Chương 33: Long hổ phá không quyền
Mộ Vũ Thần Thiên
01/06/2020
"Tán sát núi Cửu Dương? Giọng điệu thật lớn."
Nhưng vào lúc này, cửa cung điện mở ra, ba bóng người thanh niên áo trắng đi từ trong ra, ống tay áo được thêu hình kiếm vàng lấp lánh, vũ khí hiên ngang, anh tuấn đĩnh đạc.
Thanh niên bên trái cầm theo một thanh kiếm, ánh mắt hơi nhếch sắc bén, cả người toát lên hơi thở mạnh mẽ nghiêm túc, tu vi đã đạt đến Hóa Linh cảnh tầng sáu!
Bên phải là một người nhìn cũng rất khôi ngô, tay chân cơ bắp, nhìn vô cùng mạnh mẽ, tu vi Hóa Linh cảnh tầng ba!
Mà Lăng Tiêu chỉ nhìn qua hai người này, sau đó ánh mắt tập trung lên người ở giữa.
Mặt mũi anh tuấn, vóc người thon dài, nhưng môi lại mỏng, nụ cười thể hiện sự kiêu căng, ánh mắt xếch lên như mắt rắn độc, sắc lạnh!
Mấu chốt là tu vi của hắn đạt đến Hóa Linh cảnh tầng chín, chỉ kém một chút nữa là âm dương giao thoa, long hổ hội tụ, đạt đến Long Hổ cảnh!
Lâm Hạo Vũ!
Mắt sáng của Lăng Tiêu lên, nhận ra thân phận của kẻ kia.
"Nhóc con, nghe không hiểu lời ta nói với ngươi sao? Tu vi là Khai Mạch cảnh tầng ba, như một con sâu con kiến, cũng dám nói là Thánh tử?"
Người nói là thanh niên đứng bên trái, tu vi của kẻ này không đáng nhắc đến nhưng hắn có thể thúc dục đại trận bảo vệ tông môn. Cần thận không nên trúng mưu kế của hắn."
Lăng Khôn nịnh bợ chạy đến trước mặt Tả Chấn, nói nhỏ.
"Đại trận bảo vệ tông môn? Ha ha.. Dựa vào một mình tên nhóc này? Ngươi cút sang một bên cho ta. Hôm nay ta sẽ dạy hắn cái gì gọi là tôn kính sư huynh!"
Tả Chấn tất nhiên là không tin, cho dù rất nhiều người đều nói Lăng Tiêu có thể thúc dục đại trận bảo vệ tông môn. Nhưng hắn vẫn chưa thấy bao giờ, chỉ cho là Lăng Tiêu đã sử dụng bảo vật gì đó mới có thể có thể đánh bại tên bỏ đi Đặng Á Lâm.
"Ngươi là kẻ nào? Nếu không muốn chết thì cút sang một bên cho ta!"
Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn Tả Chân và lạnh lùng nói.
Ngay sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về Lâm Hạo Vũ: "Đưa Tuyết Nhi ra đây thì hôm nay ta có thể sẽ không giết ngươi."
"Giết ta?"
Lâm Hạo Vũ sững sờ, giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, hắn cười phá lên.
" Lăng Tiêu. Ta không biết thứ sâu kiến như ngươi đã làm cách nào có được sự vừa lòng của Nam Cung Hiên, giành được vị trí Thánh tử. Nhưng nếu ngươi muốn thấy Tuyết Vi thì nhường lại vị trí Thánh tử, sau đó quỳ trước mặt ta xin tha thứ. Có lẽ ta sẽ tha cho nàng một mạng, bằng không thì ta sẽ thưởng thức mùi vị của tiểu nha đầu đó xem sao!"
Lâm Hạo Vũ cười to phách lối, không để Lăng Tiêu vào mắt.
"Ngươi đang đùa với lửa!"
Lăng Tiêu không tức giận nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng càng rõ hơn.
"Nhóc con! Ngươi nói nhảm ít thôi, muốn để Lâm sư huynh thả người thì cứ bước qua cửa ải của ta rồi nói tiếp."
