Vạn Cổ Truyện

Chương 20: Đối Nghịch

Minh Triết 0369

17/02/2022

Bên ngoài cửa, Cẩn Khiêm vẫn đứng đó lắng nghe nhưng trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, miệng khẽ nói:

“Tại sao trong phòng lại im lặng vậy chẳng nhẽ hai người chỉ nhìn nhau thôi nhưng không nói gì?”

Trẻ tuổi non nớt, thế gian rộng lớn, có những thứ không biết không hiểu điều ấy là bình thường.

Trong phòng, tứ trưởng lão nói một hai câu nữa rồi thôi cúi người thi lễ chào đại trưởng lão rồi ra ngoài.

“Xoạch.”

Cánh cửa phòng được mở ra, nhìn Cẩn Khiêm đang thấp thỏm ở ngoài tứ trưởng lão cười nói:

“Nghe trộm là không tốt đâu.”

Nói xong liền quay lưng vội vã rời đi.

Khi tứ trưởng lão vừa rời đi, ngó đầu vào phòng xem chút rồi hiểu chuyện đi nơi khác mà không tiếp lại vào phòng.

Thư phòng lúc này chỉ còn lại một mình đại trưởng lão, miệng ngậm tẩu nhưng lại không hút có thể đây là thói quen, lặng yên đứng ngắm nhìn khu vườn sau khung cửa sổ.

Khu vườn này được trồng bởi vợ của đại trưởng lão, là đường chủ của dược đường nên bà thường trồng rất nhiều cây cối, linh thảo chủ yếu để chữa bệnh, một phần cũng là vì sở thích, giữa khu vườn có một cây đai thụ rất to, phía dưới chôn hai tấm mộ.

Đại trưởng lão cứ lặng người ngắm nhìn cái cây đấy trong lòng tưởng niệm lại nhiều thứ, hai mắt nhắm lại trong miệng vẫn còn ngậm tẩu thuốc.

---------

“Minh Bác, Minh Tuyết sau này hai đứa lớn muốn trở thành người như thế nào?”

Trong sân vườn có ba người đang ngồi, một lão già cùng với hai đứa trẻ, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ như là ba ông cháu nhưng thực ra đấy là ba bố con, lão già đó chính là đại trưởng lão Mạc Hàn lúc còn trẻ, mái tóc bạc phơ đã biến mất thay vào đó là mái tóc đen tuyền kèm theo vài sợi bạc, khuôn mặt lạnh lùng của mọi ngày đã trốn đi đâu giờ trên miệng còn treo lấy một nụ cười.

Đại trưởng lão lấy vợ rất muộn đến khi công thành danh toại mới lấy vợ, hơn nữa thân già ấy thường lo tu hành thế nên mãi khi lão rồi mới có con.

Nghe lão già hỏi hai đứa trẻ làm bộ suy nghĩ, đứa thì vuốt cằm, đứa thì gãi đầu, suy nghĩ chán chê bỗng cậu bé thốt lên nói:

“À! Phụ thân người chẳng nói người gieo hạt giống cây đại thụ này vào ngày con sinh ra sao, vậy con cũng muốn như cây đại thụ che nắng, che mưa bảo vệ khu vườn này, trở thành trụ cột của tông môn.”

Nghe Minh Bác nói cô bé đang ngồi gãi đầu suy nghĩ lập tức đáp lại ngay:

“Vậy thì muội sẽ làm bông hoa dưới gốc cây này.”



“Để làm gì?” Cậu bé ngây thơ hỏi.

“Để được huynh bảo vệ chứ sao nữa.” Minh Tuyết nghe vậy thì đáp lại ngay rồi cười hì hì.

Đại trưởng lão khi còn trẻ ngồi bên nghe hai đứa trẻ trò chuyện thì cười nói:

“Được, hai con có ý vậy là tốt nhưng Minh Tuyết đứng dưới gốc cây cũng đừng quên tu luyện.”

Cô bé nghe vậy thì cười đáp lại: “Con biết rồi phụ thân.”

---------

Quay lại thực tế, cảnh tượng trong đầu ấy như đang hiện ra trước mắt Mạc Hàn vậy, sân nhỏ ba người chơi đùa trông nó hạnh phúc ấm cúng làm sao, nhưng bây giờ nơi đây chỉ còn lão già tội nghiệp đứng lặng nhìn bên khung cửa sổ.

“Cũng sắp đến ngày dỗ của Minh Bác rồi.” Lão già thầm nói.

Cứ mỗi năm gần đến ngày này đại trưởng lão Mạc Hàn bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, thời gian thay đổi nhiều thứ kể từ khi con trai mất, con gái đi lấy chồng, nụ cười trên khuôn mặt ấy cũng bị thời gian lấy đi mất.

“Lời nói năm đó của Minh Bác cũng chẳng thành kết cục vẫn là kẻ tóc trắng tiễn kẻ đầu đen.” Lẩm bẩm vài câu rồi lại thở dài.

Cùng lúc này, khu nhà dành cho thân truyền đệ tử, phủ Tôn Vân một giọng nữ vang lên.

“Đúng như cha ta từng nói, tri kỷ khó tìm, tuy xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, hôm nay gặp được Tôn huynh đúng là hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Nghe Hạ Nguyệt nói vậy, Tôn Vân cười đáp lại:

“Hạ Nguyệt muội quá lời rồi.”

Sực nhớ đến điều gì Tôn Vân quay ra hỏi Hạ Nguyệt:

“Vậy nam tử hôm qua đi cùng muội hôm nay đi đâu rồi?”

