Chương 9: Dục Ăn
Minh Triết 0369
17/02/2022
Ba huynh đệ tuy chênh lệch nhau nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm trong đó đai sự huynh Mạc Hàn là lớn tuổi nhất, tam sư đệ Viêm Thành Trung là nhỏ tuổi nhất, khi xưa vì lo lắng nhị sư huynh một mình không thể gánh nổi giang sơn nên Ngự Lang tông lão tổ chia ra để quản, đại sư huynh Mạc Hàn phụ trách về tài nguyên cùng dạy dỗ đệ tử trong tông, tam sư đệ Viêm Thành Trung phụ trách nội an trong tông môn cùng với phân phát nhiệm vụ, hình đường cùng toàn bộ phần khác giao cho nhị sư huynh quản lý.
Tre già thì măng mọc, các thế hệ trưởng lão cũ người thì ẩn thế, người thì mất đi để thế hệ trưởng lão mới trẻ lên thay và toàn bộ các vị trưởng lão mới đều do một tay đại trưởng lão dạy dỗ.
Trong các trưởng lão ở thế hệ trẻ người nổi bật nhất phải kể đến tam trưởng lão, tuy đại trưởng lão không bao giờ chính thức thu đệ tử nhưng là học trò đầu tiên của đại trưởng lão vị nào cũng thuận miệng kêu tam trưởng lão một tiếng đại sư huynh.
Đại trưởng lão cưới vợ muộn cả đời chỉ cưới một người làm vợ có hai đứa con một trai một gái, trai là được người đời xưng tụng là đại thiên tài xuất sắc nhất của Ngự Lang tông kể từ khi lập tông đến giờ cho đến mãi về sau là niềm tự hào của tông môn, là niềm kiêu hãnh của Ngự Lang tông cũng là của đại trưởng lão.
Nhưng đáng tiếc thiên tài thường chết yểu chưa kịp bước lên đỉnh vinh quang thì đã phải nằm xuống, trong một lần làm nhiệm vụ cả vợ lẫn chồng đều chết đi chỉ để lại hai đứa con một gái, một trai cho đại trưởng lão nuôi nấng từ đó nghe thế nhân đồn thổi là buồn lòng, nhưng thật ra sao chắc chỉ vài người rõ chỉ biết từ đó đại trưởng lão không còn dạy dỗ thêm một đệ tử nào nữa mà một lòng tu hành.
Chức vụ dạy dỗ đệ tử được chuyển cho nhị trưởng lão, việc phân công nhiệm vụ của nhị trưởng lão thì được chuyển lại cho tông chủ Hùng Bắc.
“Đại ca nghe nói năm nay Cẩn Khiêm cháu ngoại huynh cũng tham gia đợt khảo hạch này đúng không.” Hùng Bắc quay sang Mạc Hàn nói.
Đại hán nghe vậy thì nói tiếp:
“Đúng vậy sáng nay ta cũng mới thấy nó, mới ngày nào nó còn bé xíu mà giờ đây nó đã cao được gần nửa người của ta rồi.”
Đại trưởng lão Mạc Hàn có hai người con một trai một gái, trai thì đã hi sinh còn gái thì gả cho một vị quan vô danh vô tiếng nay đã là binh bộ thượng thư không ai không biết của Đại Phàm Lang triều, hai người họ có với nhau một người con tên Cẩn Khiêm và cũng là cháu ngoại của đại trưởng lão Mạc Hàn.
“Đúng vậy đại ca nhân dịp này huynh chiêu đãi bọn đệ một bữa mừng dịp cháu trai của huynh gia nhập tông môn.” Hùng Bắc cười nói.
“Đúng đó rượu ngon thì phải có bạn hiền, rượu ngon đã có bạn hiền cũng ở đây bây giờ chỉ đợi sự hào phóng của ông chủ Túy Hương lâu thôi.”
