Chương 17: Cố Nhân
Minh Triết 0369
17/02/2022
Mở mắt ra nhìn tấm lệnh bài thân truyền đệ tử dưới chân mình, cầm nó lên tay trong lòng thầm nghĩ:
“Chào ngươi người bạn cũ.”
Lệnh bài đơn sơ không chút cầu kỳ thích hợp để treo ở bên hông hoặc là để vào trong túi, mặt trước là tên của hắn Tôn Vân phía dưới có một dòng chữ nhỏ “Chủ” mặt sau của lệnh bài có hai chữ “Thân Truyền.”
Ý nghĩa của tấm lệnh bài này là Tôn Vân đệ tử thân truyền của tông chủ.
Kiếp trước, khi hắn nhập tông thì được nghe kể lại lệnh bài ngày trước được thiết kế hoa văn chạm chổ vô cùng cầu kỳ và thích mắt đặc biệt rất đẹp khi đeo ở một bên hông nhưng về sau do quá bất tiện nên được các đệ tử cùng chư vị trưởng lão kiến nghị nên mới thay đổi lại thiết kế như bây giờ nhỏ gọn, đeo bên hông cũng được bỏ vào túi cũng chẳng sao.
Nhìn vào hai chữ thân truyền ở đằng sau gợi lên cho hắn rất nhiều thứ.
Thân truyền đệ tử là địa vị vô cùng cao tương đương với một vị trưởng lão ở Ngự Lang tông mà ít người có được, tuy không có thực quyền gì, Tẩy Trần cảnh vẫn phải học cùng với ngoại môn, Hoàng Cơ cảnh vẫn phải học cùng nội môn nhưng được cái thân truyền đệ tử có những đặc quyền riêng mà không ai có được.
Thứ nhất là được ở tại khu dành cho thân truyền đệ tử một căn nhà của một đệ tử thân truyền phải to gấp ba cho đến bốn lần căn nhà của đệ tử ngoại môn nơi Minh Triết ở chưa kể đến nhà được làm từ vô số vật liệu vô cùng đắt tiền bên dưới còn có vô số trận pháp bảo vệ, chống lửa, … được bố trí đặc biệt phải kể đến Tụ Khí trận thượng phẩm.
Ở các thế lực, đặc biệt là nơi có người ở thường được trồng rất nhiều cây, vì cây cối đa phần là hấp thụ tạp khí và sản xuất ra tinh khí.
Cơ thể con người giống như một cỗ máy vậy, muốn sinh tồn và phát triển thì cần năng lượng mà năng lượng ấy được gọi là năng lượng sinh khí mỗi nơi thì có một tên gọi khác nhau nhưng công dụng như nhau.
Vậy năng lượng ấy lấy từ đâu?
Từ không khí à.
Không phải, năng lượng ấy được lấy từ các luân xa, khi con người hô hấp một lượng lớn tạp khí, tinh khí được đưa vào phổi, phổi sau đó sẽ lọc tạp khí ra mà giữ lại tinh khí, sau khi lọc xong tinh khí sẽ được đưa lên luân xa thứ sáu để lọc tiếp, tinh khí sau khi được đưa lên luân xa thứ sáu sẽ được lọc thành linh khí, đây là phần tinh khiết nhất của tinh khí, sau đó nó sẽ được luân xa thứ sáu nén lại thành năng lượng sinh khí rồi đưa đi khắp cơ thể để duy trì sự sống.
Cả người phàm lẫn người tu đều cần năng lượng sinh khí để duy trì cơ thể, nhưng khác với người phàm chỉ cần năng lượng để duy trì cơ thể, người tu sẽ chia năng lượng ấy ra thành hai phần một là để duy trì cơ thể hai là để bỏ vào đan điền, luân xa thứ ba của con người được gọi là đan điền nó giống như một chậu nước vậy khi nước hay là năng lượng sinh khí bỏ vào cái chậu đó đầy thì đấy là giai đoạn bình cảnh.
Tụ Khí trận ở đây không thể hấp thụ linh khí hay tạo ra năng lượng sinh khí mà tên như ý nghĩa nó chỉ có thể hấp thụ tinh khí của cây cối sinh ra mà thôi, tụ khí trận phẩm cấp càng cao thì phạm vi hấp thụ càng lớn, tinh khí hấp thụ càng nhanh.
Nhưng khi bố trí trận pháp các trưởng lão đã tính toán và ước lượng một cách phù hợp và công bằng hết sức có thể, để tránh trường hợp trận pháp phẩm chất cao hút hết của phẩm chất thấp.
Tiếp về đặc quyền, đặc quyền thứ hai mà một đệ tử thân truyền có đó chính là được ăn tại tầng ba của Túy Hương lâu, Túy Hương lâu là tài sản riêng của đại trưởng lão tự bỏ tiền túi, tự bỏ công ra để mời đầu bếp về nên được làm một cách vô cùng cẩn thận và chu đáo.
Càng lên cao phẩm chất của đồ ăn càng cao, tay nghề của đầu bếp càng cao cấp, tuy càng lên cao đồ ăn càng cao cấp là vậy nhưng giá tiền cũng theo đó mà tăng lên và khi lên tầng cao còn phải có thân phận tương xứng.
Đặc quyền thứ ba của một vị đệ tử thân truyền đó chính là tài nguyên tu luyện hàng tháng tương đương với một vị trưởng lão, tuy nhiên để tránh trường hợp trưởng lão lợi dụng kẽ hở trong việc này để chiếm lợi cho bản thân Ngự Lang tông lão tổ khi còn là tông chủ đã ban hành luật chỉ có thập đại trưởng lão cùng tông chủ mới có thể thu đệ tử thân truyền và mỗi vị cũng chỉ có được năm dạch ngạch mà thôi, ngay cả tông chủ cũng không ngoại lệ.
Thập đại trưởng lão cùng tông chủ đương nhiệm Hùng Bắc cũng vì điều này mà vô cùng cẩn thận trong việc thu đệ tử, vì mỗi vị đệ tử thân truyền chính là khuôn mặt của sư phụ, tông môn, nhất cử nhất động của đệ tử thân truyền đều được tất cả mọi người để ý, soi mói.
Sai một ly là đi một dặm, nếu chỉ cần có một hành động sai mà không được xử lý một cách cẩn thận thì chắc chắn là thân bại danh liệt.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tôn Vân đang ngồi bần thần trên giường thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo đó là giọng nói của một cậu thiếu niên vang lên.
“Công tử ngài tu luyện xong chưa, ban nãy sư muội của ngài là Hạ Nguyệt công chúa có đến thăm ngài, ta bảo sư muội của ngài là ngài đang tu luyện nhưng công chúa bảo có thể đợi ngài được nên từ nãy đến giờ nàng đã ngồi ở phòng khách ba mươi phút rồi.”
Nghe thấy âm thanh đó, Tôn Vân đang bần thần thì hoàn hồn trở lại, chỉnh lại y phục, rồi chậm rãi bước ra gần cánh cửa.
“Xoạch.”
Cánh cửa từ từ được Tôn Vân mở ra một cậu thiếu niên vẫn còn đang đứng ở trước cửa nhìn cậu thiếu niên này trong lòng Tôn Vân có nhiều kỉ niệm ùa về, mặt như thầm nghĩ:
“Mục Bạch không ngờ đời này lại gặp ngươi sớm như vậy.”
Kiếp trước khi Tôn Vân được nhận làm đệ tử thân truyền thì nô tài đầu tiên của hắn không phải là Mục Bạch nhưng trong một lần đi dạo tông môn chứng kiến cảnh Mục Bạch bị các đệ tử tạp dịch vây đánh thì hắn mới ra can ngăn lại rồi mua Mục Bạch về làm nô tài của mình.
Tuy thân phận là chủ với tớ nhưng hai người chẳng khác gì anh em cả, chỉ tiếc Mục Bạch không có thiên phú tu luyện cả đời chỉ có thể làm người phàm nếu không hắn đã truyền cho Mục Bạch những công pháp tốt nhất mà hắn có rồi.
“Sư muội chờ ta sao, vậy được ta ra liền.”
Sau khi nói xong hắn cũng không để ý tới Mục Bạch nữa mà hướng ra phòng khách nơi Hạ Nguyệt đang ngồi.
Nghe thấy tiếng người bước chân tới Hạ Nguyệt vốn đang trong trạng thái tu luyện thì bừng tỉnh, nàng vốn là người rất nhạy cảm với âm thanh cho dù nhỏ nhất, thế nên trừ khi là không có tiếng động gì nếu không chỉ là một tiếng động cho dù là nhỏ thôi, nàng cũng có thể nghe thấy được.
Tiếng bước chân càng ngày càng lớn nó đã đến rất gần cửa rồi, nàng mới bỏ hai chân xuống chỉnh trang lại tư thế, đầu tóc của mình, một nụ cười nhàn nhạt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Xoạt.”
Cánh cửa được mở ra nhìn thấy Hạ Nguyệt đang ngồi đó Tôn Vân vô ý thức cũng mỉm cười, phải rất lâu rồi hắn mới được gặp lại nàng chính xác hơn là được nói chuyện với nàng.
“Mấy nghìn năm rồi nhỉ.”
Hắn thầm nghĩ, hắn từng hận Đại Phàm Lang triều ngày đó nhưng cũng thương cho Hạ Nguyệt, đối với hắn nàng giống như một cô em gái vậy, hắn biết nàng khá nhạy cảm về âm thanh nên cố tình đi nặng bước để phát ra âm thanh lớn, mục đích là muốn để nàng biết, nhưng nhìn nàng giống vẻ vừa mới tu luyện xong.
