Vạn Cổ Truyện

Chương 39: Ảo Tưởng

Minh Triết 0369

17/02/2022

Lão già sau một hồi cười như điên mặc cho nhưng vết thương thì tắt thở, Minh Triết nhìn thấy cảnh thì mặc cho cơn đau dữ dội ở bụng lao đến xác của lão già, hai mắt đỏ ngầu, miệng hét lớn:

“Muốn chết sao không dễ vậy đâu.”

Hắn có thể nằm yên chờ chết mặc cho cơn đau giày xéo hoặc nằm yên chờ người khác đến cứu, nhưng hắn lại không làm vậy, chờ người khác đến cứu sao, nằm yên chờ chết sao, hai lý do đó hắn đều khinh thường, hắn đang ở trong hoàn cảnh này thì ai sẽ cứu hắn, kể cả khi có người đến cứu thì hắn đã chết rồi, kinh nghiệm bao nhiêu năm trên đời đã cho hắn một bài học những lúc như thế này chỉ có thể trông cậy vào mình thôi không thể trông cậy vào người khác được.

Minh Triết hắn không muốn chết, hắn đã chết một lần rồi hắn đã biết cái chết là như thế nào, hắn không biết sau khi chết Âm Dương Kinh có phát huy tác dụng một lần nữa không, thế nên hắn không muốn chết cho dù chỉ còn một tia ánh sáng của hi vọng thôi hắn cũng phải nắm lấy.

Một bàn tay nắm lấy đầu của lão già miệng hét lớn:

“Sưu hồn.”

Đây chính là thủ đoạn cuối cùng của hắn, đây chính là thủ đoạn tàn độc nhất của hắn, đây chính là quân át chủ bài của hắn.

Người có ba xác thân, xác thân thứ nhất là xác thân bên ngoài bao gồm: mắt, tay, mũi, lưỡi, thân, óc.

Xác thân thứ hai là xác thân bên trong là các dây thần kinh, xác thân thứ ba đó chính là linh hồn không hình, không tướng, không màu, không mùi.

Cơ thể con người giống như một cỗ máy vậy còn linh hồn thì là cái nguồn năng lượng, năng lượng thì không có hình tướng, không có nguồn năng lượng thì cho dù là có một trăm cái máy thì cũng không chạy được.



Sau khi tim ngừng đâp, tắt thở, thì cũng không phải là chết hẳn mà là tám tiếng sau thì mới chết, lúc này mà đụng vào cái xác thân của người chết thì người chết dễ sân vì linh hồn lúc này cũng chưa siêu đi.

Linh hồn không có hình tướng nhưng cũng có một số người bẩm sinh, sinh ra đã có thể nhìn thấy, những người tu cao thì sẽ cảm nhận được linh hồn, nếu dùng thần thông hay bảo bối thì còn có thể thấy được linh hồn, còn những người tu cao hơn nữa thì có thể tự nhìn thấy được linh hồn mà không cần dùng bảo bối hay thần thông gì cả.

Minh Triết kiếp trước đã là người tu cao, mặc dù cơ thể của Tuấn Hào sinh ra không có khả năng nhìn được linh hồn, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được.

Linh hồn nó là nguồn điện mặc dù không có hình, không có tướng thế nên không nắm đươc nhưng sưu hồn thuật nó lại khắc phục tất cả những lỗi đấy chỉ cần nắm được cái máy xác thân thì có thể nắm được nguồn điện linh hồn.

Linh hồn lão già sau khi nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc nói:

“Ngươi biết sưu hồn thuật sao, thứ tà ma học thuật pháp của tà đạo, ban đầu ta còn tiếc thay cho ngươi nhưng bây giờ ngươi chết là phải rồi, nói cho ngươi biết một điều sưu hồn thuật chỉ có tác dụng nếu linh hồn của ngươi đẳng cấp cao hơn ta thôi, một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch tu vi mới có tẩy trần cảnh thì làm được trò trống gì.”

Đang định nói tiếp thì tự dưng cảm thấy có gì đó không ổn, khuôn mặt đang từ hả hê đắc ý chuyển sang ngạc nhiên rồi lại chuyển qua sợ hãi:

“Ngươi, ngươi, ngươi là kẻ trùng sinh.”

Không nghe thấy tiếng đáp lại của Minh Triết linh hồn Hoàng Chung lại càng sợ hãi thêm:

“Tiền bối, tiền bối tha mạng ta có mắt mà không thấy thái sơn, xin hãy tha cho ta một con đường sống đừng tiêu diệt linh hồn ta.”