Thành Trung cười nói, Túy Hương lâu là nhà ăn, nhà hàng lớn nhất của Ngự Lang tông được xây cao bốn tầng càng lên cao đồ ăn càng ngon, tay nghề đầu bếp càng giỏi, thực phẩm càng cao cấp
Đầu bếp ở Túy Hương lâu đều là những cao thủ trù nghệ có số có má trong giang hồ được mời về đây để nấu ăn, tầng một dành cho ngoại môn, tầng hai thì dành cho nội môn, tầng ba dành cho chư vị trưởng lão cùng các vị thân truyền đệ tử, còn tầng bốn là nơi chỉ dành cho thập đại trưởng lão tông chủ, lão tổ đôi khi là một số khách quý của tông môn.
Ngự Lang tông đệ tử chia ra làm hai kiểu một là ăn tại nhà, tài nguyên, thực phẩm tươi sống sẽ được mang đến tận nhà cho các đệ tử nhưng loại này thường chỉ dành cho những đệ tử biết nấu ăn hoặc có người nấu ăn hộ, còn loại hai là đăng ký ăn tại Túy Hương lâu hai loại cũng không có gì khác nhau nhiều lắm chỉ có khác là loại hai các đệ tử phải trả thêm phí cho công của đầu bếp mà thôi, nhưng cũng chẳng phải quá nhiều.
Đặc biệt ở một chỗ là Túy Hương lâu không phải sản nghiệp của tông môn mà là của riêng đại trưởng lão tự bỏ tiền tự xây dựng tự mời đầu bếp.
Lão già nghe vậy, vẫy tay nhẹ một cái cánh cửa phòng nơi ba người đang nói tự động mở ra một vị đệ tử thấy thế mỉm cười đi vào, sau khi hành lễ xong với ba người hắn mới cung kính đối với lão già nói:
“Đại trưởng lão cho gọi đệ tử.”
Từ trong ngực lấy ra một tờ giấy lão già đưa cho vị đệ tử kia rồi nói:
“Ngươi đưa tờ giấy này cho vị kia ở tầng bốn rồi cũng gọi cho ngươi cùng tên canh gác cùng mỗi người một món gì đi ta cho phép, sau khi làm xong thì bảo thêm một số đệ tử nữa mang đến đây.”
“Vâng thưa đại trưởng lão.”
Tên đệ tử vui vẻ chạy ra ngoài, lý do mà tên đệ tử đó vui vẻ, lý do mà rất nhiều người dù đã thất bại từ nhiều lần khảo hạch trước nhưng vẫn muốn tham gia lại là vì sao đơn giản là vì linh thực không chính xác hơn là linh thực tại Túy Hương Lâu.
Linh thực là đồ ăn cao cấp mà người tu ăn, người phàm sau khi ăn linh thực thân thể sức mạnh đủ lấy một địch mười lấy mười địch trăm, người tu ăn linh thực có thể cải tạo thân thể, tấn thăng tu vi, nhưng linh thực phải biết cách chế biến nếu không không thể phát huy hết công dụng của nó.
Túy hương lâu là nơi có thể tự tin nói là phát huy được toàn bộ linh thực, những nhân vật có số có má có danh có tiếng trong giới trù nghệ đều tụ tập tại đây, bao nhiêu công pháp cha truyền con nối đươc truyền lại được đem ra ở đây để học tập trao đổi và cải thiện.
Những đệ tử tham gia ở khảo hạch cơm ngày được lo ba bữa, tối ngủ tại nhà khách xa hoa phải nói sướng không còn gì bằng muốn ở muốn đi lúc nào cũng được người tham gia không khác gì một kỳ nghỉ cả.
“Cong.”
Đã đến giờ ngọ tiếng chuông một lần nữa được đánh lên, bây giờ đã đến giờ nghỉ ngơi chiều thì tiếp tục, hai thân ảnh người khoác y phục của trưởng lão như ẩn như hiện hòa vào bầu trời cùng đám mây lăng không quan sát tất cả rồi nói:
“Năm nay đông thật cả buổi sáng mới được gần một phần tư người, nhưng cũng chỉ có mười, hai mươi đứa là có tư chất tam phẩm.”
