Chương 26: Đi Vào
Minh Triết 0369
17/02/2022
Nhìn điệu bộ của Lâm Thủy hắn cũng đoán được một chút chuyện, khuôn mặt điềm nhiên, giọng cũng vậy đáp:
“Không biết.”
Tuy nói là như vậy nhưng Minh Triết làm sao mà không biết với khả năng của hắn việc đoán mục đích qua một câu nói của một đứa trẻ đoán đúng mười thành thì hắn không dám nhận nhưng tám, chín thành thì hắn dám vỗ ngực tự tin.
Câu hỏi của Lâm Thủy tuy giản đơn nhưng ai có thể biết được mục đích đằng sau của nó là gì, chỉ đơn giản là việc một đứa trẻ muốn chứng minh điều gì đó để khiến mọi người công nhận hay là âm mưu của người lớn đứng sau.
Nhưng dù thế nào trong hoàn cảnh này hai tiếng “Không biết” là hoàn hảo nhất, hắn có thể giải thích cho nàng một cách cụ thể và chi tiết suy đoán của mình, nhưng làm thế để làm gì, phàm là những kẻ cố tỏa sáng thì lại dập tắt ánh sáng của mình.
“Vậy sao.” Lâm Thủy chậm rãi nói, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về hướng Minh Triết.
Nhưng khuôn mặt điềm nhiên kết hợp điệu bộ thong dong của Minh Triết từ đó nàng chẳng đoán được chuyện gì cả.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh đã đến được điểm tập chung, vì khu vực tìm kiếm hôm nay nằm ở khu rừng phía tây Ngự Lang tông nên trước cửa tây của tông môn bây giờ đang tụ tập rất nhiều người, nào nam, nào nữ, các đệ tử ngoại môn đứng dưới đất, còn số ít các đệ tử nội môn thì lăng không bay trên trời.
Tuy nói đây là cuộc tìm kiếm tam trưởng lão nhưng mục đích chính là lịch luyện dành cho các đệ tử ngoại môn để tăng kỹ năng sinh tồn, các vị đệ tử nội môn ở đây mục đích chính là quan sát và bảo vệ cho các đệ tử ngoại môn mà thôi.
Đám đông liên tục bàn tán.
“Có việc gì mà giữa trưa nắng lại lôi ra đây đứng thế này?” Một nam tử đứng ở giữa đám đông có chút không thoải mái ngửa mặt lên bầu trời càu nhàu hỏi.
Nữ tử đứng ở bên cạnh thấy vậy liền kéo tay áo của nam tử ấy xuống miệng ra dấu im lặng rồi nói:
“Có những chuyện nói bé thôi có chết ai đâu, mà ngươi không đọc thông báo sao, nghe nói tam trưởng lão mất tích thế nên bây giờ tông môn mới bắt chúng ta phải đi tìm.”
“Đi tìm?” Nghe vậy nam tử kia lập tức quay sang khó hiểu hỏi, sau đó có chút bực tức nói:
“Đi tìm một vị Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ, đùa người à, một vị Huyền Ngọc cảnh mà muốn trốn chúng ta tìm còn không được nói chi đây là tam trưởng lão một vị Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ, ta thấy đây chỉ là một chuyến đi dã ngoại mà thôi.”
“Nghe nói phần thưởng cũng khá hấp dẫn nhưng tìm được không thì lại là một chuyện khác.” Nữ tử nghe vậy thì thản nhiên đáp.
Tất nhiên không chỉ mình nữ tử ấy bàn tàn mà đám đông cũng có vô số người bàn tán theo, không bàn chuyện này thì cũng là chuyện nọ.
“…”
Bàn tán càng lúc càng sôi nổi thì từ trên trời một vị Hoàng Cơ cảnh lặng không giữa trời rồi từ từ hạ xuống trầm giọng nói:
“Trật tự.”
Vị đó vừa hô xong đám đông đang bàn tán sôi nổi bỗng tự dưng im bặt, nhìn xung quanh một vòng hài lòng nói:
“Tốt, ai ở đây hẳn cũng nhận được thông báo về cuộc tìm kiếm tam trưởng lão, nội dung trên đó đã có đủ rồi ta cũng không lòng vòng nữa mà vào thẳng vấn đề luôn, các vị có thể kết thành đội nhóm đi tìm kiếm hoặc đi tìm kiếm đơn lẻ cũng được không ai ép buộc, nhưng đội nhóm đi tìm kiếm sau khi tìm thấy phần thưởng bắt buộc phải chia đều còn đơn lẻ thì không cần.”
“Hơn nữa, các vị không được quay về tông môn trước khi trời tối hoặc trừ khi có vấn đề gì quan trọng cần phải giải quyết.”
Nhìn đám đông lại một vòng nữa vị đệ tử ấy mới nói:
“Lời ta nói đã hết bây giờ các vị có thể bắt đầu cuộc tìm kiếm.”
Sau khi nói xong vị đệ tử ấy lại bay lên trên trời hòa mình vào những đám mây một lần nữa.
Nhìn đám đông xung quanh Minh Triết không có ý định đi thành một nhóm vì lúc đó nếu muốn hành động gì thì vô cùng khó khăn, hắn biết độ nguy hiểm của khu rừng này như thế nào nên hắn càng không có ý định dắt theo Lâm Thủy.
Theo như trong sách hắn đọc thì rừng này có tên là rừng Sài Lang, thú chỉ có ba loài sói, hổ và báo, động vật ở đây tuy không có tu vi nhưng vô cùng hiếu chiến và manh động, vì ở đây không có loài động vật ăn cỏ hiền lành thế nên thú ở đây nếu muốn có thức ăn để sinh tồn thì phải chiến đấu.
Sở dĩ tạo thành như vậy thì phải kể đến công của một vị trưởng lão Ngự Lang tông, vốn dĩ ban đầu nơi đây chỉ có mỗi sói cùng các loài động vật ăn cỏ khác thôi nhưng sau khi Ngự Lang tông thành lập, trong những năm tháng đầu của tông môn, vô số trưởng lão đã quây quần lại với nhau để tụ họp, thương thảo vì ai cũng đồng nhất với ý kiến rằng một tông nên có nơi thí luyện dành cho đệ tử.
Ai cũng muốn có nhưng chẳng ai muốn làm, vì giai đoạn đầu mà, tu vi cao mà nhập tông thì chỉ có tán tu thôi, ai nguyện tiêu tài đâu, nên có một hồi đùn đẩy trách nhiệm cuối cùng nó đẩy đến tay một vị trưởng lão, bất đắc dĩ những thân mang trách nhiệm, vị ấy sau đó đã chọn khu rừng này lấy hết các loài động vật hiền lành đi bỏ thêm hai loài hổ, báo vào, sau khi xong việc thì một khu thí luyện mới đã được hoàn thành đơn giản vậy thôi, xong việc còn đổi tên nó thành rừng Sài Lang rồi đăng ký đây làm điểm thí luyện.
Tại Ngự Thú đại lục các loài động vật sinh sản rất nhanh và rất nhiều thậm chí là có những nơi sinh sản nhiều quá còn tạo ra thú triều, để tránh trường hợp tồi tệ nhất diễn ra trong tương lai, vị trưởng lão này đã giết hết những con thú có khả năng tu hành đi, chỉ để lại những con không có khả năng tu hành, dã thú để sinh sản đời sau nhưng cũng vì thế nơi này đa phần là phàm thú, thế nên điểm thí luyện này chỉ khó đối với những người mới nhập tông mà thôi, còn nhập tông được lâu năm thì muốn đi vào hay muốn đi ra thì dễ như trở bàn tay vậy.
Tất nhiên điểm thí luyện thì cũng phải có người trông coi chứ không thể nào để không được nếu không tặc tử ngoại lai sẽ đến hoặc là một giống loài sẽ bị loài khác diệt.
Nhìn lên trên bầu trời, nơi những vị đệ tử Hoàng Cơ cảnh đang lăng không đứng trên đó hắn có thể nhẹ nhõm mà an tâm một điều có những người này ở đây hắn sẽ không chết được hơn nữa với những kinh nghiệm sẵn có thì đi vào có thể đi ra nhưng tay chân có kèm theo không là điều khó nói.
Sau khi suy nghĩ một hồi hắn bắt đầu tiến vào khu rừng một mình, Lâm Thủy thấy thế cũng không đi theo, nàng nghe theo lời chỉ dẫn của anh nàng đi tìm một nhóm có nam, có nữ.
Những người khác cũng đi tìm nhóm của mình họ thường ưu tiên tìm nhóm có những đệ tử khóa trước vì những người đó đã có tu vi, ngự thú có thể tự bảo vệ được mình rồi, chỉ có một số ít kẻ như Minh Triết tự đi vào rừng một mình thôi.
Tôn Vân ở một góc khác cũng giống như Minh Triết tự bước vào rừng một mình nhưng trong bóng tối luôn luôn có hai vị Huyền Ngọc cảnh trưởng lão kè kè kế bên.
Vừa đi, Tôn Vân vừa nhớ lại lời của Hùng Bắc trước khi hắn đi dặn về việc năng lực có hai điều, thứ nhất dù có biết vị trí cụ thể ở đâu cũng không được tìm ra ngay mà phải làm bộ không biết giống bao nhiêu người khác giả bộ dò đường, giả vờ tìm kiếm.
Đối với điều này Tôn Vân chỉ thầm cười khổ, kiếp trước sự kiện này cũng diễn ra nhưng người tìm được tam trưởng lão lại không phải là hắn mà là một vị đệ tử khác cũng mới nhập tông, sau khi vị đệ tử đó tìm được tam trưởng lão trở về thì cũng làm gì nói vị trí cụ thể, chỉ nói nó nằm ở một cái hang đá quanh khu vực dành cho hổ mà thôi.
Hắn cũng không nghe ngóng nhiều ở kiếp trước vì nào có biết trước chuyện tương lai.
Về vấn đề năng lực, điều thứ hai mà Hùng Bắc dặn cho hắn là không được tiết lộ năng lực tiên đoán này cho ai hết vì sẽ có những kẻ xem đó là mối nguy cơ mà trừ khử.
“Không biết.”
Tuy nói là như vậy nhưng Minh Triết làm sao mà không biết với khả năng của hắn việc đoán mục đích qua một câu nói của một đứa trẻ đoán đúng mười thành thì hắn không dám nhận nhưng tám, chín thành thì hắn dám vỗ ngực tự tin.
Câu hỏi của Lâm Thủy tuy giản đơn nhưng ai có thể biết được mục đích đằng sau của nó là gì, chỉ đơn giản là việc một đứa trẻ muốn chứng minh điều gì đó để khiến mọi người công nhận hay là âm mưu của người lớn đứng sau.
Nhưng dù thế nào trong hoàn cảnh này hai tiếng “Không biết” là hoàn hảo nhất, hắn có thể giải thích cho nàng một cách cụ thể và chi tiết suy đoán của mình, nhưng làm thế để làm gì, phàm là những kẻ cố tỏa sáng thì lại dập tắt ánh sáng của mình.
“Vậy sao.” Lâm Thủy chậm rãi nói, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về hướng Minh Triết.
Nhưng khuôn mặt điềm nhiên kết hợp điệu bộ thong dong của Minh Triết từ đó nàng chẳng đoán được chuyện gì cả.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh đã đến được điểm tập chung, vì khu vực tìm kiếm hôm nay nằm ở khu rừng phía tây Ngự Lang tông nên trước cửa tây của tông môn bây giờ đang tụ tập rất nhiều người, nào nam, nào nữ, các đệ tử ngoại môn đứng dưới đất, còn số ít các đệ tử nội môn thì lăng không bay trên trời.
Tuy nói đây là cuộc tìm kiếm tam trưởng lão nhưng mục đích chính là lịch luyện dành cho các đệ tử ngoại môn để tăng kỹ năng sinh tồn, các vị đệ tử nội môn ở đây mục đích chính là quan sát và bảo vệ cho các đệ tử ngoại môn mà thôi.