Hoàn toàn bị Lăng Tiêu bỏ qua, Tả Chấn đã tức tối từ lâu, giờ phút này không nhịn được nữa nên nhảy ra, chân khí mạnh mẽ bùng lên, đè ép về phía Lăng Tiêu.
"Không sai! Muốn ta thả Tuyết Vi thì ngươi cứ đánh bại Tả Chấn rồi nói sau."
Mặc dù Lâm Hạo Vũ kiêu ngạo nhưng cũng rất có tính toán. Vừa đúng lúc Tả Chấn nhảy ra, hắn cũng dùng Tả Chấn thử thực lực của Lăng Tiêu.
"Nhóc con! Nếu thử Long Hổ Phá Không Quyền của ta!"
Tả Chấn cười gằn rồi vọt lên, không hề để cho Lăng Tiêu có cơ hội phản ứng, đánh một quyền xuống.
Gừ!!!
Như có tiếng hổ vang lên, một quyền này chưa ngạo khí của chúa muôn loài, trong không khí xung quanh giống như có chấn động tạo thành ảo ảnh mãnh hổ, nhìn qua rất khí phách.
"Là Long Hổ Phá Không Quyền ư? Lăng Tiêu mới là Chân Khí cảnh tầng ba. Khoảng cách với Tả sư huynh là một cảnh giới lớn. Ngày trước là do mấy vị sư huynh chân truyền không có mặt mới để Lăng Tiêu càn quấy lâu như vậy. Bây giờ ta thấy hắn không chết cũng sẽ bị thương."
"Không sai! Tả sư huynh quá mạnh mẽ."
Đa phần các đồ đệ đều hưng phấn hô to, tiếng châm chọc khiêu khích về Lăng Tiêu vang lên không ngừng.
Nhưng vẻ mặt của Lăng Tiêu vẫn không thay đổi, vô cùng bình tĩnh, đợi đến khi một quyền kia của Tả Chấn tới gần, hắn mới ra tay.
Gào!!!!
Một tiếng gào to chấn động trời đất vang lên, giống như Chúa sơn lâm đang tuần tra, quan sát sông nước xa xăm. Lăng Tiêu đấm ra một quyền nhưng khiến mọi người cảm thấy như có một Chúa sơn lâm đang đánh về phía Tả Chấn.
Nếu như nói một quyền của Tả Chấn là mãnh hổ thì của Lăng Tiêu chính là vua của loài hổ, mang theo sự bễ nghễ thiên hạ không gì so sánh nổi.
UỲNH!
Hai quyền chạm nhau, dáng người Lăng Tiêu không di chuyển mà tay Tả Chấn thì tê rần, bị một lực lượng dồi dào đánh bay ngược về sau.
"Làm sao lại như vậy?"
Tả Chấn miệng phun máu tươi, ánh mắt trợn to khó tin.
Làm sao hắn có tin sức cơ thể của Lăng Tiêu lại mạnh đến như vậy? Càng không thể tin trình độ của Lăng Tiêu khi thi triển Long Hổ Phá Không Quyền.
Long Hổ Phá Không Quyền chính mà võ học mà tông môn ban cho khi hắn thăng chức thành đệ tử chân truyền, võ học này gần bằng với Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm trong truyền thuyết.
Có Long Hổ Phá Không Quyền, Tả Chấn tự tin những người có tu vi cao hơn hắn một hai cảnh giới đều không phải đối thủ hắn.
Long Hổ Phá Không Quyền chỉ có ba chiêu: Hổ quyền, Long quyền, Long Hổ Phá Không!
Nhưng Hổ quyền của Lăng Tiêu khiến hắn cảm nhận được một sức mạnh rất kinh khủng, giống như đang đôi mặt với một Chúa sơn lâm chân chính.
"Đây là...quyền ý!"
Người đeo thanh kiếm đứng bên trái Lâm Hạo Vũ như nghĩ tới điều gì, bàng hoàng nói ra.
"Cái gì? Quyền ý? Không thể nào!"
Vẻ mặt Lâm Hạo Vũ cũng kinh hoàng, trong ánh mắt hiện lên một sự ác độc, nhìn về phía Lăng Tiêu cũng biến thành lạnh lùng hơn.
Nhưng hắn hiểu ra được một quyền kia của Lăng Tiêu. Dường như Lăng Tiêu đã hóa thành Chúa sơn lâm, lấy sức mạnh trời đất để trấn áp con người. Chỉ có kẻ lĩnh ngộ được quyền ý mới có thể phát ra điều khủng bố ấy qua một đòn tấn công.
Ý cảnh chính là lĩnh ngộ sức mạnh thiên địa, thuộc về cảnh giới Tông Sư cảnh, mỗi một cường giả Tông Sư cảnh đều đặc biệt chú ý tới ý cảnh của võ đạo.
Mà có thể lĩnh ngộ ý cảnh trước Tông Sư Cảnh thì chắc chắn là thiên tài. Nếu tương lai không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhất định sẽ bước đến cảnh giới Tông Sư cảnh.
Lăng Tiêu mới chỉ là Chân Khí cảnh mà đã làm được điều này, thiên phú này không thể chỉ nói là khủng bố được!
"Tên kia không thể giữ lại."
Trong ánh mắt của Lâm Hạo Vũ thoáng qua ý giết người.
"Ta không tin Long Hổ Phá Không Quyền của ngươi lại mạnh hơn của ta! Chết đi!"
Tả Chấn bị Lăng Tiêu đánh bay như bị phát điên, chân khí tỏa ra ồ ạt, giống như có linh tính, như mây mù mờ ảo, tạo nên ảo ảnh hình rồng.
NGÀO!!!
Tiếng rồng ngân cao vút, Long quyền bộc phát nhắm thẳng phía Lăng Tiêu.
"Long Hổ Phá Không Quyền không phải dùng như cách ngươi đang làm đâu!"
Lăng Tiêu khẽ thở dài, ánh mắt thêm sắc bén hơn.
Chỉ thấy chân khí quanh người hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi. Sau đó, bên tay trái như hổ, bên tay phải như rồng. Hai âm thanh kỳ dị vang lên trong không gian.
Nhưng vào lúc này, cửa cung điện mở ra, ba bóng người thanh niên áo trắng đi từ trong ra, ống tay áo được thêu hình kiếm vàng lấp lánh, vũ khí hiên ngang, anh tuấn đĩnh đạc.
Thanh niên bên trái cầm theo một thanh kiếm, ánh mắt hơi nhếch sắc bén, cả người toát lên hơi thở mạnh mẽ nghiêm túc, tu vi đã đạt đến Hóa Linh cảnh tầng sáu!
Bên phải là một người nhìn cũng rất khôi ngô, tay chân cơ bắp, nhìn vô cùng mạnh mẽ, tu vi Hóa Linh cảnh tầng ba!
Mà Lăng Tiêu chỉ nhìn qua hai người này, sau đó ánh mắt tập trung lên người ở giữa.
Mặt mũi anh tuấn, vóc người thon dài, nhưng môi lại mỏng, nụ cười thể hiện sự kiêu căng, ánh mắt xếch lên như mắt rắn độc, sắc lạnh!
Mấu chốt là tu vi của hắn đạt đến Hóa Linh cảnh tầng chín, chỉ kém một chút nữa là âm dương giao thoa, long hổ hội tụ, đạt đến Long Hổ cảnh!
Lâm Hạo Vũ!
Mắt sáng của Lăng Tiêu lên, nhận ra thân phận của kẻ kia.
"Nhóc con, nghe không hiểu lời ta nói với ngươi sao? Tu vi là Khai Mạch cảnh tầng ba, như một con sâu con kiến, cũng dám nói là Thánh tử?"
Người nói là thanh niên đứng bên trái, tu vi của kẻ này không đáng nhắc đến nhưng hắn có thể thúc dục đại trận bảo vệ tông môn. Cần thận không nên trúng mưu kế của hắn."
Lăng Khôn nịnh bợ chạy đến trước mặt Tả Chấn, nói nhỏ.
"Đại trận bảo vệ tông môn? Ha ha.. Dựa vào một mình tên nhóc này? Ngươi cút sang một bên cho ta. Hôm nay ta sẽ dạy hắn cái gì gọi là tôn kính sư huynh!"
Tả Chấn tất nhiên là không tin, cho dù rất nhiều người đều nói Lăng Tiêu có thể thúc dục đại trận bảo vệ tông môn. Nhưng hắn vẫn chưa thấy bao giờ, chỉ cho là Lăng Tiêu đã sử dụng bảo vật gì đó mới có thể có thể đánh bại tên bỏ đi Đặng Á Lâm.
"Ngươi là kẻ nào? Nếu không muốn chết thì cút sang một bên cho ta!"
Lăng Tiêu nhíu mày, nhìn Tả Chân và lạnh lùng nói.
Ngay sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về Lâm Hạo Vũ: "Đưa Tuyết Nhi ra đây thì hôm nay ta có thể sẽ không giết ngươi."
"Giết ta?"
Lâm Hạo Vũ sững sờ, giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, hắn cười phá lên.
" Lăng Tiêu. Ta không biết thứ sâu kiến như ngươi đã làm cách nào có được sự vừa lòng của Nam Cung Hiên, giành được vị trí Thánh tử. Nhưng nếu ngươi muốn thấy Tuyết Vi thì nhường lại vị trí Thánh tử, sau đó quỳ trước mặt ta xin tha thứ. Có lẽ ta sẽ tha cho nàng một mạng, bằng không thì ta sẽ thưởng thức mùi vị của tiểu nha đầu đó xem sao!"
Lâm Hạo Vũ cười to phách lối, không để Lăng Tiêu vào mắt.
"Ngươi đang đùa với lửa!"
Lăng Tiêu không tức giận nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng càng rõ hơn.
"Nhóc con! Ngươi nói nhảm ít thôi, muốn để Lâm sư huynh thả người thì cứ bước qua cửa ải của ta rồi nói tiếp."
Hoàn toàn bị Lăng Tiêu bỏ qua, Tả Chấn đã tức tối từ lâu, giờ phút này không nhịn được nữa nên nhảy ra, chân khí mạnh mẽ bùng lên, đè ép về phía Lăng Tiêu.
"Không sai! Muốn ta thả Tuyết Vi thì ngươi cứ đánh bại Tả Chấn rồi nói sau."
Mặc dù Lâm Hạo Vũ kiêu ngạo nhưng cũng rất có tính toán. Vừa đúng lúc Tả Chấn nhảy ra, hắn cũng dùng Tả Chấn thử thực lực của Lăng Tiêu.
"Nhóc con! Nếu thử Long Hổ Phá Không Quyền của ta!"
Tả Chấn cười gằn rồi vọt lên, không hề để cho Lăng Tiêu có cơ hội phản ứng, đánh một quyền xuống.
Gừ!!!
Như có tiếng hổ vang lên, một quyền này chưa ngạo khí của chúa muôn loài, trong không khí xung quanh giống như có chấn động tạo thành ảo ảnh mãnh hổ, nhìn qua rất khí phách.
"Là Long Hổ Phá Không Quyền ư? Lăng Tiêu mới là Chân Khí cảnh tầng ba. Khoảng cách với Tả sư huynh là một cảnh giới lớn. Ngày trước là do mấy vị sư huynh chân truyền không có mặt mới để Lăng Tiêu càn quấy lâu như vậy. Bây giờ ta thấy hắn không chết cũng sẽ bị thương."
"Không sai! Tả sư huynh quá mạnh mẽ."
Đa phần các đồ đệ đều hưng phấn hô to, tiếng châm chọc khiêu khích về Lăng Tiêu vang lên không ngừng.
Nhưng vẻ mặt của Lăng Tiêu vẫn không thay đổi, vô cùng bình tĩnh, đợi đến khi một quyền kia của Tả Chấn tới gần, hắn mới ra tay.
Gào!!!!
Một tiếng gào to chấn động trời đất vang lên, giống như Chúa sơn lâm đang tuần tra, quan sát sông nước xa xăm. Lăng Tiêu đấm ra một quyền nhưng khiến mọi người cảm thấy như có một Chúa sơn lâm đang đánh về phía Tả Chấn.
Nếu như nói một quyền của Tả Chấn là mãnh hổ thì của Lăng Tiêu chính là vua của loài hổ, mang theo sự bễ nghễ thiên hạ không gì so sánh nổi.
UỲNH!
Hai quyền chạm nhau, dáng người Lăng Tiêu không di chuyển mà tay Tả Chấn thì tê rần, bị một lực lượng dồi dào đánh bay ngược về sau.
"Làm sao lại như vậy?"
Tả Chấn miệng phun máu tươi, ánh mắt trợn to khó tin.
Làm sao hắn có tin sức cơ thể của Lăng Tiêu lại mạnh đến như vậy? Càng không thể tin trình độ của Lăng Tiêu khi thi triển Long Hổ Phá Không Quyền.
Long Hổ Phá Không Quyền chính mà võ học mà tông môn ban cho khi hắn thăng chức thành đệ tử chân truyền, võ học này gần bằng với Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm trong truyền thuyết.
Có Long Hổ Phá Không Quyền, Tả Chấn tự tin những người có tu vi cao hơn hắn một hai cảnh giới đều không phải đối thủ hắn.
Long Hổ Phá Không Quyền chỉ có ba chiêu: Hổ quyền, Long quyền, Long Hổ Phá Không!
Nhưng Hổ quyền của Lăng Tiêu khiến hắn cảm nhận được một sức mạnh rất kinh khủng, giống như đang đôi mặt với một Chúa sơn lâm chân chính.
"Đây là...quyền ý!"
Người đeo thanh kiếm đứng bên trái Lâm Hạo Vũ như nghĩ tới điều gì, bàng hoàng nói ra.
"Cái gì? Quyền ý? Không thể nào!"
Vẻ mặt Lâm Hạo Vũ cũng kinh hoàng, trong ánh mắt hiện lên một sự ác độc, nhìn về phía Lăng Tiêu cũng biến thành lạnh lùng hơn.
Nhưng hắn hiểu ra được một quyền kia của Lăng Tiêu. Dường như Lăng Tiêu đã hóa thành Chúa sơn lâm, lấy sức mạnh trời đất để trấn áp con người. Chỉ có kẻ lĩnh ngộ được quyền ý mới có thể phát ra điều khủng bố ấy qua một đòn tấn công.
Ý cảnh chính là lĩnh ngộ sức mạnh thiên địa, thuộc về cảnh giới Tông Sư cảnh, mỗi một cường giả Tông Sư cảnh đều đặc biệt chú ý tới ý cảnh của võ đạo.
Mà có thể lĩnh ngộ ý cảnh trước Tông Sư Cảnh thì chắc chắn là thiên tài. Nếu tương lai không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhất định sẽ bước đến cảnh giới Tông Sư cảnh.
Lăng Tiêu mới chỉ là Chân Khí cảnh mà đã làm được điều này, thiên phú này không thể chỉ nói là khủng bố được!
"Tên kia không thể giữ lại."
Trong ánh mắt của Lâm Hạo Vũ thoáng qua ý giết người.
"Ta không tin Long Hổ Phá Không Quyền của ngươi lại mạnh hơn của ta! Chết đi!"
Tả Chấn bị Lăng Tiêu đánh bay như bị phát điên, chân khí tỏa ra ồ ạt, giống như có linh tính, như mây mù mờ ảo, tạo nên ảo ảnh hình rồng.
NGÀO!!!
Tiếng rồng ngân cao vút, Long quyền bộc phát nhắm thẳng phía Lăng Tiêu.
"Long Hổ Phá Không Quyền không phải dùng như cách ngươi đang làm đâu!"
Lăng Tiêu khẽ thở dài, ánh mắt thêm sắc bén hơn.
Chỉ thấy chân khí quanh người hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi. Sau đó, bên tay trái như hổ, bên tay phải như rồng. Hai âm thanh kỳ dị vang lên trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.