*Giờ ngọ: Từ mười một giờ sáng cho đến một giờ chiều tức (11h-13h)
Vị trưởng lão bên cạnh thì mỉm cười nói:
“Kịch hay thì phải đợi đến cuối mà gần một phần tư có được hai mươi người cũng là may mắn rồi, năm nay mở màn đã có hai người tam phẩm biết đâu lại có may mắn thì sao.”
“Huynh nói đúng, thôi đợi họ đi hết thì ta cũng nên đi ăn thôi.” Vị trưởng lão kia nghe vậy thì nói.
Đám đông sau một buổi sáng thì như được chia ra làm hai một nhóm là hai mươi người đạt tam phẩm tư chất hai là phần còn lại.
Hai mươi người đi thành một nhóm vừa nói vừa cười giới thiệu lẫn nhau giống như những người thân lâu ngày không gặp, Tôn Vân hắn cũng nhìn thấy nhóm đấy nhưng cũng không có ý định bắt chuyện, ngó trái ngó phải như đang tìm ai nghĩ thầm trong lòng:
“Rốt cuộc tên kia không biết có đi ăn không.”
Tên kia mà Tôn Vân nhắc đến không ai khác ngoài Minh Triết, lúc này hắn cũng vừa mới mở mắt nhưng sân rộng bây giờ đã vắng bóng người đạt đến cảnh giới của hắn đã không cần phải ăn quá nhiều nữa rồi và Ngự Lang tông cũng không có luật nào cấm người tham gia không ăn nhưng nếu hắn ngồi đây lâu hơn một chút sẽ có mấy vị trưởng lão đến đây nhắc.
Dù sao giai đoạn tổ chức đại hội cũng gần với ngày Viêm Mộc thụ cho quả một hành động nhỏ nhất thôi cũng đã khiến cho người khác tình nghi rồi, dĩ nhiên một tên Tẩy Trần cảnh còn chưa tới chẳng có gì nguy hiểm nhưng gần đến ngày đó dù là một hạt cát một cục đá sai chỗ còn khiến cho họ nghi kỵ chứ đừng nói là một tên Tẩy Trần cảnh còn chưa tới.
Biết vậy hắn mới hắn mới đứng lên rồi chuẩn bị rời đi ngắm nhìn bầu trời hắn mới thầm nghĩ:
“Trưa hôm nay hơi nắng nhỉ.”
Tre già thì măng mọc, các thế hệ trưởng lão cũ người thì ẩn thế, người thì mất đi để thế hệ trưởng lão mới trẻ lên thay và toàn bộ các vị trưởng lão mới đều do một tay đại trưởng lão dạy dỗ.
Trong các trưởng lão ở thế hệ trẻ người nổi bật nhất phải kể đến tam trưởng lão, tuy đại trưởng lão không bao giờ chính thức thu đệ tử nhưng là học trò đầu tiên của đại trưởng lão vị nào cũng thuận miệng kêu tam trưởng lão một tiếng đại sư huynh.
Đại trưởng lão cưới vợ muộn cả đời chỉ cưới một người làm vợ có hai đứa con một trai một gái, trai là được người đời xưng tụng là đại thiên tài xuất sắc nhất của Ngự Lang tông kể từ khi lập tông đến giờ cho đến mãi về sau là niềm tự hào của tông môn, là niềm kiêu hãnh của Ngự Lang tông cũng là của đại trưởng lão.
Nhưng đáng tiếc thiên tài thường chết yểu chưa kịp bước lên đỉnh vinh quang thì đã phải nằm xuống, trong một lần làm nhiệm vụ cả vợ lẫn chồng đều chết đi chỉ để lại hai đứa con một gái, một trai cho đại trưởng lão nuôi nấng từ đó nghe thế nhân đồn thổi là buồn lòng, nhưng thật ra sao chắc chỉ vài người rõ chỉ biết từ đó đại trưởng lão không còn dạy dỗ thêm một đệ tử nào nữa mà một lòng tu hành.