Đám đông liên tục bàn tán.
“Có việc gì mà giữa trưa nắng lại lôi ra đây đứng thế này?” Một nam tử đứng ở giữa đám đông có chút không thoải mái ngửa mặt lên bầu trời càu nhàu hỏi.
Nữ tử đứng ở bên cạnh thấy vậy liền kéo tay áo của nam tử ấy xuống miệng ra dấu im lặng rồi nói:
“Có những chuyện nói bé thôi có chết ai đâu, mà ngươi không đọc thông báo sao, nghe nói tam trưởng lão mất tích thế nên bây giờ tông môn mới bắt chúng ta phải đi tìm.”
“Đi tìm?” Nghe vậy nam tử kia lập tức quay sang khó hiểu hỏi, sau đó có chút bực tức nói:
“Đi tìm một vị Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ, đùa người à, một vị Huyền Ngọc cảnh mà muốn trốn chúng ta tìm còn không được nói chi đây là tam trưởng lão một vị Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ, ta thấy đây chỉ là một chuyến đi dã ngoại mà thôi.”
“Nghe nói phần thưởng cũng khá hấp dẫn nhưng tìm được không thì lại là một chuyện khác.” Nữ tử nghe vậy thì thản nhiên đáp.
Tất nhiên không chỉ mình nữ tử ấy bàn tàn mà đám đông cũng có vô số người bàn tán theo, không bàn chuyện này thì cũng là chuyện nọ.
“…”
Bàn tán càng lúc càng sôi nổi thì từ trên trời một vị Hoàng Cơ cảnh lặng không giữa trời rồi từ từ hạ xuống trầm giọng nói:
“Trật tự.”
Vị đó vừa hô xong đám đông đang bàn tán sôi nổi bỗng tự dưng im bặt, nhìn xung quanh một vòng hài lòng nói:
“Tốt, ai ở đây hẳn cũng nhận được thông báo về cuộc tìm kiếm tam trưởng lão, nội dung trên đó đã có đủ rồi ta cũng không lòng vòng nữa mà vào thẳng vấn đề luôn, các vị có thể kết thành đội nhóm đi tìm kiếm hoặc đi tìm kiếm đơn lẻ cũng được không ai ép buộc, nhưng đội nhóm đi tìm kiếm sau khi tìm thấy phần thưởng bắt buộc phải chia đều còn đơn lẻ thì không cần.”
“Hơn nữa, các vị không được quay về tông môn trước khi trời tối hoặc trừ khi có vấn đề gì quan trọng cần phải giải quyết.”
Nhìn đám đông lại một vòng nữa vị đệ tử ấy mới nói:
“Lời ta nói đã hết bây giờ các vị có thể bắt đầu cuộc tìm kiếm.”
Sau khi nói xong vị đệ tử ấy lại bay lên trên trời hòa mình vào những đám mây một lần nữa.
Nhìn đám đông xung quanh Minh Triết không có ý định đi thành một nhóm vì lúc đó nếu muốn hành động gì thì vô cùng khó khăn, hắn biết độ nguy hiểm của khu rừng này như thế nào nên hắn càng không có ý định dắt theo Lâm Thủy.
Theo như trong sách hắn đọc thì rừng này có tên là rừng Sài Lang, thú chỉ có ba loài sói, hổ và báo, động vật ở đây tuy không có tu vi nhưng vô cùng hiếu chiến và manh động, vì ở đây không có loài động vật ăn cỏ hiền lành thế nên thú ở đây nếu muốn có thức ăn để sinh tồn thì phải chiến đấu.
Sở dĩ tạo thành như vậy thì phải kể đến công của một vị trưởng lão Ngự Lang tông, vốn dĩ ban đầu nơi đây chỉ có mỗi sói cùng các loài động vật ăn cỏ khác thôi nhưng sau khi Ngự Lang tông thành lập, trong những năm tháng đầu của tông môn, vô số trưởng lão đã quây quần lại với nhau để tụ họp, thương thảo vì ai cũng đồng nhất với ý kiến rằng một tông nên có nơi thí luyện dành cho đệ tử.