Mặc kệ cho linh hồn của Hoàng Chung kêu than Minh Triết vẫn tiếp tục sưu hồn, tiếng kêu đau đớn của linh hồn Hoàng Chung vang xé trời xé đất, xác thân của hắn vẫn run lên bần bật.

Sau một hồi hắn thả linh hồn của Hoàng Chung ra, hắn đã biết công pháp mà Hoàng Chung sử dụng là gì rồi, đây vốn là công pháp của Phong Hạc tông tiền thân của Hạc Thần cốc, đã từng là bá chủ một phương tại Mộc Thanh đảo.

Công pháp này có tên là Nội Đan Lưu, nếu người trước tu luyện công pháp này đan điền trong cơ thể sẽ biến thành một viên gọi là nội đan, việc đan điền bị biến thành nội đan sẽ không ảnh hưởng gì đến người tu luyện mà viên nội đan này còn đóng vai trò của đan điền.

Tu vi càng cao thì viên nội đan này càng to, trước lúc lâm chung người trước có thể lấy viên nội đan này ra để đưa cho truyền nhân của mình hấp thụ, truyền nhân sau khi hấp thụ nội đan thì sẽ nhanh chóng đạt được tu vi của người trước hơn nữa cái hay của công pháp này là kể cả có hấp thụ nội đan của người trước thì cũng không ảnh hưởng gì đến người sau cả, sau khi tiêu hóa hết nội đan biến tu vi của người trước thành của mình vẫn có thể tu luyện, đột phá tiếp tùy vào tư chất của người sau.

Công pháp hay là vậy nhưng cũng có những cái dở, thứ nhất là muốn hình thành nội đan người trước phải tu luyện công pháp này trước khi bước vào Tẩy Trần cảnh để khi bước vào Tẩy Trần cảnh đan điền sẽ tự biến thành nội đan luôn, thứ hai là nó chỉ có thể truyền được một lần, nếu người sau đã hấp thụ tu vi của người trước thì không thể tu luyện công pháp này rồi truyền cho người sau nữa được và cuối cùng là điều dở nhất người sau khi hấp thụ nội đan của người trước thì phải có một vị trưởng bối bên cạnh để hỗ trợ chuyển hóa cho ở thời gian đầu, nếu không trong một ngày sẽ bạo thể mà chết.

Minh Triết hắn làm gì có trưởng bối ở đây mà cứu giúp, lão già này thì cũng đã phế rồi kể cả có sống dậy cũng không giúp hắn được, hơn nữa sau một màn tra tấn bằng sưu hồn thì hắn không nghĩ lão già này sống dây sẽ giúp hắn chuyển hóa đâu.

Sưu hồn sở dĩ được coi là tà thuật bởi vì nó giống như một màn tra tấn vậy nhưng không phải là tra tấn vào xác thân mà là tra tấn vào linh hồn, linh hồn thì không có xác thân mà đã không có xác thân thì không có cảm giác nhưng sưu hồn lo được hết, linh hồn không có cảm giác thì sưu hồn sẽ đem lại cảm giác.

Sưu hồn vừa mang đến cảm giác đau đớn cho linh hồn vừa thu thập ký ức của linh hồn, nhưng cái gì thì cũng phải có giới hạn của nó, khi đã đặt được mục đích thì nên lui về thôi, mục đích của hắn không phải là giết Hoàng Chung mà là đoạt lấy ký ức bây giờ đoạt được mục đích rồi thì hắn rời đi thôi, bởi vì trong các tội việc tiêu diệt một linh hồn là một trong những tội nặng nhất, nếu bây giờ hắn tra tấn linh hồn của Hoàng Chung cho đến chết để hả giận thì khi xong việc nghiệp chướng của hắn sẽ chất đầy như núi mà nghiệp đã nặng thì không sống được lâu đâu đừng nói đến việc tu hành.

Bây giờ đã biết công pháp đó là gì rồi, tuy trong công pháp không có ghi cách khắc phục trong trường hợp này nhưng hắn đã biết rồi, cách duy nhất để cứu hắn trong trường hợp này mà hắn nghĩ ra bây giờ thì chỉ có song tu thôi.

Mà người duy nhất hắn biết bây giờ để song tu thì chỉ có đúng một người thôi, ôm bụng mặc cho đau đớn chạy ra khỏi hang, còn linh hồn của Hoàng Chung thì hắn mặc kệ, thân xác dù đã chết nhưng linh hồn của Hoàng Chung vẫn còn đó nhưng tôi nghiệp dày như thế này thì không tự siêu được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook