Chương 36: Còn Thiếu
Minh Triết 0369
17/02/2022
Nhưng nhìn với sức ăn của Minh Triết bây giờ nàng cũng chỉ có thể cười khổ, sợ không nướng kịp với tốc độ hắn ăn mà thôi.
Một canh giờ sau, người thì nướng thịt, người thì ăn thịt ấy thế mà hai mươi cân thịt báo đã hết gần một nữa rồi, Minh Triết hắn dừng lại không ăn nữa vì đã quá no rồi và không thể ăn tiếp được, công pháp này là thế đấy khi đói thì giống như một cái xe hết nhiên liệu vậy và khi ăn no thì cũng là lúc cái xe đó được nạp đầy bây giờ cho dù hắn muốn cũng không thể ăn thêm được, mà cho dù hắn ăn thêm cũng chẳng để làm cái gì.
Theo như người bán nói và theo như hắn tìm hiểu thì khi mà no chính là dấu hiệu của bản thân đã đến giới hạn của công pháp này, thịt đã nạp đủ không cần phải nạp thêm nữa.
Ăn đến đây thì hắn dừng lại ngắm nhìn xung quanh một vòng Khả Như bên cạnh vẫn đang miệt mài ngồi nướng thịt, những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán cô.
Nếu ai đó hỏi vì sao nàng lại đi nướng thịt cho Minh Triết ăn thì bởi vì nàng rất thích nướng thịt giả sử nếu nàng không được nhận vào Ngự Lang tông thì nàng cũng sẽ mở một cửa tiệm thịt nướng của riêng mình, thế nên chẳng phải tự dưng một người lại đi rỗi hơi đi nướng thịt hộ cho người khác.
Đang nướng thịt quay lại nhìn Minh Triết đã ngừng ăn từ bao giờ rồi Khả Như với cái giọng đắc thắng nói:
“Sao thế no rồi à, ta đã bảo là nhiều thịt thế này ngươi không ăn hết đâu mà, thế có ăn nữa hay không đây?”
“Thôi ta dừng lại.” Minh Triết lắc đầu đáp.
“Thôi được nếu ngươi đã nói thế thì đống thịt này ta đem về, mà ngươi cũng ăn khỏe thật đấy, ta thậm chí còn nghi ngờ ngươi có phải là người hay không hơn chín cân thịt mà ngươi còn ăn hết được ta cũng thấy phục.”
Vừa nói vừa thu hết đống thịt còn lại vào trong nhẫn không gian.
“Thôi ta đi về nhé, có duyên gặp lại.” Vẫy tay chào nàng nàng mỉm cười nói.
“Ừm.” Nghe vậy hắn đáp lại một tiếng.
Nghe sau, nàng lao nhanh như cơn gió hướng thẳng vào một hướng của khu rừng, bởi vì bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi nàng phải quay về nhanh để mang đồ ăn cho cả đoàn nếu không thì cả đoàn đói chết.
Đoàn của nàng có hai người đoàn trưởng cả hai đều là nữ cả tu vi ngang nhau thế nên trước khi đi nàng cũng đã dặn lại cho người kia rằng nàng sẽ đi rất lâu nên không cần phải lo cho nàng.
Nhìn về hướng người phụ nữ kia rời đi, Minh Triết vẫn không quên phần cảnh giác, người phụ nữ tên Khả Như này nhìn có vẻ bình thường, rảnh hơi ngồi nướng thịt cho hắn cả buổi sáng thế mà lại có tu vi Tẩy Trần cảnh lục giai, trước khi tấn cấp hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ này có tu vi Tẩy Trần cảnh nhưng không rõ ràng, bây giờ tấn cấp thì hắn biết rồi.
Nếu bây giờ mà nàng động thủ với hắn thì kết quả không khác trước kia, chỉ khác chút trước là giả thuyết vớ vẩn, giờ là thực rồi, rất may là nàng đến với thiện ý.