“Chào ngươi người bạn cũ.”
Lệnh bài đơn sơ không chút cầu kỳ thích hợp để treo ở bên hông hoặc là để vào trong túi, mặt trước là tên của hắn Tôn Vân phía dưới có một dòng chữ nhỏ “Chủ” mặt sau của lệnh bài có hai chữ “Thân Truyền.”
Ý nghĩa của tấm lệnh bài này là Tôn Vân đệ tử thân truyền của tông chủ.
Kiếp trước, khi hắn nhập tông thì được nghe kể lại lệnh bài ngày trước được thiết kế hoa văn chạm chổ vô cùng cầu kỳ và thích mắt đặc biệt rất đẹp khi đeo ở một bên hông nhưng về sau do quá bất tiện nên được các đệ tử cùng chư vị trưởng lão kiến nghị nên mới thay đổi lại thiết kế như bây giờ nhỏ gọn, đeo bên hông cũng được bỏ vào túi cũng chẳng sao.
Nhìn vào hai chữ thân truyền ở đằng sau gợi lên cho hắn rất nhiều thứ.
Thân truyền đệ tử là địa vị vô cùng cao tương đương với một vị trưởng lão ở Ngự Lang tông mà ít người có được, tuy không có thực quyền gì, Tẩy Trần cảnh vẫn phải học cùng với ngoại môn, Hoàng Cơ cảnh vẫn phải học cùng nội môn nhưng được cái thân truyền đệ tử có những đặc quyền riêng mà không ai có được.
Thứ nhất là được ở tại khu dành cho thân truyền đệ tử một căn nhà của một đệ tử thân truyền phải to gấp ba cho đến bốn lần căn nhà của đệ tử ngoại môn nơi Minh Triết ở chưa kể đến nhà được làm từ vô số vật liệu vô cùng đắt tiền bên dưới còn có vô số trận pháp bảo vệ, chống lửa, … được bố trí đặc biệt phải kể đến Tụ Khí trận thượng phẩm.
Ở các thế lực, đặc biệt là nơi có người ở thường được trồng rất nhiều cây, vì cây cối đa phần là hấp thụ tạp khí và sản xuất ra tinh khí.
Cơ thể con người giống như một cỗ máy vậy, muốn sinh tồn và phát triển thì cần năng lượng mà năng lượng ấy được gọi là năng lượng sinh khí mỗi nơi thì có một tên gọi khác nhau nhưng công dụng như nhau.
Vậy năng lượng ấy lấy từ đâu?
Từ không khí à.
Không phải, năng lượng ấy được lấy từ các luân xa, khi con người hô hấp một lượng lớn tạp khí, tinh khí được đưa vào phổi, phổi sau đó sẽ lọc tạp khí ra mà giữ lại tinh khí, sau khi lọc xong tinh khí sẽ được đưa lên luân xa thứ sáu để lọc tiếp, tinh khí sau khi được đưa lên luân xa thứ sáu sẽ được lọc thành linh khí, đây là phần tinh khiết nhất của tinh khí, sau đó nó sẽ được luân xa thứ sáu nén lại thành năng lượng sinh khí rồi đưa đi khắp cơ thể để duy trì sự sống.
Cả người phàm lẫn người tu đều cần năng lượng sinh khí để duy trì cơ thể, nhưng khác với người phàm chỉ cần năng lượng để duy trì cơ thể, người tu sẽ chia năng lượng ấy ra thành hai phần một là để duy trì cơ thể hai là để bỏ vào đan điền, luân xa thứ ba của con người được gọi là đan điền nó giống như một chậu nước vậy khi nước hay là năng lượng sinh khí bỏ vào cái chậu đó đầy thì đấy là giai đoạn bình cảnh.
Tụ Khí trận ở đây không thể hấp thụ linh khí hay tạo ra năng lượng sinh khí mà tên như ý nghĩa nó chỉ có thể hấp thụ tinh khí của cây cối sinh ra mà thôi, tụ khí trận phẩm cấp càng cao thì phạm vi hấp thụ càng lớn, tinh khí hấp thụ càng nhanh.
Nhưng khi bố trí trận pháp các trưởng lão đã tính toán và ước lượng một cách phù hợp và công bằng hết sức có thể, để tránh trường hợp trận pháp phẩm chất cao hút hết của phẩm chất thấp.
Tiếp về đặc quyền, đặc quyền thứ hai mà một đệ tử thân truyền có đó chính là được ăn tại tầng ba của Túy Hương lâu, Túy Hương lâu là tài sản riêng của đại trưởng lão tự bỏ tiền túi, tự bỏ công ra để mời đầu bếp về nên được làm một cách vô cùng cẩn thận và chu đáo.
Càng lên cao phẩm chất của đồ ăn càng cao, tay nghề của đầu bếp càng cao cấp, tuy càng lên cao đồ ăn càng cao cấp là vậy nhưng giá tiền cũng theo đó mà tăng lên và khi lên tầng cao còn phải có thân phận tương xứng.
Đặc quyền thứ ba của một vị đệ tử thân truyền đó chính là tài nguyên tu luyện hàng tháng tương đương với một vị trưởng lão, tuy nhiên để tránh trường hợp trưởng lão lợi dụng kẽ hở trong việc này để chiếm lợi cho bản thân Ngự Lang tông lão tổ khi còn là tông chủ đã ban hành luật chỉ có thập đại trưởng lão cùng tông chủ mới có thể thu đệ tử thân truyền và mỗi vị cũng chỉ có được năm dạch ngạch mà thôi, ngay cả tông chủ cũng không ngoại lệ.
Thập đại trưởng lão cùng tông chủ đương nhiệm Hùng Bắc cũng vì điều này mà vô cùng cẩn thận trong việc thu đệ tử, vì mỗi vị đệ tử thân truyền chính là khuôn mặt của sư phụ, tông môn, nhất cử nhất động của đệ tử thân truyền đều được tất cả mọi người để ý, soi mói.
Sai một ly là đi một dặm, nếu chỉ cần có một hành động sai mà không được xử lý một cách cẩn thận thì chắc chắn là thân bại danh liệt.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tôn Vân đang ngồi bần thần trên giường thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo đó là giọng nói của một cậu thiếu niên vang lên.
“Công tử ngài tu luyện xong chưa, ban nãy sư muội của ngài là Hạ Nguyệt công chúa có đến thăm ngài, ta bảo sư muội của ngài là ngài đang tu luyện nhưng công chúa bảo có thể đợi ngài được nên từ nãy đến giờ nàng đã ngồi ở phòng khách ba mươi phút rồi.”
Nghe thấy âm thanh đó, Tôn Vân đang bần thần thì hoàn hồn trở lại, chỉnh lại y phục, rồi chậm rãi bước ra gần cánh cửa.
“Xoạch.”
Cánh cửa từ từ được Tôn Vân mở ra một cậu thiếu niên vẫn còn đang đứng ở trước cửa nhìn cậu thiếu niên này trong lòng Tôn Vân có nhiều kỉ niệm ùa về, mặt như thầm nghĩ:
“Mục Bạch không ngờ đời này lại gặp ngươi sớm như vậy.”
Kiếp trước khi Tôn Vân được nhận làm đệ tử thân truyền thì nô tài đầu tiên của hắn không phải là Mục Bạch nhưng trong một lần đi dạo tông môn chứng kiến cảnh Mục Bạch bị các đệ tử tạp dịch vây đánh thì hắn mới ra can ngăn lại rồi mua Mục Bạch về làm nô tài của mình.
Tuy thân phận là chủ với tớ nhưng hai người chẳng khác gì anh em cả, chỉ tiếc Mục Bạch không có thiên phú tu luyện cả đời chỉ có thể làm người phàm nếu không hắn đã truyền cho Mục Bạch những công pháp tốt nhất mà hắn có rồi.
“Sư muội chờ ta sao, vậy được ta ra liền.”
Sau khi nói xong hắn cũng không để ý tới Mục Bạch nữa mà hướng ra phòng khách nơi Hạ Nguyệt đang ngồi.
Nghe thấy tiếng người bước chân tới Hạ Nguyệt vốn đang trong trạng thái tu luyện thì bừng tỉnh, nàng vốn là người rất nhạy cảm với âm thanh cho dù nhỏ nhất, thế nên trừ khi là không có tiếng động gì nếu không chỉ là một tiếng động cho dù là nhỏ thôi, nàng cũng có thể nghe thấy được.
Tiếng bước chân càng ngày càng lớn nó đã đến rất gần cửa rồi, nàng mới bỏ hai chân xuống chỉnh trang lại tư thế, đầu tóc của mình, một nụ cười nhàn nhạt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Xoạt.”
Cánh cửa được mở ra nhìn thấy Hạ Nguyệt đang ngồi đó Tôn Vân vô ý thức cũng mỉm cười, phải rất lâu rồi hắn mới được gặp lại nàng chính xác hơn là được nói chuyện với nàng.
“Mấy nghìn năm rồi nhỉ.”
Hắn thầm nghĩ, hắn từng hận Đại Phàm Lang triều ngày đó nhưng cũng thương cho Hạ Nguyệt, đối với hắn nàng giống như một cô em gái vậy, hắn biết nàng khá nhạy cảm về âm thanh nên cố tình đi nặng bước để phát ra âm thanh lớn, mục đích là muốn để nàng biết, nhưng nhìn nàng giống vẻ vừa mới tu luyện xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.