Chức vụ dạy dỗ đệ tử được chuyển cho nhị trưởng lão, việc phân công nhiệm vụ của nhị trưởng lão thì được chuyển lại cho tông chủ Hùng Bắc.
“Đại ca nghe nói năm nay Cẩn Khiêm cháu ngoại huynh cũng tham gia đợt khảo hạch này đúng không.” Hùng Bắc quay sang Mạc Hàn nói.
Đại hán nghe vậy thì nói tiếp:
“Đúng vậy sáng nay ta cũng mới thấy nó, mới ngày nào nó còn bé xíu mà giờ đây nó đã cao được gần nửa người của ta rồi.”
Đại trưởng lão Mạc Hàn có hai người con một trai một gái, trai thì đã hi sinh còn gái thì gả cho một vị quan vô danh vô tiếng nay đã là binh bộ thượng thư không ai không biết của Đại Phàm Lang triều, hai người họ có với nhau một người con tên Cẩn Khiêm và cũng là cháu ngoại của đại trưởng lão Mạc Hàn.
“Đúng vậy đại ca nhân dịp này huynh chiêu đãi bọn đệ một bữa mừng dịp cháu trai của huynh gia nhập tông môn.” Hùng Bắc cười nói.
“Đúng đó rượu ngon thì phải có bạn hiền, rượu ngon đã có bạn hiền cũng ở đây bây giờ chỉ đợi sự hào phóng của ông chủ Túy Hương lâu thôi.”
Thành Trung cười nói, Túy Hương lâu là nhà ăn, nhà hàng lớn nhất của Ngự Lang tông được xây cao bốn tầng càng lên cao đồ ăn càng ngon, tay nghề đầu bếp càng giỏi, thực phẩm càng cao cấp
Đầu bếp ở Túy Hương lâu đều là những cao thủ trù nghệ có số có má trong giang hồ được mời về đây để nấu ăn, tầng một dành cho ngoại môn, tầng hai thì dành cho nội môn, tầng ba dành cho chư vị trưởng lão cùng các vị thân truyền đệ tử, còn tầng bốn là nơi chỉ dành cho thập đại trưởng lão tông chủ, lão tổ đôi khi là một số khách quý của tông môn.
Ngự Lang tông đệ tử chia ra làm hai kiểu một là ăn tại nhà, tài nguyên, thực phẩm tươi sống sẽ được mang đến tận nhà cho các đệ tử nhưng loại này thường chỉ dành cho những đệ tử biết nấu ăn hoặc có người nấu ăn hộ, còn loại hai là đăng ký ăn tại Túy Hương lâu hai loại cũng không có gì khác nhau nhiều lắm chỉ có khác là loại hai các đệ tử phải trả thêm phí cho công của đầu bếp mà thôi, nhưng cũng chẳng phải quá nhiều.
Đặc biệt ở một chỗ là Túy Hương lâu không phải sản nghiệp của tông môn mà là của riêng đại trưởng lão tự bỏ tiền tự xây dựng tự mời đầu bếp.
Lão già nghe vậy, vẫy tay nhẹ một cái cánh cửa phòng nơi ba người đang nói tự động mở ra một vị đệ tử thấy thế mỉm cười đi vào, sau khi hành lễ xong với ba người hắn mới cung kính đối với lão già nói:
“Đại trưởng lão cho gọi đệ tử.”
Từ trong ngực lấy ra một tờ giấy lão già đưa cho vị đệ tử kia rồi nói:
“Ngươi đưa tờ giấy này cho vị kia ở tầng bốn rồi cũng gọi cho ngươi cùng tên canh gác cùng mỗi người một món gì đi ta cho phép, sau khi làm xong thì bảo thêm một số đệ tử nữa mang đến đây.”
“Vâng thưa đại trưởng lão.”
Tên đệ tử vui vẻ chạy ra ngoài, lý do mà tên đệ tử đó vui vẻ, lý do mà rất nhiều người dù đã thất bại từ nhiều lần khảo hạch trước nhưng vẫn muốn tham gia lại là vì sao đơn giản là vì linh thực không chính xác hơn là linh thực tại Túy Hương Lâu.