Sau một hồi khi cô nàng kia rời đi hắn cũng có kiểm tra cái độ cứng rắn của thân thể này thì thấy độ cứng rắn của nó bây giờ như nằm ở khoảng giữa Tẩy Trần cảnh nhất tầng và Tẩy Trần cảnh nhị tầng vậy, vì nó cứng cáp hơn so với một Tẩy Trần cảnh nhất tầng bình thường nhưng lại không rắn chắc bằng một Tẩy Trần cảnh nhị tầng, hắn không rõ nó là bao nhiêu thế nên hắn mới ước lượng nó nằm ở đoạn giữa.
Mỗi khi tu vi đột phá thì cơ thể sẽ có một sự lột xác về mọi mặt, trở nên cứng rắn hơn, vũ khí bình thường khó đâm xuyên qua được, … nhất là khi đột phá một đại cảnh giới lúc đó cơ thể sẽ có một sự biến hóa về chất.
Lợi ích của việc tấn thăng cảnh giới thì nhiều lắm ví dụ như bây giờ hắn có thể chạy nhanh hơn này, cơ thể khỏe mạnh hơn, sức mạnh có thể nói là gấp mấy lần ngày trước khi còn là phàm nhân.
Bây giờ thì hắn có thể yên tâm rồi, dù có vứt hắn vào khu nào trong rừng này đi chăng nữa hắn vẫn có thể sống được, trừ khi bị một đàn hổ, một đàn báo hay một đàn sói có mấy trăm con vây công ra thì hắn dám tự tin vỗ ngực với đời.
Một bên khác của khu rừng, khu của hổ, từ hôm qua đến giờ Tôn Vân đã đi gần hết cả khu của hổ rồi nhưng tiếc cho hắn là hắn vẫn chưa tìm được tung tích của tam trưởng lão, trong bản đồ mà Hùng Bắc đưa cho hắn về khu rừng này thì khu của hổ cũng chỉ còn một số khu mà hắn chưa đi thôi, cứ tiếp tục thế này thì chỉ cần kiên trì từ nay đến mai chắc chắn là sẽ tìm ra, nhưng hắn cũng có chút tiếc nuối giá mà kiếp trước hỏi người kia thì có lẽ bây giờ đã tìm được nhanh hơn rồi mà không phải đi lòng vòng thế này.
Trên đường đi để làm không khí thêm phần sôi động bớt đi sự nhàm chán hai vị trưởng lão vừa đi vừa kể lại chuyện đời của mình cho Tôn Vân nghe, nếu là lần một lần hai thì còn thấy hấp dẫn nhưng Tôn Vân là ai, là người đã sống hai đời rồi những cái câu chuyện, những chiến tích của hai vị trưởng lão Tôn Vân đã nghe đến thuộc lòng rồi, thậm chí có những chỗ hai vị kia nhớ nhớ quên quên hắn còn nhớ được nhưng không dám nói ra vì sợ bị lộ việc trùng sinh.
Đang đi thì thấy một cái hang cọp hắn dừng lại, kỳ lạ hang này ở phía trước lại có một tảng đá rất to vô duyên chặn ở giữa của hang, nhìn thấy hang này Tôn Vân vui đến mức muốn nhảy cẫng lên nhưng hắn vẫn kiềm chế lại được, bởi vì theo miêu tả của người kia tuy không nói vị trí cụ thể nhưng có nói một vài điểm như là trước cửa hang có một tảng đá rất to chặn lại.
“Đến rồi, đến rồi.” Hắn thầm nói trong đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, làm bộ chỉ tay vào tảng đá nói:
“Nhị vị trưởng lão, ta thấy hòn đá này kỳ lạ tại sao lại vô duyên vô cớ chặn trước cửa hang hai vị trưởng lão không biết có thể dỡ hòn đá này ra để ta tìm kiếm bên trong được không?”
“Nếu thiếu chủ đã có lời vậy thì Kim lão ông làm đi.” Vị trưởng lão có thần sắc ung dung nghe vậy thì thản nhiên nói.
Kim lão ở bên cạnh đang nghe thấy vậy thì giật mình, tỏ vẻ hơi khó chịu truyền âm đáp lại:
“Lão già, ta nể ông là bằng hữu lâu năm nhưng đừng có mà đùa quá đà.”
Vị trưởng lão kia nghe vậy thì mỉm cười truyền âm lại:
“Đừng nói thế làm xấu hết tình huynh đệ chúng ta, ta đây là vì muốn tốt cho ông trước mắt ông bây giờ chính là vị tông chủ tương lai, nếu bây giờ mà gây ấn tượng tốt thì về sau chỗ tốt cũng chẳng thiếu gì.”
Kim lão nghe vậy mới dịu lại chút, truyền âm đáp:
“Vậy được nể mặt thiếu tông chủ ta nghe ông lần này.”
“Được, được, làm đi, làm đi.” Vị trưởng lão có thần sắc ung dung kia truyền âm đáp lại.
Một bàn tay giơ lên, một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Kim lão.
Vị trưởng lão kia thấy vậy thì hoảng truyền âm lại:
“Lão già ông làm gì vậy phải biết nếu ông mà bắn ra một chưởng này thì không phải hòn đá đâu mà là cả khu rừng bị hủy diệt đấy, trước khi đi tông chủ đại nhân đã dặn là không được động thủ trừ khi tính mạng của thiếu chủ nguy cấp mà, ông đã là Huyền Ngọc cảnh rồi đấy không còn là Hoàng Cơ đâu thế nên làm gì thì cũng phải cẩn thận vào.”
“Biết rồi, biết rồi càm ràm mãi, một chưởng này ta đã có tính toán thế nên không phải lo.” Kim lão truyền âm đáp lại.
“VIÊM CẦU”
Quả cầu lửa sau tiếng hét bay lơ lửng ở trong không trung nhưng nếu nhìn bằng mắt thường thì có thể thấy nó đang từ từ bay về phía tảng đá, lúc này Tôn Vân đã được vị trưởng lão kia kéo ra sau lưng mình để đảm bảo an toàn rồi.
Một canh giờ sau, người thì nướng thịt, người thì ăn thịt ấy thế mà hai mươi cân thịt báo đã hết gần một nữa rồi, Minh Triết hắn dừng lại không ăn nữa vì đã quá no rồi và không thể ăn tiếp được, công pháp này là thế đấy khi đói thì giống như một cái xe hết nhiên liệu vậy và khi ăn no thì cũng là lúc cái xe đó được nạp đầy bây giờ cho dù hắn muốn cũng không thể ăn thêm được, mà cho dù hắn ăn thêm cũng chẳng để làm cái gì.
Theo như người bán nói và theo như hắn tìm hiểu thì khi mà no chính là dấu hiệu của bản thân đã đến giới hạn của công pháp này, thịt đã nạp đủ không cần phải nạp thêm nữa.
Ăn đến đây thì hắn dừng lại ngắm nhìn xung quanh một vòng Khả Như bên cạnh vẫn đang miệt mài ngồi nướng thịt, những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán cô.
Nếu ai đó hỏi vì sao nàng lại đi nướng thịt cho Minh Triết ăn thì bởi vì nàng rất thích nướng thịt giả sử nếu nàng không được nhận vào Ngự Lang tông thì nàng cũng sẽ mở một cửa tiệm thịt nướng của riêng mình, thế nên chẳng phải tự dưng một người lại đi rỗi hơi đi nướng thịt hộ cho người khác.
Đang nướng thịt quay lại nhìn Minh Triết đã ngừng ăn từ bao giờ rồi Khả Như với cái giọng đắc thắng nói:
“Sao thế no rồi à, ta đã bảo là nhiều thịt thế này ngươi không ăn hết đâu mà, thế có ăn nữa hay không đây?”
“Thôi ta dừng lại.” Minh Triết lắc đầu đáp.