Hạ Nguyệt nghe vậy thì đờ ra một lúc, rồi mới “à” lên một tiếng, nói:

“Ý huynh nói là Khiêm huynh á, Khiêm huynh có người quen ở tông môn, nên hôm qua sau khi nhập tông xong thì hôm nay đi thăm người quen rồi.”

Nói xong nàng ngửa đầu lên nhìn đồng hồ, sau khi xem xong giờ nàng mới nói:

“Cũng đã đến giờ rồi đấy chúng ta nên đi thỉnh an sư phụ thôi.”

Nói rồi nàng đứng lên bước ra ngoài cửa, Tôn Vân cũng đứng lên đi theo sau khi ra ngoài cửa thấy Mục Bạch đang đứng ở đấy Tôn Vân mới nói:



“Tối nay không cần nấu cơm cho ta đâu, ngươi cứ ăn đi.”

Nói xong thì rời đi, bước ra ngoài cửa thấy Hạ Nguyệt từ trong nhẫn không gian lấy ra một cỗ xe ngựa mà không có ngựa rồi bảo hắn ngồi lên.

Nhìn thấy cỗ xe bay ra từ chiếc nhẫn của Hạ Nguyệt, Tôn Vân hắn cũng không ngạc nhiên cho lắm, kiếp trước hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi, thậm chí hắn còn nhớ kiếp trước khi nhìn thấy cỗ xe bay ra từ trong chiếc nhẫn hắn phải ngạc nhiên mất mấy giây mới bình tĩnh lại được, trùng sinh lại một đời thứ hắn thấy cũng nhiều nên bây giờ cảnh tượng này cũng bình thường thôi.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của hắn đều được Hạ Nguyệt thu lại, tuy chỉ mới có mười mấy tuổi nhưng sinh ra trong hoàng tộc thứ được dạy cho cũng nhiều nên nàng cũng hiểu nhiều, đặc biệt là về biểu cảm của con người, những cảnh tượng như vậy đa phần con người sẽ ngạc nhiên bất ngờ rõ ràng là các tiền bối dạy thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tôn Vân bây giờ lòng nàng thoáng nghi ngờ lẩm bẩm nói:

“Kỳ lạ, qua trò chuyện ta biết được người này sinh ra ở một thành quê nghèo, còn cảnh tượng lấy một chiếc xe từ nhẫn không gian như này đa phần chỉ có ở những thành cấp trung, cao cấp hoặc là kinh thành.”

“Biểu cảm bình tĩnh như vậy thì chỉ có là đã từng nhìn thấy cảnh tượng này rồi, nhưng một hạ phẩm thành trì chỉ toàn phàm nhân sinh sống thì làm sao mà có nhẫn không gian để nhìn thấy cảnh tượng như vậy được.”

Lẩm bẩm suy nghĩ là vậy, nàng quyết định thử hắn xem sao:

“Tôn Vân công tử, nhìn biểu cảm của huynh như vậy hẳn đã nhìn thấy xe này rồi sao?”

Tôn Vân nghe vậy bỗng lúng túng đáp lại:

“Là, phải, đã từng nhìn thấy rồi.”

Xe mà Hạ Nguyệt đang ngồi là một cỗ xe có thể bay được, phía dưới có động cơ được trang bị riêng lấy năng lượng là linh thạch để bay, bình thường đi đường sẽ để cho ngựa kéo, khi muốn bay thì có thể thả ngựa đi sử dụng động cơ để bay lên, vận tốc của một cỗ xe này khi bay cũng rất nhanh, trung bình bay được năm mươi cây số trên một giờ.

Tuy tốc độ nhanh là vậy nhưng nó đi kèm với giá thành rất đắt, trung bình giá dao động khoảng một trăm vạn kim tùy chỗ.

Kim là đồng tiền chính được sử dụng tại Đại Phàm Lang triều một trăm vạn kim tương đương với một trăm nghìn viên linh thạch hạ phẩm.

Nhìn cỗ xe này hắn nhớ lại nhiều thứ, vì đây là thời điểm khá nhạy cảm của Ngự Lang tông nên nếu không có phận sự gì thì bị cấm bay trên trời, ai trái luật sẽ bị nghiêm trị.

Kiếp trước vì đi cỗ xe này mà hắn với Hạ Nguyệt đều bị Hùng Bắc khiển trách, ngã một lần thì lần sau khôn hơn hắn mới nhắc khéo với Hạ Nguyệt, nói:

“Nguyệt muội, chúng ta mới vào tông nếu đi xe đấy thì phí quá, mà đường từ đây đến chỗ của sư phụ cũng không xa, chi bằng ta đi bộ vừa có thể nói chuyện được, vừa có thể ngắm được tông môn.”

Nghe Tôn Vân nói vậy nàng mới gật gù tỏ vẻ có lý rồi xuống xe thu xe ngựa lại vào trong nhẫn không gian.

“Tôn huynh nói cũng có lý vậy thì đi bộ nào.”

Nghe Hạ Nguyệt nói vậy thì hắn mới cười, nhưng trong lòng thầm thở dài cảm thấy may mắn, hắn biết bây giờ là thời điểm nhạy cảm của tông môn nhưng không thể nói cho nàng biết vì hắn với nàng vừa mới vào tông, nàng là công chúa nàng còn không biết thì hắn làm sao mới biết.

Kiếp trước là hắn với nàng là huynh muội với nhau đến tận mười năm đến cả chuyện nàng thích ăn gì hắn còn biết nên tính nàng như nào hắn làm sao không biết, biết nàng rất thông minh hơn nữa còn hay nghi ngờ nên hắn mới phải nói lái đi chứ nếu nói thẳng ra thì nàng nghi ngờ ngay, may mà nàng nghe xong có vẻ không nghi ngờ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook