Chương 13: Ai Biết
Minh Triết 0369
17/02/2022
Ngự Lang tông, tổng bộ
Đầu giờ chiều, nơi đây đã có rất nhiều người, đa phần những người ở đây sớm là những người sau khi ăn xong họ không về nơi nhà khách mà về đây để nghỉ đến giờ thì tiện hơn đỡ phải vất vả lặn lội, Tôn Vân cũng vậy nhưng lúc này hắn không ngồi ở đình viện nữa mà hắn đi cùng đám người lão Hoàng.
Thấy người đang đi cùng với Lâm Thủy, vừa song hành vừa trò chuyện với nhau khiến hắn cũng bất ngờ, kiếp trước Lâm Thủy nổi tiếng khó gần vì thân là con gái mà tính giống con trai, hơn nữa lúc nào cũng dính lấy anh trai nên ít ai nói chuyện được.
Có lẽ vì thế mà mới sinh ra nữ chiến thần của Ngự Lang tông.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì trên đài cao thông báo những ai đã tham gia khảo hạch từ những đợt trước thì không cần phải tham gia tẩy lễ nữa cho đỡ tốn thời gian.
Vì đây là tông môn, Ngự Lang tông khảo hạch cứ cách mười năm lại diễn ra một lần, mọi lần khảo hạch đều được các đệ tử ghi chép lại cẩn thận nên những người đã tẩy lễ từ những đợt khảo hạch trước rồi trừ khi có cơ duyên nếu không thì không cần tham gia vòng đầu nữa.
Nhanh chóng gần năm nghìn người rút lui ra khỏi vòng đầu, bên ngoài hai đệ tử của tông phái đang vừa làm công việc ghi chép vừa trò chuyện với nhau.
“Nhiều người thật lui thật đấy, huynh nói xem một phần tư người còn lại thì có bao nhiêu người tam phẩm.”
Nam tử ngồi bên cạnh nghe vậy dừng bút viết lại đáp:
“Những người đó cho dù có là năm nghìn hay một vạn thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, kể cả những người còn lại nếu không tính những đệ tử có xuất thân tốt thì nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi đến ba mươi người là may rồi, huynh có biết không tương lai của của các thế lực thường nằm ở nhóm người kia kìa.”
Nói rồi liền chỉ vào chỗ đình viện nơi những người có xuất thân tốt đang ngồi, nhìn theo hướng tay của nam tử bên phải, nam tử bên trái chẳng hiểu gì hết khuôn mặt ngơ ngác nói:
“Ý huynh là sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của nam tử bên trái, khuôn mặt của nam tử bên phải lộ rõ vẻ khinh thường.
“Huynh rốt cuộc tu hành thế nào đạt đến Hoàng Cơ cảnh vậy, vậy ta hỏi huynh, ba yếu tố quan trọng nhất của một thế lực là gì?”
“Kinh tế, quân sự và nhân lực.”
“À ta hiểu ý huynh rồi.” Xong như bừng tỉnh được điều gì nam tử kia buột miệng nói.
Thấy người bên cạnh đã hiểu thanh niên kia nói tiếp:
“Đúng vậy đó, ba thứ đó một thứ cũng không thiếu được, giống như một cánh rừng nhân lực như là những mầm non, đất, nước, điều kiện môi trường, những điều kiện để cây phát triển là kinh tế, còn quân sự giống như những cái cây lớn vậy bảo vệ, che chở cho những mầm cây non vậy, ba thứ đấy tương hợp với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn các thế lực nhờ tuân theo cái vòng tuần hoàn đấy mà càng ngày càng phát triển thêm.”
“Nếu như hai người có tư chất tương đương với nhau mà giao hợp, sẽ có tỷ lệ khoảng một thành hay sao ấy việc tư chất con cái bị giảm, một thành tư chất tăng lên và tám thành tư chất của con cái giống cha mẹ.”
“Ở các thế lực, những đứa trẻ vừa ra đời sẽ được đem đi khảo nghiệm tư chất nếu tư chất thấp hơn cha mẹ chúng sẽ ngay lập tức bị giết, dã man nhỉ, thế nhưng vì thế mà đời sau của các thế lực chỉ càng ngày càng phát triển chứ không bao giờ đi xuống.”
Nam tử ngồi bên nghe vậy thì nói:
“Nếu như vậy chẳng phải là không công bằng đối với những người có xuất thân không tốt hay là đối với những người thiên sinh không may mắn sao?”