Linh thực là đồ ăn cao cấp mà người tu ăn, người phàm sau khi ăn linh thực thân thể sức mạnh đủ lấy một địch mười lấy mười địch trăm, người tu ăn linh thực có thể cải tạo thân thể, tấn thăng tu vi, nhưng linh thực phải biết cách chế biến nếu không không thể phát huy hết công dụng của nó.
Túy hương lâu là nơi có thể tự tin nói là phát huy được toàn bộ linh thực, những nhân vật có số có má có danh có tiếng trong giới trù nghệ đều tụ tập tại đây, bao nhiêu công pháp cha truyền con nối đươc truyền lại được đem ra ở đây để học tập trao đổi và cải thiện.
Những đệ tử tham gia ở khảo hạch cơm ngày được lo ba bữa, tối ngủ tại nhà khách xa hoa phải nói sướng không còn gì bằng muốn ở muốn đi lúc nào cũng được người tham gia không khác gì một kỳ nghỉ cả.
“Cong.”
Đã đến giờ ngọ tiếng chuông một lần nữa được đánh lên, bây giờ đã đến giờ nghỉ ngơi chiều thì tiếp tục, hai thân ảnh người khoác y phục của trưởng lão như ẩn như hiện hòa vào bầu trời cùng đám mây lăng không quan sát tất cả rồi nói:
“Năm nay đông thật cả buổi sáng mới được gần một phần tư người, nhưng cũng chỉ có mười, hai mươi đứa là có tư chất tam phẩm.”
*Giờ ngọ: Từ mười một giờ sáng cho đến một giờ chiều tức (11h-13h)
Vị trưởng lão bên cạnh thì mỉm cười nói:
“Kịch hay thì phải đợi đến cuối mà gần một phần tư có được hai mươi người cũng là may mắn rồi, năm nay mở màn đã có hai người tam phẩm biết đâu lại có may mắn thì sao.”
“Huynh nói đúng, thôi đợi họ đi hết thì ta cũng nên đi ăn thôi.” Vị trưởng lão kia nghe vậy thì nói.
Đám đông sau một buổi sáng thì như được chia ra làm hai một nhóm là hai mươi người đạt tam phẩm tư chất hai là phần còn lại.
Hai mươi người đi thành một nhóm vừa nói vừa cười giới thiệu lẫn nhau giống như những người thân lâu ngày không gặp, Tôn Vân hắn cũng nhìn thấy nhóm đấy nhưng cũng không có ý định bắt chuyện, ngó trái ngó phải như đang tìm ai nghĩ thầm trong lòng:
“Rốt cuộc tên kia không biết có đi ăn không.”
Tên kia mà Tôn Vân nhắc đến không ai khác ngoài Minh Triết, lúc này hắn cũng vừa mới mở mắt nhưng sân rộng bây giờ đã vắng bóng người đạt đến cảnh giới của hắn đã không cần phải ăn quá nhiều nữa rồi và Ngự Lang tông cũng không có luật nào cấm người tham gia không ăn nhưng nếu hắn ngồi đây lâu hơn một chút sẽ có mấy vị trưởng lão đến đây nhắc.
Dù sao giai đoạn tổ chức đại hội cũng gần với ngày Viêm Mộc thụ cho quả một hành động nhỏ nhất thôi cũng đã khiến cho người khác tình nghi rồi, dĩ nhiên một tên Tẩy Trần cảnh còn chưa tới chẳng có gì nguy hiểm nhưng gần đến ngày đó dù là một hạt cát một cục đá sai chỗ còn khiến cho họ nghi kỵ chứ đừng nói là một tên Tẩy Trần cảnh còn chưa tới.
Biết vậy hắn mới hắn mới đứng lên rồi chuẩn bị rời đi ngắm nhìn bầu trời hắn mới thầm nghĩ:
“Trưa hôm nay hơi nắng nhỉ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.