“Thôi được nếu ngươi đã nói thế thì đống thịt này ta đem về, mà ngươi cũng ăn khỏe thật đấy, ta thậm chí còn nghi ngờ ngươi có phải là người hay không hơn chín cân thịt mà ngươi còn ăn hết được ta cũng thấy phục.”
Vừa nói vừa thu hết đống thịt còn lại vào trong nhẫn không gian.
“Thôi ta đi về nhé, có duyên gặp lại.” Vẫy tay chào nàng nàng mỉm cười nói.
“Ừm.” Nghe vậy hắn đáp lại một tiếng.
Nghe sau, nàng lao nhanh như cơn gió hướng thẳng vào một hướng của khu rừng, bởi vì bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi nàng phải quay về nhanh để mang đồ ăn cho cả đoàn nếu không thì cả đoàn đói chết.
Đoàn của nàng có hai người đoàn trưởng cả hai đều là nữ cả tu vi ngang nhau thế nên trước khi đi nàng cũng đã dặn lại cho người kia rằng nàng sẽ đi rất lâu nên không cần phải lo cho nàng.
Nhìn về hướng người phụ nữ kia rời đi, Minh Triết vẫn không quên phần cảnh giác, người phụ nữ tên Khả Như này nhìn có vẻ bình thường, rảnh hơi ngồi nướng thịt cho hắn cả buổi sáng thế mà lại có tu vi Tẩy Trần cảnh lục giai, trước khi tấn cấp hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ này có tu vi Tẩy Trần cảnh nhưng không rõ ràng, bây giờ tấn cấp thì hắn biết rồi.
Nếu bây giờ mà nàng động thủ với hắn thì kết quả không khác trước kia, chỉ khác chút trước là giả thuyết vớ vẩn, giờ là thực rồi, rất may là nàng đến với thiện ý.
Sau một hồi khi cô nàng kia rời đi hắn cũng có kiểm tra cái độ cứng rắn của thân thể này thì thấy độ cứng rắn của nó bây giờ như nằm ở khoảng giữa Tẩy Trần cảnh nhất tầng và Tẩy Trần cảnh nhị tầng vậy, vì nó cứng cáp hơn so với một Tẩy Trần cảnh nhất tầng bình thường nhưng lại không rắn chắc bằng một Tẩy Trần cảnh nhị tầng, hắn không rõ nó là bao nhiêu thế nên hắn mới ước lượng nó nằm ở đoạn giữa.
Mỗi khi tu vi đột phá thì cơ thể sẽ có một sự lột xác về mọi mặt, trở nên cứng rắn hơn, vũ khí bình thường khó đâm xuyên qua được, … nhất là khi đột phá một đại cảnh giới lúc đó cơ thể sẽ có một sự biến hóa về chất.
Lợi ích của việc tấn thăng cảnh giới thì nhiều lắm ví dụ như bây giờ hắn có thể chạy nhanh hơn này, cơ thể khỏe mạnh hơn, sức mạnh có thể nói là gấp mấy lần ngày trước khi còn là phàm nhân.
Bây giờ thì hắn có thể yên tâm rồi, dù có vứt hắn vào khu nào trong rừng này đi chăng nữa hắn vẫn có thể sống được, trừ khi bị một đàn hổ, một đàn báo hay một đàn sói có mấy trăm con vây công ra thì hắn dám tự tin vỗ ngực với đời.
Một bên khác của khu rừng, khu của hổ, từ hôm qua đến giờ Tôn Vân đã đi gần hết cả khu của hổ rồi nhưng tiếc cho hắn là hắn vẫn chưa tìm được tung tích của tam trưởng lão, trong bản đồ mà Hùng Bắc đưa cho hắn về khu rừng này thì khu của hổ cũng chỉ còn một số khu mà hắn chưa đi thôi, cứ tiếp tục thế này thì chỉ cần kiên trì từ nay đến mai chắc chắn là sẽ tìm ra, nhưng hắn cũng có chút tiếc nuối giá mà kiếp trước hỏi người kia thì có lẽ bây giờ đã tìm được nhanh hơn rồi mà không phải đi lòng vòng thế này.
Trên đường đi để làm không khí thêm phần sôi động bớt đi sự nhàm chán hai vị trưởng lão vừa đi vừa kể lại chuyện đời của mình cho Tôn Vân nghe, nếu là lần một lần hai thì còn thấy hấp dẫn nhưng Tôn Vân là ai, là người đã sống hai đời rồi những cái câu chuyện, những chiến tích của hai vị trưởng lão Tôn Vân đã nghe đến thuộc lòng rồi, thậm chí có những chỗ hai vị kia nhớ nhớ quên quên hắn còn nhớ được nhưng không dám nói ra vì sợ bị lộ việc trùng sinh.
Đang đi thì thấy một cái hang cọp hắn dừng lại, kỳ lạ hang này ở phía trước lại có một tảng đá rất to vô duyên chặn ở giữa của hang, nhìn thấy hang này Tôn Vân vui đến mức muốn nhảy cẫng lên nhưng hắn vẫn kiềm chế lại được, bởi vì theo miêu tả của người kia tuy không nói vị trí cụ thể nhưng có nói một vài điểm như là trước cửa hang có một tảng đá rất to chặn lại.
“Đến rồi, đến rồi.” Hắn thầm nói trong đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, làm bộ chỉ tay vào tảng đá nói:
“Nhị vị trưởng lão, ta thấy hòn đá này kỳ lạ tại sao lại vô duyên vô cớ chặn trước cửa hang hai vị trưởng lão không biết có thể dỡ hòn đá này ra để ta tìm kiếm bên trong được không?”
“Nếu thiếu chủ đã có lời vậy thì Kim lão ông làm đi.” Vị trưởng lão có thần sắc ung dung nghe vậy thì thản nhiên nói.
Kim lão ở bên cạnh đang nghe thấy vậy thì giật mình, tỏ vẻ hơi khó chịu truyền âm đáp lại:
“Lão già, ta nể ông là bằng hữu lâu năm nhưng đừng có mà đùa quá đà.”
Vị trưởng lão kia nghe vậy thì mỉm cười truyền âm lại:
“Đừng nói thế làm xấu hết tình huynh đệ chúng ta, ta đây là vì muốn tốt cho ông trước mắt ông bây giờ chính là vị tông chủ tương lai, nếu bây giờ mà gây ấn tượng tốt thì về sau chỗ tốt cũng chẳng thiếu gì.”
Kim lão nghe vậy mới dịu lại chút, truyền âm đáp:
“Vậy được nể mặt thiếu tông chủ ta nghe ông lần này.”
“Được, được, làm đi, làm đi.” Vị trưởng lão có thần sắc ung dung kia truyền âm đáp lại.
Một bàn tay giơ lên, một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Kim lão.
Vị trưởng lão kia thấy vậy thì hoảng truyền âm lại:
“Lão già ông làm gì vậy phải biết nếu ông mà bắn ra một chưởng này thì không phải hòn đá đâu mà là cả khu rừng bị hủy diệt đấy, trước khi đi tông chủ đại nhân đã dặn là không được động thủ trừ khi tính mạng của thiếu chủ nguy cấp mà, ông đã là Huyền Ngọc cảnh rồi đấy không còn là Hoàng Cơ đâu thế nên làm gì thì cũng phải cẩn thận vào.”
“Biết rồi, biết rồi càm ràm mãi, một chưởng này ta đã có tính toán thế nên không phải lo.” Kim lão truyền âm đáp lại.
“VIÊM CẦU”
Quả cầu lửa sau tiếng hét bay lơ lửng ở trong không trung nhưng nếu nhìn bằng mắt thường thì có thể thấy nó đang từ từ bay về phía tảng đá, lúc này Tôn Vân đã được vị trưởng lão kia kéo ra sau lưng mình để đảm bảo an toàn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.