Nam tử bên phải nghe vậy thì bật cười rồi nói:
“Không công bằng, công bằng nếu huynh chỉ nhìn ở một góc của bức tranh thì làm sao mà thấy được như người nhìn cả bức tranh được, tương tự như vậy nếu huynh chỉ nhìn thấy sự bất công của những người nghèo thì khổ, những người giàu thì sướng thì làm sao huynh thấy được sự công bằng của nhân quả.”
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, kiếp trước làm ác thì kiếp này thọ khổ, kiếp trước làm thiện thì kiếp này thọ sướng, giống như những người gieo hạt giống vậy khi cây mọc lên không phải là cây mình mong muốn chẳng nhẽ lại ôm cây ngồi khóc, những người đấy ta gọi là ngu.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
Nam tử bên trái nghe vậy thì hỏi.
“Huynh rốt cuộc là tu kiểu gì vậy?”
Người thanh niên nghe vậy có chút khinh bỉ pha chút ngờ vực hỏi lại, rồi mới nói tiếp:
“Chuyển nghiệp thôi, giống như huynh gieo hạt chanh giờ mọc lên cây chanh huynh không muốn chẳng nhẽ đi ngồi khóc, nếu đã chẳng may thọ vậy rồi thì ta gieo hạt giống tốt, ta làm điều tốt ta gieo nhân thiện thì mọc trái thiện, hoặc nếu thọ khổ thì đừng làm việc ác nữa, đừng gieo duyên ác thì không có quả ác thọ khổ thôi.”
Nam tử bên cạnh nghe xong ôm quyền nói:
“Đa tạ, đa tạ nếu không nhờ huynh chỉ bảo giờ này ta vẫn còn ngu si, nếu được để tối nay ta mời huynh một bữa cơm.”
Thanh niên kia nghe vậy cười đắc trí đáp:
“Được, cảm ơn tấm lòng của huynh.”
“Vậy còn đống giấy tờ này cứ tích vào là qua hết à.”
Nam tử bên cạnh ngây thơ hỏi.
Thanh niên kia nghe vậy thì làm vẻ cao thâm mạt trắc nói:
“Nếu như ta dự đoán thì tám chín thành là qua rồi nhưng huynh cũng đừng dại, ở đây bao nhiêu con mắt đang nhìn nếu như làm thế rồi bị phát hiện linh thạch của ta với huynh tháng này coi như bỏ.”
Trên lầu các ba vị trưởng lão ăn uống, ngủ nghỉ, thì hai vị đã dậy rồi còn nhị trưởng lão vẫn còn đang ngủ.
“Tam đệ dậy mau lên món chính đã ra lâu rồi.”
Nghe thấy tiếng Hùng Bắc gọi, nhị trưởng lão mới mở mắt ra, vẫy vẫy tay ra hiệu các đệ tử pha trà rồi mang vào, bên dưới đài đúng như nam tử kia nói có gần ba mươi người có xuất thân không tốt đạt được tư chất tam phẩm.
Đã đến lúc các vị quý tộc ra sân tư chất tam phẩm liên tục được xuất hiện, người ở bên dưới có người hâm mộ, có người thì đố kỵ, có người thì trách cái thế giới này bất công.
“Chúc mừng, chúc mừng Cẩn Khiêm công tử đạt được tư chất tam phẩm thượng đẳng.”
“…”
Những lời khen, những lời tán thán giả tạo xen lẫn chân thật liên tục được vang lên.
“Các vị quá khen rồi, tư chất chỉ là một bước đệm trong tu hành thôi.” Cẩn Khiêm khiêm tốn đáp.
“Khiêm huynh, huynh khiêm tốn quá.”
“Vừa tài năng vừa khiêm tốn thiên hạ này khó có người như vậy.”
“…”
Những lời nói sáo rỗng, vỗ mông ngựa đối với, như hoa được tung về phía Cẩn Khiêm.
“Mau nhìn Hạ Nguyện công chúa đạt được tư chất nhị phẩm.” Một người trong đám đấy bỗng đảo hướng quán sát khan đài rồi thốt lên.
Trên lầu cao, nhị trưởng lão mới ngủ dậy thấy thế thì cười nói:
“Chúc mừng, nhị ca đệ tử đầu tiên đã có tư chất nhị phẩm rồi lão đệ khâm phục.”
“Chúc mừng nhị đệ.” Mạc Hàn hưởng ứng nhưng lạnh lùng nói.
Hùng Bắc nghe vậy cũng cười rồi đáp:
“Huynh đệ khách khí dù sao Hạ Nguyệt là công chúa của Đại Phàm Lang Triều, ta chỉ giúp nàng như một người bác thôi.”
Phàm là những người có trí tuệ một chút thì sẽ nghe ra được lời ẩn ý đằng sau câu nói của Hùng Bắc.
Giữa các thế lực thì lấy cái gì để quyết định giá trị của nhau? Đáp án chính là thực lực, thực lực quyết định trọng lượng của lời nói, thực lực quyết định giá trị của một thế lực.
Vậy Ngự Lang tông mạnh như vậy Huyền Ngọc cảnh trưởng lão vô số, đằng sau lại còn có Địa Nguyên cảnh lão tổ tại sao lại phải giao hảo với Đại Phàm Lang triều thế lực mà Địa Nguyên cảnh còn chẳng có?
Bởi vì Phàm là các thế lực dù lớn dù nhỏ thì sẽ không đứng một mình, trừ khi ngươi là gã khổng lồ còn xung quanh ngươi chỉ là đám kiến, thế lực như Ngự Lang tông tuy mạnh đấy nhưng chỉ cần mở rộng con mắt ra mà nhìn ở rìa tây có bao nhiêu thế lực mạnh ngang thậm chí là hơn Ngự Lang tông, đáp án là nhiều vô số.
Vậy thứ buộc lại giữa các thế lực là gì? Câu trả lời chính là lợi ích, lợi ích buộc các thế lực lại với nhau, giống như dây thừng vậy lợi ích càng lớn thì buộc càng chặt dây càng khó đứt.
Ở đây các trưởng lão nào cũng có thể nhìn ra được các đệ tử quý tộc có xuất thân từ Đại Phàm Lang Triều đều giống như con tu hú cả, đến ăn nhờ ở đậu rồi lại bay đi mà thôi nhưng bỏ một chút tài nguyên đổi lấy sự giao hảo cũng rất đáng.
Ấy vậy nhiều lời là đúng, nhưng nhiều lời hẳn là thật như vậy không?
Ai biết.
Lời nói sáo rỗng quan tâm làm gì.
Đầu giờ chiều, nơi đây đã có rất nhiều người, đa phần những người ở đây sớm là những người sau khi ăn xong họ không về nơi nhà khách mà về đây để nghỉ đến giờ thì tiện hơn đỡ phải vất vả lặn lội, Tôn Vân cũng vậy nhưng lúc này hắn không ngồi ở đình viện nữa mà hắn đi cùng đám người lão Hoàng.
Thấy người đang đi cùng với Lâm Thủy, vừa song hành vừa trò chuyện với nhau khiến hắn cũng bất ngờ, kiếp trước Lâm Thủy nổi tiếng khó gần vì thân là con gái mà tính giống con trai, hơn nữa lúc nào cũng dính lấy anh trai nên ít ai nói chuyện được.
Có lẽ vì thế mà mới sinh ra nữ chiến thần của Ngự Lang tông.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì trên đài cao thông báo những ai đã tham gia khảo hạch từ những đợt trước thì không cần phải tham gia tẩy lễ nữa cho đỡ tốn thời gian.
Vì đây là tông môn, Ngự Lang tông khảo hạch cứ cách mười năm lại diễn ra một lần, mọi lần khảo hạch đều được các đệ tử ghi chép lại cẩn thận nên những người đã tẩy lễ từ những đợt khảo hạch trước rồi trừ khi có cơ duyên nếu không thì không cần tham gia vòng đầu nữa.
Nhanh chóng gần năm nghìn người rút lui ra khỏi vòng đầu, bên ngoài hai đệ tử của tông phái đang vừa làm công việc ghi chép vừa trò chuyện với nhau.
“Nhiều người thật lui thật đấy, huynh nói xem một phần tư người còn lại thì có bao nhiêu người tam phẩm.”
Nam tử ngồi bên cạnh nghe vậy dừng bút viết lại đáp:
“Những người đó cho dù có là năm nghìn hay một vạn thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, kể cả những người còn lại nếu không tính những đệ tử có xuất thân tốt thì nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi đến ba mươi người là may rồi, huynh có biết không tương lai của của các thế lực thường nằm ở nhóm người kia kìa.”
Nói rồi liền chỉ vào chỗ đình viện nơi những người có xuất thân tốt đang ngồi, nhìn theo hướng tay của nam tử bên phải, nam tử bên trái chẳng hiểu gì hết khuôn mặt ngơ ngác nói:
“Ý huynh là sao?”
Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của nam tử bên trái, khuôn mặt của nam tử bên phải lộ rõ vẻ khinh thường.
“Huynh rốt cuộc tu hành thế nào đạt đến Hoàng Cơ cảnh vậy, vậy ta hỏi huynh, ba yếu tố quan trọng nhất của một thế lực là gì?”
“Kinh tế, quân sự và nhân lực.”
“À ta hiểu ý huynh rồi.” Xong như bừng tỉnh được điều gì nam tử kia buột miệng nói.
Thấy người bên cạnh đã hiểu thanh niên kia nói tiếp:
“Đúng vậy đó, ba thứ đó một thứ cũng không thiếu được, giống như một cánh rừng nhân lực như là những mầm non, đất, nước, điều kiện môi trường, những điều kiện để cây phát triển là kinh tế, còn quân sự giống như những cái cây lớn vậy bảo vệ, che chở cho những mầm cây non vậy, ba thứ đấy tương hợp với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn các thế lực nhờ tuân theo cái vòng tuần hoàn đấy mà càng ngày càng phát triển thêm.”
“Nếu như hai người có tư chất tương đương với nhau mà giao hợp, sẽ có tỷ lệ khoảng một thành hay sao ấy việc tư chất con cái bị giảm, một thành tư chất tăng lên và tám thành tư chất của con cái giống cha mẹ.”
“Ở các thế lực, những đứa trẻ vừa ra đời sẽ được đem đi khảo nghiệm tư chất nếu tư chất thấp hơn cha mẹ chúng sẽ ngay lập tức bị giết, dã man nhỉ, thế nhưng vì thế mà đời sau của các thế lực chỉ càng ngày càng phát triển chứ không bao giờ đi xuống.”
Nam tử ngồi bên nghe vậy thì nói:
“Nếu như vậy chẳng phải là không công bằng đối với những người có xuất thân không tốt hay là đối với những người thiên sinh không may mắn sao?”
Nam tử bên phải nghe vậy thì bật cười rồi nói:
“Không công bằng, công bằng nếu huynh chỉ nhìn ở một góc của bức tranh thì làm sao mà thấy được như người nhìn cả bức tranh được, tương tự như vậy nếu huynh chỉ nhìn thấy sự bất công của những người nghèo thì khổ, những người giàu thì sướng thì làm sao huynh thấy được sự công bằng của nhân quả.”
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, kiếp trước làm ác thì kiếp này thọ khổ, kiếp trước làm thiện thì kiếp này thọ sướng, giống như những người gieo hạt giống vậy khi cây mọc lên không phải là cây mình mong muốn chẳng nhẽ lại ôm cây ngồi khóc, những người đấy ta gọi là ngu.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
Nam tử bên trái nghe vậy thì hỏi.
“Huynh rốt cuộc là tu kiểu gì vậy?”
Người thanh niên nghe vậy có chút khinh bỉ pha chút ngờ vực hỏi lại, rồi mới nói tiếp:
“Chuyển nghiệp thôi, giống như huynh gieo hạt chanh giờ mọc lên cây chanh huynh không muốn chẳng nhẽ đi ngồi khóc, nếu đã chẳng may thọ vậy rồi thì ta gieo hạt giống tốt, ta làm điều tốt ta gieo nhân thiện thì mọc trái thiện, hoặc nếu thọ khổ thì đừng làm việc ác nữa, đừng gieo duyên ác thì không có quả ác thọ khổ thôi.”
Nam tử bên cạnh nghe xong ôm quyền nói:
“Đa tạ, đa tạ nếu không nhờ huynh chỉ bảo giờ này ta vẫn còn ngu si, nếu được để tối nay ta mời huynh một bữa cơm.”
Thanh niên kia nghe vậy cười đắc trí đáp:
“Được, cảm ơn tấm lòng của huynh.”
“Vậy còn đống giấy tờ này cứ tích vào là qua hết à.”
Nam tử bên cạnh ngây thơ hỏi.
Thanh niên kia nghe vậy thì làm vẻ cao thâm mạt trắc nói:
“Nếu như ta dự đoán thì tám chín thành là qua rồi nhưng huynh cũng đừng dại, ở đây bao nhiêu con mắt đang nhìn nếu như làm thế rồi bị phát hiện linh thạch của ta với huynh tháng này coi như bỏ.”
Trên lầu các ba vị trưởng lão ăn uống, ngủ nghỉ, thì hai vị đã dậy rồi còn nhị trưởng lão vẫn còn đang ngủ.
“Tam đệ dậy mau lên món chính đã ra lâu rồi.”
Nghe thấy tiếng Hùng Bắc gọi, nhị trưởng lão mới mở mắt ra, vẫy vẫy tay ra hiệu các đệ tử pha trà rồi mang vào, bên dưới đài đúng như nam tử kia nói có gần ba mươi người có xuất thân không tốt đạt được tư chất tam phẩm.
Đã đến lúc các vị quý tộc ra sân tư chất tam phẩm liên tục được xuất hiện, người ở bên dưới có người hâm mộ, có người thì đố kỵ, có người thì trách cái thế giới này bất công.
“Chúc mừng, chúc mừng Cẩn Khiêm công tử đạt được tư chất tam phẩm thượng đẳng.”
“…”
Những lời khen, những lời tán thán giả tạo xen lẫn chân thật liên tục được vang lên.
“Các vị quá khen rồi, tư chất chỉ là một bước đệm trong tu hành thôi.” Cẩn Khiêm khiêm tốn đáp.
“Khiêm huynh, huynh khiêm tốn quá.”
“Vừa tài năng vừa khiêm tốn thiên hạ này khó có người như vậy.”
“…”
Những lời nói sáo rỗng, vỗ mông ngựa đối với, như hoa được tung về phía Cẩn Khiêm.
“Mau nhìn Hạ Nguyện công chúa đạt được tư chất nhị phẩm.” Một người trong đám đấy bỗng đảo hướng quán sát khan đài rồi thốt lên.
Trên lầu cao, nhị trưởng lão mới ngủ dậy thấy thế thì cười nói:
“Chúc mừng, nhị ca đệ tử đầu tiên đã có tư chất nhị phẩm rồi lão đệ khâm phục.”
“Chúc mừng nhị đệ.” Mạc Hàn hưởng ứng nhưng lạnh lùng nói.
Hùng Bắc nghe vậy cũng cười rồi đáp:
“Huynh đệ khách khí dù sao Hạ Nguyệt là công chúa của Đại Phàm Lang Triều, ta chỉ giúp nàng như một người bác thôi.”
Phàm là những người có trí tuệ một chút thì sẽ nghe ra được lời ẩn ý đằng sau câu nói của Hùng Bắc.
Giữa các thế lực thì lấy cái gì để quyết định giá trị của nhau? Đáp án chính là thực lực, thực lực quyết định trọng lượng của lời nói, thực lực quyết định giá trị của một thế lực.
Vậy Ngự Lang tông mạnh như vậy Huyền Ngọc cảnh trưởng lão vô số, đằng sau lại còn có Địa Nguyên cảnh lão tổ tại sao lại phải giao hảo với Đại Phàm Lang triều thế lực mà Địa Nguyên cảnh còn chẳng có?
Bởi vì Phàm là các thế lực dù lớn dù nhỏ thì sẽ không đứng một mình, trừ khi ngươi là gã khổng lồ còn xung quanh ngươi chỉ là đám kiến, thế lực như Ngự Lang tông tuy mạnh đấy nhưng chỉ cần mở rộng con mắt ra mà nhìn ở rìa tây có bao nhiêu thế lực mạnh ngang thậm chí là hơn Ngự Lang tông, đáp án là nhiều vô số.
Vậy thứ buộc lại giữa các thế lực là gì? Câu trả lời chính là lợi ích, lợi ích buộc các thế lực lại với nhau, giống như dây thừng vậy lợi ích càng lớn thì buộc càng chặt dây càng khó đứt.
Ở đây các trưởng lão nào cũng có thể nhìn ra được các đệ tử quý tộc có xuất thân từ Đại Phàm Lang Triều đều giống như con tu hú cả, đến ăn nhờ ở đậu rồi lại bay đi mà thôi nhưng bỏ một chút tài nguyên đổi lấy sự giao hảo cũng rất đáng.
Ấy vậy nhiều lời là đúng, nhưng nhiều lời hẳn là thật như vậy không?
Ai biết.
Lời nói sáo rỗng quan tâm làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.