Ai cũng muốn có nhưng chẳng ai muốn làm, vì giai đoạn đầu mà, tu vi cao mà nhập tông thì chỉ có tán tu thôi, ai nguyện tiêu tài đâu, nên có một hồi đùn đẩy trách nhiệm cuối cùng nó đẩy đến tay một vị trưởng lão, bất đắc dĩ những thân mang trách nhiệm, vị ấy sau đó đã chọn khu rừng này lấy hết các loài động vật hiền lành đi bỏ thêm hai loài hổ, báo vào, sau khi xong việc thì một khu thí luyện mới đã được hoàn thành đơn giản vậy thôi, xong việc còn đổi tên nó thành rừng Sài Lang rồi đăng ký đây làm điểm thí luyện.
Tại Ngự Thú đại lục các loài động vật sinh sản rất nhanh và rất nhiều thậm chí là có những nơi sinh sản nhiều quá còn tạo ra thú triều, để tránh trường hợp tồi tệ nhất diễn ra trong tương lai, vị trưởng lão này đã giết hết những con thú có khả năng tu hành đi, chỉ để lại những con không có khả năng tu hành, dã thú để sinh sản đời sau nhưng cũng vì thế nơi này đa phần là phàm thú, thế nên điểm thí luyện này chỉ khó đối với những người mới nhập tông mà thôi, còn nhập tông được lâu năm thì muốn đi vào hay muốn đi ra thì dễ như trở bàn tay vậy.
Tất nhiên điểm thí luyện thì cũng phải có người trông coi chứ không thể nào để không được nếu không tặc tử ngoại lai sẽ đến hoặc là một giống loài sẽ bị loài khác diệt.
Nhìn lên trên bầu trời, nơi những vị đệ tử Hoàng Cơ cảnh đang lăng không đứng trên đó hắn có thể nhẹ nhõm mà an tâm một điều có những người này ở đây hắn sẽ không chết được hơn nữa với những kinh nghiệm sẵn có thì đi vào có thể đi ra nhưng tay chân có kèm theo không là điều khó nói.
Sau khi suy nghĩ một hồi hắn bắt đầu tiến vào khu rừng một mình, Lâm Thủy thấy thế cũng không đi theo, nàng nghe theo lời chỉ dẫn của anh nàng đi tìm một nhóm có nam, có nữ.
Những người khác cũng đi tìm nhóm của mình họ thường ưu tiên tìm nhóm có những đệ tử khóa trước vì những người đó đã có tu vi, ngự thú có thể tự bảo vệ được mình rồi, chỉ có một số ít kẻ như Minh Triết tự đi vào rừng một mình thôi.
Tôn Vân ở một góc khác cũng giống như Minh Triết tự bước vào rừng một mình nhưng trong bóng tối luôn luôn có hai vị Huyền Ngọc cảnh trưởng lão kè kè kế bên.
Vừa đi, Tôn Vân vừa nhớ lại lời của Hùng Bắc trước khi hắn đi dặn về việc năng lực có hai điều, thứ nhất dù có biết vị trí cụ thể ở đâu cũng không được tìm ra ngay mà phải làm bộ không biết giống bao nhiêu người khác giả bộ dò đường, giả vờ tìm kiếm.
Đối với điều này Tôn Vân chỉ thầm cười khổ, kiếp trước sự kiện này cũng diễn ra nhưng người tìm được tam trưởng lão lại không phải là hắn mà là một vị đệ tử khác cũng mới nhập tông, sau khi vị đệ tử đó tìm được tam trưởng lão trở về thì cũng làm gì nói vị trí cụ thể, chỉ nói nó nằm ở một cái hang đá quanh khu vực dành cho hổ mà thôi.
Hắn cũng không nghe ngóng nhiều ở kiếp trước vì nào có biết trước chuyện tương lai.
Về vấn đề năng lực, điều thứ hai mà Hùng Bắc dặn cho hắn là không được tiết lộ năng lực tiên đoán này cho ai hết vì sẽ có những kẻ xem đó là mối nguy cơ mà trừ khử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.