám lạng người nửa cân.
"Sao có thể chứ?"
Trong mắt Lăng Khôn tràn đầy vẻ khó tin, Lăng Tiêu chỉ mới đột phá tu vi đến Khai Mạch cảnh tầng bốn, chênh lệch với hắn ta rất nhiều, thế mà đánh ngang tay một quyền này với hắn ta sao?
Hơn nữa, từ khi Lăng Tiêu thi triển Trường Sinh quyền pháp, Lăng Khôn cảm thấy ý cảnh không ngừng sinh sôi, khiến hắn ta có phần kinh hồn bạt vía.
"Không thể nào, tên súc sinh kia chỉ đánh bậy đánh bạ mà thôi!"
Ánh mắt Lăng Khôn thâm trầm, sát ý trong lòng lại nồng đậm thêm, vọt về phía Lăng Tiêu một lần nữa.
"Sơ hở trăm đường!"
Lăng Tiêu lắc đầu một cái, bước ra một bước, tránh một quyền này của Lăng Khôn, sau đó trở tay tát lại một cái.
Chát!
Tiếng kêu thanh thuý vang lên, Lăng Khôn bị Lăng Tiêu tát một cái xoay tại chỗ mấy vòng, nửa bên mặt cũng sưng lên.
"Đó là đại phế vật Lăng Tiêu sao? Hắn mà lại tát Lăng Khôn một bạt tai ư? Thật là can đảm!"
Lăng Tiêu và Lăng Khôn đánh nhau, trong nháy mắt hấp dẫn một số đệ tử Trường Sinh Môn, khi bọn họ xông tới, thấy hai người đánh nhau, trên mặt đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Đại phế vật trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế? Hình như tu vi của Lăng Khôn là Chân Khí cảnh tầng một, vậy mà không phải là đối thủ của hắn ư?"
"Đại phế vật Lăng Tiêu chắc chắn không đánh lại Lăng Khôn sư huynh. Lăng sư huynh được Đặng trưởng lão thu làm đệ tử ký danh, nay đã là sư huynh nội môn rồi, có điều đại phế vật Lăng Tiêu là con của Trấn Yêu Vương, ta thấy Lăng Khôn để hắn đánh chơi vậy thôi!"
Đệ tử Trường Sinh Môn đứng một bên bàn luận sôi nổi.
"Đánh chơi… đánh chơi… đánh chơi…"
Ba chữ này truyền vào tai Lăng Khôn, thiếu chút nữa khiến hắn ta hộc máu.
Mặt Lăng Khôn đỏ bừng lên, một cảm giác khuất nhục vô cùng mãnh liệt xông lên não hắn ta, hắn ta gào thét một tiếng: "Lăng Tiêu, ta muốn giết ngươi!"
Coong!
Một tay Lăng Khôn rút trường kiếm màu xanh sau lưng ra, chân khí dồi dào rót vào toàn thân, trường kiếm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chém một kiếm vào Lăng Tiêu.
"Quá chậm!"
Lăng Tiêu đứng chắp tay, chân vẫn bước ra một bước, nên Lăng Khôn chỉ chém vào không khí.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lăng Khôn nhanh chóng xuất kiếm, ánh lạnh xé toạc hư không, để lại vài đường tàn ảnh. Nhưng bộ dạng Lăng Tiêu vẫn thong thả, chỉ là dưới chân bước vài bước, đã hoàn toàn tránh thoát trường kiếm của Lăng Khôn, sau đó lại tát một cái.
Chát!
Nửa mặt bên kia của Lăng Khôn cũng sưng lên, một ngụm máu tươi hoà lẫn răng phun ra ngoài, hắn ta bị Lăng Tiêu tát bay mười mấy trượng, hung hăng đập xuống quảng trường.
"Chẳng lẽ Lăng Tiêu vừa mới thi triển Trường Sinh bộ pháp sao? Nhưng Trường Sinh bộ pháp trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?"
Ánh mắt đệ tử Trường Sinh Môn lộ vẻ khó tin, Trường Sinh kiếm pháp của Lăng Khôn, ngay cả quần áo của Lăng Tiêu cũng không chạm tới được, loại bộ pháp này quả là vô cùng kỳ diệu.
"Nó chính là Trường Sinh bộ pháp!"
Một đệ tử nội môn thần sắc ngưng trọng nói: "Mặc dù Trường Sinh kiếm pháp, Trường Sinh quyền pháp, Trường Sinh bộ pháp chỉ là Trúc Cơ võ học của Trường Sinh Môn, cũng chỉ là Hoàng cấp thượng phấm. Nhưng do Trường Sinh Chí Tôn tổ sư để lại, nếu có thể ngộ ra ý cảnh thì sẽ có năng lực mười phần cường đại! Ta đã từng xem Tông chủ thi triển Trường Sinh bộ pháp, mấy chục đệ tử đồng thời vây đánh, nhưng không thể chạm được đến quần áo của Tông chủ!"
"Làm sao có thể? Sao đại phế vật Lăng Tiêu có thể tu luyện Trường Sinh bộ pháp đến trình độ này chứ?"
Đông đảo đệ tử vẫn hơi khó tin nổi.
"Ta cũng không biết! Nhưng trận đấu này xem ra hẳn không phải là đùa giỡn đâu!"
Đệ tử nội môn đó vuốt tay, cười gượng nói.
"Lăng Tiêu, ngươi muốn làm gì?"
Bỗng nhiên Liễu Y Y sợ hãi hô lên một tiếng, nhìn Lăng Tiêu đi về phía ả, trong đôi mắt có phần kinh hoảng lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.